Ông Chủ, Tới Một Bàn Cá Kho Tàu Nè

Chương 19: Là em làm cho anh cảm giác được em đang nhớ thương anh



Chiều thứ tư có một tiết chính trị, Dư Thần thì làm đồ án, một tên bên cạnh thì đã scan xong xuôi liền treo người trên bàn học mèo lười ngủ nướng, ngón tay cậu nhàm chán xoay bút, nghe bạn học Lân Trác thì thầm.

“Hắc, Tiểu Dư, ngày mùng một tháng năm định làm gì?”

“Còn chưa nghĩ ra.” Chú mèo lười này ngáp dài một cái, thay đổi tư thế tiếp tục say mê trong mộng, còn đặc biệt quay lưng sang bên cạnh. Dư Thần quyết định không cô phụ cái ngáp này của đồng chí mèo, tự mình nhấc bút đồ lại dự án.

“Đi Cảnh Đức chơi đi.” Lân Trác tiếp tục giựt dây dụ dỗ, “Hôm nay sống chết cũng không về nhà, trở về còn bị ông bà già cằn nhằn, chúng ta kêu mấy đứa cùng ra ngoài du lịch đi.”

Bạn mèo bị thanh âm đột nhiên ngân cao của thầy giáo trên bục quấy rầy khó yên giấc, nâng đầu mê mang nhìn ngó xung quanh một chút, bút trên tay Dư Thần cũng dừng chuyển động, chờ Miêu Miêu một lần nữa bình tĩnh nằm úp sấp về chỗ cũ, Dư Thần mới tiếp tục viết: “Ông tìm người khác đi, tôi có thể có việc rồi.”

“Có việc? Ra ngoài chơi?”

Dư Thần bất đắc dĩ thừa nhận: “Có lẽ thế.”

“Đi đâu?” Lân Trác có vẻ thật sự chán muốn chết, nhàm chán đến mức quyết hỏi cho bằng được.

“Có thể là đi Nam Kinh.” Thời điểm Dư Thần nói ra hai chữ Nam Kinh kia, theo bản nang liền hạ thấp giọng, cũng không biết Lân Trác cho nghe rõ hay không.

Không ngờ Lân Trác càng hưng phấn hơn : “Không tồi a, hắc hắc, nói thế tôi cũng muốn đi!”

Dư Thần thật không biết phải nói gì hơn, nói “tôi đây là chuẩn bị đi phát triển “tình đồng chí” đấy, không tính mang theo nhân viên hộ tống đâu”  “Bạn học Vương!”

Sự thật chứng minh bạn học Vương đích thực là một tên thiên nhiên ngốc, không cảm nhân được sự bất đắc dĩ cùng nghiêm túc của Dư Thần một chút nào: “Gì gì? Ông nói đi.”

Dư Thần thở dài: “Tôi sẽ đi một mình.”

“Một mình? Thế nhiều cái bất tiện lắm nha, ông nghĩ xem nha, khách sạn để ở nè, tìm đường nè, thăm thắng cảnh nè, một mình nhàm chán biết bao nhiêu!” Bạn học Vương thiên nhiên ngốc nhìn thấy biểu cảm không nói nên lời càng ngày càng dày đặc trên khuôn mặt Dư Thần, rốt cục cũng hậu tri hậu giác nhận ra gì đó kỳ lạ, hắc hắc cười, “Sẽ không phải ….. là đi gặp bạn gái chứ? Hắc hắc, vậy đúng là nên đi một mình, hắc, bạn tốt, chúc ông may mắn.”

Dư Thần há miệng thở dốc, vừa định mở miệng giải thích, thầy giáo đầu hói bóng lưỡng trên bục giảng đã không thể nhịn nỏi nữa: “Các bạn, lúc khai giảng tôi đã nói qua, trong lớp của tôi, các bạn chỉ cần tới, cho dù là tới cho đủ, về phần các bạn đọc tiểu thuyết hay làm bài tập, hay là xem sách môn khác, hoặc là mang máy tính đến xem phim, hoặc là ngủ gật, tôi cũng không quản, nhưng mà! Có hai điều tôi không thể dễ dàng tha thứ, không được nói chuyện làm ảnh hưởng sinh viên khác nghe giảng, không được đọc báo! Được rồi, chúng ta tiếp tục bài giảng.”

Bạn học Vương lè lưỡi chột dạ, nhu thuận nằm úp sấp xuống ngủ thôi.

Dư Thần hoàn thành đồ án của mình rồi cũng thành người thứ hai học bạn Miêu tạo dáng, đang tự ngẫm xem làm gì cho hết một tiếng đồng hồ, thì di động thực thức thời rung lên.

Thần ngủ nói:  Ngày mai về nhà. Đang ở Cố Cung, mệt chết anh.

Dư Thần bất giác cong cong khóe miệng: Đi ngắm cảnh còn ngại mệt, thật sự là không cứu nổi a, Thần ngủ.

Thần ngủ cũng biểu thị bó tay: Đơn vị an bài như thế, du lịch cũng phải mang theo phiên dịch, đệch!

Khi thần ngủ cằn nhằn bất mãn luôn làm cho tâm tình Dư Thần đặc biệt vui thích: Nói như vậy tức là bây giờ anh đang trong giờ làm việc? Nhắn tin có tính là sờ cá không thế? (Sờ cá: chỉ hành động làm việc riêng trong giờ làm việc)

Thần Ngủ sắc bén trả lời:  Sờ em?

Dư Thần bị đánh bại rồi, nhận thua thôi: Được rồi = = Thần ngủ anh ngày mùng một tháng năm có kế hoạch gì chưa?

Thần ngủ tất nhiên là không có kế hoạc đi du lịch gì cả rồi: Trạch (ý chỉ trạch nam = ở nhà cả ngày)

Dư Thần khó xử dò hỏi:  Vậy … Cái một ngày du lịch Nam Kinh lân trước …. Còn tính không?  Có thể thực hiện trước không?

Thần ngủ đương nhiên quả quyết đồng ý: Em đến đây.

Nhắn tin qua lại cũng khoảng đến đây thì dừng, Dư Thần có đôi khi rất muốn nhõng nhẽo với Thần ngủ, nói: Tin nhắn không phải điện báo a, không phải tính số lượng từ để tính tiền a, Thần ngủ anh có cần ngắn gọi như vậy hay không a? Nhưng muốn thì vẫn chỉ là muốn, nếu không ngắn gọn cũng sẽ không phải là một thần ngủ yêu các loại hành động nhàn hạ nữa rồi.

Dư Thần gục đầu xuống bàn, bề ngoài thoạt nhìn như đang gia nhập vào đội ngũ ngủ gật chiếm số lượng không ít trong lớp học, nhưng thực ra cậu lại đnag gặm nhấm nỗi bất an trong đáy lòng. Lần này đi Nam Kinh tìm Thần ngủ, có chút ý chủ động tấn công, kỳ thật bắt đầu từ khi nhận được cái tin nhắn ABC kia của Thần ngủ, Dư Thần đã không thể bình tĩnh nổi rồi, tuy rằng lần kia cũng không trả lời đối phương một cách đùa cợt, nhưng loại chuyện này vẫn như một cái dằm ghi trong tim Dư Thần, kéo theo biết bao nghi hoặc lo sợ nhàn nhạt, còn có tiếc nuối, còn có vui sướng.

Dư Thần cũng không thể lý giải vì sao thần ngủ lại chủ động gửi loại tin nhắn biểu đạt như thế. Hai người cũng chỉ là ngẫu nhiên tiếp xúc, ngẫu nhiên như rất quen thân, trong lúc nói chuyện lại ngẫu nhiên để lộ ra sự ăn ý trong từng tính cách và quan điểm, nhưng điều đó cũng không biểu thị được tình yêu đã tồn tại hoặc sắp tồn tại. Thế mà thực ra, cái tuyên ngôn “bạn trai săn sóc” kia của Thần ngủ lại đích xác chứng minh cho Dư Thần thấy người ta có cảm tình với mình. Để rồi đến khi tiến dần đến với thời khắc phân tích rõ ràng thứ tình cảm ngẫu nhiên đó, nhớ mong cùng để ý đều đã tồn tại rồi. Vậy mà ngay chính thời khắc ấy, cậu lại lựa chọn trốn trách và cự tuyệt.

Nếu cái chuyện tin nhắn kia phát sinh sau khi hai người gặp mặt, hết thảy có lẽ sẽ không rối rắm như thế nữa, bởi vì Dư Thần khẳng định sẽ đáp ứng. Tâm tình lúc gặp mặt, chờ mong trước khi gặp nhau, ngượng ngùng khi chung bước, quyến luyến lúc chia lìa, muốn tự nhủ bản thân không có chút tâm tư nào, Dư Thần cũng ngại thừa nhận.

Con người khi lâm vào tình ái thường suy nghĩ hơi nhiều, hơi loạn, nếu lần đó là phương hướng đúng, mà chính mình cứ lui bước, vậy lần này, chính này nhất định phải nhẫn nại từng bước mà tiến tới sao?

Bạn học Cá nhỏ phúc hậu quyết đoán đem tội lỗi của chính mình đã phạm phải quy hết ra một lần, lần ra trận sắp tới, tình cảm bên trong ẩn chứa cũng  chẳng thế nào cân đo đong đếm, có quy định ai để ý nhiều hơn sẽ phải trả giá nhiều hơn. Hiện tại là lúc Dư Thần nắm bắt chủ động, mang theo bao phiền não, lo lắng, lại đan xen chút ngọt ngào hạnh phúc, tiến về phía trước, mang quà gì cho thần ngủ đây?

Nếu thần ngủ biết, ban nãy chỉ là một cái tin nhắn thăm dò mà thôi, có phải sẽ mang đến cho đối phương đủ loại tâm tình lên men trong lòng, có phải đến cả ngủ, nằm mơ cũng sẽ mỉm cười.

Buổi tối trở lại ký túc xá, Dư Thần bắt đầu vì cuộc sống nửa học kỳ sau mà phát sầu, chỉ có điều một cuộc điện thoại của công bộ học tập liền giải quyết sạch sẽ vấn đề này. Thời điểm khai giảng Dư Thần có đăng tin xin làm gia sư, lần này vừa hay có một học sinh phải xuất ngoại trao đỏi, trước khi ra nước ngoài, học sinh đó cần liên hệ một vị gia sư đến bổ túc, Dư Thần thực vinh hạnh lãnh được suất này.

Giải quyết xong chuyện này tâm trạng liền tốt hơn hẳn, Dư Thần lại chạy lên weibo tra tìm “lễ vật” , quả nhiên nội dung vô cùng phong phú, cho Dư Thần không ít ý tưởng hay ho.

Tìm a tìm a, còn tìm đến tận weibo của thần ngủ, từ sau lần gặp trực tiếp đó, weibo của anh trống vắng đã lâu. Có một số người sẽ tạo cho bạn cảm giác về sự ưu việt, có lẽ củng chỉ thể hiện trọng một chút đây thôi, tỷ như một thần ngủ lười siêu đẳng như vậy, vẫn luôn kiên trả lời từng tin nhắn của Dư Thần, cho dù anh rất ít rất ít khi post stt mới, cũng sẽ thường xuyên xuất hiện sau khi stt của Dư Thần được post lên, cho dù thời gian anh lên QQ mỗi ngày có ngắn đến mấy, trên cơ bản vẫn sẽ login, để ẩn giả logout rồi nói một câu “chúc ngủ ngon”.

Loại cảm giác nhớ thương cùng để ý này chính là căn nguyên khiến cậu nhiều lúc khó mà kiềm chế được bản thân. Vốn người nọ cũng không phải là loại tính cách tính náo nhiệt, thích bát quái, thích vây xem, mà hoàn toàn trái ngược mới đúng, vậy mà lại càng trở nên vô cùng quý báu.

Hoàn chương 19.