Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 27: Lần đầu tiên hôn nhân có rắc rối (1)



“Tôi đi mua CD một chút.”Đi ngang qua tiệm bán CD, tôi từ trên xe bước xuống, bọn vệ sĩ luôn làm trònbổn phận, khi tôi nói với bọn họ muốn mua đồ, bọn họ cũng luôn đi theo bênngười tôi, bên cạnh tiệm CD có một quán cà phê, trang trí rất đẹp, có cơ hộitôi muốn cùng Tễ Huyên..., hả??? Người kia không phải Tễ Huyên sao? Còn có mộtngười đẹp tôi nhìn rất lạ!! Có chuyện gì vậy!!?? Anh ấy không giúp tôi dẫn ĐóaĐóa xem bệnh mà lại ở đây hẹn hò người đẹp sao!? Thiệu Tễ Huyên! Anh nợ tôi mộtlời giải thích!

“Thiếu phu nhân...” Bọn vệ sĩ chắc không thấy! Nếu thấy thế nào cũng nói tốtcho thiếu gia của bọn họ?

“Alo?” Tôi trốn một bên gọi cho Tễ Huyên, “Tễ Huyên!”

“Chuyện gì?”

“Đóa Đóa bị bệnh nặng rồi, anh ở đâu, tôi tới tìm anh đi.” Tôi cố ý thử anh ấy,tôi cố gắng nhớ lại diễn viên trong phim truyền hình diễn như thế nào.

“Không cần, tôi đang bàn chuyện với bạn học, đợi lát nữa sẽ về sau, cô về trướcđi.”

“Anh đang ở trường học à?.” Làm ơn nói không phải đi, Tễ Huyên, nhất định phảinói không phải a.

“Ừ,...” Vua chém gió! Thiệu Tễ Huyên anh là đồ nói dối! Chúa nói dối! Tễ Huyênsau này anh nói gì thì tôi cũng không nghe đâu, trong đầu tôi rất loạn, tôikhông biết tại sao mình lại tức giận như vậy, nhưng tôi thật sự giận run người,rất giận! Rất giận! Tức chết tôi! Vì sao anh ấy lại cùng con nhỏ đó ngồi trongquán cà phê tình nhân vậy? Điều này nói lên cái gì? Còn tôi phát điên gì đây??

“Tôi muốn về nhà.”

“Thiếu phu nhân...”

“Tôi muốn về lại nhà của tôi, làm ơn đưa tôi quay về nhà của tôi, làm phiền báolại với ông nội và ba mẹ một tiếng, tôi về nhà ở vài ngày!” Cứ như vậy tôigiống như người vợ oán chồng trên TV bị ủy khuất về lại nhà mẹ đẻ, tôi tắt diđộng cũng không nói với Tễ Huyên, tôi chỉ là muốn yên tĩnh thôi.

Tuy rằng tôi trở về nhà, nhưng bọn vệ sĩ vẫn đi theo, bọn họ nói tôi cần đượcbảo vệ, nhưng hôm sau tan học bọn họ không có xuất hiện.

“Lan Trăn cậu là chòm sao Nhân Mã, Thiệu Tễ Huyên là... chòm sao bò cạp, chỉ sốxứng đôi của các cậu là... 44%...” Tôi và hai đứa bạn trên đường đi về nhà,Uyển Nhu vừa xem báo tình yêu của các chòm sao vừa nói với tôi.

“Chỉ số thật thấp, bất quá cái này không thể hoàn toàn tin.” Mạn Trữ an ủi tôi.

“Tớ thấy rất chuẩn.”

“Uyển Nhu, cậu đừng xem mấy cuốn báo cổ quái này nữa, cậu coi Lan Trăn bị cậuhù rồi kia.” Mạn Trữ tưởng tôi tin, cho nên bắt đầu thầm oán.

“Mạn Trữ chòm Xử Nữ và Lăng Tử Phong chòm Song Tử..., chỉ số xứng đôi là 19%,là đôi có chỉ số thấp nhất!”

“Tại sao phải bói tớ với anh ta?” Mạn Trữ hình như cũng không tức giận lắm,không đúng, trước kia khi Mạn Trữ nổi giận lôi đình đều là cãi nhau với UyểnNhu.

“Thôi đi, khắp thiên hạ cũng biết anh ấy đối với cậu là nhất kiến chung tình.”Mạn Trữ như vậy, tôi đây cũng có thể hiểu.

“Các cậu cảm thấy anh ta thích tớ sao? Ha ha, ha ha! Các cậu... Coi lại đi, cholà anh ấy thích tớ, nhưng sao tớ lại không có cảm giác đó?” Mạn Trữ giống nhưnghe được câu rất buồn cười vậy, cười không ngừng.

Đó là hệ thần kinh của cậu có vấn đề, không liên quan đến tình hình thực tế!“Mọi người đều nhìn ra.” Tôi hôm nay cảm xúc không tốt nói chuyện đều không cótinh thần.

“Kỳ quái?”

“Như thế nào kỳ quái?” Tôi hỏi Mạn Trữ.

“Vệ sĩ sáng nay đâu rồi? Giờ trưa rồi còn chưa thấy bọn họ.”

“Ai biết!”

“Tễ Huyên đã nói với cậu cái kia à? Anh ta nên sớm nói ra!”

“Cái gì?”

“Vũ hội đêm giáng sinh ở Kiếm Lan đó, năm nay tất cả các trường học đều cởi mởhơn, học sinh Kiếm Lan có thể mời những học sinh trường khác tham gia, bất quágiới hạn mỗi người chỉ có thể mang một người.” Mạn Trữ hưng phấn chờ mongnhìn tôi.

“...”

“Không có sao?! Lễ Giáng Sinh cũng sắp đến rồi, anh ta cũng chưa nói sao?”

“Anh ấy không muốn để tớ đi.” Cho nên mới không nói cho tôi biết, Tễ Huyênhắn... Vì sao không nói cho tôi, chẳng lẽ anh ấy cảm thấy đi cùng tôi rất mấtmặt sao? Tâm tình của tôi càng ngày càng tệ...

“Kệ anh ấy, cũng không phải con của anh ta, không cho chúng mình đi thì sẽkhông đi được à, Lan Trăn tớ cho cậu biết, lần này nhóm SHE của chúng mình nhấtđịnh phải đi, việc này cứ giao cho bổn tiểu thư tớ, ha ha ha ha ha...”

Uyển Nhu nhỏ giọng nói một câu: “Lan Trăn cũng không nói Thiệu Tễ Huyên khôngcho chúng mình đi mà, Mạn Trữ, không cần đổ dầu vào lửa.”

“...” Tễ Huyên rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì, vì sao không nói với tôi chuyệnvũ hội, xem ra anh ấy thật là không muốn tôi đi rồi...

“Lan Trăn, cậu làm sao vậy? Mạn Trữ, cậu có hay không cảm thấy hôm nay Lan Trănhình như không vui lắm.” Uyển Nhu nói.

“Đúng vậy, cậu bị gì vậy? Ê? Sao hôm nay không thấy Tễ Huyện vậy?”

“Anh ta đi uống cà phê rồi!”

“Tớ thấy cậu uống lộn thuốc nổ rồi, làm sao vậy? Anh ta có mối khác rồi à, haha!”

“...” Tôi trừng mắt liếc Mạn Trữ một cái, lấy mắt giết người! Mạn Trữ này đoánchuyện xấu một cái là trúng, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.

“Ôi, để tớ đoán trúng rồi sao, không phải chuẩn như vậy đi?”

“Lan Trăn, có đúng như Mạn Trữ nói không?” Uyển Nhu rất chân thành hỏi tôi.

Thấy hai đứa bạn quan tâm đến chuyện mình như vậy, tôi bắt đầu tự thuật lạichuyện xảy ra vào ngày hôm qua, vừa kể tôi vừa thấy tâm trạng buồn bực của mìnhgiảm đi chút ít, việc này tôi không có nói cho mama nghe, sợ rằng bà lại liêntưởng đến chuyện mang thai.

“Cậu cứ như vậy chạy về nhà?” Nghe tôi kể xong nỗi bực tức, Uyển Nhu không cóbuồn bực như tôi đối với Tễ Huyên, chỉ hỏi tôi một câu này.

“Vậy còn có thể làm gì?” Trên TV không phải đều diễn như vậy sao?

“Cậu không nghe Tễ Huyên giải thích chuyện này như thế nào sao? Ngay cả cơ hộigiải thích cậu cũng không cho anh ấy, vậy mà cứ thế phán đoán anh ấy là một tênlừa đảo? Rất võ đoán. Bất quá, đây chỉ là cậu nghĩ thôi...”

“Cô ấy yêu rồi ~.”

“Nói bậy! Nói bậy! Tớ mới không thích Thiệu Tễ Huyên đâu!”

“Tớ đâu có cậu thích anh ta, cậu không cần tự mình giấu đầu lòi đuôi mà!” MạnTrữ cậu thật hèn hạ! Mạn Trữ khó được đứng đắn như vậy nói: “Người ta thườngnói người đang yêu là kẻ ngốc, cậu đang nằm trong dạng đó đó. Khi cậu cho rằng1+1=3, đã nói lên cậu yêu rồi.”

“Tớ mãi cho rằng đáp án luôn là 2.” Tôi còn không ngốc đến nước này.

“Cậu nên tìm Tễ Huyên nói chuyện, mà không phải trốn anh ấy, gọi điện thoại choanh ấy đi.” Uyển Nhu kiên nhẫn khuyên tôi.

“Đúng vậy, gọi qua mắng anh ta hai câu cũng tốt mà!” Mạn Trữ cổ vũ tôi gọi điệnthoại.

“Cậu không cần sợ thiên hạ chưa đủ loạn, Từ Mạn Trữ!”

“Oh...?” Rốt cuộc tôi nên làm cái gì đây?

“Ai da, chịu không nổi cậu luôn, đưa di động cho tớ, tớ gọi!” Mạn Trữ gấp đếnđộ muốn thay tôi nói chuyện với Tễ Huyên trong khi tôi còn đang do dự rốt cuộccó nên gọi hay không.

“Lâm Lan Trăn! Nhỏ nào là Lâm Lan Trăn!” Tôi cả kinh, ngẩng đầu nhìn một đám nữsinh, có mấy chục người, đều mặc đồng phục Kiếm Lan, mặt mày hung dữ đi tới.