Ông Xã Anh Là Ai

Chương 57



Chương 56

Xe cấp cứu lao đi.

Bác sĩ mặc áo cấp cứu màu xanh từ trên xe nhảy xuống, hét lớn, “Người đâu! Người đâu! Bệnh nhân bị thương nặng trong tai nạn xe chảy máu nhiều! Cấp cứu nhanh!”

Trong sảnh lớn của bệnh viên, có y tá và hộ lý chạy ra, tay còn đẩy giường cấp cứu.

Bác sĩ trực ban vội vàng chạy ra, vừa chạy vừa kéo ống nghe trên ngực xuống, hỏi to, “Chuyện gì thế?”

Y tá đi theo xe cấp cứu trả lời ngay, “Tai nạn xe bị thương nặng, có hiện tượng xuất huyết trong nghiêm trọng, đồng tử nở to, hô hấp rất yếu. Huyết áp hạ xuống 80/20, vô cùng nguy hiểm!”

Bác sĩ nữ vội vàng đặt ống nghe lên ngực cô, rồi ra lệnh, “Lồng ngực chảy máu, nứt xương hộp sọ, mắt đọng máu, có lẽ trong hộp sọ có điểm xuất huyết mãn tính, lập tức thông báo với khoa não ngoại, khoa lồng ngực nội và ngoại cùng phòng phẫu thuật trung tâm cấp cứu, lập tức làm phẫu thuật cho cô ấy!”

“Vâng, bác sĩ Viên, tôi đi ngay!”, y tá lập tức chạy đi.

Một đám người nhấc cô gái gần như đã không còn ý thức lên băng ca, đẩy nhanh vào trong trung tâm cấp cứu của bệnh viện.

Máu tươi của cô rỉ ra theo ngón tay, thấm ướt váy, thấm xuống drap giường trắng tinh. Máu tươi như hạt trân châu, từng giọt từng giọt theo chuyển động của băng ca mà rỏ ra nền gạch trắng của bệnh viện, chảy dài, khiến người ta nhìn mà đau xót.

Cô gần như đã không còn ý thức, chỉ thấy mọi thứ đều trôi trong không trung… Cuộc sống cách cô mỗi lúc một xa, thiên đường, lại mỗi lúc một gần…

Cuộc đời đã đến điểm kết thúc rồi sao?

Khi nhìn thấy anh ta đeo nhẫn vào tay người khác, khi nhìn thấy người con trai mà cô đã yêu say đắm bảy năm trời, cuối cùng đã bỏ rơi cô… Cuộc đời này còn có ý nghĩa gì để sống chứ? Tình đầu khắc cốt, liệu có thể ghi tâm đến kiếp sau… Không, thà rằng đừng có kiếp sau, thà rằng cô biến mất mãi mãi, không còn nhớ lại…

Quên đi… Quên đi…

“Đàm Thiên Ân, em phải quên anh…”, trong mơ hồ, cô thều thào.

“Em nói gì?”, cô bác sĩ bỗng nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô, cúi đầu xuống để nghe.

“Tôi muốn… kết hôn… Tôi muốn… quên đi…”, đôi môi trắng bệch của cô run run, ánh mắt lạc đi.

Cô bác sĩ hơi đờ ra.

Mấy cô y tá đẩy giường của cô chạy nhanh vào phòng mổ.

Cô bác sĩ quay lại, bỗng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đứng sau lưng họ.

“Tiểu Dã?”, cô có vẻ không chắc chắn, sao lại xuất hiện ở đây?

“Chị.”

Người đàn ông cao lớn đẹp trai khẽ khàng thốt ra một chữ.

“Sao em lại ở đây? Không khỏe chỗ nào à? Có muốn chị khám…”

Người đàn ông trẻ tuổi nhẹ nhàng lắc đầu.

“Bạn em bị xe đâm.”

Cô bác sĩ ngẩn người.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Cô quay lại nhìn cô gái bị đẩy vào phòng mổ, lại nhìn đứa em trai đang cau chặt đôi mày. Cô ngạc nhiên, “Chẳng lẽ… là cô gái lúc nãy…”

Viên Dã gật đầu.

Bác sĩ Viên sửng sốt. “Trời ơi, cô ấy chắc không phải bạn gái em chứ? Bị thương rất nặng, rất có khả năng không cứu được! Bây giờ hộp sọ đã nứt, xuất huyết não, có lẽ ngay sau đó sẽ…”

“Chị, cứu cô ấy đi”, anh mở miệng, lần đầu tiên dùng giọng van nài.

Bác sĩ Viên đờ người, nhìn vẻ mặt lo âu của em trai, hơi mím môi.

“Ừ, chị nhất định sẽ cố gắng.”

Viên Dã đứng đó, đôi mắt hoe đỏ gật đầu với chị.

Bác sĩ Viên quay đi, chạy nhanh vào phòng mổ.

Ba tiếng đồng hồ.

Nặng nề, dài dằng dặc.

Anh cứ đứng ở ngoài phòng mổ, nhìn chằm chằm cánh cửa lớn đóng chặt, không một phút nào rời mắt.

Cô sẽ không chết.

Một cô gái hiền lành trong sáng như thế chắc chắn sẽ không rời xa như vậy. Anh mới tìm thấy cô, không muốn mở to mắt nhìn cô ra đi. Anh còn muốn mang lại hạnh phúc cho cô, niềm vui, và cả tương lai, cho cô tất cả mọi thứ… Cô không thể rời đi như vậy, không thể nhắm mắt mãi mãi như vậy…

Không… Không thể… Anh vừa tìm ra em, em không thể bỏ cuộc như thế!

Cạch!

Cửa phòng mổ bỗng mở tung, bác sĩ Viên toàn thân lấm máu chạy ra.

“Tiểu Dã! Cô ấy… bọn chị đã cố gắng hết sức!”

Viên Dã đờ người.

Bác sĩ Viên nhìn gương mặt thoắt trắng bệch như tờ giấy của em trai, vội nói, “Em đừng buồn, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi. Y học hiện giờ luôn có những chuyện không làm được, xuất huyết trong thì đã được cầm lại, nhưng chỗ xuất huyết ở não thì lại không cách nào tìm ra. Thời gian quá gấp, bọn chị không có cách nào mổ hộp sọ cho cô ấy, bây giờ huyết áp đã hạ thấp lắm rồi, đồng tử nở to, hô hấp đã ngừng, e rằng… Em đừng buồn, người tốt sẽ lên thiên đường…”

Viên Dã đứng đó, đờ đẫn, bất động.

Bác sĩ Viên nhìn sống lưng đứng thẳng của em trai, gương mặt lạnh lẽo, và cả ánh mắt gần như tuyệt vọng của anh, cô không kìm được bước đến vỗ vỗ anh. “Tiểu Dã, em có nghe thấy chị nói không? Tiểu Dã? Tiểu Dã!”

Anh đứng đờ ra đó, như không nghe thấy tiếng gọi của chị, không cảm thấy sự tồn tại của thế giới này.

Cơ thể, trái tim, như thể đã bay theo cô rồi.

Đến khi chị anh ra sức lay lắc, mới gọi được anh định thần.

“Em muốn gặp cô ấy.”

Bác sĩ Viên ngẩn người.

“Cho dù cô ấy sắp đi, cũng để em… nhìn cô ấy một lần”, Viên Dã nhìn chị, từ từ nói.

Bác sĩ Viên nhìn em trai, cô biết anh kiên cường, anh chân thật, anh kiên định, một khi đã quyết định chuyện gì thì ai cũng không thay đổi được. Bác sĩ Viên đành gật đầu.

“Được, chị giúp em sắp xếp. Năm phút sau em có thể vào nhìn mặt cô ấy lần cuối.”

Năm phút, trong cuộc đời, năm phút cuối cùng.

Cửa phòng mổ mở ra, cuối cùng anh bước vào trong.

Vách tường trắng lóa, mùi thuốc khử trùng nhức mũi, những dụng cụ kim loại lạnh lẽo, ánh đèn trắng cô đơn. Một mình cô nằm trên bàn mổ hẹp, trên người là drap giường trắng tinh, dấu máu lấm tấm, giống một cánh hoa màu hồng phấn nở trong đêm tuyết lạnh. Cô lặng lẽ nằm đó, mái tóc đen mun xõa ra trên giường mổ, đôi mắt khép chặt, rèm mi hơi rung rung, như thể cô chỉ đang ngủ say chứ không phải bị thương nặng, sắp lìa xa cõi trần gì cả.

Chỉ ngoại trừ máy theo dõi nhịp tim hơi yếu, và cả máy thở giúp cô hô hấp, thì cô… thật sự chỉ như đang ngủ.

Anh ngồi xuống cạnh cô.

Nhìn gương mặt trắng bệch như tuyết của cô.

Nhìn cô lặng lẽ, im lìm, quyến luyến.

Tròng mắt, không biết tự bao giờ mà dần dần ướt đẫm.

“Em… đi như thế sao? Ngay cả nhìn anh một cái… cũng không muốn? Chỉ ném cho anh một câu? Hạ Thiên Thụ, sao em có thể nhẫn tâm như vậy, sao em có thể bỏ đi như vậy? Em có biết anh tìm em bao lâu rồi không, em có biết anh đã cố gắng bao lâu không? Cuối cùng anh đã tìm thấy em, sao em có thể đi như vậy được? Chẳng phải em muốn anh cưới em sao? Em dậy đi, dậy đi, anh sẽ cưới em ngay! Chỉ cần em tỉnh dậy, chỉ cần em đừng từ bỏ thế giới này, ra đi như vậy!

Hạ Thiên Thụ, em tỉnh dậy đi!”

Viên Dã không biết mình tức giận thật sự, hay là bi thương quá đỗi, anh nhìn cô, muốn nắm lấy tay cô nhưng lại không dám đụng đến, anh chỉ đau lòng chất vấn cô, mà ngay cả nước mắt của anh cũng đã sắp trào ra…

Trong phòng mổ tĩnh lặng, cô dường như không thể lên tiếng, đã thật sự ngủ say, mãi mãi không tỉnh lại.

Nước mắt của anh rơi xuống từng giọt.

Gục xuống bên giường cô, khóc to.

Có lẽ Thượng Đế luôn có lòng trắc ẩn.

“Cưới … em…”

Trong tiếng khóc to như vậy, mà anh vẫn có thể nghe thấy tiếng thì thào đó.

Anh ngẩng phắt lên, thật sự… đôi môi trắng bệch không có sắc máu của cô thật sự đã run run như một tờ giấy mỏng trong gió.

“Cưới… em… đi… Em muốn… kết hôn…”

Viên Dã nhảy nhổm lên!

Anh nhìn cô chăm chú, ba giây sau lao ra ngoài.

Bác sĩ Viên đang đứng chờ, hơi sửng sốt nhìn em trai chạy ra. “Tiểu Dã, sao vậy? Nhịp tim cô ấy ngừng đập rồi à?”

“Không!”, Viên Dã bỗng gầm lên, “Em muốn cưới cô ấy!”

“Cái gì?!”, cặp kính của bác sĩ Viên suýt rơi xuống đất.

Viên Dã chụp lấy tay chị, tháo luôn chiếc nhẫn cưới trên tay chị ra. “Xin lỗi, chị, cho em mượn một chút!”

Bác sĩ Viên bàng hoàng, lập tức giữ chặt tay em trai, “Tiểu Dã, em điên rồi! Cô ấy đã hôn mê rồi, rất có khả năng mấy tiếng sau đó sẽ không chữa trị được nữa! Cho dù cô ấy có thể gắng gượng thì sau này có khả năng sẽ sống đời thực vật! Em muốn cưới sao?”

“Vâng!”, Viên Dã gật đầu kiên định. “Em muốn cưới cô ấy, cho dù cô ấy thành ra thế nào, cho dù cô ấy sống hay chết. Cho dù cô ấy đeo nhẫn rồi, giây sau đó sẽ đến thiên đường, em cũng phải khiến cô ấy hạnh phúc đến giây cuối cùng còn ở nhân gian! Chị, xin chị hãy thành toàn em, nếu không có cô ấy thì sẽ không có em bây giờ!”

Bác sĩ Viên sửng sốt nhìn em trai mình.

“Cả đời này, cô ấy là người duy nhất em yêu.”

Năm phút sau, Viên Dã đã tìm được luật sư công chứng kết hôn, cầm chiếc nhẫn tháo ra từ tay chị, quay đi lao vào phòng mổ.

Viên Trân đờ ra, một phút sau, cô cũng dẫn hai y tá vào phòng mổ.

Viên Dã quỳ một gối bên bàn mổ, nâng ngón tay cô lên, rồi nhẹ nhàng lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cô.

“Hạ Thiên Thụ, từ nay về sau, em là vợ của anh. Dù vui sướng hay đau khổ, dù ốm đau hay khỏe mạnh, anh đều chia sẽ cùng em. Người anh yêu nhất, anh sẽ cố gắng hết sức mình, cho em niềm hạnh phúc lớn lao nhất. Anh yêu em, vợ của anh.”

Anh hơi cúi xuống, một nụ hôn hơi lạnh đậu xuống môi cô.

Bác sĩ Viên luôn lạnh lùng và cả luật sư công chứng đứng cạnh đều nhìn cảnh tượng xúc động nhưng đau thương đó, nước mắt chực vỡ òa.

“Bác sĩ! Hình như lúc nãy cô ấy có hô hấp!”, cô y tá bỗng kêu lên.

“Huyết áp đang tăng, máu truyền vào hình như có tác dụng rồi!”, một cô y tá khác đang kiểm tra cũng sửng sốt hét lên.

“Thật không?”, bác sĩ Viên chùi đôi mắt đã mờ đi của mình, lập tức lao đến. “Để tôi xem.”

Bên bàn mổ, đôi tân nhân vừa thành vợ thành chồng, đôi tay họ nắm chặt nhau.

Có lúc, cuộc đời luôn có kỳ tích; có lúc, tử thần cũng biết sợ hãi sức mạnh của tình yêu chân thành. Khoảng khắc ấy bác sĩ tin rằng, đôi ta nắm chặt lấy nhau kia có thể chiến thắng thế gian, mọi khó khăn và nguy nan.