Ông Xã Alpha Vạn Người Mê Của Tôi

Chương 6: Tôi rất thích cậu



Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]

Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki

“Cậu, cậu, cậu, cậu nói bậy gì đấy?” An Phách Hòa đứng dậy giải thích.

Lâm Nam vắt chân lên chân kia, hai tay ôm đầu dựa vào vách khoang tàu, đắc ý nhíu mày: “Không cần phải giải thích, tôi có nghe cậu gọi tôi là chồng lúc ở sân bắn. Hôm nay, lúc lên tàu cậu lại trốn sau lưng người khác mà nhìn lén tôi, tôi cũng thấy hết. Bây giờ…”

Lâm Nam hơi ngừng lại, nhìn căn phòng một lát rồi nói ra suy nghĩ của mình: “Cậu thừa dịp tôi ngủ để nhìn lén tôi?”

An Phách Hòa không biết nói gì, đúng là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch mà! Lại nói, mê trai cũng là cái tội!

Lâm Nam chậm rãi để chân kia xuống, đứng lên đi đến gần cô. Đại não của An Phách Hòa đang vội vàng nghĩ cách làm gì để giải quyết tình huống quỷ dị này.

Sao cô lại quên năm giác quan của Alpha khác với người thường chứ? Nhất là cái loại Alpha mạnh mẽ như Lâm Nam này, năm giác quan của anh ta nhất định càng biến thái hơn lũ Alpha còn lại nhiều, huhu, giờ thì hay rồi, bị người ta hiểu nhầm mình crush người ta rồi.

Lâm Nam cúi đầu nhìn An Phách Hòa đang đứng trước mặt, nói “Sao? Tôi nói đúng rồi sao?”

“Tôi…” An Phách Hòa muốn giải thích nhưng không biết nói gì. Tính cách Lâm Nam lạnh lùng, kiếp trước có không ít Omega hâm mộ anh nhưng anh chưa bao giờ nhìn lấy bọn họ dù chỉ một lần. Nếu không phải anh vô cùng cố chấp với vấn đề tạo trẻ con thì cô cũng nghi anh thích Alpha đấy chứ!

Nếu vậy cô giả vờ mình thích anh ta rồi để anh ta từ chối cũng được nhỉ? Ừ, thế đi, thừa nhận sẽ đơn giản hơn phủ nhận nhiều.

An Phách Hòa nghĩ một lát, crush phải nam thần cũng không phải chuyện mất mặt gì, cô mặt dày nhìn Lâm Nam một cái, hùng hồn nói “Đúng thế! Tôi đang crush cậu!”

Lâm Nam không ngờ An Phách hòa lại thừa nhận dễ dàng như thế, anh ta sững sờ một lát, miệng mấp máy không biết nói gì.

Đây là đang chuẩn bị từ chối tôi đấy hả? Tôi không thích cậu thật thì sao phải nghe câu từ chối của cậu chứ? An Phách Hòa quyết định lớn giọng nói: “Cậu ngậm miệng lại cho tôi!”

Lâm Nam nuốt lại lời định nói ra, nghi ngờ nhìn An Phách Hòa.

“Tôi biết cậu không thích tôi, cũng biết mình không xứng với cậu, tôi cũng biết cậu thầm thương Omega khác lâu rồi. Vì vậy, tôi quyết định mình sẽ không thích cậu nữa, tạm biệt!”

An Phách Hòa nói xong thì thấy Lâm Nam đang nhìn cô cười nhẹ, giống như đang nhìn một đứa trẻ ngây thơ, đột nhiên cô cảm thấy có gì đó sai sai, cái bầu không khí kì dị này là sao chứ?

Hai người bọn họ đã gần sít nhau quá rồi đấy! Chỉ cần Lâm Nam cúi đầu thôi thì bọn họ sẽ môi chạm môi đấy! Đợi chút! Cô đang nghĩ cái quái gì thế chứ? Dừng dừng dừng đi! An Phách Hòa đỏ mặt, cô đẩy lồng ngực của Lâm Nam ra, quay lưng đi ra.

Nhưng cô vừa mới bước một bước đã bị người kia kéo tay lại. Sau một hồi ngơ ngác, cô đã bị Lâm Nam đặt lên ghế salon.

An Phách Hòa cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: “???”

Một tay Lâm Nam sờ tai của cô, một chân đứng thẳng, một chân tì lên trên ghế salon, một tay khác lại đang ôm eo cô, sau đó cố định cô ở trên ghế salon không thể cử động được.

Mặt An Phách Hòa đỏ bừng, tư thế này quá mờ ám rồi. Hai người cưới nhau bảy năm, Lâm Nam trong cảm nhận của An Phách Hòa là một người nghiêm túc trong công việc, không ngờ lúc trẻ tuổi lại có thể lưu manh thế này QAQ.

Ánh mắt Lâm Nam khiến An Phách Hòa cảm thấy mình đang bị tia X quang chiếu hết, cô không dám nhìn mắt anh, chỉ có thể lớn tiếng nói để xua tan bất an của mình “Tôi, tôi muốn đi toilet.”

Lâm Nam cho rằng cô đang kiếm cớ, anh hơi nhếch môi môt chút, chậm rãi cúi người, đến khi gần đụng vào mặt cô mới dừng lại, anh nhìn cô gái đang đỏ mặt bên trong người mình, khó khăn mở miệng: “Tôi sắp thành niên rồi.”

Thì sao? Anh thành niên thì liên quan cái quần gì với tôi chứ? Tôi thật sự rất gấp, tôi muốn đi toilet QAQ.

“Tôi không ngờ cậu lại biết tôi thầm thương một Omega đấy, đã tìm hiểu tôi lâu rồi sao?” Trong giọng của Lâm Nam mang theo chút sung sướng.

Là chính mồm anh nói cho tôi đấy chứ tôi rảnh quái gì mà tìm hiểu chứ?

“Vậy cậu có muốn biết Omega kia là ai không?” Giọng của Lâm Nam hạ thấp lại mang theo sự quyến rũ không thể nói thành lời. An Phách Hòa giương mắt nhìn Lâm Nam, cô cũng rất muốn biết cô gái mà ông chồng đã cùng chăn cùng gối với cô thích bao năm là người thế nào.

Có thể khiến cho Alpha ưu tú như vậy thích nhiều năm hẳn là một Omega rất hoàn hảo nhỉ? Đột nhiên… có chút tự ti và ao ước rồi này.

Đôi mắt Lâm Nam đen như vũ trụ sâu không lường được, đột nhiên lại sáng lên giống như chỉ cần nghĩ về Omega kia thôi cũng khiến cho anh sung sướng vui vẻ.

Anh cúi đầu, mũi cọ lên mũi An Phách Hòa, miệng mở ra định nói cái tên mà anh nhớ mong hằng đêm kia.

“Ùng ục ùng ục~~~”

Gương mặt của Lâm Nam lúc này rất đặc sặc, không khí vốn tốt đẹp lại bị tiếng kêu của bụng An Phách Hòa phá hủy làm không khí trở nên lúng túng vô cùng.


Gương mặt của An Phách Hòa lại đỏ hơn, cô đẩy Lâm Nam đang sững sờ ra, đã bảo là muốn đi toilet rồi mà không nghe! Mất mặt quá đi mất, huhu!

Cảm giác cái thứ kia sắp chảy ra quần, An Phách Hòa vội vàng chạy đi WC! Cô tuyệt đối không để chuyện đo xảy ra!

Đợi An Phách Hòa giải quyết chuyện gấp xong, cô lần theo tin tức tố của Lâm Nam để đến phòng tìm anh thì phát hiện anh đã đi rồi.

Thật là… An Phách Hòa buồn bã ngồi trên ghế salon, cuối cùng cũng không biết anh thích ai. Có người bảo đó là Omega của trường cô, cô có biết Omega đó không? An Phách Hòa nghĩ một lát, trong số các Omega cô biết thì không có ai xứng với anh hết.

Đột nhiên cô cảm thấy thông cảm cho các Omega đã khóc lên khóc xuống khi nghe tin bọn họ kết hôn.

May mà sau đó An Phách Hòa không gặp lại Lâm Nam. Đến Byaku thì thấy các học sinh ở trường Thánh Lan Thác đợi bọn họ ở cảng từ sớm.

An Phách Hòa và các giáo sẽ ở tạm tại Thánh Lan Thác, tham gia ba ngày giao lưu văn hóa ở đó, ngày cuối được đến xem phòng triển lãm tranh ở trung tâm thành phố.

Văn hóa và phong tục khác biệt ở Byaku khiến các Omega và An Phách Hòa được mở rộng tầm mắt. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà An Phách Hòa đã làm bạn với không ít Omega, bọn họ trao đổi cách liên lạc của nhau sau đó hẹn dù có về cũng phải liên lạc thường xuyên.

Trong đám người này, An Phách Hòa thấy một gương mặt quen thuộc. Cô ấy là bà chủ của công ty giải trí nổi tiếng tương lai, Joss, cũng là một siêu sao nổi tiếng, có điều cô chọn rời khỏi sân khấu sau khi cưới chồng mà thôi. Lại nói, Ngô Trân Trân có thể trở thành nữ thần đế quốc là nhờ sự giúp đỡ của cô ấy. Nghe bảo bọn họ làm bạn khi đi học, cho nên mới có thể tin tưởng nhau như vậy.

Chắc là bọn họ quen biết trong lần giao lưu này nhỉ? Bất hạnh của An Phách Hòa xuất hiện là từ lúc bức tranh của cô bị xé rách, mà lúc này, nó vẫn còn nguyên, vận mệnh cũng thay đổi.

Tuy An Phách Hòa không có hứng thú làm ngôi sao, nhưng Joss lại là một cô gái rất đáng yêu, cô ấy rất thích hỏi những chuyện ở đế quốc.

Lúc Joss còn nhỏ đã từng hi vọng mình là một Alpha mạnh mẽ, đồng thời cũng mong có thể học ở trường học dành cho những Alpha ưu tú nhất – Trường đế quốc.

Bởi vậy hai người nói chuyện với nhau rất vui, An Phách Hòa rất thích cô gái có tính cách thoải mái như thế. Cô nhìn mái tóc xoăn vàng của Joss, cô ấy có đôi môi khiêu gợi và dáng người nóng bỏng, sau đó lại so sánh với cơ thể khô cằn của mình. Đều là thiếu nữ mười sáu tuổi sao lại có sự khác biệt nhiều đến vậy chứ? May mà Joss là một Omega, không cô sẽ không chấp nhận được sự thật này.

Ngày thứ ba, buổi triển lãm tranh ở thành phố được tổ chức đúng giờ. A Phách Hòa đi theo mọi người vào phòng triển lãm, dù mệt nhưng nghĩ đến sẽ nhiều người thấy được tác phẩm của mình, cô đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn.

An Phách Hòa bị Joss kéo ra cửa đón khách, kết quả cô lại gặp một người mà cô không ngờ lại có thể gặp ở đây.

Lâm Nam không mặc đồng phục cũng không mặc đồ thường, anh mặc một bộ đồng phục tác chiến nổi bật. Gương mặt kiên nghị của anh bị vành mũ che lại nhưng An Phách Hòa vẫn nhận ra anh.

Dù anh ở vũng bùn, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng chói mắt kia.

Bên cạnh anh là một Alpha hơi thấp hơn, cậu ta nói nhỏ gì đó với anh. Alpha kia cũng mặc một bộ đồng phục tác nhiến nhưng không mang mũ, bởi vậy để lộ một mái tóc màu bạc. An Phách Hòa còn có thể thấy được một hình xăm trên cổ và bông tai trên lỗ tai của cậu ta.

Đây thật sự là một học sinh của trường quân đội à?

Lâm Nam đang nghe người cạnh nói chuyện đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang, An Phách Hòa mắt đối mắt với anh, đột nhiên cô cảm thấy toàn bộ ngôi sao trong vũ trụ rộng lớn đột nhiên đánh thẳng vào trái tim mình.

Ánh mắt của anh rất đen, nhưng lại mang theo mị lực khiến người khác chìm sâu trong cơn mê.