Ông Xã Anh Là Ai

Chương 46



Chương 45

Một đôi cánh bạc cực lớn phá vỡ tầng mây, bay thẳng lên bầu trời xanh bao la.

“Đi máy bay đến HongKong trước, ở đó có một chuyên cơ sẽ bay trước đi đón các du khách Hongkong về, tôi đã nói với đồng nghiệp bên Hongkong để họ đưa cô lên chuyến bay đó. Nhưng tình hình ở đó thì không ai rõ, phái chuyên cơ đi đón chắc chắn là nguy hiểm rất lớn, có lẽ sẽ không thể hạ cánh, có khi hạ cánh rồi cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, cô không sợ thật chứ?” Quan Nguyệt San nhìn Thiên Thụ với vẻ cuống quýt và lo lắng.

Thiên Thụ ra sức lắc đầu. “Tôi không sợ. Là tôi không tốt, tôi ép anh ấy tới đó, nên cho dù xảy ra chuyện gì, tôi phải ở bên anh ấy!”

“Tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng… nếu gặp anh ấy thật, thì đừng nói thế với anh ấy. Không có cưỡng ép hay phải trái gì ở đây, điều mà cô cần nói với anh ấy, là trái tim của cô.” San San giữ lấy tay cô. “Được rồi, đi đi, đến Hongkong sẽ có người đón cô.”

“Vâng, cảm ơn cô, San San”.

“Đừng khách sáo, chuyện khác tôi không giúp được, chuyện máy bay thì…”, San San bỗng nắm tay Thiên Thụ. “Thiên Thụ à, đến đó rồi nhất định phải cẩn thận. Dù là cô, hay là anh ấy, cũng phải an toàn quay về cho tôi, biết chưa?”

“Ừ”, Thiên Thụ gật mạnh đầu.

Cô ngồi bên cửa sổ, có vẻ căng thẳng nhìn ra ngoài thế giới hỗn loạn kia.

Trong tay cô còn có một cái hộp giữ ấm rất to, đó là mẹ và Tiểu Vi đã vội đến sân bay đưa cho cô. Cô biết sự khổ tâm của mẹ, càng biết nỗ lực và lo lắng của bạn thân, nên cho dù sắp phải đối diện với tình huống nào, phải chạm trán với mối nguy nào, cô cũng không sợ, không lùi bước. Cô nhất định phải tìm ra anh, nhất định phải thấy anh bình yên, nhất định phải nắm tay anh yên ổn trở về.

Nhưng chặng đường phía trước là gì? Là nguy hiểm? Là mây đen bão tố? hay sương mù dày đặc tầng tầng lớp lớp không nhìn thấy tương lai…

Thiên Thụ căng thẳng nắm chặt hộp cơm trong tay, dường như chỉ có thế mới cảm nhận được sức mạnh đến từ người thân và bạn bè.

Nước T, đảo Balli.

Nơi đây từng là thánh địa nghỉ mát nổi tiếng thế giới, mà nay lại biến thành vùng đất tai ương, hệt như phim thảm họa Hollywood phiên bản thực tế.

Những đám người la hét chạy náo loạn trên phố, có người khóc, có người bị thương, thỉnh thoảng lại có tiếng nổ đâu đó vọng tới, cả hòn đảo biến thành hải dương hỗn loạn.

Chiếc xe của họ bất ngờ đụng phải một người, người đó máu me đầm đìa, nằm gục trên cửa kính phía trước.

Rất nhiều người đang chạy điên cuồng, la hét.

Không biết từ đâu bỗng vẳng tới tiếng súng.

Đám đàn ông trong xe nhìn dấu tay đầy máu, tòan bộ đều hoảng hốt đờ đẫn.

Viên Dã nhìn ra ngoài, dòng người đã hỗn loạn lắm rồi.

“Xuống xe!”, anh cau mày lạnh lùng ra lệnh, “Chúng ta lập tức quay về khách sạn”.

“Tổng giám đốc…”, ba vị lãnh đạo cấp cao đều không che giấu sự sợ hãi. “Chẳng lẽ không đến sân bay ạ? Hoặc có thể tìm chuyến bay rời khỏi nơi quỷ quái này…”

Viên Dã nhíu mày. “Tình hình này sân bay còn có chuyến nào cất cánh?! Việc đầu tiên chúng ta phải làm là bảo đảm an toàn! Lập tức xuống xe, quay về khách sạn.”

Đoàng!

Không biết ở đâu lại vang lên tiếng súng, khói bụi mù mịt.

Ba vị kia không dám nói nhiều, vội xách hành lý chạy ra ngoài.

Mấy người vừa nhảy xuống xe đã nghe một loạt súng nổ.

Quay lại nhìn, chiếc xe ban nãy chở họ đã bị đám phần tử nổi loạn nổ súng phá tan! Cửa kính vỡ vụn bay tứ tung, máu chảy khắp nơi.

Mọi người đều bàng hoàng sợ hãi.

Cũng may Viên Dã đã kịp thời bảo họ xuống xe, nếu không bị đám kia bao vây, lại thấy họ là người nước ngoài thì thảm rồi!

Mọi người không dám nhìn nữa, vội xách hành lý chạy về khách sạn.

Vừa ra khỏi con hẻm, thấy sắp về tới khách sạn họ ở, thì không biết từ đâu một đám phần tử nổi loạn người bản địa ùn ùn chạy tới, thấy họ là người nước ngoài thì chẳng nói chẳng rằng, lao tới định cướp túi của họ!

Ba vị kia đều đờ người sợ hãi!

Chỉ Viên Dã phản ứng nhanh, quát họ. “Ném hết hành lý, mau chạy về khách sạn!”

Có hai vị lập tức ném hành lý đi, co chân bỏ chạy. Nhưng lại có một người đàn ông không phản ứng kịp, hay là trong túi có đồ quan trọng gì đó, nên níu chặt ba-lô của mình, sống chết không chịu buông. Gã người bản địa kia không giật được thì thẹn quá hóa giận, huơ dao đâm về phía anh ta!

“Coi chừng!”, Viên Dã vừa thấy lập tức giơ tay ra gỡ tay của anh chàng tiếc đồ kia, rồi kéo mạnh anh ta về phía sau.

Dao nhọn sáng lóa lướt qua.

Máu lập tức phun ra.

“Tổng… giám đốc!”, anh chàng đó gần như nghệch ra, hét lên.

Viên Dã ôm lấy vết thương trên cánh tay, còn đẩy anh ta một cái. “Chạy nhanh! Về khách sạn.!”

Anh chàng đó đờ người, bị anh đẩy mạnh thì vội vàng bỏ chạy.

Viên Dã ấn chặt vết thương, máu vẫn trào ra như suối. Người kia không cướp được đồ nên vẫn căm hận, lại lia dao về phía anh. Viên Dã ôm chặt cánh tay né sang một bên, lưỡi dao sắc nhọn trượt qua gương mặt anh.

Mấy người này điên hết rồi,chán sống rồi!

Nhân lúc tên kia huơ dao, chưa kịp quay lại, Viên Dã nhấn chân lên đạp vào phía sau đầu gối của hắn.

Tên kia đau quá, ngã lăn ra đất.

Nhân lúc đó, Viên Dã lập tức quay đi, chạy về khách sạn.

Nhân viên bảo vệ của khách sạn biết họ là khách ở khá lâu trong đó nên vội kéo cửa an toàn, cho họ chạy vào trong, sau đó lại kéo mạnh cánh cửa sắt nặng xuống.

Tên cướp đồ kia bị đạp một cú thì lao theo, đá đạp điên cuồng không chịu thua. Nhưng cũng may cánh cửa sắt của khách sạn cũng khá chắc chắn, dày nặng, nên mới nhốt họ lại bên ngoài. Quậy phá một lúc lâu, đám người đó mới chịu bỏ đi.

Du khách trốn trong khách sạn thở phào.

Lúc này anh chàng họ Lâm vừa được cứu mới phát hiện vết thương trên tay Viên Dã, máu đã thấm đỏ áo sơ mi của anh. “Tổng giám đốc, anh bị thương rồi! Xin lỗi, đều tại tôi…”

Viên Dã nghiến răng, vết thương quả thực rất đau, máu đầm đìa chảy. “Không sao, vết thương nhỏ thôi. Nhưng lúc căng thẳng thế này thì đừng quan tâm đến vật ngoài thân nữa.”

Anh chàng họ Lâm rơi nước mắt. “Trong túi đó có tấm bùa hộ thân con gái tôi tặng lúc đi… và cả thuốc nước trị ho mà vợ tôi nhét vào túi… Sống ở bên ngoài mới càng thấy nhớ người thân.”

Sắc mặt Viên Dã cứng lại.

Trong khách sạn có nhân viên cầm thuốc nước và bông băng lại, giúp anh băng bó vết thương trên cánh tay.

Viên Dã nhíu mày hỏi họ. “Xin hỏi còn có cách nào liên lạc với bên ngoài không?”

Vì đám đông nổi loạn bên ngoài quá hung hăng, chính phủ và các cơ quan ban ngành đều đã bị chiếm lĩnh, ngay cả điện thoại, mạng internet v.v… đều bị cắt đứt, sóng điện thoại lúc có lúc không, lại thêm số người sử dụng quá đông nên mạng bị nghẽn, mọi người gần như không có cách nào liên lạc với thế giới bên ngoài.

Nhân viên khách sạn giúp băng bó nghĩ ngợi rồi nói, “Còn một máy điện thoại vệ tinh dùng lúc nguy cấp, nếu các anh rất cần thì…”

“Xin hãy giúp chúng tôi!”, Viên Dã trịnh trọng nói.

Trong sân bay nơi Quan Nguyệt San làm việc, đám đông đã rất hỗn loạn.

Mọi người kẻ thì ngồi trước màn hình lớn đợi xem tin tức, người thì ngồi luôn trước quầy làm thủ tục mà khóc lóc, đa số thì không ngừng gọi điện cho người thân, nhưng bất lực là tất cả chỉ phí công. Đến khi nhân viên công bố danh sách người bị thương và tử vong thì có người lập tức ngất xỉu, khóc thảm thiết không ngừng.

Tiểu Vi dìu bà Hạ ra ngồi ở khá xa, San San sau khi đọc danh sách thì vội vàng chạy tới. “Bác gái, Tiểu Vi, hai người cứ yên tâm, không có tên anh ấy.”

Bà Hạ thấp thỏm mãi cuối cùng mới hơi yên tâm được, nhưng vẫn cuống quýt vỗ vỗ tay cô gái xinh đẹp đó. “Nó bình an là được, nhưng cháu nên thông báo cho người nhà Tiểu Dã nhanh lên, nói cho cha mẹ nó biết chuyện này. Còn Thiên Thụ… Thiên Thụ đến Hongkong chưa? Lên máy bay chưa? San San cháu mau dò hỏi tin tức đi.”

“Vâng, bác gái, cháu đi đây, bác đừng lo quá nhé”, San San vội an ủi bà Hạ, “Tiểu Vi ở lại cạnh bác gái nhé.”

“Ừ, được, cô yên tâm, cứ giao cho tôi”, Đồng Tiểu Vi cũng vội gật đầu.

San San chưa kịp đi thì điện thoại của Tiểu Vi vang lên.

Là một dãy số rất dài và lạ, Tiểu Vi vội nghe máy. “Alô, xin chào, tôi là Đồng Tiểu Vi.”

“Tôi là Viên Dã”, nên trong vẳng đến một giọng nói trầm trầm.

“Viên Dã!”, Tiểu Vi hét lên, “Trời ơi, anh đã gọi điện về rồi, anh bây giờ thế nào? Đang ở đâu? Có an toàn không?”

Tiểu Vi cuống quýt hỏi một tràng, bà Hạ và San San nghe thế lập tức nôn nóng vây quanh.

Viên Dã cầm điện thoại, trả lời, “Tôi đang ở khách sạn, cũng có thể nói là an toàn. Tôi gọi về nhà nhưng không ai nghe, họ đâu cả rồi?”

“Chúng tôi đang ở cạnh nhau đây”, Tiểu Vi vội đáp. “Chúng tôi đang ở sân bay, vì chuyện của bên anh mà mọi người đều tới đây nghe ngóng tin tức, bác gái cũng ở đây, San San nữa… Nhưng anh gọi điện về, có phải là gặp Thiên Thụ rồi không? Nó có ổn không? Hai người có bình an quay về được không?”

Bên kia bỗng im lặng.

Ba giây sau, Viên Dã hỏi nhỏ, “Hạ Thiên Thụ… bay tới đây sao?”

“Vâng!”, San San cũng nôn nóng giật lấy điện thoại. “Bên Hongkong có chuyến quá cảnh để đón người Hoa về, Thiên Thụ nóng ruột không chịu được nên em đã giúp cô ấy quá cảnh ở Hongkong rồi bay tới chỗ anh. Bây giờ chắc hạ cánh rồi, anh vẫn chưa gặp cô ấy ư? Cô ấy có bình an không?”

Viên Dã cầm điện thoại, quay đầu lại.

Trong tivi mà khách sạn luôn mở cũng đang phát tin tức. Lúc này phát thanh viên đang tường thuật.

“Rất nhiều chính phủ các nước đều hy vọng phái chuyên cơ đi đón công dân nước mình về, nhưng hiện giờ các sân bay lớn đều bị phần tử vũ trang phản chính phủ chiếm đóng, một đám đông trang bị súng đang ở bên ngoài các sân bay, trạm xe, ga tàu v.v… các cơ quan nhà nước khác, chuyên cơ của các nước phái đến rất có khả năng không thể đáp xuống đất nước ta, cho dù là máy bay dân dụng bay qua thì khả năng gặp nguy hiểm trên không phận cũng rất lớn… Bộ quốc phòng đã phái một số lượng lớn không quân, cam kết sẽ nỗ lực hết sức, bảo đảm sự an toàn cho các chuyến bay…”

“Cô ngốc này!”

Viên Dã mắng một câu rồi lập tức cúp máy.