Ông Xã Ăn Vụng Xin Chùi Mép

Chương 2



Edit: Bun

Beta: Vô Phong

Lăng Tuân lạnh nhạt nói: “Đó chỉ là tin đồn mà thôi, đây mới là bạn gái hàng thật giá thật.”

“Đúng, đúng!” Cả đám đàn ông đều gật gật đầu, “Chúng tôi nhớ nhầm rồi, nhớ nhầm.”

Vu Linh San thấy cả đám đàn ông cẩn thận đem tầm mắt đặt lên trên mặt cô, nhìn xem cô có tức giận hay không, hoặc có cảm thấy 囧 hay không, bất quá cái gì cũng không thấy. Mục đích hôm nay cô đến đây không phải vì ghen mà là vì báo thù.

Bọn họ nhường chỗ trống bên cạnh Lục Hiên Vũ cho Vu Linh San, cô cũng thoải mái ngồi xuống.

Lục Hiên Vũ từ đầu đến cuối cũng không thèm để ý đến cô, bất quá Vu Linh San cũng không để ý đến hắn, hai người là kẻ thù nha, làm sao có thể nhanh như vậy đã bắt chuyện với nhau! Mọi người cũng không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng do những lời thô tục vừa rồi khiến giữa hai người xuất hiện khoảng cách.

Lăng Tuân thấy không khí không được tự nhiên, đang muốn nói vài lời thì vừa lúc điện thoại reo, hắn bắt máy: “Ừ, được, tôi biết rồi.” Vừa cúp máy hắn liền nói với mọi người, “A Vũ, nhà tôi có chút việc, tôi đi trước, mọi người cứ tiếp tục vui vẻ, về phần Linh San, làm phiền cậu rồi.”

Lục Hiên Vũ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lăng Tuân một cái, rồi đáp ứng ừ một tiếng. Lúc này Vu Linh San ở phía sau nhẹ nhàng thở ra hơi, cô mới không dám biểu hiện như vậy trước mặt anh họ.

Chẳng qua không khí hiện tại thật lúng túng.

Bọn họ thì vẫn nhìn cô cùng Lục Hiên Vũ chằm chằm, nửa muốn nói nửa lại thôi, giống như nhìn như vậy có thể tăng thêm mấy phần gian tình.

Vu Linh San thầm nghĩ, Lục Hiên Vũ không nói rõ quan hệ thực sự giữa cô và hắn cũng là đã giữ mặt mũi cho cô, cô cũng không hy vọng tên Hoa Khổng Tước này có thể làm gì khác. Cô cầm một cái ly, rót rượu vào trong, đồng thời có một ít bột trắng theo kẽ tay lặng lẽ rơi xuống.

Sau đó cô cầm ly rượu đưa đến trước mặt Lục Hiên Vũ, vẻ mặt chân thành nói: “Hiên Vũ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, hàng năm đều có hôm nay, hàng tháng đều có hôm nay.”

Lục Hiên Vũ khẽ híp mắt một cái, tinh quang đảo quanh hốc mắt, thẳng tắp quan sát cô, trong mắt lóe lên vài phần khó hiểu. Nhìn thấy ý cười nhợt nhạt trong mắt liền lập tức sáng tỏ thông suốt, hắn nhận lấy ly rượu cô đưa đến, dùng ngón cái vuốt ve mép ly, sau đó khuôn mặt rõ ràng càng ngày càng sát gần lại khuôn mặt cô.

Bởi vì hắn đến gần, Vu Linh San có chút sợ hãi không biết nên làm sao, khoảng cách gần như vậy, làm cho trái tim cô có chút hoảng loạn, chiếc mũi tinh xảo cao ngất của hắn nhẹ nhàng cọ lên mái tóc cô, hơi thở ấm áp phun trên vành tai cô, mang theo một sự dụ hoặc.

Lục Hiên Vũ cười ha ha, đôi môi lạnh bạc ghé sát tai cô thấp giọng nói: “Vu tiểu thư, hôm nay vì sao lại đưa tới cửa, tuồng của cô vẫn chưa diễn xong sao?”

“Anh mới . . . . ” Vu Linh San còn chưa nói hết, liền nghe được tiếng vỗ tay cùng tiếng reo hò của mọi người, thì ra Lục Hiên Vũ đã uống cạn ly rượu.

Đối với việc này, bên môi Vu Linh San nở một nụ cười giảo hoạt, trong mắt có mấy phần mừng thầm.

Lục Hiên Vũ uống xong rượu, lại đem một ly rượu đầy đưa đến trước mặt Vu Linh San. “Cám ơn cô hôm nay đến dự sinh nhật tôi, nếu không chê, tôi mời cô uống một ly.”

Tất cả mọi người có chút kinh ngạc đối với việc bọn họ giữ lễ nghĩa với nhau, nhưng cũng cảm thấy đây có lẽ là một phương thức ở chung giữa hai người khác loài.

Vu Linh San không nghi ngờ gì, nâng ly rượu uống không còn một giọt, uống xong rượu, lau miệng, nghe nói xuân dược này hiệu quả rất nhanh, nhẹ nhàng đẩy Lục Hiên Vũ một cái, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Nếu như anh không muốn mất thể diện thì đến phòng 203, chúng ta hảo hảo nói chuyện.” Nói xong cô liền xách túi của mình rời đi trước.

Đáy mắt Lục Hiên Vũ lướt qua một tia cười nguy hiểm, cũng biết ly rượu vừa rồi có vấn đề, nhưng hắn làm sao có thể ngốc như vậy? Cho nên lúc đến gần cô, trong nháy mắt hắn đã đổi một ly rượu khác, còn ly rượu có vấn đề kia lúc nãy đã tiến vào trong bụng của cô rồi.

Hắn vốn không muốn đi, nhưng lại nghĩ tham gia náo nhiệt cũng tốt, nhìn xem cô tính chơi trò gì!Quyết định xong, hắn liền đứng lên tạm biệt mọi người, cũng không ai giữ hắn lại, trong mắt mọi người mang theo mập mờ, chuyện như vậy trong lòng hẳn là biết rõ không phải sao?

Vu Linh San vào trong phòng, từ trong túi lấy ra cây gậy tẩm quất giấu dưới gối đầu, lại đem máy ảnh đặt ở một góc khuất, chỉ cần chờ tên đàn ông phát dục kia đi vào . . . . Hừ, chờ một lát chụp hình hắn thoát y, lại bạo hoa cúc của hắn! Sau đó đem ảnh nude của hắn tung lên mạng, hắc hắc . . . .

Bộ dáng cười gian của cô rất đáng yêu.

Nhưng không đợi cô hưng phấn xong, cô đột nhiên cảm giác cơ thể mình trở nên thật kì quái, cả người đều trở nên rất nóng, một cỗ xôn xao bắt đầu lan tràn trong thân thể như muốn bùng phát, hai chân của cô ngày càng mềm, cô khó chịu ngồi chồm hổm xuống, gắt gao ôm lấy chính mình, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, thân thể ẩm ướt, làn da cũng bắt đầu bị nhuốm một màu hồng phấn, khuôn mặt cô trở nên ửng hồng, ngay cả hai tai cũng không ngoại lệ.

Lục Hiên Vũ khẽ cúi người, mắt nhìn xuống cô gái đang bị tiêm nhiễm sắc dục trên mặt đất. Cô kiều như vậy, mị như vậy, thật đẹp a! Hắn chẳng những không thông cảm với cô mà còn mang theo vài phần cười lạnh: “Vu tiểu thư, tôi đã nói với cô, loại tạp kĩ này không nên làm thì tốt hơn, hôm nay cô không những không trộm được gà mà còn mất luôn nắm gạo, dám đem bản thân mình làm thử nghiệm, khổ sở như thế chứ?”

Vu Linh San cứng rắn cắn môi, không để cho bản thân phát ra âm thanh. Cô túm lấy ống quần hắn, trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ, “Là anh, là anh, tên Khổng Tước này! Hèn hạ, đê tiện!

“Vậy sao?” Lục Hiên Vũ vuốt cằm của mình, “Cô tự làm tự chịu . . . . chính cô từ từ hưởng thụ, tôi phải đi trước!

“Không, không cần . . . ” Vu Linh San nghe được hắn muốn đi, cảm thấy sự xôn xao này càng dâng lên lợi hại, cô chỉ cảm thấy ý thức của mình đều đã biến mất, lúc này cô chỉ muốn thứ gì đó hung hăng an ủi mình, cô dùng sức ôm lấy bắp đùi hắn, “Tôi rất khó chịu . . . . rất khó chịu, ô ô . . . . ”

Mặc dù bản thân Lục Hiên Vũ từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng hắn không phải là một kẻ tùy tiện, đối với người phụ nữ mới gặp mặt vài lần, hắn không có ý định cũng không có hứng thú.

Nhưng mị thái của cô thật sự rất đẹp, nếu như hắn chậm trễ rời đi, hắn thực sợ mình sẽ không nhịn được mà ăn cô. Nhưng lúc này, cô đang khổ sở cầu xin mình, tựa hồ có chút không đành lòng bỏ cô lại.

Do dự một lát, hắn thở dài một tiếng, ôm lấy cô đi vào phòng tắm, sau khi đặt cô trong bồn tắm liền mở nước ở mức lớn nhất khiến cho dòng nước lạnh như băng chảy vào bên trong bồn tắm, vừa xả nước vừa lạnh nhạt nói: “Thật xui xẻo, sinh nhật hôm nay đều bị cô phá hủy, bây giờ còn phải giúp cô dập lửa! Tôi cũng không biết có thể dập hết lửa của cô hay không, dù sao cũng có thể làm cho cô thấy dễ chịu hơn một chút.”

Bởi vì tiếp xúc với nước lạnh, Vu Linh San cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cúi đầu thở dài một tiếng, nhắm mắt lại bất động.

Lục Hiên Vũ xoay người đi ra khỏi phòng tắm, hắn đang ngồi trên giường, vốn muốn ngồi một lát đợi cô không sao sẽ rời đi, nhưng đột nhiên hắn nhìn thấy chiếc máy ảnh ở trong góc, lửa giận như vũ bão bốc lên đầu! Con ngươi sắc bén tỏa ra hàn băng, đôi môi mỏng lạnh mím chặt, người phụ nữ này, dám cả gan có chủ ý như vậy với hắn?

Đang lúc hắn nổi giận, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, một cô gái toàn thân ướt đẫm loạng choạng bước ra từ phòng tắm. Y phục ướt sũng có chút nhìn xuyên thấu, bao quanh vóc dáng uyển chuyển của cô, vô cùng gợi cảm, thập phần mị hoặc lòng người. Hai mắt cô nhắm nghiền, sắc mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập, mơ hồ nói điều gì đó.

Lục Hiên Vũ nhìn cô, chỉ cảm thấy một loại cảm giác ngay cả bản thân hắn cũng không bắt được. "Ầm" một tiếng, trong đầu hắn như muốn nổ tung, hắn cúi đầu rống lên: “Vu Linh San!”

Vu Linh San chỉ cảm thấy nóng, dòng nước lạnh như băng kia không có cách nào thỏa mãn cô, cô nghĩ cô cần một Ngưu Lang [1], một người đàn ông có thể lấp đầy cơ thể cô đơn lạnh lẽo của mình, cô mơ mơ màng màng đi ra, thấy một người đàn ông đang nằm trên giường, không khỏi cười hắc hắc nói: “Tôi vừa định đi tìm Ngưu Lang, Ngưu Lang liền từ trời rơi xuống, thật tốt. Tới đây, tới đây, để chị ôm một cái!”Cô cười khúc khích tiến lên phía trước, đem cả thân mình áp lên trên người Lục Hiên Vũ.

[1]: trai nhảy, trai bao =]]

Lục Hiên Vũ theo bản năng đẩy cô ra, cô lại bất khuất dán vào, đem tất cả đường cong xinh đẹp của mình áp lên trên người hắn.

Đường cong của đàn ông và phụ nữ tựa hồ trời sinh phù hợp với nhau, lúc này kế cùng một chỗ, cọ xát lẫn nhau, sự kiên trì trong lòng hắn đang ầm ầm sụp đổ, gầm nhẹ nói: “Trước tiên cởi bỏ quần áo.” Nói xong cũng vươn tay tháo bỏ quần áo ướt nhẹp trên người cô, đem thân thể xinh đẹp của cô phơi bày ra.

Ánh đèn bên trong phòng chiếu lên làn da trắng nõn mềm mại của cô, càng phát ra quyến rũ mê hoặc. Hắn ngơ ngác nhìn cô, cô lại một lần nữa nhào về phía hắn, giở trò trên người hắn. Cô không ngừng dùng hạ thể của mình cọ vào thân mình hắn, theo bản năng muốn làm cho cơ thể mình thoải mái, trong thanh âm của cô có một loại nỉ non muốn khóc, lại có vài phần làm nũng, “Tôi thật khó chịu, thật khó chịu, người tôi nóng quá, nóng quá . . . . . Cậu mau giúp chị đi . . . . . ”

Trên trán Lục Hiên Vũ xuất hiện mấy cái hắc tuyến, người phụ nữ này . . . . .

Hắn vừa cởi quần áo của mình, vừa không chút thương ha tiếc ngọc nào ném cô lên giường, cả người bao phủ lấy cô, dùng sức hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Lục Hiên Vũ lấy làm kì lạ, người phụ nữ này sau trúng xuân dược không hề phản kháng, thấy đàn ông liền ôm. Nhưng kỹ thuật hôn thì không hề lưu loát, bất quá hắn cũng không kỳ quái, nghe mẹ hắn từng nói qua cô là một cố bé nhu thuận, chưa từng kết giao bạn trai.

A, như vậy nụ hôn đầu tiên của cô, còn có đêm đầu tiên đều là của hắn, ý nghĩ này không khỏi làm hắn có chút hưng phấn nho nhỏ, đàn ông mà, đôi lúc có chút thích người tình cảm trong sạch, hoặc nói là xử nữ.

Mỗi lưỡi của Lục Hiên Vũ công kích đến, hơi thủ của Vu Linh San càng trở nên hỗn loạn, dục vọng càng trở nên kịch liệt, không tự chủ dùng đôi chân mảnh khảnh của mình cuốn lấy phần eo của hắn, không ngừng dùng lửa nhiệt nóng bỏng ở nơi ẩm ướt của cô cọ xát vào thân thể của hắn.

Lục Hiên Vũ không khỏi bật cười, chọc giận tiểu yêu tình này thật khiến bản thân vui vẻ, cô đã không kịp đợi nữa, vội vã như vậy, hai mắt mang theo khát vọng nồng đậm.

Nhưng hắn cho rằng thời gian còn chưa tới.

. . . . . .

Vốn muốn trả thù hắn, hiện tại cư nhiên chính mình gặp hạn . . . . . Cô che mặt, không biết nên nói gì.

Tên đàn ông đáng ghét này vẫn đang cười, “Như thế nào? Nếu tôi đem đoạn phim này đăng lên mạng, cô nghĩ cô nên làm sao bây giờ?”

Vu Linh San không thể tin được ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận, trải qua một đêm chiến đấu, dục vọng đã tiêu tán một chút, cô muốn cướp máy ảnh trong tay hắn, thế nhưng hắn lại giơ lên thật cao: “Thế nào? Sợ sao?”

Vừa lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị người nào đó mở ra . . . .

Anh họ Lăng Tuân của Vu Linh San, cứ như vậy ngây ngốc đứng ở cửa, nhìn thấy hai người lõa thể tựa hồ đang chơi đùa, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, liền nhanh chóng đóng cửa lại, không để cho đám bằng hữu phía sau phải lúng túng.

Lăng Tuân nghe nói Vu Linh San cả đêm không về, liền đến đây tìm, bất quá vừa rồi vẫn không có ai tới mở cửa, cho nên mới nhờ nhân viên phục vụ tới mở cửa, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng không nghĩ tới bọn họ vừa mới quen nhau cư nhiên có thể phát triển đến trình độ này.

Vu Linh San đỏ bừng mặt, á một tiếng, vội vàng kéo chăn che kín cơ thể mình, cũng hiện lên một tia kinh ngạc, đến lúc này mới phát hiện trinh tiết của mình đã khó giữ, thanh danh cũng khó giữ, thậm chí còn phải lo lắng đến đoạn phim tình ái của mình . . . . Nghĩ như vậy liền nhào lên giường ôm chăn, ô ô khóc lớn.

Lục Hiên Vũ vốn cảm thấy cô là một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, có mấy phần khác những cô gái khác, lúc này lại thấy cô khóc thành bộ dạng này không khỏi có chút kinh ngạc, ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ đầu của cô: “Này, đừng khóc.”

Vu Linh San vẫn tiếp tục khóc, khóc đến hoa lê đái vũ, Lục Hiên Vũ nghe có chút phiền não liền xóa đoạn phim kia đi: “Được rồi, được rồi, dù sao tôi cũng chiếm tiện nghi của cô, phim tôi cũng đã xóa, chúng ta không ai nợ ai nữa.”

Vu Linh San cũng không biết mình khóc bao lâu mới hết tức giận, khóc đến mệt, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Hiên Vũ một tay cầm điện thoại di động, tay còn lại cầm một điếu thuốc, lông mày nhíu chặt không biết đang suy nghĩ điều gì. Hắn thấy cô ngừng khóc, thấp giọng nói: “Cô đi tắm đi rồi mặc quần áo vào, tôi đưa cô về nhà.”

“Hả?” Vu Linh San khó hiểu.

Lục Hiên Vũ cũng không để ý tới cô, tự mình đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ liền ra ngoài thay quần áo trước.

Vu Linh San vẫn bất động, Lục Hiên Vũ trừng mắt liếc cô một cái: “Cô nghĩ cứ như vậy về nhà sao?” Hắn ngụ ý nhìn chằm chằm vào bắp đùi của cô, Vu Linh San theo tầm mắt của hắn nhìn lại, trên đùi có rất nhiều chất lỏng không biết tên . . . .

Cô vội vàng ôm cái chăn đơn chạy vào phòng tắm, nhìn trên người đầy những vết xanh xanh tím tím, không khỏi đỏ mặt xấu hổ, đành phải vội vàng tắm rửa một phen.

Sau khi đi ra, Lục Hiên Vũ liền dẫn cô xuống lầu ăn cơm, chẳng qua Linh San ăn không vô, chỉ qua loa vài miếng liền buông đũa xống, cô cảm thấy ngực cô rất buồn bực, rất khó chịu.

Lục Hiên Vũ thì tâm tình rất vui vẻ, cũng không quản cô, ở trước mặt cô ung dung thong thả ăn, còn ăn thêm một chút thức ăn của cô, ăn xong tâm tình càng tốt hơn.

Lục Hiên Vũ đưa cô về đến cửa nhà, đưa máy ảnh giao vào tay cô, thản nhiên nói, “Về sau làm chuyện gì đều phải suy nghĩ kỹ càng xem, chuyện đó rốt cuộc có đáng làm hay không.”

Vu Linh San không vui khi nghe hắn thuyết giáo, lạnh lùng hừ một tiếng, tiện nghi gì cũng bị hắn chiếm hết rồi, hắn đương nhiên cái gì cũng có thể nói!

Cô dùng sức giật lấy cái máy ảnh, vẻ mặt âm trầm không biết phải nói gì. Lục Hiên Vũ còn muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, thở dài một cái: “Tùy cô vậy.”

Đứng trước cửa nhà, Vu Linh San kéo cao cổ áo lên che đi những dấu hôn xanh xanh tím tím.

Nhớ tới mình trong đoạn phim kia, trước mặt đàn ông cư nhiên phóng đãng như vậy, không khỏi có chút xấu hổ, lại cảm thấy có chút tuyệt vọng! Bất quá cô tự an ủi bản thân mình, là do cô trúng phải xuân dược nên mới như vậy.

Kỳ thực đối với lần đầu tiên cô cũng không coi trọng như vậy, dù sao lúc học đại học các chị em xung quanh đều không còn là xử nữ rồi, nhưng trong lòng cô cũng có đồng thoại lãng mạn, muốn đem lần đầu tiên của mình tặng cho người mình yêu thương, cô thở dài một cái, ai bảo mình vận khí không tốt đây!

Quên đi, không nghĩ nữa. Cô chuẩn bị len lén vào nhà thay một bộ quần áo khác, nghỉ ngơi một chút buổi chiều còn phải lên lớp.

Nhưng cô vừa mới vào cửa liền bị mẹ bắt được.

A? Vẻ mặt của mẹ là vẻ mặt gì đây, còn có dì út cư nhiên cũng ở đây nữa, hai người này đang làm gì, làm sao nhìn cô cười như vậy?

Vu Linh San cảm giác giống như có gì bị người khác nhìn thấu, cầm túi xách che kín mặt mình, muốn đi về phía phòng mình, nhưng vừa đi vài bước liền nghe mẹ một bộ thương tâm nói, “Linh San a, chuyện tình yêu cũng không nói với mẹ, thật đúng là nuôi không con!”

Dì út cũng tiếp lời: “Chị có đứa con gái như vậy, e còn hâm mộ chị! Nó cư nhiên nói chuyện yêu đương với Lục Hiên Vũ a.”

Gáy Vu Linh San bắt đầu đổ mồ hôi, trời ạ, bọn họ sẽ không nhìn thấy dấu vết gì chứ . . . .

Nhưng dì út không nói gì bất chợp bước nhanh tới, cướp lấy túi xách của cô, cười híp mắt nói: “Lục phu nhân, Lục lão thái thái đều gọi điện tới, hỏi hai đứa khi nào thì kết hôn, chúng ta liền thay cháu tự tiện làm chủ, đã định cuối tháng này, khó có ngày tốt nha."

“Ách . . . . . ” Vu Linh San dừng lại, đầu óc đột nhiên có chút khó có thể hoạt động, cô nhíu mày: “Hai người . . . . nói gì?”

“Chúc mừng, chúc mừng, Linh San con phải kết hôn.”

Vu Linh San chần chừ một chút: “Dì út à, dì không phải đang nói giỡn chứ?”

Mẹ cô thở dài một cái: “Linh San, con sớm nói cho chúng ta biết con cùng Lục Hiên Vũ đang quen nhau không phải tốt sao? Hại mẹ lo lắng vô ích! Bất quá tốc độ của các con có chút quá nhanh, nhưng điều này cũng không có vấn đề gì, dù sao hiện tại hai nhà cũng đã biết, hai con nên kết hôn đi. Nếu không có người thúc giục, không biết các con sẽ kéo dài đến khi nào?”

Đến lúc Vu Linh San đi vào phòng mình, thay quần áo ngủ, hung hăng nhảy lên chiếc giường mềm mại, trong đầu suy nghĩ lung tung, cô than thở một tiếng, đây không phải là sự thật chứ.

Cô cau mày, ôm gối đầu điên cuồng đánh: "Đều do tên Lục Hiên Vũ chết tiệt, khốn khiếp.”

Lúc này cô thật sự không dám nghĩ chuyện gì đã xảy ra với mình, làm sao có thể cứ như vậy đem lần đầu tiên của mình hủy trên tay tên đàn ông mình oán hận chứ? Làm sao có thể cứ như vậy mơ mơ màng màng bị một tên đàn ông nhìn thấy bộ dạng phóng đãng của mình? Làm sao có thể cứ như vậy bị người bắt được gian tình của hai người . . . .

Tâm tình bi thương bỗng nổi lên, nước mắt lần nữa giàn dụa rơi xuống, đối với một cô gái, đây không thể nghi ngờ là một đả kích thật sâu, vừa lúc đó, điện thoại cô vang lên, cô bắt máy: “Ai đó?”

Sau khi đối phương tự báo tên họ, trầm mặc một chút, lạnh nhạt nói: “Cô biết rồi chứ?”

“Ừ.”

“Bởi vì Lăng Tuân đã nói với mọi người, cho nên mọi người đều biết quan hệ của chúng ta rồi, giấu giếm cũng không giấu giếm được . . . . . cho nên chúng ta kết hôn đi.”

Vu Linh San cảm giác mình nhất định bị sét đánh rồi, há to miệng, trong khoảng thơi gian ngắn có chút không cử động được.