Ông Xã Anh Là Ai

Chương 47



Chương 46

Bầu trời âm u.

Trong thành phố rất hỗn loạn, gần như cả bầu trời cũng bị nhiễm không khí đó, từng đám sương mù dày đặc vây kín trời, đôi cánh màu bạc xuyên qua những đám sương mù đầy nguy hiểm đó, trong khoang máy bay như chui vào đường hầm thời gian, lúc tỏ lúc mờ.

Trong khoang máy bay trống trải, vài nhân viên đều ngồi nguyên tại chỗ, thắt chặt dây an toàn.

Những hành khách lác đác còn lại cũng căng thẳng ngồi trên ghế, chỉ mỗi Thiên Thụ ôm hộp cơm, nhìn ra ngoài trời qua cửa kính.

Không nhìn rõ thành phố, không nhìn rõ đại dương đã từng là màu xanh ngọc bích, chỉ thấy mọi thứ xám xịt, thành phố khắp nơi khói bụi mù mịt, hỗn loạn vô cùng. Họ tuy ở nơi cao nhất trên thành phố, nhưng cô lại như chỉ có thể nghe thấy tiếng súng, tiếng nổ, tiếng khóc, và cả máu đỏ khắp nơi…

Còn anh, đang bị chìm trong dòng hỗn loạn đó, không biết ở đâu.

Bỗng hận bản thân, tại sao lúc đó lại nói tuyệt tình như vậy, tại sao không cho anh chút thời gian, không nghe anh giải thích, không hỏi Đan Lâm cho rõ… Nếu cho anh thời gian nói, có lẽ sẽ không có tình cảnh và kết cục thế này. Cô cứ chẳng cảm nhận được rằng, trong cuộc đời cô, anh lại có vị trí quan trọng đến thế, mà khi nhìn thấy tin báo kinh khủng đó, cô lại thấy bầu trời chao đảo, mất đi mọi màu sắc vốn có.

Từ khi cô mở mắt, dường như anh luôn trầm lặng và lãnh đạm, nhưng nghĩ lại thì thực ra anh luôn bảo vệ cô, yêu thương cô, chiều chuộng cô. Cho dù cô làm sai chuyện gì, anh cũng gánh vác thay cô, cho dù cô làm bao nhiêu trò cười, anh cũng sẽ giúp cô thoát ra; anh chưa từng cười nhạo vẻ lóng ngóng vụng về của cô, thậm chí còn cho cô mọi thứ cô cần.

Nhưng cô, cô lại cố chấp hưởng thụ mọi thứ anh cho, tòa soạn, gia đình, hơi ấm, thậm chí khi cô thất vọng, anh đã đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng, và cả câu duy nhất anh từng nói đó nữa.

“Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, thì đầu tiên phải về nhà. Vì trong nhà có người thân của em… và anh.”

Nhưng cô lại không hiểu câu anh nói. Cô chỉ nhốt mình trong cái vòng luẩn quẩn kỳ quặc sau khi xuyên không, cứ loay hoay, do dự, thương cảm, sợ hãi. Cô chưa từng kể anh nghe cảm giác đó, chưa từng chia sẻ thế giới của cô với anh, cô chỉ cứng đầu hưởng thụ, hưởng thụ mọi thứ anh cho…. Hơi ấm… và tình yêu…

Lúc đọc tin tức ấy, cô bỗng sợ hãi quá.

Sợ rằng nếu mất anh như vậy… nếu giống như xuyên không, lại quay về chuỗi ngày không có anh… cô còn có thể đi xem mắt như chưa từng có chuyện gì không? Còn có thể một mực chờ đợi Thiên Ân? Còn có thể cho rằng mình sẽ sống cô đơn nhưng hạnh phúc không?

Không… cô có thể… Không thể! Vì anh từng xuất hiện trong cuộc đời cô, cho dù… đây chỉ là một giấc mơ xuyên không mà có!

Nếu được, cô tình nguyện cho thời gian quay ngược trở lại, để cô xuyên không trở về, để anh tiếp tục cuộc sống bình lặng mà hạnh phúc, cùng Quan Nguyệt Tịnh, hoặc San San đều được… Chỉ cần anh bình an, chỉ cần anh hạnh phúc…

Trong mắt Thiên Thụ đỏ hoe.

“Đã vào khu vực hạ cánh, xin quý hành khách hãy sẵn sàng”, giọng cơ trưởng vang lên trong loa.

Mọi người lập tức trở nên căng thẳng.

Giọng cơ phó cũng vang lên, “Thưa quý hành khách, lần này chúng ta đang gánh một trách nhiệm vô cùng nặng nề, hạ cách trong khu vực bạo loạn rất có khả năng sẽ gặp phải xung đột đẫm máu, xin quý khách chuẩn bị tinh thần. Đồng thời thời tiết nơi đây rất xấu, sương mù dày đặc, tầm nhìn rất kém, chúng ta sẽ phối hợp với yêu cầu của chính phủ nước sở tại, hạ cánh ở một sân bay quân dụng nhỏ, đường băng rất nhỏ hẹp, xin quý vị hãy chuẩn bị sẵn sàng.

Các nhân viên và hành khách đều quay lại kiểm tra vật dụng mình phụ trách mang theo, chắc chắn không có vấn đề gì, tiếp viên trưởng gọi điện thông báo tới phòng lái, “Cơ trưởng, trong khoang đều bình thường, xin hãy yên tâm.”

“Tốt, các bạn hãy sẵn sàng, chúng ta sẽ hạ cánh trong vòng ba phút!” giọng cơ trưởng cao lên.

Thiên Thụ hơi căng thẳng, kéo dây an toàn trên người.

Cô đã sắp đến gần thành phố này, ở hòn đảo khắp nơi đều hỗn loạn và nguy hiểm đó sẽ không còn vẻ nhàn tản và đẹp đẽ của thánh địa nghỉ mát nữa, bên ngoài kia sẽ là mịt mù khói lửa, khắp nơi tiêu điều, tiếng súng vang dậy.

Thiên Thụ cứ nhớ rằng anh đang ở trong thành phố này, không biết có bình an hay không, có bị thương không, thậm chí có…

Chữ đó khiến tim cô run bắn.

Cuối cùng đã biết vì sao khi cô nói chữ đó, anh lại hôn cô với vẻ trừng phạt, chữ đó thật sự khiến người ta khiếp đảm, như đứt từng khúc ruột.

“Đã nhìn thấy đường băng! Xác định khoảng cách, tắt chế độ lái tự động!”, trong loa, giọng cơ trưởng có vẻ căng thẳng.

“Tốc độ hạ cánh đừng quá nhanh! Đường băng rất ngắn! Hạ cánh xuống!”

“Cơ trưởng, ngoài sân bay có vụ nổ”, cơ phó bỗng hét to.

Trong khoang, mọi người đều thất kinh, nhìn dáo dác ra ngoài.

Quả nhiên ở nơi không cách sân bay bao xa, phía quân đội và các phần tử nổi loạn đang giao đấu ác liệt. Vòi lửa của quân đội ánh lên chói mắt trong ánh sáng nhập nhoạng mờ tối, tiếng bom nổ văng vẳng khiến người ta hoảng loạn.

Mọi người chưa ai từng tận mắt chứng kiến cảnh đó, cứ cảm thấy đấu súng, đánh nhau… đều là chuyện rất xa vời, nhưng không ngờ hôm nay những việc đó lại xảy ra trước mắt mình! Mà tiếng súng tiếng nổ kia, rất có khả năng chỉ cần bất cẩn thì sẽ lấy mạng tất cả mọi người.

“Bình tĩnh”, tiếng cơ trưởng lớn tuổi vang lên, “Các bạn trong khoang đừng hoảng hốt! Quân đội địa phương đã điện cho tôi, họ sẽ toàn lực bảo đảm sự an toàn ở sân bay, đã có một tốp đồng bào của chúng ta đang trên đường đến đây, yêu cầu chúng ta phải hạ cánh!”

Mọi người kinh hoàng, nhìn ánh lửa chớp lóe ngoài kia mà thất kinh hồn vía.

“Giữ vận tốc này, nhắm thẳng đường băng, chuẩn bị – hạ cánh!”, cơ trưởng hạ lệnh.

“Vâng!”, cơ phó đáp, rõ ràng, vang dội.

Uỳnh!

Đúng lúc càng hạ cánh của máy bay chạm xuống đường băng quân dụng vửa nhỏ vừa hẹp này, bỗng có một quả bom bất ngờ nổ tung bên cạnh đường băng!

“Không được không được, cơ trưởng có bay lên lại không? Đường băng bị phá hủy rồi!”, cơ phó hét thất thanh.

“Không thể lên được! Nếu thế sẽ không bao giờ hạ cánh nữa!”

“Nhưng nếu tiếp tục trượt thì càng máy bay sẽ bị hỏng!”

“Nếu lại bay lên sẽ đụng cánh máy bay, có khả năng sẽ thiệt hại về tính mạng!”

Tiếng tranh cãi trong phòng lái khiến mọi người trong khoang thất sắc! Mọi người đều căng thẳng toát mồ hôi, không biết mình sẽ đối diện với kết quả nào! Có lẽ rất có khả năng rằng giây sau đó sẽ có thương vong!

Ầm ầm!

Bên ngoài cửa sổ tia lửa bắn khắp nơi, thân máy bay như lăn qua hố sâu nào đó, bỗng rung lắc dữ dội!

Có người hét, có người phát khóc.

Thiên Thụ bị dây an toàn giữ chặt trên ghế, hộp cơm trong lòng rung rắc dữ dội gần như văng ra. Nhưng cô giữ chặt lấy nó, giữ chặt… thật chặt… Giống như lần đó, anh ôm cô thật chặt trong lòng…

Cô rất sợ, vô cùng vô cùng sợ hãi, nhưng cô lại không sợ, không hề sợ chút nào!

Chỉ cần phía trước có anh, chẳng có gì phải sợ!

Ầm … Ùng!

“Tổng giám đốc! Tổng giám đốc Viên! Không được, anh không thể đi! Bên ngoài giờ rất hỗn loạn, lao ra ngoài chỉ có chết!”, anh chàng họ Lâm kéo chặt áo Viên Dã, gần như sắp khóc tới nơi.

Hai vị lãnh đạo kia cũng hoảng loạn, không chú ý.

Viên Dã lại giằng mạnh tay quản lý Lâm ra, “Buông ra, tôi phải đi tìm cô ấy!”

“Không được, tổng giám đốc! Sân bay đã bị đóng cửa rồi, máy bay của họ chắc chắn sẽ không hạ cánh được, họ sẽ bay một vòng rồi đi ngay! Tổng giám đốc, anh mà đi thế này là sẽ chết đấy!”, quản lý Lâm lo đến mức phát khóc.

“Cô ấy còn không sợ chết, làm sao tôi lại sợ?!”, Viên Dã cau mày, trong đôi mắt sắc nhọn chỉ có ánh sáng kiên nghị.

Trên màn hình tivi trong khách sạn, phát thanh viên đang đọc bằng tiếng Anh.

“Quân đội mà chính phủ phái đến đang tỏa đi các tỉnh thành đang bạo loạn, tình thế ở đảo Phuket đã được kiểm soát tốt, tỉnh Bali và các đảo xunng quanh đều có không quân… Các hành động kiểm soát lực lượng vũ trang phản chính phủ đang được tiến hành, các cửa khẩu, hải cảng cũng sắp được giành lại… Những chuyến bay đến cứu công dân các nước phái đến cũng đang nổ lực khai triển ở sân bay quân sự, những chuyến bay đầu tiên đều hạ cánh thuận lợi, nhưng gần sân bay quân dụng ở đảo Bali đã có một vụ nổ súng, phần tử vũ trang phản chính phủ chưa xác định được đang chiếm lĩnh nơi đó… Một chiếc máy bay của Trung Quốc từ Hongkong đến đã gặp vụ nổ bom đột kích, càng máy bay khi hạ cánh đã bị hỏng nặng, thân máy bay rời khỏi đường băng, bị hỏng hóc nghiêm trọng, hiện số người thương vong và tử vong vẫn chưa xác định…”

Viên Dã hất mạnh tay quản lý Lâm ra. “Để tôi đi!”

Quản lý Lâm nhìn Viên Dã chạy ra khỏi khách sạn, nhanh nhẹn vượt qua cửa an toàn, bất giác nước mắt lưng tròng. “Tổng giám đốc… Anh không thể đi… Tổng giám đốc…”

Viên Dã một mình chạy thẳng ra đường cái.

Tuy vết thương trên cánh tay vẫn nhói đau, nhưng chẳng là gì so với cơn đau trong tim anh.

Không, không thể, không thể! Cô không thể chết, cô tuyệt đối không thể chết! Tuy cô rất ngốc nghếch khờ khạo, biết rõ ở đây là nơi sống còn, mà lại ngốc nghếch bảo San San đưa tới đây! Lẽ nào cô không sợ ư? Lẽ nào không nghĩ tới an nguy của mình? Mà lại dám ngốc nghếch xông tới… Quá khờ dại! Quá ngốc nghếch! Ngốc tới nỗi anh chỉ muốn ôm siết cô, ngốc tới mức anh chỉ muốn hôn cô thật mạnh! Nên, cô tuyệt đối không được chết, tuyệt đối không được!

Viên Dã chạy như điên trên đường, có người phát hiện ra anh là người nước ngoài nên định lao tới ra tay, cũng may lúc đó có một chiếc xe quân sự chạy tới, người trên xe nổ súng dọa cho đám người nhân cháy nhà mà hôi của kia phải bỏ chạy!

Các binh lính trên xe hỏi anh đi đâu, Viên Dã trả lời họ bằng tiếng Anh là muốn đến sân bay quân dụng xảy ra tai nạn máy bay kia!

Các binh lính trên xe vẫy tay gọi anh lên, vì họ cũng đang chạy tới đó. Viên Dã lập tức nhảy lên xe, chiếc xe lao vút đi, nhắm thẳng tới sân bay quân dụng ở ngoại ô.

Chưa tới sân bay đã ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc.

Một số phần tử vũ trang đã bị tiêu diệt, nhưng chiếc máy bay Hongkong bị trượt ra khỏi đường băng đang bốc cháy nằm trên cánh đồng bên ngoài sân bay. Thân máy bay bị hỏng nặng, càng máy bay bị gãy đôi, cắm sâu vào thân máy bay! Rất nhiều xe chữa cháy, cảnh sát, quân sự đều bao vây bên ngoài, bọt trong bình chữa cháy bắn ra, lao vào ngọn lửa lớn ngùn ngụt kia.

Viên Dã ngồi trong xe đã nhìn thấy ngọn lửa đó.

Chưa bao giờ hoảng loạn và sợ hãi đến thế, trong tích tắc, sống lưng anh như có một luồng điện, lao thẳng vào trong đầu!

Anh gần như run bắn lên, hơi thở gấp gáp, tim như ngừng đập!

Không! Không thể! Không thể nào!

Thiên Thụ không chết, sẽ không chết!

Chiếc xe dừng lại, binh lính đã vội vàng chạy đến hiện trường. Các bác sĩ trên xe lao vào đám cháy, khiêng một người máu me đầm đìa ra ngoài.

Viên Dã nhảy xuống, cơ thịt toàn thân cứng đơ.

Chưa từng có cảm giác như vậy, chưa có chuyện gì lại khiến Viên Đại Boss đầu đội trời chân đạp đất có cảm giác như vậy! Chiến tranh, hỏa hoạn, tai nạn máy bay, máu chảy, tử vong… Từng cảnh cứ nổ ra như bom trước mắt anh… Không phải bất lực, không phải hoảng loạn, mà là sợ hãi… Sợ trong chớp mắt sẽ nghe thấy tin anh mất đi cô!

Không thể tin, không thể tin, không thể tin!

Thiên Thụ sẽ không chết, tuyệt đối không!

“Mau đến giúp! Xe cấp cứu!”, có người hét lên.

Có người vội vã chạy qua anh.

Trên blouse trắng dính đầy máu.

Viên Dã gần như vô thức túm lấy bác sĩ quân y đang chạy ngang, bấu chặt lấy áo ông ta, hỏi như gầm lên, “Where is she?! Where is she?!”[1]

[1] Cô ấy đâu? Cô ấy đâu?

“Who? Who is she?!”[2], ông bác sĩ bị anh lắc mạnh, “Maybe she dead…”[3]

[2] Ai? Cô ấy là ai?

[3] Có khi cô ấy chết rồi…

Viên Dã mắt đỏ ngầu, gầm lên như con sư tử mất đi tất cả. “Where is my wife?”[4]

[4] Vợ tôi đâu?

Bác sĩ đáng thương gần như bị người đàn ông nổi điên này bóp chết.

“Viên… Dã…”

Bỗng không biết từ đâu, vẳng đến một giọng nói nho nhỏ, yếu ớt, khẽ khàng, như muỗi kêu, nhưng lại rõ ràng với anh đến thế.

Viên Dã quay phắt lại.

Trong lùm cây ven đường băng sân bay.

Một bóng người nho nhỏ đang ngồi.

Áo rách nát, da mặt sạm đen, mắt sưng đỏ, mặt tái nhợt. Tay và chân lộ ra ngoài đều có những vết thương nhỏ chi chit, máu tươi đang rịn ra. Cô như thế trông rất xấu xí, dơ bẩn, thảm hại.

Nhưng chỉ đôi mắt to đen nháy đang lấp lánh nhìn anh.

Giống như tia sáng lóe lên trên bầu trời, chiếu sáng cả thiên đường.

Viên Dã nhìn cô, như cách cả thế kỷ.

Anh hơi loạng choạng bước lại, túm lấy cô như mất ý thức.

“Viên Dã… Em… Cuối cùng đã tìm ra anh…”, cô ngẩng gương mặt đầy vết thương lên, dè dặt nhìn anh.

Anh lại nâng mặt cô lên.

Hôn mạnh.