Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 45: Tình yêu và chiến tranh (4)



“Được rồi!” Nãy giờ ôngnội không nói gì cuối cùng cũng mở miệng, “Không cần cãi nữa, mọi người đềubiết tôi chỉ có một đứa cháu, chính là Tễ Huyên, nó đương nhiên là người kếnghiệp trong tương lai.” Lời ông nội rất rõ ràng, Kính Hiên không phải cháuông, cũng không có tư cách kế thừa bang hội, điều này làm cho sắc mặt ba chồngvà Kính Hiên đều khó coi. Nhưng ai cũng không dám khiêu chiến uy quyền của ôngnội, ông nội nhìn một vòng, lại hỏi: “Cháu gái tôi là gì đây? Con trai! Con gáinuôi của con, con định để nó làm gì?”

“Không có sắp xếp cho nó.”

“Con không sắp xếp, vậy ông già đáng chết như tôi sẽ quyết định vậy, Mạn Trữ!”

“Dạ, ông nội!”

“Con phụ trách xử lý quan hệ với bang hội khác và bên nhà nước đi.” Ông nội đemnhóm thứ hai đưa cho Mạn Trữ, vậy bên tôi có 2 nhóm.

“Cám ơn, ông nội”

“Đây rốt cuộc là sao vậy, chị?” Tôi có cơ hội liền bắt đầu “Tra tấn bức cung”Mạn Trữ.

“Tớ tới giúp các cậu mà.”

“Đười ươi, cô nói thật đi!” Tễ Huyên cũng gia nhập đội ngũ của tôi.

“Tớ thật sự tới giúp các cậu, cậu nghĩ cái nhỏ Toilet Tình là người Văn gia, tớrất hiểu Văn đại nương, cô ta sẽ không dễ dàng mở miệng nhắc nhở cậu để ý mộtchút đâu, trừ phi chuyện đó thật sự rất nghiêm trọng. Về phần tớ, lần trước ôngnội đến nhà tớ thảo luận với cha mẹ muốn nhận tớ là cháu nuôi.”

“Vậy ba mẹ cậu không phải kịch liệt phản đối cậu quan hệ với người xã hội đensao?”

“Bọn họ chỉ có đứa con gái bảo bối là Mạn Đình không phải đủ rồi sao, hừ!”

“Đười ươi, cô rời nhà trốn đi!”

“Mới không phải, ba mẹ tôi ở trong này rồi, nhưng họ không có biện pháp gì vớitôi.”

“Mạn Trữ, cậu rất không hiểu chuyện rồi, ba mẹ cậu sẽ lo lắng.”

“Lan Trăn, cậu là con một thì cậu sẽ không hiểu tâm trạng của tớ. Mỗi ngày bamẹ đều nhìn hình chị, tớ thì sao? Tớ còn sống mà không bằng một người đã chếtsao? Thiệu Tễ Huyên, có lẽ cậu sẽ hiểu. Trong nhà có hơn một đứa con thì sẽ cósự cạnh tranh. Ba mẹ tớ quá xạo rồi, nói cái gì là người nào cũng là con, bàntay đều là thịt, đối xử bình đẳng. Vừa nghe liền biết gạt người! Cậu nghĩ coiđánh vào mu bàn tay có vẻ đau hơn!”

“Mạn Trữ..., ba mẹ cậu sẽ rất đau lòng.”

“Chẳng lẽ họ cả ngày nhắc đi nhắc lại chị có bao nhiêu tốt, tớ không buồnsao?!”

“Thật xui xẻo, nhà chúng tôi cũng không phải vườn bách thú, có tắc kè hoa rồi,còn phải nuôi thêm một con đười ươi.” Tễ Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, xem như anhấy nhận Mạn Trữ rồi hả?

“Lại là đười ươi! Không được gọi tôi là đười ươi, tôi là chị cậu đó!” Mạn Trữvẫn bị Tễ Huyên gọi là đười ươi đến không nhịn được nữa, “Nhóc thối, cậu nhấtđịnh phải chết! Tiên hạc phi cước.” Mạn Trữ bay lên một cước đá tới chỗ TễHuyên.

“Công kích không hiệu quả.” Tễ Huyên dễ dàng chặn lại.

“Tôi lại đá!” Ê! Ê! Chúng ta không phải người một nhóm sao? Nội bộ không nênđấu đá nhau ~~! Tôi mặc kệ.

Mạn Trữ bắt đầu gia nhập cuộc sống của chúng tôi, tuy rằng cậu ấy cũng thườngxuyên kiếm chuyện, nhưng dù sao cũng là bạn già của tôi.

“Thầy của con nói qua chuyện con chuyển trường với ba rồi.” Biết ba chồng sẽkiếm tụi tôi về chuyện này mà, phiền nhất chính là ông cũng kêu luôn ba mẹ tôitới.

“Vậy thì sao..., muốn tôi làm gì?” Tễ Huyên rất lạnh nhạt với ba chồng, kỳ thậttrong hôn lễ của chúng tôi cũng thấy rõ rồi, anh ấy có vẻ nghe lời ông nội, cólẽ người muốn tôi vào cửa là ông nội.

“Ba biết con lo cho Lan Trăn, nhưng...”

“Tôi sẽ không chuyển trường, trước kia tôi đã nói, tôi sẽ không ném vợ mình chovệ sĩ.”

“Mày... Mẹ mày là...”

“Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!” Tôi kéo kéo Tễ Huyên, hi vọng anh ấy khôngcãi nhau với ba chồng.

“Tao không cần biết mày nghĩ gì, ngày mai mày quay lại Kiếm Lan cho tao!” bachồng hoàn toàn phát hỏa. Giống như hét vô mặt Tễ Huyên, ba tôi đã không đượcrồi, ngất tại hiện trường, lão đại phát hỏa uy lực thật kinh người a!

“Hừ! Muốn thì tự ông đi.” Tễ Huyên vẫn không nghe theo, anh ấy chỉ cười choqua.

“Thiệu Tễ Huyên!”

“Nó đã lớn rồi.” Tiếng ông nội chen vào, Mạn Trữ đỡ ông nội vào thư phòng, rồinháy mắt với tôi, may mà cậu ấy đi tìm viện binh, “Cho nó tự quyết định việccủa mình đi.”

“Nhưng ba...”

“Ba cũng muốn tìm con để bàn chuyện của Tễ Huyên và Kính Hiên, đều ra ngoài hếtđi, để cha con tôi tâm sự một chút.”

Không biết ông nội nói gì với ba chồng, dù sao kết thúc cũng không vui, nhàchúng tôi bây giờ chỉ có thể nói là rất nguy hiểm, mọi người đều có dự cảm nguyhiểm nhưng vẫn lựa chọn trầm mặc.

“Cậu làm sao biết thân phận của Toilet Tình?” Mạn Trữ đưa ra câu hỏi mà tôi vẫnmuốn hỏi.

“Vừa lúc điều tra Văn gia, cho nên điều tra nhiều một chút, mẹ của Văn NhượcTình năm trước mới thay thế Văn phu nhân, mẹ Văn Nhược Khanh ly hôn với ba côấy. Văn Nhược Tình rất kỳ quái, bắt đầu từ tiểu học cô ta đã học cùng trườngvới tôi, tôi vừa chuyển đến Hoa Tân cô ta cũng lập tức theo tới đây.”

“Độc nhất là tâm địa đàn bà, nhỏ chết tiệt đó đánh chủ ý lên em. Aiz! Em trai,đây đều là lỗi của em biết không? Ai kêu em trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, sớmmuộn gì cũng chết em thôi.”

“... Độc nhất quả nhiên là tim phụ nữ.”

Mạn Trữ nói như vậy cũng không sai, Tễ Huyên cũng rất phức tạp. Đi đường vớianh ấy, thường xuyên bị những người không quen biết ám sát. Ở Hoa Tân không tớivài ngày, còn có nhiều cô gái theo đuổi từ học sinh tiểu học tới sinh viên đếmkhông hết. Khoa trương nhất là thành lập câu lạc bộ chạy theo Tễ Huyên, đôi khicòn có con trai tới quấy rối. Tôi cũng rất đáng thương, gần đây Mạn Trữ bắt đầubán hình tôi, tôi không biết sao lại vậy, vì thế liền hỏi.

“Tại sao lại chụp hình tớ, cậu không chụp Tễ Huyên sao?”

“Bây giờ lượng tiêu thụ của cậu tương đối khá ~~.”

“Phải không?” không ngờ ánh mắt quần chúng lại sáng như tuyết, mọi người rốtcục cũng phát hiện tôi cũng không tệ.

“Đều là nữ sinh mua.”

“...?”

“Không cần lo, chẳng qua làm bia phi tiêu, ha ha ~~~” tôi chỉ có thể nói bâygiờ tôi không ở nhân giới...