Ông Chủ, Xin Ký Tên Ly Hôn

Chương 15



Tổng bộ Đường Viễn, phòng họp số một.

Bên trong phòng họp đang tiến hành hội nghị hợp tác bí mật quảng cáo sản phẩm mới, đối với tập đoàn tài chính Đường Viễn mà nói con đường chuẩn bị cho sản phẩm mới được tung ra trên thị trường, được chuẩn bị rất cơ mật cẩn thận tỉ mỉ trước khi sản phẩm xuất hiện. Tất cả những thông minh đều được bảo mật rất kĩ lưỡng đó là khâu quan trọng nhất. Mà sản phẩm Đường Viễn sắp đưa ra thị trường là lần này bộ sưu tập nước hoa Miss Tang mới nhất dành cho mùa đông. Đối với sản phẩm cao cấp như thế này mà nói, đương nhiên khâu hợp tác quảng cáo đương nhiên là quan trọng nhất.

Tham dự hội nghị nhân viên cũng không nhiều, những hội nghị có chứa sắc thái bí mật nhất định đương nhiên là người càng ít càng tốt, cho nên bên trong phòng họp lúc này chỉ có ít ỏi vài vị nhân viên thuộc cấp cao tâm phúc của Đường Viễn.

Phối hợp với những ánh đèn của máy camera truyền phát tin tức, người phụ trách tập đoàn quảng cáo của công ty YC nghiêm túc cẩn thận làm giới thiệu hợp tác. Hắn thật không dám nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí cao nhất kia, tư thế ngồi của người đàn ông này vừa nghiêm chỉnh vừa sang trọng, ánh mắt sắc bén mà bình tĩnh, nếu như nói vài năm trước khi hắn tiếp nhận công ty ở thương trường, khả năng của hắn có thể dùng từ ‘nhân tài mới xuất hiện’ để hình dung, vậy còn bây giờ hiện tại trên người khí thế uy nghiêm sắc bén của một nhà lãnh đạo tài ba đã dần dần phát ra rồi, làm cho người ta không tự giác nghĩ đến bốn chữ: ‘Ông chủ trẻ tuổi’ khai sáng cho công cuộc kinh doanh mới.

Chỉnh sửa ánh đèn máy camera xong, trợ lý một lần nữa nhấn xuống nút ngọn đèn chiếu sáng ở phòng họp, trong phòng đồng loạt sáng trưng.

Phó tổng YC— Bắc Đường Lăng, nhìn người đàn ông đang ngổi ở cuối bàn hội nghị hơi hơi vuốt cằm, thanh âm cung kính: “Đường tổng, về hợp tác quảng cáo, tin tưởng thành ý của YC ngài chắc là đã nghe nhắc đến.”

Tất cả mọi người không nói lời nào, thẳng tắp nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở vị trí thủ tọa hai chân bắt chéo nhau, vài sợi tóc xõa lòa xòa trên trán của hắn che dấu mưu lược toan tính ở trong mắt của hắn. Bộ âu phục may khéo léo tinh xảo vừa vặn bó sát người, làm cho cả người hắn đều có vẻ vô cùng lạnh nhạt. Chỉ có trên ngón tay trái của hắn có mang một chiếc nhẫn kết hôn bằng bạch kim (platin) gắn kim cương tinh tế, lóe lên ánh sáng làm gương mặt hắn hơi có một chút độ ấm.

Ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn, âm điệu sắc lạnh đặc thù của Đường Học Khiêm vang lên ở trong nháy mắt: “Thành ý của quý công ty rốt cuộc có vài phần, xét trên hai phương diện của công ty. Thứ nhất, YC Samuel Huo; thứ hai, AD Quotation.” Lời nói xoay chuyển, Đường Học Khiêm không khách khí phóng ra: “Hoắc tiên sinh vô cớ vắng họp, nên có một lý do chứ?”

Bắc Đường Lăng sắc mặt không thay đổi, tiếp nhận sự chất vấn của hắn: “Hoắc tiên sinh hôm nay có hẹn cùng một người bạn rất quan trọng, đúng là bất đắc dĩ mới vắng họp, điểm này, vừa rồi tôi đã giải thích qua với Chung trợ lí.”

“….” Chung Minh Hiên bị nhận trách nhiệm, kiên trì nghênh hướng ánh mắt lạnh lùng của Đường Học Khiêm: “Dạ, thật sự anh ta vừa đến có giải thích qua.” Tuy rằng lý do có thể thật sự là gượng ép, ngay cả đứa bé ba tuổi cũng không thể tin nổi, huống chi người đàn ông như Đường Học Khiêm chuyên chơi trò âm mưu quỷ kế để đứng vững trên thị trường khốc kiệt này.

“Tốt lắm, chúng ta bàn vấn đề thứ hai.” Đường Học Khiêm không dây dưa tiếp chủ đề này, cầm lấy một phần văn kiện trước mặt, không nhẹ không nặng lắc tại trên bàn, trong mắt hiện lên mũi nhọn sắc bén: “Quý công ty đưa ra giá, nhưng là tương đương không thấp a….”

Chung Minh Hiên lặng lẽ nhìn lướt qua con số trên văn kiện, chỉ nhìn thấy một chuỗi số mười con đầy hoa lệ, nhất thời 囧 đột nhiên: Cái gì gọi là không thấp? Quả thực là xảo trá a!

Trợ lí Bắc Đường Lăng, không kiêu ngạo không siểm nịnh giải thích: “Giá trị YC trên thị trường, Đường tổng hẳn là hiểu biết mới đúng. YC Samuel Huo chưa bao giờ tự tay tham dự để làm bất cứ một cảnh quay quảng cáo nào, nhưng lần này, từ ý tưởng, đến trang phục, bối cảnh, hoá trang, tất cả mọi thứ đều là do tự tay của Hoắc tiên sinh tự mình phụ trách, cho nên giá tiền này, cũng không tính là quá cao.”

Đường Học Khiêm hơi nhếch môi, đầu óc nhanh chóng xoay tròn, cân nhắc độ tin cậy của những lời này.

Hoắc Vũ Thần.

Tên này gần như là một cái tên vô cùng thần bí gần như là huyền thoại, người đàn ông này làm người làm việc cực kỳ ẩn mật, nhiều năm trước chỉ cần một đoạn quảng cáo nước hoa ngang trời xuất thế, nổi danh khắp nơi, sau đó rút lui về phía sau hậu trường quản lí tất cả mọi việc lớn nhỏ trong công ty, còn bản thân hắn thì rất ít khi xuất hiện.

Đường Học Khiêm đã nhìn thấy Hoắc Vũ Thần duy nhất toàn quyền phụ trách chế tác đoạn quảng cáo nổi tiếng kia, nhiều năm sau mỗi khi nhớ tới vẫn là kính sợ ba phần.

Phần quảng cáo kia có thể nói là đặc biệt xuất sắc, từng hình ảnh trong quảng cáo đều sử dụng viễn cảnh. Trong một sắc màu đen tuyền của lễ tang, một cô bé một mình cầu nguyện. Nước mắt không tiếng động chảy xuống, lướt qua đôi má trắng noãn của nàng, rơi trên mặt đất, biến ảo thành linh hồn của từng giọt nước hoa.

Trực giác của Đường Học Khiêm nói cho hắn biết, người đàn ông tên Hoắc Vũ Thần này là màu đen, một màu đen không thể nắm chắc được, cũng không thể dự đoán được, cho nên mới dám lớn mật như thế đem lễ tang vốn là sự vô cùng cấm kị bày ra trước mắt mọi người. Cùng người như vậy hợp tác, không thể nghi ngờ là đang đánh cược một ván thật lớn mà biết trước kết quả. Cho tới bây giờ, trên tay Đường Học Khiêm không có bất kỳ tư liệu kể về người đàn ông này, Hoắc Vũ Thần hiển nhiên hiểu được làm sao có thể khơi mào hứng thú của đối thủ, cấp ra thứ hắn có thể cấp, đồng thời cũng đề ra điều kiện gần như khiêu khích, dùng cái này thử tinh thần cùng thực lực của đối phương.

Bắc Đường lăng tiếp tục mở miệng: “Đường tổng, tin tưởng ngài hiểu, YC phụ trách mỗi chi quảng cáo, mỗi nhân viên tham gia diễn xuất đều cần trải qua đồng ý của chúng tôi.” Đây là điều khác biệt nhất của YC với các công ty quảng cáo khác, cũng là công ty quảng cáo kiêu ngạo nhất. Nếu người phát ngôn không phù hợp khí chất quảng cáo, YC tình nguyện bội ước cũng sẽ không phụ trách chụp tiếp. Cực độ kiêu ngạo cần cực độ tài năng, Hoắc Vũ Thần hiển nhiên có tự tin đối với tài năng của chính mình.

Đường Học Khiêm gật gật đầu: “Có thể.” Đây là quy tắc đặc thù của thị trường, Đường Học Khiêm cũng không muốn lãng phí thêm thời gian vào chi tiết này. Hắn biết Hoắc Vũ Thần tuy rằng kiêu ngạo, nhưng rất ít khi phát sinh vấn đề tranh chấp với người phát ngôn quảng cáo sản phẩm, trừ phi thật sự không thích hợp, không lọt vào mắt của Samuel Huo được.

Bắc Đường Lăng khẽ cười, ôn hòa mà cung kính: “Lúc này đây, Hoắc tiên sinh yêu cầu chỉ có một: Biểu diễn quảng cáo, chỉ có thể là tiểu thư Kiều Ngữ Thần.”

Đường Học Khiêm có một giây thời gian cho là mình đã nghe nhầm.

Bắc Đường Lăng ôn hòa lập lại một lần: “Đường tổng, ngài không có nghe lầm. Ý tứ của Hoắc tiên sinh chính là, trừ phi là phu nhân ngài, tiểu thư Kiều Ngữ Thần tự mình biểu diễn, nếu không, lần hợp tác này, ông ấy sẽ không nhận.”

**** **** ****

Bên trong phòng họp không khí lập tức lạnh lẽo đến cực điểm.

Toàn bộ người của Đường Viễn, bất cứ ai cũng biết, Đường Học Khiêm phi thường phản cảm việc công cùng việc tư quấy cùng một chỗ. Mà bây giờ, Hoắc Vũ Thần hiển nhiên đang khiêu chiến tự chủ của Đường Học Khiêm.

Đúng lúc này, trợ lý lén lút đi đến phía sau Đường Học Khiêm, giảm thấp thanh âm xuống cung kính báo cáo: “Tổng giám đốc, có điện thoại của ngài, là thiếu phu nhân gọi tới.”

Đường Học Khiêm trong mắt hiện lên sắc bén, lập tức khép hờ đôi mắt lại, che giấu lửa giận mới vừa rồi bộc phát lên. Hướng đối phương nói câu “Thật ngại quá.” Đường Học Khiêm đi ra khỏi phòng họp nghe điện thoại.

“…. Alô?”

“Đường Học Khiêm!! Tại sao anh lại mang mấy thứ này đến cho em!?” Thanh âm và thái độ của Kiều Ngữ Thần vô cùng giận dữ.

Đầu óc của Đường Học Khiêm từ chiến hỏa của cơn giận trên bàn họp vừa rồi lập tức tiêu tan, nhịn không được nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên. “Không thích?”

Kiều Ngữ Thần nhìn ghế dựa mát xa cao cấp trước mắt, đỏ mặt: “Không thích! Phi thường không thích!”

“Ngữ Thần.” Hắn rất xấu, không cùng nàng so đo thanh âm lớn nhỏ, mà là hiểu được chuyển sang tấn công vào nhược điểm của nàng: “…. Tối hôm qua, anh có làm em đau không?”

Quả nhiên, đầu bên kia điện thoại ‘Chi——’ một tiếng bỗng nhiên liền an tĩnh lại. Đêm qua người đàn ông này vừa đấm vừa xoa đem nàng lừa lên giường, lăn qua lộn lại hoàn toàn ăn sạch sẽ không biết mấy lần. Sáng sớm, khi đứng lên Kiều Ngữ Thần đau lưng chuột rút, nhưng lại cứng rắn kiên quyết không chịu xin nghỉ phép. Đường Học Khiêm biết khuyên can vô dụng, đôi mắt đảo một vòng nghĩ ra một quỷ kế. Kiều Ngữ Thần vừa rồi mới nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh, mở ra vừa thấy đúng là ghế dựa mát xa cao cấp hé ra tình sắc mười phần, nhất thời thu dọn đồ đạc, bảo nhân viên công ty chuyển phát mang đến nhà cho mình. Đến lúc này, chấn động viện phúc lợi, toàn bộ đều biết chuyện gì xảy ra, viện trưởng vỗ đầu Kiều lão sư lời nói thấm thía: “Người trẻ tuổi, phải chú ý thể lực cạn kiệt a…” Kiều Ngữ Thần nhất thời giống như con thỏ bỏ chạy về... hang ổ.

Đường Học Khiêm nhếch nhẹ phiến môi, chậm rãi tiến công vào vấn đề trọng điểm. “Ngủ một giấc thật ngon đi, buổi tối anh trở về với em.”

Kiều Ngữ Thần hàm hàm hồ hồ “Ừm” một tiếng lập tức cắt điện thoại.

Đường Học Khiêm nhìn thoáng qua điện thoại đã ngắt, ánh mắt mềm mại. Nàng đang thẹn thùng, mà làm nàng có loại phản ứng này chỉ có một mình hắn, giữ lấy loại cảm giác độc nhất vô nhị này lại làm hắn cảm thấy ngọt ngào đến không thể tin được.

Đường Học Khiêm suy tư, dáng vẻ dường như đã nghĩ thông suốt. Đi thong thả quay về phòng họp bước chân dần dần trở nên bình tĩnh, réo rắt, mang một tia cao ngạo rõ ràng không hề che dấu.

Bắc Đường Lăng thấy hắn đã trở lại, vội vàng mở miệng: “Đường tổng, đề nghị vừa rồi….”

Đường Học Khiêm vươn một ngón tay ngăn lại, không cho hắn nói thêm gì nữa, khẽ mở môi mỏng, nhấn mạnh từng chữ: “Yêu cầu kia, tôi không có khả năng đáp ứng.”

Bắc Đường Lăng bị sự cự tuyệt mạnh mẽ của hắn, lập tức bối rối rồi, theo bản năng hỏi: “Vì sao?”

Đường Học Khiêm khẽ nhếch môi, lông mi thật dài hơi hơi chớp động, trong mắt toát lên vẻ chiếm hữu mạnh mẽ của người đàn ông đối với người phụ nữ của mình không hề giấu diếm.

“Bởi vì, tính tình của tôi không tốt lắm, không thể nhìn thấy vợ của tôi cùng người khác hợp tác, nam nữ, đều không được. Kiều Ngữ Thần chỉ có thể là của một mình tôi.”

**** **** ****

Bắc Đường Lăng đi ra đi ra khỏi tòa cao ốc của tổng công ty Đường Viễn ngồi trên một chiếc Mercedes Benz màu đen, lấy điện thoại di động ra nhấn liên tiếp các dãy số.

Điện thoại rất nhanh chóng được nối, “Hello?”

“Hoắc tiên sinh, như ngài dự đoán, Đường Học Khiêm hoàn toàn cự tuyệt yêu cầu của ngài.”

“Như vậy a….” Đầu bên kia điện thoại nghiền ngẫm cười rộ lên, thanh âm sung sướng: “Tôi đã biết.”

Một chiếc Lamborghini Murcielago đậu ở bên dưới khu dân cư dưới lầu suốt năm giờ. Chủ nhân trên chiếc xe đó là một người đàn ông trẻ tuổi hắn ngồi ở trên ghế sau tay lái, ngón tay thon dài vô ý thức gõ nhẹ lên vô lăng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Hắn vốn định đợi nàng suốt một ngày, cảm thụ tâm tình lẳng lặng chờ đợi nàng, sau đó nhìn nàng xuất hiện vào ban đêm, sau lưng mảnh tinh thuần là bầu trời bao la. Đây là một loại sung sướng bí ẩn, nàng vẫn là người mà hắn chờ đợi, đợi nàng, tựa hồ đã trở thành một việc rất quan trọng trong cuộc sống của hắn ngoài công việc ra. Sự kiên nhẫn của hắn rất không bình thường, hơn nữa ở trên người nàng lại độc nhất vô nhị.

Ngoài ý muốn, hắn thấy nàng vội vàng xuất hiện, vội vàng đi thang lầu, trở về nhà như đang chạy trốn. Hắn thấy trên mặt nàng đỏ ửng, đó là nụ cười giống như đang ngượng ngùng của một cô gái, vì thế ở trong nháy mắt, hắn cũng cảm thấy hạnh phúc giống như nàng, đồng thời cảm thấy tối tăm. Đây là một tâm tình khá mâu thuẫn, qua nhiều năm như vậy hắn đã quen và vượt qua sự mâu thuẫn này, hắn thích nàng hạnh phúc, lại chán ghét người mang đến hạnh phúc cho nàng lại là một người đàn ông khác.

Lẳng lặng nghĩ một lát, người đàn ông tuấn mỹ rốt cuộc mở cửa xe đi xuống xe, vươn tay đóng cửa xe, đi về hướng nàng vừa mới đi.

Đây là một tòa chung cư khá cũ kĩ, hắn vô cùng kinh ngạc khi thấy một thiên kim tiểu thư như nàng lại có thể ở những chỗ như thế này. Nhưng bất chợt lại nhớ ra, đây vốn là cá tính đặc biệt của nàng, tính chất đặc biệt mà cho tới nay làm hắn động tâm, người khác hoàn toàn không học được.

Khi hắn vừa mới biết nàng, liền phát hiện trên người nàng vĩnh viễn có một hơi thở vô cùng tinh khiết, tồn tại trầm lặng giống như dòng nước chảy xuôi. Khả năng thích ứng trong mọi tình cảnh của nàng gần như là bẩm sinh, bản năng, cho dù nàng ở trong bất kì hoàn cảnh tĩnh mịch như thế nào, hay đang ở giữ đám đông hỗn loạn, nàng có thể dùng tốc độ nhanh nhất nhận thức và thích ứng, sau đó hoàn toàn hòa mình.

Người đàn ông đi trên cầu thang, tiếng giày da mềm hiệu Gucci không nhanh không chậm giẫm ra tiếng bước chân trầm ổn, có vài hạt bụi tung bay trong phút chốc lại kéo trí nhớ trở về lúc trước.

Kiều Ngữ Thần nghe được tiếng đập cửa lập tức đi ra mở cửa, chẳng lẽ sẽ là….

“Học Khiêm ——?” Nàng kinh hỉ kéo cửa ra, lại bị kinh hỉ lớn hơn nữa vây quanh, sợ lớn hơn vui, nàng giống như có một cảm giác có lỗi.

Một bóng người đứng ở trước mặt nàng, quần áo màu đen áo lông cao cổ, ánh mặt trời xuyên thấu qua mái hiên chiếu sang trên gương mặt quý tộc tinh xảo nhìn nghiêng của hắn, như những ánh sáng rực rỡ chậm rãi chảy xuôi trên người hắn.

Nàng không thể tin được, trong thanh âm có một tia run run, sợ là ảo giác, thật cẩn thận hô lên một cái tên: “…. Thần?”

Người đàn ông cười rộ lên, vẫn là nụ cười nghiền ngẫm cẩn thận như trước. Nâng tay tháo xuống kính râm Dunhill màu nâu nhạt, đôi lông mi dày đen của hắn khẽ chớp, khóe mắt đuôi lông mày, lộ vẻ ôn nhu làm lòng người động.

Hắn vươn tay, giống như trước tinh tế vuốt ve hai má trắng nõn của nàng, sau đó nắm lấy cái eo thon của nàng, dùng môi hôn nhẹ lên trán nàng lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ: “Đã lâu không gặp, cô bé của anh.”