Ông Xã Anh Là Ai

Chương 55



Chương 54

Phòng biên tập tòa soạn “Phụ nữ online”, các biên tập viên đều đã tan sở, trong căn nhà gỗ nhỏ đã trống vắng rồi. Duy có một ngọn đèn trắng còn sáng trong văn phòng lớn u ám, chiếu đến tận gian làm việc ở góc trong cùng, có một cô gái đang co rúm người ngồi đó.

Cô nằm bò ra bàn, áo quần mỏng manh, dáng người yếu ớt.

Dưới cánh tay còn đè lên một cuốn tạp chí cũ, góc đã ố vàng, quăn queo, có vết nước mắt thấm ra sau lưng mặt giấy.

Trên tạp chí in rõ mấy hàng chữ:

Gửi tặng người tình tương lai của em,

Chào anh, khi anh đọc được lá thư này, không biết sẽ nở nụ cười như thế nào nhỉ?

Có lẽ là ngọt ngào, có lẽ là buồn thương, hoặc thôi thì là trong veo rung động lòng người? Không biết em lúc đó, có phải cũng e thẹn giấu mình lại như bây giờ, chỉ sợ trái tìm mình sẽ bị anh trộm mất?

Anh yêu, cho dù anh của tương lai có vẻ ngoài thế nào, cho dù em của tương lai ra làm sao, xin hãy tin một câu:

Em yêu anh. Bằng trái tim em, bằng sinh mệnh em, mãi mãi yêu anh.

Có lẽ em lúc đó vẫn ngốc nghếch giống bây giờ, không nấu nổi một bữa sáng dinh dưỡng, không mặc nổi một bộ đồ tôn đường cong, thậm chí không chăm nổi con của chúng ta, không giúp nổi sự nghiệp của anh; nhưng xin anh hãy tin, trong con tim em, em luôn luôn yêu anh, sùng bái anh, thương anh.

Anh là người em chờ đợi suốt đời.

Anh là người em mãi mãi lưu luyến trong sâu thẳm trái tim.

Nước mắt của Thiên Thụ rơi tí tách. Cô nhớ mình đã nhìn thấy cuốn tạp chí anh giữ gìn ở thư phòng của Viên Dã, trong lòng đã cảm động biết bao, khi nghe tin anh xảy ra chuyện, cô rất hoảng loạn, khoảng khắc ấy, tim cô đã bay ra ngoài ngàn dặm, đập vào trái tim của anh, cùng giao hòa, cùng nhịp đập.

Nhưng, mọi thứ lại giống như một giấc mơ.

Khi cô chớp mắt, mộng, đã tỉnh.

Hóa ra mọi thứ chẳng qua chỉ là tưởng tượng của cô, xuyên không gì đó, đến tương lai của chính mình gì đó, bỗng dưng có thêm một đứa con gái và một ông chồng đẹp trai, hóa ra… hóa ra mọi thứ, chẳng qua chỉ là trò lừa gạt của anh.

Nước mắt Thiên Thụ tuôn lã chã, cô tưởng mình sẽ không đau lòng thế này, cô tưởng có thể gắng gượng, thậm chí lúc chạy về tòa soạn, cô vẫn đi với những bước kiên cường. Nhưng khi màn đêm buông xuống, trong văn phòng trống trải chỉ còn lại mình cô, nước mắt cũng không kiềm chế được mà tuôn trào.

Sao anh có thể lừa dối cô? Sao có thể giấu diếm cô? Sao có thể nói con gái là do cô sinh ra? Lần ở Bali, rõ ràng cô cảm thấy cơ thể rất khó chịu… Sao có thể giống như đã từng sinh con cho anh… Nhưng lúc đó họ vừa gặp lại nhau sau bao biến cố, cô rất tin tưởng anh, chìm đắm trong thế giới của anh, quên đi tất cả. Không ngờ, đến hôm nay nghĩ lại mọi việc ngày đó lại cảm thấy đau như cắt da cắt thịt…

Thiên Thụ cúi đầu, giấu những giọt nước mắt vào trong cánh tay.

Không biết bao lâu sau, có tiếng bước chân khe khẽ ngừng lại cạnh cô. Người đó lặng lẽ đứng đó, hơi thở cũng rất khẽ khàng, muốn đưa tay xoa đầu Thiên Thụ nhưng lại không dám. Mãi lâu sau, người đó mới thở dài, khẽ hỏi, “Thiên Thụ… Cậu… không sao chứ?”

Bờ vai Thiên Thụ run run, cô từ từ ngẩng lên, nhìn người đứng cạnh.

Hai mắt hơi sưng, nước mắt nhòa nhạt.

Đổng Tiểu Vi nhìn thấy Thiên Thụ như vậy thì cảm thấy sợ hãi và hổ thẹn.

“Thiên Thụ… Cậu… vẫn ổn chứ? Cậu đừng khóc nữa… Thực ra… Thực ra mọi người rất lo cho cậu… Thiên Thụ…”

Thiên Thụ ngẩng lên, đờ đẫn nhìn Đổng Tiểu Vi, đôi mắt cô quan sát Tiểu Vi từ trên xuống dưới, chỉ muốn nhìn cho rõ bạn mình.

Đổng Tiểu Vi bị nhìn tới sởn da gà, liền kéo tay Thiên Thụ. “Thiên Thụ, cậu đừng như vậy, thực ra giữa hai người chỉ có chút hiểu lầm thôi, chỉ cần cậu và Boss Viên nói rõ với nhau thì hai người…”

“Tiểu Vi”, mắt Thiên Thụ hơi sưng, nhưng ánh mắt lại sáng rực trong veo. “Thực ra, cậu biết hết phải không?”

Sắc mặt Đổng Tiểu Vi trắng bệch, cô nhìn ánh mắt của Thiên Thụ, hơi lắp bắp, không biết nói gì.

Thiên Thụ nhìn Tiểu Vi, chậm rãi nói, “Nói đi, nói tớ biết, rốt cuộc là chuyện gì?”

Sắc mặt Tiểu Vi tái nhợt, nắm chặt tay bạn, không biết nên thốt ra sao. “Thiên Thụ… Thật đó… Thật sự không như cậu nghĩ đâu, cũng không tệ hại như Đàm Thiên Ân nói… Thực ra… Thực ra Viên Dã… Thực ra tớ…”

“Thực ra hai người đã sớm biết về những ngày tớ hôn mê bất tỉnh, nhưng cậu lại chọn cùng anh ấy lừa dối tớ!”, Thiên Thụ nói tiếp.

“Không phải!”, Đổng Tiểu Vi lập tức phản đối. “Tớ đã nói là Viên Dã không lừa cậu, anh ấy làm thế là có nguyên nhân. Nhưng… Nhưng…”

“Nguyên nhân gì?”, Thiên Thụ truy hỏi.

Tiểu Vi lắp bắp, “Nguyên nhân… Nguyên nhân… Nguyên nhân dù sao cũng không có vô sỉ như Đàm Thiên Ân nói. Viên Dã cũng không vì có được cậu mới lừa dối rằng hai người đã kết hôn, còn có con gái… Mà là.. Thực ra là…”

“Sao?”, Thiên Thụ hỏi dồn.

Tiểu Vi bị Thiên Thụ bức tới đường cùng, không biết nên nói gì. Cô nàng nhìn chằm chằm Thiên Thụ, vẻ mặt bất lực và cuống cuồng.

“Thiên Thụ cậu đừng như vậy. Cậu làm thế vừa ép mình lại vừa ép người khác”, Tiểu Vi nhìn Thiên Thụ, trong lòng thấy buồn bã khó tả.

“Tớ chẳng ép ai cả”, Thiên Thụ cụp mắt xuống, “Tớ chỉ…”

Tròng mắt cô đỏ hoe.

“Tớ chỉ ghét kiểu lừa dối này! Ghét cảm giác bị người ta lừa dối!”

Tiểu Vi đờ người.

Thiên Thụ ngẩng lên, nước mắt tuôn rơi.

“Hai người là người tớ tin tưởng nhất, nhưng… lại lừa dối tớ… Cậu và Viên Dã đều lừa dối tớ!”

Thiên Thụ xúc động đứng phắt dậy, cầm túi xách, quay người bỏ chạy.

Tiểu Vi vội kéo bạn lại. “Thiên Thụ… Đừng như thế… Thiên Thụ…”

Thiên Thụ không còn muốn nghe nữa, cô hất tay Tiểu Vi ra rồi một mình lao vào trong bóng đêm đen đặc.

Đêm khuya, thật sự rất lạnh.

Gió thổi vù vù, lạnh thấu tâm can.

Nhưng cô lại không cảm thấy thế, chỉ thấy trong lồng ngực như thủng một lỗ lớn, sâu hoắm, gió lạnh thổi xuyên qua tim, đã lạnh băng đến tận tầng cuối cùng trong cơ thể, buốt xương.

Cô cứ ngỡ mình hạnh phúc, dù là xuyên không, dù là quen biết với người xa lạ là anh, nhưng họ vẫn sẽ hạnh phúc nắm tay nhau, vẫn còn có một đứa con gái đáng yêu, họ có thể sống hạnh phúc mãi… Nhưng… Nhưng…

Anh lại lừa dối cô.

Có lẽ anh có thể làm tổn thương cô, có thể ghét cô, có thể không nhìn đến cô, nhưng anh không thể lừa dối cô như vậy. Kiểu lừa dối này, cảm giác bị đùa bỡn này, thật sự rất đau buồn. Cô không biết câu nào anh nói là đúng, rốt cuộc câu nào phát ra tự đáy lòng, hoặc khi ngay cả lúc ở Bali, nụ hôn đó, câu “anh yêu em” đó, đều là lừa dối?

Cứ nghĩ như vậy, cô lại thấy tim đau đớn vô cùng, nhói tận tim gan.

Trong sắc đêm mênh mang, cô không biết mình sẽ đi đâu về đâu.

Hoang mang ngẩng đầu lên, phát hiện ra mình lại về tới nhà họ Viên. Có lẽ đã hình thành thói quen, cho dù tim không muốn quay về, nhưng vẫn không quản được đôi chân, cứ vô thức bước đến đây.

Bên ngoài cổng, trống vắng.

Gió lạnh thổi vù vù, mang theo cả cát bụi.

Cô còn nhớ lần cô bị anh bắt về, anh bước lên bậc cầu thang rồi bỗng quay lại, nhẹ nhàng xỉa ngón tay vào trán cô, nói: “Sau này dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải nhớ về nhà. Nhà mới là nơi ấm áp nhất, cho dù bên ngoài có bao nhiêu giông bão và gian khó, trong nhà vẫn luôn có người thân của em… và anh.”

Câu nói này rõ ràng đến thế. Nhưng cô không biết cô liệu còn có thể trở về ngôi nhà này, và nhà này có còn là nơi ấm áp nhất không, trong nhà… có còn anh không? Có còn đứa bé đáng yêu của họ, là ngôi nhà ấm áp của họ không?

Cứ nghĩ đến đó là cô lại thấy lòng đau như cắt.

Đã từng nghĩ rằng có thể có một tương lai hạnh phúc, quay đầu lại phát hiện ra, đó chẳng qua chỉ là sống trong trò lừa dối dưới những lời dối trá.

Đau quá.

Thiên Thụ ấn lên ngực, chỉ thấy hô hấp rất khó khăn. Trong đầu cứ ong ong, nặng nề, như thể không nhìn thấy mọi thứ trước mắt.

Đang lúc cô cảm thấy đau đầu, sắp té ngã thì cửa bỗng mở toang, một bóng dáng cao to bước ra.

Hạ Thiên Thụ bỗng ngớ người.

Viên Dã xách một vali màu xanh lam, xuất hiện trước mặt cô.

Có lẽ anh cũng không ngờ cô đang đứng bên ngoài, đôi mắt sưng húp, gò má trắng bệch, thấy anh đi ra, đôi mắt kinh ngạc mở to, giống như một con thỏ bị giật mình đột ngột vậy.

Trái tim Viên Dã cũng đau nhói.

Anh nhìn Hạ Thiên Thụ.

Cô cũng nhìn anh.

Hai người không ai mở lời, chỉ lùi lại một bước.

Đến khi gió đêm thổi qua hai người, Viên Dã mới quay phắt đi.

“Em về đi.”

Anh mở cửa xe, ném vali vào trong.

Thiên Thụ thoáng thay đổi sắc mặt, cô nhìn anh, ngập ngừng hỏi, “Anh… định đi đâu?”

Viên Dã quay lại, nhìn cô chăm chú.

“Cần gì phải hỏi anh? Anh đã nói từ lâu, nếu em không muốn thấy anh, vậy xem như anh chưa từng xuất hiện.”

Anh mở cửa xe, quay đi, chuẩn bị bước lên.

Thiên Thụ nhìn bóng anh, chỉ thấy tim nhói đau.

Nhìn bóng anh lạnh lùng rời xa, cô chùi mạnh nước mắt, bỗng gọi, “Viên Dã.”

Viên Dã khựng lại, quay người nhìn cô.

Thiên Thụ lao đến trước mặt anh.