Ông Xã Anh Là Ai

Chương 40



Chương 39

Thái hoàng thái hậu giá đáo, con rể Viên lập tức mở tiệc mừng ở Quan Nguyệt Viên.

Cả gia đình lũ lượt kéo nhau vào phòng bao ở Quan Nguyệt Viên, bà Hạ lâu quá không gặp con rể, vừa thấy anh nhiệt tình bày cả một bàn tiệc thế này thì hứng chí nhấc bàn tay mũm mĩm thịt thà lên vỗ vào lưng Viên Đại Boss một cái.

“Con rể tốt! Biết nhà này ăn uống kham khổ nghèo nàn, thái hậu đây đi tàu lửa ba ngày chưa ăn được bữa cơm no nào, đặc biệt bồi bổ sức khỏe cho mẹ đúng không?”

Viên Dã bị bà đánh một cái cật lực, tuy là đàn ông thì nên kiên cường đứng thẳng, nhưng “thái hậu hồi toàn chưởng” kia quả thực vẫn khiến anh hơn sặc một chút.

Thiên Thụ vội kéo mẹ lại. “Mẹ, mẹ đừng ra tay mạnh thế chứ. Chẳng phải con gửi tiền cho mẹ rồi sao, sao không đi máy bay?”

“Máy bay? Cái máy mà bay loạn trên trời đó hả?”, bà Hạ mở to mắt, “Mày nói thử xem cái con ‘gà’[1] đó cánh được bao lớn chứ, bay trên trời có bay vững được không? Con à, mẹ biết mày lo cho mẹ, nên lần sau nếu có vịt bay được, ngỗng bay được, thì hay mua vé cho mẹ.”

[1] Chữ “cơ” trong phi cơ là máy bay đồng âm với chữ kê là gà.

Thiên Thụ vạch đen đầy mặt

Lần này đã biết tính cách vòng vo vớ vẩn lại bất bình thường của Thiên Thụ là di truyền từ ai rồi chứ?

Ngước lên lén nhìn Boss Viên.

Viên Dã sắc mặt không chút cảm xúc ngồi xuống, vẫn bình thản lạnh lùng như bình thường.

May quá may quá, Thiên Thụ vội kéo bà Hạ ngồi xuống bàn.

“Mẹ, đừng đùa nữa, mẹ mau ăn uống no say đi, về rồi tắm rửa nghỉ ngơi.”

Thiên Thụ hơi xót xa, thực ra đừng tưởng mẹ đang đùa, thực ra trong lòng cô biết, mẹ không nỡ dùng tiền của cô, cứ nói là số tiền đó là do con gái đổi lấy bằng máu và mồ hôi, thà đợi cô về nhà rồi mua thức ăn ngon cho cô.

“Xùy, con bé này, dám bảo mẹ nó đùa!”, bà Hạ huơ tay, “bốp” một cái vỗ mạnh lên lưng Thiên Thụ.

Thiên Thụ tí nữa là phun máu ra.

Tay của mẹ… Thế mà Boss Viên lúc nãy vẫn chịu đựng được.

Bà Hạ phớt lờ cô, quay sang bế cháu gái, “Không nói với con nữa, mẹ sang hôn cháu ngoại của mẹ đây. Ôi chao bảo bối của bà, mau đến đây để bà ngoại bế nào…”

Bà Hạ đưa cánh tay múp míp ra, hơi nhăn nheo nhưng lại cười rất hiền lành như một đóa hướng dương, cô bé con thấy bà thì rất nể mặt mà dang cánh tay bé nhỏ ra, miệng còn chum chím phát ra tiếng non nớt, “Chim chim… Bế…”

“Chim chim?”, bà Hạ ôm đứa bé mũm mĩm, cười đến nỗi nếp nhăn cũng giãn ra, “Bà không có chim, con cũng không có chim, nhà con chỉ có…”

“Mẹ!”, đầu Thiên Thụ sắp bốc khói tới nơi.

Bà Hạ trừng mắt, tiếp tục nói, “Nhà con chỉ có ông lão hàng xóm kế bên hình như có nuôi vài con chim…”

Rầm!

Mặt Thiên Thụ đập xuống bàn, chỉ muốn mình chết đi cho rồi.

Viên Dã hơi mím môi, gọi phục vụ, chuẩn bị mang thức ăn lên.

Diệp Thụ ngồi cạnh nhìn bà Hạ, cười đến nỗi mắt híp cả lại. Vừa cười vừa nói, “Bà ơi, bà thật thú vị, nhìn con bé hợp với bà chưa kìa, bình thường con bé quỷ quái này chưa từng cho ai bế cả.”

“Đương nhiên, cũng phải biết bà là ai chứ, phải không bé yêu?”, bà Hạ bế đứa bé mũm mĩm trắng nõn, cười tươi rói, “Cháu ngoan, thơm bà cái nào.”

Cô bé mũm mĩm lập tức chu môi ra, lao bổ về phía bà Hạ. Đôi môi đỏ như son còn dính chút nước dãi trong veo, cứ thế hôn chùn chụt văng tung tóe lên mặt bà Hạ.

“Ô ha ha, bảo bối ngoan của bà, cháu ngoan của bà!”, bà Hạ được con bé hôn, mặt dính đầy nước dãi nhưng cười tươi tắn như gió xuân, vừa bế con bé vào lòng vẻ yêu chiều hết mực, vừa kỳ thị nhìn Thiên Thụ. “Hừ, cái đồ con gái xấu xa, có phúc ba đời mới nhặt được một đứa bé đáng yêu thế này!”

Thiên Thụ ngoạc miệng ra, rõ ràng đang thân mật với con gái cô mà, sao chớp mắt đã chĩa mũi dùi sang cô rồi? Cô làm sai chuyện gì ư?

Ai ngờ bà Hạ nói câu sau càng khiến cô thổ huyết…

“Sinh thêm đứa nữa đi.”

Phì…

Ngụm trà bắn ra rõ xa, gần như dính cả lên mặt Boss Viên.

Khiến ai kia vội vàng rút khăn giấy ra, run lẩy bẩy, Viên Dã đã tự lấy khăn sạch bên cạnh lau mặt rồi.

Vẻ mặt vẫn trấn tĩnh, lạnh lùng, bình thản.

Thiên Thụ hâm mộ vẻ bình tĩnh trước mọi tình huống của anh chết đi được, mỗi lần cô nhìn thấy mẹ là đều bị bà làm cho chết đi sống lại, lần này bế một đứa còn chưa đủ, đòi cô sinh thêm đứa nữa? Sinh thêm đứa nữa… Câu này nghe là khiến người ta nghĩ đến chuyện bậy bạ, tuy rằng sinh con là chuyện rất cao thượng thần thánh, nhưng trước khi cao thượng thần thánh để cả nhà đều thích, thì phải làm cái đó trước, rồi mới có khả năng có thai một đứa bé cao thượng thần thánh… Chuyện đó à… Chuyện đó à…

Thiên Thụ không dám liếc nhìn Boss Viên nữa, cứ nghĩ đến chuyện hôn xảy ra ở nhà bếp là cô đã xấu hổ tới độ muốn chui xuống lỗ rồi.

Bà Hạ liếc nhìn cô, rồi lại nhìn Viên Dã, nói với vẻ không vui lắm. “Sao nào, đề nghị này của mẹ kỳ cục lắm hả?”

Thiên Thụ túm gấu áo, Viên Dã uống trà.

Dì Trương thấy hai người đều lúng túng thì không kìm được kéo kéo áo bà Hạ, nói nhỏ, “Bà nó ơi, bà không biết sao, vợ chồng đó đang chiến tranh lạnh mà. Mấy hôm rồi sao không nói câu nào, hôm qua… Hôm qua tôi còn thấy hai đứa đánh nhau ở trong bếp nữa.”

“Cái gì? Đánh nhau?! Con rể Viên đánh con gái tôi?” Giọng bà Hạ lập tức cao vút lên.

Thiên Thụ sợ hãi nhảy nhổm. “Mẹ, mẹ, không phải, không phải đánh nhau, bọn con không đánh nhau…”

Ôi trời mẹ làm ơn đừng khoa trương thế chứ, cứ nghe chữ “đánh” là cứ như con gà mái mẹ bị cắt tiết ấy, giang cánh ra nổi cơn điên ngay.

Sắc mặt Viên Dã vẫn không thay đổi, anh chỉ đặt ly trà xuống bàn, bình thản nói, “Đó không phải đánh nhau. Chúng con chỉ đang… thiết sa[2]!”

[2] Thiết sa, có nghĩa là trao đổi, bàn bạc

A hả?! Thiên Thụ thấy khóe môi giật giật, Đại Boss nghĩ ra cái từ gì vậy, thiết sa? Thành phim kiếm hiệp thật sao?

Bà Hạ càng không hiểu. “Hai đứa thiết sa cái gì?”

Boss Viên thản nhiên, “Xem sốt nào thì ngon hơn.”

A… Hả?!

Đám phụ nữ trong phòng ngớ người.

Chỉ có cô bé con trong lòng bà Hạ là cười khanh khách, cầm cái thìa trước mặt bà gõ vào bát “coong coong”, đôi môi đỏ thốt ra, “… cô-la!”

Nước dãi tuôn ra.

Thiên Thụ í nữa là ngất xỉu. Con bé là người mục kích hiện trường đầu tiên, đã lên tiếng chứng minh rồi, kết quả của trao đổi chính là – sốt sô-cô-la ngon hơn!

Cả nhà ăn no xong về đến nhà, bà Hạ nói muốn mua ít vật dụng sinh hoạt, bắt cóc Đại Boss đưa bà đến siêu thị lớn để làm phu khuân vác. Thiên Thụ và dì Trương chơi với con bé trong phòng một lúc thì bà Hạ và Boss Viên về đến.

Thiên Thụ chưa từng thấy anh như thế, theo sau mẹ cô, mặc áo pull trắng, xách một túi lớn đồ dùng và thức ăn, vẻ mặt tuy vẫn bình thản lạnh lùng nhưng lại có một vẻ ấm áp thuộc về người đàn ông của gia đình. Hóa ra mất đi sự sắc bén và ngang ngược ở công ty, anh ở nhà lại ấm áp, chu đáo, xứng đáng được người khác dựa dẫm như thế.

Viên Dã đặt túi xuống, bà Hạ rất hài lòng huơ tay. “Con rể à, vất vả vất vả quá!”

Bốp bốp!

Viên Dã bị vỗ, lảo đảo cả người.

Thiên Thụ biết là đau lắm.

Vội vàng bước đến kéo mẹ lại, “Mẹ, đi nghỉ ngơi nhé, con và dì dọn dẹp nhà, chuẩn bị bữa tối.”

“Nghỉ cái gì, mẹ chẳng mệt gì hết. Thấy con và Tiểu Dã hạnh phúc như vậy, trong lòng mẹ ấy à, thật sự là vui tới nở hoa đây.” Bà Hạ kéo tay con gái, không hiểu sao mà mắt hoe đỏ. “Tiểu Thụ, mẹ thực ra lo nhất là con, tính tình con ngây thơ, lại hay tin người, mẹ cứ sợ con bị bắt nạt; lần trước con lại bị tai nạn xe… mẹ lo đến nỗi chẳng đêm nào ngủ ngon. Bố con mất sớm, mẹ chỉ có mình đứa con gái này…”

Nói mãi rồi, Hạ thái hậu lại sắp tới nước mắt.

Thiên Thụ hốt hoảng, vội dìu mẹ. “Mẹ, nghe mẹ nói kìa, cứ như con là trẻ con ấy. Bây giờ con chẳng phải đã ổn rồi hay sao?”

Bà Hạ vẫn cúi đầu, mắt đỏ hoe.

Viên Dã đứng cạnh, nói tiếp, “Mẹ yên tâm.”

Bà Hạ lập tức ngẩng lên, huơ tay, “Tốt! Con rể tốt! Có con thì mẹ yên tâm!”

“Bốp bốp” hai tiếng, lại vỗ bốp vào sau lưng Viên Dã.

Thiên Thụ thấy khóe môi anh giật giật thì biết là đau đến mức nào, vội kéo mẹ lại, “Mẹ, mẹ mau đi nghỉ ngơi đi, bọn con dọn cho.”

Bà Hạ liếc nhìn Viên Dã rồi Thiên Thụ, cười sung sướng, “Ha, con bé này, xót rồi à…”

Thiên Thụ bị nụ cười của mẹ làm cho hồn xiêu phách tán, kéo bà định bỏ chạy, “Mẹ, mẹ mau đi nghỉ đi.”

Tay trái tay phải nắm tay người, bà nói, “Nghỉ cái gì, mẹ không mệt mà! Bữa tối để mẹ và dì Trương làm, hai đứa mau đi chơi với con bé đi.”

“Gì cơ?” Thiên Thụ kinh hoảng trước đề nghị của mẹ, “Mẹ, Viên Dã còn phải làm việc…”

“Hôm nay là ngày nghỉ, làm việc cái khỉ gì! Kiếm một trăm vạn có vui bằng cười với con cái không? Con bé đang thời kỳ đáng yêu nhất, hai đứa mà bỏ lỡ thì cả đời không lấy lại được đâu! Mau đi chơi với con đi, trải nghiệm niềm vui có một không hai. Tiện thể…”, bà Hạ nheo mắt, “Chuẩn bị trước cho đứa sau.”

Đứa sau?!

Thiên Thụ đần mặt.

Bà Hạ đang nhanh tay nhanh chân kéo Thiên Thụ và Viên Dã chạy vào phòng của con gái, ra sức quẳng hai người vào trong đó, tiện tay kéo dì Trương ra, sau đó đóng sầm cửa lại.

“Không đến giờ ăn tối thì đừng mơ ra ngoài!”

Choáng, câu thoại này sao mà quen thế nhỉ?

Nhưng bà mẹ không phải chơi thật đấy chứ, bắt hai người chơi với con? Đây… Đây là chuyện xưa nay chưa từng có, hơn nữa Boss Viên… là đại Boss tập đoàn Vân Thượng, bảo anh chơi với trẻ con?

Thiên Thụ không dám tưởng tượng ra cảnh đó.

Nhưng cửa đã bị khóa chặt, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra mẹ đằng sau cánh cửa đó đang cười đắc ý, cười đắc ý. Lại nghĩ lại, nhìn thấy bé con đang ngồi trên sàn nhà được ghép tranh màu, cũng đang ngoẹo đầu nhìn hai ông bố bà mẹ đột ngột xuất hiện, sau đó miệng cũng nghệch ra…

Cười đắc ý!

Tiếc rằng không thể giữ được nước dãi, thế là chảy ướt cả cằm.

“Con gái…”, Thiên Thụ nhìn cái cằm nhỏ xinh sáng bóng nước dãi của con bé, vạch đen đầy mặt.