Ông Xã Anh Là Ai

Chương 3



Chương 2

Em bé giống búp bê nhắm mắt lại, ngủ ngon lành.

Hạ Thiên Thụ tựa bên nôi gỗ, chảy nước dãi ngắm cô bé đáng yêu.

Đó là con gái cô thật sao? Sao lại có thể đáng yêu thế này, mềm mịn thế này, xinh đẹp thế này, tinh nghịch thế này? Gương mặt phúng phính, mềm mại trắng mịn như bánh bao, lại hồng hồng như quả táo vậy. Rèm mi vừa dài vừa cong… A a a, hóa ra cô có thể sinh ra một đứa con gái đẹp đến thế.

Có lẽ… là do gene của bố nó quá tốt chăng?

Hạ Thiên Thụ vừa nghĩ đến điều đó, lập tức thấy lông tóc dựng ngược.

Phải biết là cô còn chưa sờ soạng gì đàn ông cả, mà ngay cả con gái cũng sinh ra rồi! Đúng là lỗ to mà!!!

Nhưng, khoan đã, để cô nghĩ xem, rốt cuộc cô đã xuyên không thế nào? Cô nhớ sáng hôm đó, trời rất trong, cô đang ở trong tòa soạn “Phụ nữ online”, nghe tổng biên tập Ếch Xanh lên lớp…

“Hạ, Thiên, Thụ!”

Giọng như vịt đực oang oang, vang vang khắp phòng tổng biên tập.

“Bài thế này mà cô cũng dám nộp hả? ‘Tặng người tình tương lai’?! Sao cô không tặng chồng tương lai? Không tặng vợ tương lai? Không tặng bà nội tương lai? Bài này không có nội dung, không kích thích, cô mấy tuổi rồi mà còn than thở hả? Tòa soạn mỗi ngày cho cô ăn trưa miễn phí không phải để cô viết ra mở bài không thấy khoái cảm kiểu này! Nhìn Đan Lâm người ta đi, bài viết lần nào cũng thu hút đủ lượt xem, không biết đã kiếm cho tòa soạn thêm bao nhiêu đơn đặt hàng! Mang về viết lại! Còn không viết được thì tháng này trừ hết tiền thưởng!”

Vèo vèo vèo! Bộp!

Bản thảo bay trúng đầu Hạ Thiên Thụ, cánh cửa đóng sầm lại suýt nữa thì “hôn” lên sống mũi cô. Thiên Thụ vô cùng tức tối, nắm tay siết chặt lại, dám nói bản thảo cô vất vả viết ra như thế, dám nói cô Hạ ‘bán than’, không có nội dung, không kích thích… Hổ mà không ra oai, ông ta lại tưởng cô là Hello Kitty!

Thiên Thụ đứng trước cửa phòng tổng biên tập hít hơi… vận khí… vận khí… hít hơi… hết năm phút, cuối cùng giơ tay lên, căm phẫn làu bàu nói, “Được, bổn tiểu thư lần này tha cho ngươi.”

Có người từ phía sau thò đầu ra, thì thầm, “Cậu đã tha cho ông ta chín chín tám mươi mốt lần rồi.”

Bị vạch trần, Thiên Thụ thở dài bất lực, “Tiểu Vi!”

Đồng Tiểu Vi cầm ly nước giả vờ làm người qua đường, “Thiên Thụ, cậu cũng phải có khí phách lên đi chứ? Lần nào cũng chỉ biết nói ở nơi người ta không nghe thấy.”

Thiên Thụ nắm chặt bản thảo trong tay, nhích về phía bàn làm việc, “Đây không phải là không có khí phách, mà gọi là ‘vu hồi đả kích pháp’.”

Phụt…

Đồng Tiểu Vi suýt nữa phun trà.

“Vu hồi đả kích pháp, bạn Thiên Thụ ạ, cũng chỉ có cậu mới nghĩ ra cách đánh chả ra gì này. Tớ thấy chút tổn thương người ta cũng không chịu nổi ấy chứ, còn cậu thì AQ lợi hại quá.”

Thiên Thụ chớp mắt, “AQ có gì là không tốt, có lợi cho tâm hồn lẫn cơ thể.”

Lật bản thảo trong tay, bên trên viết mấy chữ rõ to:

Tặng người tình tương lai của em.

Chủ đề lãng mạn thế còn gì! Khiến người ta thừa sức phát huy trí tưởng tượng! Ai mà không muốn biết người yêu mình sau này là thế nào? Nếu bây giờ viết một bức thư gửi cho anh ấy, thì khi thật sự gặp nhau lấy ra cho anh xem, đó là một việc rất lãng mạn mà! Tiếc là con Ếch Xanh kia chẳng có mắt nhìn gì cả. Bắt cô viết sao cho kích thích, lẽ nào phải viết “tiết lộ mười chàng trai kim cương đắt giá nhất tuần này”?

Tiểu Vi thấy vẻ mặt căm phẫn của Thiên Thụ thì lấy bút máy gõ gõ, xem như an ủi, “Thôi nào, cậu cũng đừng tỏ vẻ thế nữa. Cùng lắm thì Ếch Xanh bảo cậu viết gì thì cậu viết cái đó đi.”

Thiên Thụ tức tối siết chặt nắm đấm, “Sẽ có ngày tớ đuổi cổ tổng biên tập Ếch Xanh kia, tự mình ngồi vào ghế của ông ta! Đến khi tớ là tổng biên tập thì nhất định sẽ mở hai chuyên mục, một là “xe tốc hành lãng mạn”, hai là “lãng mạn xe tốc hành”!”

Phụt…

Đồng Tiểu Vi cười đến muốn té lăn ra bàn.

Nói đến đó, Đồng Tiểu Vi lại nhớ ra một chuyện thú vị, “Thiên Thụ, hôm qua tớ online tìm thấy một trò chơi trắc nghiệm vui lắm, có muốn thử không?”

“Trò chơi trắc nghiệm?”, Thiên Thụ xếp lại đống bản thảo lung tung của mình, vạch đen đầy mặt, “Lại là phù thủy phương Đông bói toán phương Tây chứ gì? Bạn Đồng à, cậu là biên tập viên xinh đẹp, không phải phù thủy đâu nhé!”

“Đó gọi là tiên tri, không phải phù thủy!”, Tiểu Vi lấy bút gõ lên đầu cô, “Dù sao trắc nghiệm thử cũng không có gì là không tốt. Đồng chí à, cho tớ biết ngày giờ sinh, cung hoàng đạo, số chứng minh nhân dân, địa chỉ nhà, gia đình có mấy người, một đầu người mấy mẫu đất mấy con trâu…”

“Đồng Tiểu Vi, hít thở!”, Thiên Thụ nhắc, “Kiểu tiên tri làm mình hụt hơi mà chết thì tớ chưa thấy bao giờ!”

“Bớt nhảm đi, nói mau”, Tiểu Vi nóng ruột gõ cô thêm cái nữa.

Thiên Thụ hôm nay xui xẻo đến mức đỉnh đầu sắp bốc khói xanh rồi, lại bị bạn Đồng gõ hai cái thật mạnh, có vẻ bực bội nói hết “tư liệu” về mình ra. Bên này bản thảo còn chưa chỉnh sửa xong, cách một khoang làm việc, bên kia bạn Đồng đã hú lên như điên.

“Thiên Thụ, cậu gặp may to rồi!”, bạn Đồng gào lên đến mức Ếch Xanh cũng sắp nghe thấy đến nơi.

Hạ Thiên Thụ thực sự không mấy quan tâm đến trò tiên tri vớ vẩn kia, nhưng để tránh Ếch Xanh gọi cả cô và Đồng Tiểu Vi vào giáo huấn, cô đành thò đầu sang.

Trên màn hình dày đặc những chữ, Tiểu Vi đang cao giọng hét lên, “Đây là số điểm trắc nghiệm cao nhất từ khi tớ chơi trò này đó! Bạn Thiên Thụ à, tương lai của cậu – hôn nhân thuận lợi, ông xã đẹp trai, con gái ngoan ngoãn, con trai hiếu thảo, gia đình giàu có nứt đố đổ vách, mua cả mặt trời còn được. Tương lai cậu đúng là có số may mắn của mỹ nhân!”

Phì…

Lần này đến lượt Thiên Thụ cười như điên, suýt thì phun cả nước miếng lên mặt Tiểu Vi.

“Cậu đang chơi trò chơi tiên tri à? Tớ thấy là trò chơi điên khùng thì có? Tớ mà có số mỹ nhân á? Lại còn ông xã đẹp trai, con trai con gái có đủ? Này bạn Đồng, bạn có biết tiền trọ tháng này tớ chưa trả, hôm nay đang tắm giữa chừng thì hết gas không? Lại còn ông xã… Cậu biết tuần này tớ đã đi xem mắt bao lần không? Hai bàn tay thêm bàn chân còn đếm không đủ nữa là! Mẹ tớ sắp dán mác ‘con gái gả không ra’ lên mặt tớ luôn đây này, mà cậu còn nói hôn nhân thuận lợi? Cảm ơn cậu nhé, Đồng đại thần.”

Không phải Thiên Thụ kém cỏi, mà những thứ trên đó viết quá nhảm nhí vớ vẩn! Đối với một người hai mươi tư tuổi, có kinh nghiệm đi xem mắt 249 lần mà nói, nếu cô có thể gả đi được trong vòng ba năm thì đúng là mặt trời không xuống núi nữa rồi, mà lại còn trai gái có đủ, có tiền lại có quyền? Thôi nằm mơ quách cho xong.

Đồng Tiểu Vi lại tỏ ra nghiêm túc, “Thiên Thụ, cậu đừng nghi ngờ, bọn này lúc nãy rất nhiều người chơi thử, đều chuẩn cả, sao đến lượt cậu lại không đúng được? Cậu phải tin là, thế gian này… có kỳ tích xảy ra.”

“Ừ, cái kỳ tích này phải đợi khi tớ già yếu mắt mũi tèm nhèm, mua được cả mặt trời đi”, Thiên Thụ rụt người lại về khoang làm việc.

Chưa dứt lời, điện thoại của Thiên Thụ đã reo vang. Cô không nghĩ gì mà bắt máy, vừa mở nắp điện thoại, giọng thái hoàng thái hậu đã oang oang, “Hạ, Thiên, Thụ!”

Đấy, ai cũng mở đầu như vậy với cô.

“Hạ Thiên Thụ, mày làm sao thế hả?! Bây giờ mẹ mày nói gì cũng vô ích phải không? Hôm nay dì Hai nhà mày khó khăn lắm mới giới thiệu cho một cậu thanh niên tốt, đã hẹn mười một giờ rưỡi gặp nhau ở tòa nhà Hối Tinh, bây giờ mấy giờ rồi mà mày chưa xuất hiện? Mẹ thấy mày lại ngứa da muốn ăn đòn phải không? Cả đời này không muốn lấy chồng hả? Hạ Thiên Thụ, mày có còn mười tám tuổi nữa đâu, năm nay hai mươi tư rồi, tháng sau là hai mươi lăm đấy!”

Rầm!

Thiên Thụ đổ ập xuống bàn làm việc, cô bị Ếch Xanh mắng cho tối tăm mặt mũi, nào có nhớ chuyện xem mắt? Nhưng không thể nói thế với thái hoàng thái hậu, nếu không thái hậu chắc chắn sẽ bắt xe đến túm lấy cô ngay. Đưa tay lên xem, đúng là đã mười hai giờ năm phút rồi, thái hậu gào lên bên kia đầu dây, “Mày… nhanh cái chân lên! Có mặt trong vòng năm phút!”

“Dạ dạ dạ, vâng vâng vâng, con đi ngay đi ngay”, Thiên Thụ cuống quýt đáp, bỏ điện thoại xuống bĩu môi, “Hối Tinh cách chỗ này mười vạn tám nghìn dặm, buổi trưa kẹt xe, nửa tiếng con tới được là may.”

Đồng Tiểu Vi cười ngặt nghẽo ngồi kế bên ra hiệu “250”[1] với Thiên Thụ, Thiên Thụ gật gù rồi xách túi lao ra ngoài.

[1] 250, chỉ những người ngốc nghếch, nói năng không đàng hoàng, làm việc không nghiêm túc, tùy tiện, qua loa cho có, đồng thời trong chuyện cũng chỉ số lần nữ chính đi xem mắt.

Tốn hai mươi lăm tệ năm hào bắt taxi, cuối cùng cũng đến được nhà hàng trông có vẻ hào nhoáng nhưng thực tế món ăn rất khó nuốt, nhìn cao quý nhưng không đáng tiền chút nào. Xem đồng hồ trên tay, đã là mười hai giờ ba mươi lăm phút!

Trễ mất một tiếng đồng hồ, xem ra hôm nay cũng không cần trang điểm, giả vờ làm thục nữ gì cả. Dù sao kết cục cũng chỉ còn một người, chuẩn bị lần thứ 251 thôi.

Thế là Hạ Thiên Thụ tiểu thư ngay cả son môi cũng không thoa, tiến thẳng vào đại sảnh tòa Hối Tinh, căn cứ vào số bàn mà thái hoàng thái hậu đã đặt mà lao đến, ngay cả người đàn ông ngồi đối diện dáng vẻ thế nào cũng không nhìn kỹ, mở miệng giới thiệu luôn, “Chào anh, tôi là Hạ Thiên Thụ, nữ, hai mươi lăm tuổi, đến nay vẫn chưa kết hôn. Đây là lần thứ 250 tôi xem mắt, tôi đang…”

Những lời này cô nói rất lưu loát, rành mạch, nhưng hôm nay lại có một sự cố nhỏ, cô vẫn chưa đọc thuộc lòng xong thì bỗng phía bên tay phải, cô nhìn thấy một cặp nam nữ đang ngồi dưới khung cửa sổ.

Họ không ngồi đối diện nhau mà ngồi sát ở một góc bàn. Người đàn ông mặc áo vest màu bạc, cà vạt xám nhạt, vai thẳng trông vừa rộng vừa vững chãi. Người phụ nữ cạnh anh ta buông xõa mái tóc xoăn lọn nhỏ, lúc cười, khóe môi còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ.

Lúc này cô ta đang cười, nên Thiên Thụ thấy rất rõ. Ngay cả bàn tay được người đàn ông nắm lấy, lồng vào đó chiếc nhẫn kim cương lấp lánh cô cũng nhìn rõ mồn một.

Hạ Thiên Thụ đứng bật dậy.

Đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.

Mùa hạ nóng bức, ánh mặt trời độc đến nỗi có thể hun chảy mặt đường, nhưng cô lại thấy lạnh như một con cá bị nhốt trong tủ đá.

Người đàn ông cầm chiếc nhẫn ấy, chính là Đàm Thiên Ân mà cô đã yêu thầm suốt bảy năm.

Từ cấp hai, đến cấp ba, đến đại học, đến khi đi làm.

Cô luôn đứng cạnh anh, nhìn anh thay bạn gái từng người một, nhìn anh chơi bời hết lần này đến lần khác. Cô ngỡ đến lúc nào đó anh sẽ cho mình một cơ hội, nào ngờ hôm nay anh cũng đeo nhẫn kim cương cho ai đó rồi.

Không có lời nào để diễn tả tâm trạng cô lúc này, không phải bi phẫn, không phải đau lòng, không phải tuyệt vọng, không phải khổ sở, chỉ là chút lạnh lùng bi thương.

Người như Đàm Thiên Ân mà cũng kết hôn… Mặt trời ơi, hôm nay mi thật sự không định xuống núi hay sao?

Bạn Thiên Thụ tức giận tuyệt vọng đứng bên đường, đang định giơ nắm đấm lên kháng nghị với mặt trời, thì bỗng nghe thấy có tiếng xe thắng lại chói tai, sau đó mắt hoa lên, rồi “rầm” một tiếng…

Cảm giác như đi tàu lượn siêu tốc.

Thiên Thụ siết chặt nắm tay, câu cuối cùng phẫn nộ là, “Không xui xẻo thế chứ? Cả tai nạn giao thông cũng có? Thôi cho tôi xuyên không luôn cho rồi!!!”