Ông Xã Anh Là Ai

Chương 16



Chương 15

Buổi sáng, tổng biên tập Hạ vác hai quầng thâm hệt gấu trúc bước vào văn phòng ánh vàng lấp lánh thì Boss Viên gọi điện cho cô.

“Bảng tổng kết tháng này đã được đưa tới chỗ anh.”

“Ồ”, tổng biên tập Hạ vẫn chưa tỉnh ngủ.

“Lượng tiêu thụ của toà soạn em tụt mười lăm phần trăm.”

“Ồ”, tổng biên tập Hạ dụi mắt.

“Cho em hai tháng, nếu lượng tiêu thụ không thể trở về thành tích ban đầu, công ty sẽ suy nghĩ đổi chủ biên, thay đổi phong cách tạp chí.”

“Vâng”, tổng biên tập Hạ vẫn mơ mơ màng màng.

Boss Viên cúp máy “rụp” một tiếng.

Tổng biên tập Hạ cầm điện thoại, vẫn còn làu bàu với Đồng Tiểu Vi đứng trước mặt, “Này, đại Boss của Vân Thượng nói lượng tiêu thụ của chúng ta bị sụt giảm, nếu trong hai tháng không nâng cao lượng tiêu thụ trở về mức bình thường, anh ấy sẽ thay đổi phong cách tạp chí và thay đổi chủ biên… Thay đổi chủ biên?!”

Tổng biên tập Hạ “phịch” một tiếng từ sao Hoả rơi trở về Trái Đất.

Đồng Tiểu Vi đối diện cũng trợn to mắt nhìn cô.

“Hú…”, trong văn phòng tổng biên tập, vẳng ra tiếng sói tru.

Sét – giữa – trời – quang!

Thế là trong phòng họp, tập hợp tất cả các biên tập.

Tổng biên tập Hạ ủ rũ nằm bò ra bàn, “Bên Vân Thượng nói…”

“Trời ơi, cái áo khoác mới này chị mới mua hả? Bao tiền thế? Trông chất liệu đẹp ghê.”

“Hôm qua tôi mua ở Yến Sa, một ngàn năm trăm tệ, đương nhiên là đẹp rồi.”

“Ôi ôi, giàu thế!”

Hai cô nàng biên tập xinh đẹp cứ thế buôn chuyện sôi nổi.

“Tiểu Minh nhà tôi không chịu đi mẫu giáo, lần nào cũng ôm cổ tôi khóc nức nở, thương chết đi được.”

“Ban đầu nên đưa đi học sớm, bây giờ lớn tuổi rồi, ở nhà mãi thành quen thì không thích đi học đâu.”

“Đúng thế đúng thế.”

Hai bà mẹ biên tập cứ thế thảo luận kinh nghiệm làm mẹ.

“Trời ạ, đây là do mẹ chồng tương lai mua cho cậu hả? Lớn quá đi mất.” Kim cương cứ gọi là sáng lấp lánh.

“Ừ, còn lớn hơn cả viên mà chồng tớ mua cho chứ?”

“Hê hê, bà ấy đang mua chuộc cậu đó. Sau này cậu chết chắc rồi.”

“Hừ, tưởng tớ không biết hả? Viên kim cương này mà mua được cả đời tớ chắc? Đừng mơ, bà già ấy đấu với tớ thì vẫn còn thua đấy.” Vừa nói vừa lắc tay vẻ dương dương đắc ý.

Xung quanh toàn những lời xì xầm trò chuyện, rất sôi động.

Thiên Thụ vẫn nằm bò ở đó lảm nhảm. “… Nên chúng ta kỳ sau… Chuyện đó…”

Bla bla bla… bla bla bla…

Trong phòng họp như có một bầy kiến cánh bay vù vù, căn bản chẳng ai nghe cô nói.

Tổng biên tập Hạ nổi giận, đứng phắt dậy, hung hăng đập bàn!

“Này, đừng nói chuyện nữa!”

Im…

Cả phòng họp giật bắn mình.

Mọi người đều quay lại nhìn Hạ Thiên Thụ đang nổi giận.

Ba giây sau…

“Bên Yến Sa còn màu khác, có muốn đi thử không?”

“Này, tôi nghe nói có một cách có thể khiến bọn trẻ được gửi gắm suôn sẻ…”

“Ai thua ai thắng, phải đợi cưới đã rồi mới biết…”

Ù ù ù ù…

Các bà tám tiếp tục buôn chuyện, chẳng ai coi tổng biên tập Hạ ra cái thá gì.

Thiên Thụ vạch đen đầy mặt, bất lực ngồi phịch xuống.

Ôi chủ biên là cô, chẳng chút oai nghiêm mà cũng không được tín nhiệm, càng không được lạnh lùng cứng rắn như Boss Viên, uy nghiêm oai vệ vô cùng. Các biên tập viên chẳng ai sợ cô, suốt ngày buôn chuyện vô tư, ai làm việc người nấy, trong phòng biên tập loạn cào cào như thế, lượng tiêu thụ của tạp chí làm sao không có lý do giảm sút cho được?

Tổng biên tập Hạ đau buồn vẽ vòng tròn trên bàn. “Các người đều không nghe tôi nói, được thôi được thôi, tôi cũng mặc kệ, tôi sẽ giao toà soạn lại cho Boss Viên, để anh ấy đổi một chủ biên khác lợi hại hơn, hoặc anh ấy điên lên, sẽ đuổi hết các người…”

“Đừng mà, tổng biên tập!”

“Đừng! Tổng biên tập Hạ!”

Ha, lần này còn dị khẩu đồng thanh cùng quay đầu lại, nhìn cô bằng ánh mắt cháy bỏng nữa chứ.

Mấy cô nàng biên tập viên lười biếng này, cô lớn tiếng đập bàn thì không nghe, vừa vẽ vòng tròn là tai đã thính tới mức đó rồi ư?

Thiên Thụ bò dậy, trừng mắt nhìn họ, “Kêu đừng mà các cô không nghe tôi nói à? Boss đã ra lệnh rồi, nếu còn không nâng cao lượng tiêu thụ bằng mức cũ thì toà soạn chúng ta thật sự sẽ… Cạch!”

Làm động tác chém đầu.

Các cô biên tập nhìn Thiên Thụ, nhưng vẻ mặt chẳng tí lo lắng. Sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, lại cùng đồng thanh. “Đừng lo, chủ biên! Chỉ cần chị thì thầm vài câu bên gối, tất cả đều OK!”

Rầm…

Hạ Thiên Thụ “ầm” một tiếng, gục xuống bàn.

Bên gối… Thì thầm… OK? Các chị các dì các thím à, mọi người… mọi người… làm tôi rợn da gà quá! Lại còn bảo tôi đi làm chuyện đó… Lại còn bắt một chủ biên đàng hoàng tử tế như tôi… làm cái chuyện bên gối gì đó…

Bạn Thiên Thụ nằm bò ra bàn, buồn bực đến nỗi muốn ngất đi cho xong.

Mấy người này! Đúng là “bán chủ cầu vinh”! Tưởng rằng ném cô đến cạnh Boss Viên thì thầm bên gối, Vân Thượng sẽ không khai đao với đám lười biếng hưởng lương bọn họ hay sao? Giọng điệu của Boss Viên nói rõ rồi, họ sẽ không nuôi miễn phí đám mọt gạo này, muốn giữ toà soạn lại thì nhất định phải tìm cách tăng lượng tiêu thụ!

Thiên Thụ lại tiếp tục buồn bã vẽ vòng tròn. “… Các người phải nghĩ cách đi, chúng ta phải làm sao để tăng lượng tiêu thụ lên như cũ…”

“Thực ra bên tập đoàn Vân Thượng có yêu cầu gì cũng chẳng sao, chỉ cần giữ được cuộc sống hài hoà đoàn kết ổn định bình yên của chúng ta như thế này là được rồi.” Một bà chị vẫn còn lương tâm lên tiếng. “Cho dù đổi chủ biên, đổi phong cách tạp chí cũng chẳng sao. Chúng ta đều OK mà.”

“Đúng thế đúng thế, làm mãi một phong cách thì đúng là chán nản thật, chi bằng chúng ta đổi kiểu hoạt bát sống động hơn đi.” Lại còn có người phụ họa! Lại còn nói đổi chủ biên cũng OK! Được, câu bình luận “có lương tâm” xin được phép rút lại.

“Đúng, chúng ta cứ làm thể loại lãng mạn màu hồng, chi bằng lần này cải cách đi, làm dạng ‘đen tối’ thì thế nào? Mối tình mê đắm của nữ hoàng và quỷ hút máu?”

“Ôi cái đó cũ rích rồi! Nếu là tôi thì sẽ là anh chàng đẹp trai nam tính và anh chàng nữ tính, bây giờ đam mỹ[1] thịnh hành lắm! Tạo ra mấy anh GAY thật đẹp ấy… Hê hê hê hê…”

[1] Đam mỹ, tiểu thuyết viết về tình yêu nam – nam.

Các chị các cô cười rất mờ ám.

“Nghe này…”, Thiên Thụ chống cự.

“Đúng rồi, thực ra làm dạng tạp chí cho trẻ em cũng hay, càng trẻ càng vui càng tốt, bây giờ phụ huynh rất thích mua dạng tạp chí như vậy cho bọn trẻ đọc.”

“Đúng đó, phụ huynh rất thích tiêu tiền cho con mình mà! CCTV[2] chẳng phải có một tiết mục tên là Đại Phong Xa đó sao, chúng ta sửa lại thành Đại Thủy Xa đi.”

[2] CCTV, đài truyền hình trung ương Trung Quốc.

“Đại Thủy Xa? Tôi thấy hay là Đại Thủy Ngưu đi!”

Rầm!

Bạn Thiên Thụ tử vong tại chỗ.

Đại Thủy Ngưu? Các đồng chí à, thế mà đầu óc các bà mẹ cũng nghĩ ra được! Thôi sửa luôn thành A Hoa Ngưu luôn đi, đó là con thú cưng của Boss Viên đó, không chừng anh sẽ thích. Huhuhu… Nghĩ bậy gì vậy, sửa thành thế này, tạp chí bán được mới là lạ!

Thiên Thụ thực sự chịu không nổi, tủi thân rút điện thoại ra cầu cứu Đồng Tiểu Vi đang ở bên ngoài. Bạn Đồng thân mến, bổn cung đã tử vong, mau về cứu giá…

Các cô nàng biên tập xinh đẹp càng nói càng hăng, chẳng ai để tâm đến bạn Hạ đáng thương cả.

“Các người im hết cho tôi!”

Bỗng nhiên, cửa phòng họp “rầm” một tiếng mở tung, một bóng dáng kiều diễm xinh đẹp với mái tóc ngắn, bộ đầm ngắn hợp vóc dáng, giày cao gót nhọn, ánh mắt sắc bén trông rất hùng dũng bỗng xông vào phòng họp. Sau đó đập mạnh lên bàn một cái, thái độ cứng rắn, ánh mắt sắc sảo.

“Im miệng hết cho tôi! Không nghe thấy chủ biên đang nói gì hả? Lượng tiêu thụ của tạp chí giảm sút là sự thực không thể chối cãi, thế mà các người còn tâm trạng bàn luận quần áo, kim cương! Vân Thượng đầu tư chỗ này không phải để nuôi cơm miễn phí cho các người, không trông thấy hiệu quả và thành tích thì dù tổng biên tập là phu nhân tổng giám đốc Vân Thượng cũng vô ích! Vân Thượng nếu thật sự rút vốn lại, tổng biên tập có tổng giám đốc nuôi, còn các người ai về nhà nấy tự lôi bản thân ra gặm qua ngày đi! Lên tinh thần ngay cho tôi, không kéo nổi lượng tiêu thụ ‘Phụ nữ online’ thì tiền lương các người trừ hết nửa, tiền thưởng trừ hết!”

Mọi phụ nữ trong phòng họp đều sững sờ há mồm trợn mắt, khí thế hừng hực như vậy khiến tất cả đều không dám nói gì hơn.

Đan Lâm bỗng quay lại, chỉ thẳng ngón tay sơn móng đỏ vào Thiên Thụ. “Đặc biệt là chị! Có thể giỏi giang hơn tí được không!”

Bộp!

Thiên Thụ đang gửi tin nhắn bị ngón tay ngọc ngà của cô ta chỉ vào, giật mình đánh rơi điện thoại NXX hàng nhái xuống đất.

Đan Lâm từ khi Ếch Xanh còn là chủ biên thì đã là trưởng phòng biên tập, tất cả các nữ biên tập dưới quyền đều nghe theo sự sắp xếp của cô ta. Tuy lúc đó được mệnh danh “Nữ siêu nhân chuyên tiết lộ bí mật”, thu hút vô số cặp mắt tò mò từ những bài báo thực tế và hấp dẫn, song đương nhiên cũng có được một loạt những thành tựu huy hoàng. Đó là Hoa Đán trong mắt chủ biên Ếch Xanh, vũ khí bí mật độc quyền trong việc nâng cao lượng tiêu thụ tạp chí.

Nhưng lần này sau khi Thiên Thụ xuyên không, trong tòa soạn mãi không thấy cô ta đâu, nghe tin tình báo từ Đồng Tiểu Vi thì Đan Lâm đã đi châu Âu khảo sát một số tạp chí thời trang nổi tiếng của nước ngoài; thực ra rất có khả năng là cô nàng đang theo đuổi một người mẫu đẹp trai nào đó, nhưng nghe giang hồ đồn đại là anh chàng người mẫu đó hình như không mấy hứng thú với mỹ nữ họ Đan, mà lại trúng tình yêu sét đánh với… anh trai của mỹ nữ.

Bi kịch! Bi kịch của Đan mỹ nữ! Thiên Thụ nghĩ lúc cô ta biết tình cảm của anh chàng người mẫu đó, nhất định sẽ nôn tới mức dập đầu xuống đất, không còn mặt mũi nào quay về nữa chứ.

Nhưng hôm nay, người ta lại xuất hiện rồi!

Mà lại oai hùng hoành tráng đến thế, khí thế hừng hực mà quay về! Quả nhiên tư tưởng người bình thường không thể phán đoán trước về mỹ nữ hung bạo được!

Đan Lâm giậm đôi giày cao gót một cái, móng tay đỏ tươi quét một lượt, “Các người, về ngay phòng biên tập cho tôi. Trước năm giờ tan sở, mỗi người nộp một bản kế hoạch nâng cao lượng tiêu thụ tạp chí! Không nộp được thì tiền thưởng tháng này trừ hết, viết bậy bạ thì tiền thưởng quý này mất hết nghe chưa! Còn đờ ra đó làm gì, đi… Ngay!”

Tiếng hét của mỹ nữ họ Đan vừa thoát ra, các cô nàng biên tập lập tức rầm rầm chạy biến, về lại chỗ ngồi của mình.

Ghê thật, chỉ còn tiếng rưỡi nữa là tan sở, không hoàn thành được thì tiền thưởng tháng này coi như toi!

Thiên Thụ mở to mắt nhìn đám biên tập viên xinh đẹp nãy giờ không thèm đếm xỉa đến cô, mà lại bị mỹ nữ họ Đan khuất phục hết, bất giác lắp bắp, “Đan Lâm, tôi…”

“Cô… Cũng về chỗ ngay cho tôi! Viết tổng kết công việc ba ngàn chữ, trước khi tan sở nộp cho tôi! Một tòa soạn tốt thế mà bị cô làm ra nông nỗi này, cô còn mặt mũi nào ngồi đây nữa hả?” Mỹ nữ không chút nương tình.

Bạn Thiên Thụ bị bắt nạt đã quen, lập tức cúi đầu chuồn ra ngoài. “Phải phải phải, tôi viết ngay.”

Vừa chạy ra ngoài vừa thầm tính toán xem nên viết báo cáo này thế nào, bỗng ngẩng phắt đầu lên mới sực nhớ ra, rõ ràng là cô xuyên không rồi mà! Rõ ràng cô mới là tổng biên của tòa soạn này mà! Đan Lâm không còn là cấp trên trực tiếp của cô nữa, thế mà cô lại còn phải viết báo cáo cho Đan Lâm xem?!

Thiên Thụ “thắng” két lại, quay về đập cửa phòng họp, “Này, Đan Lâm, tôi mới là tổng biên tập của tòa soạn này chứ? Nếu trừ tiền thì cũng phải là tôi trừ của cô chứ!”

“Rầm!”

Trong phòng họp vẳng ra tiếng ghế bị đẩy ngã.

Một lát sau, mỹ nữ họ Đan quần áo tề chỉnh ngẩng cao đầu bước ra, mũi hếch lên trời nhìn từ trên xuống quan sát Hạ Thiên Thụ, sau đó dậm chân vẻ lạnh lùng và cao ngạo, “Tôi biết cô là chủ biên, hừ!”

Khí thế của Thiên Thụ lập tức bị chèn ép mất dạng.

Tuy rằng hình như cô cũng chẳng có khí thế gì cả.

Mỹ nữ họ Đan tiếp tục sừng sộ. “Tổng biên có gì hay ho, tòa soạn khác mời tôi, tôi còn không thèm nữa kìa! Tôi chỉ không chịu nổi cô làm nát ‘Phụ nữ online’, nên tôi mới về đây cứu cô! Còn đờ ra đó làm gì, chưa ăn thịt heo mà cũng chưa thấy heo chạy hay sao? Không thấy tòa soạn thời trang nổi tiếng nước ngoài của người ta làm thế nào à? Mau đi liên lạc với người mẫu và ngôi sao nổi tiếng, mời họ đến tòa soạn chúng ta chụp ảnh bìa, phỏng vấn độc quyền! Thế giới này mà cô không có tiếng thì sống sao được? Còn tổng biên tập hả… Cả đời cô cứ ẩn dật vậy đi nhé!”