Ông Chủ Là Cực Phẩm

Chương 30: Trái tim bắt đầu lay động



Chuyện đi dã ngoại thực ra là yêu cầu của Hình Phong Phong và Tô Sung.

Nghe nói bọn họ lần này đều dẫn theo bạn trai, kiên quyết yêu cầu cô dẫn theo sếp lớn Lăng đến, tuy Nguy Đồng từng nói Lăng Thái thích tĩnh không thích động, nhưng chỉ làm tăng thêm hứng thú muốn Lăng Thái tham gia dã ngoại của hai người. Bọn họ thậm chí còn đánh cược xem Nguy Đồng có thuyết phục được Lăng Thái hay không. Hình Phong Phong cược không đến, Tô Sung cược sẽ đến. Bất luận ai thắng, Nguy Đồng cũng sẽ thắng cùng.

Vì thế hôm đó về nhà, cô gọi cho Hình Phong Phong, bảo cô chuẩn bị mời khách, vì cô đã nắm chắc rồi.

Đang vui vẻ cúp máy, quay đầu lại thì thấy Lăng Thái mặc áo tắm mỏng đi từ phòng tắm, ngồi lên sô-pha mở máy tính.

Chiếc áo tắm rộng mỏng chỉ buộc lỏng, mái tóc đen của anh vẫn nhỏ nước xuống, cổ áo lộ ra làn da trắng ẩm ướt, sợi dây bạc lúc ẩn lúc hiện.

Cảnh tượng đêm thứ hai uống say cô vẫn còn nhớ, bây giờ tuy ngủ cùng một chiếc giường nhưng vẫn chưa có quan hệ thân mật lần nữa, nhìn thấy bộ dạng này của anh cô vẫn thấy rất ngại.

Nguy Đồng giả vờ vào phòng bếp, nhưng lại bị anh gọi "Qua đây."

"Làm gì?" Nguy Đồng không muốn qua đó.

"Có chuyện, nào!" Anh đang chú ý vào màn hình, không thấy được sự khác thường của cô.

Cô bước đến, bị anh kéo xuống ngồi bên cạnh, anh chỉ vào quảng cáo một chiếc xe mới ra trên màn hình, hỏi cô có thích không?

Có thích không? Đại não Nguy Đồng giờ phút này có chút rối loạn, tầm mắt của cô đang dừng ở vạt áo dưới chân anh. Một người đàn ông có làn da trắng như vậy, nhưng không hề bị nữ tính, ngược lại còn mang một nét đẹp khó cưỡng.

Ánh mắt nhìn thẳng lên một đường, cuối cùng dừng trên mặt anh. Lúc anh chăm chú vào chuyện gì đó, mắt hơi chau lại, nhưng không phải vì suy nghĩ, chỉ là một thói quen. Nhìn nghiêng, dáng môi của anh rất đẹp, khóe môi khẽ mím lại nhìn như có chút lạnh nhạt, nhưng kỳ thật cô biết nó rất mềm mại.

Ngón tay Nguy Đồng chỉ còn cách môi của Lăng Thái một phân thì dừng lại, cô đột nhiên tỉnh táo vì ánh mắt của anh khi xoay người lại, sự ngạc nhiên trong đôi mắt đen láy kia nhắc nhở chuyện kỳ lạ mà cô đang làm lúc này.

Nguy Đồng muốn chạm vào anh? Nguy Đồng xúc động, xấu hổ rút tay về, bình phẩm vài câu chiếc xe trên màn hình, rồi vội vàng đi tắm.

Trước khi đi ngủ, Lăng Thái trao cho cô một nụ hôn sâu hơn bất cứ lần nào, trong hơi thở hỗn loạn, cô có cảm giác một bàn tay đang vuốt ve thân thể cô, trong lòng hoảng hốt, rốt cuộc vẫn là cự tuyệt.

Anh ôm chặt cô, mất rất lâu để thở lại bình thường, cuối cùng nhẹ nhàng nói bên tai, "Ngủ đi."

***

Sáng sớm hôm sau, Nguy Đồng bị chuông điện thoại đánh thức, màn hình hiện tên Lục Lộ, vừa nghe máy đối phương liền sốt ruột hỏi sếp có ở bên cạnh cô không, nói điện thoại của Lăng Thái hết pin, không gọi được.

Nguy Đồng muốn trêu anh, nói hai người đang dã ngoại trên núi. Lục Lộ kinh hãi, hỏi cô sao lại đưa sếp đi leo núi.

"Không thể leo núi?"

"Sếp bị chứng sợ độ cao, chỗ nào không đi cô lại dẫn sếp đi leo núi!"

"Chứng sợ độ cao? Vậy tại sao anh ấy còn ở chung cư trên cao, trong nhà lại có một cái ban công bằng kính?"

"Tính sếp là như vậy, càng sợ cái gì lại càng muốn đối mặt..." Ý thức được mình nói quá nhiều, Lục Lộ nói muốn sếp nghe máy.

Ngón tay đàn ông thon dài vươn ra từ sau lưng cô, nhận lấy chiếc điện thoại, "Tôi đây." Giọng nói lúc sáng sớm có chút khàn khàn, Nguy Đồng nghe mà trong lòng rung động. Đôi môi tuyệt đẹp tối qua hiện lên trước mắt, cô quyết không quay đầu lại, giống một chú mèo lăn về phía còn lại.

Nguy Đồng lăn được một nửa, cánh tay anh ôm nhẹ ngang eo, kéo cô vào lòng. Lưng cô áp vào lồng ngực anh, chiếc áo mỏng manh không che giấu được nhiệt độ cơ thể, hơi thở đàn ông trong nháy mắt bao trùm. Hơi thở của anh rất tự nhiên dừng ở sau tai cô, hôn lên vành tai nhỏ nhắn, mềm mại. Một luồng điện tê dại lan đi từ nơi anh hôn, trong lòng Nguy Đồng như có bàn chân mèo đang cào...

Nguy Đồng nóng nảy, mới sáng ra đã làm gì vậy?

Lục Lộ còn đang nói gì đó, anh thỉnh thoảng ừ vài tiếng, giọng nói trầm làm lồng ngực rung lên, mỗi lần nói đều truyền đến lưng cô. Cô chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, ngay cả chân tay cũng không biết nên đặt ở đâu. Thật sự là gặp ma rồi, rốt cuộc cô làm sao vậy?

Nghe thấy anh cúp máy, Nguy Đồng vội vàng chuyển sự chú ý, hỏi anh có việc gì không.

"Ừ. Buổi dã ngoại hôm nay..."

"Không sao, anh cứ đi làm việc của anh, em không sao!" Nguy Đồng nói xong lặng lẽ lăn về mép giường, kết quả lại bị anh kéo trở về, "Anh mau dậy đi!" Cô oán hận.

Anh trầm tư phía sau lưng cô, không biết đang suy nghĩ gì, ngón tay chậm rãi luồn qua mái tóc dài màu nâu, "Đợi lát nữa Lục Lộ tới đón anh, xe để em lái, chú ý an toàn, tới nơi gọi điện cho anh."

Nguy Đồng nhất nhất vâng dạ, lần thứ ba muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng lần này đã bị giữ chặt cánh tay. Cơ thể cô bị xoay lại, gương mặt tuấn tú lập tức hiện trước mắt, sau đó môi cô chạm vào môi anh.

Rõ ràng là mềm mại mát lạnh, nhưng lại nóng bỏng như ngọn lửa. Bắt đầu từ nơi chạm môi, lan ra mặt, trào tới toàn thân với tốc độ kinh người.

Nguy Đồng thấy trong lồng ngực như vỡ một tiếng, đầu như có thứ gì bị đứt, một sự choáng váng cực lớn ập đến. Giây phút này, trong cô phảng phất một thanh âm, đang ra lệnh cho cô làm chuyện vô cùng to gan mà tối qua cô muốn làm.

Đúng lúc Nguy Đồng định chìm đắm vào, Lăng Thái lại buông cô ra rồi rời khỏi giường.

Hành động vô tình đó làm Nguy Đồng tỉnh táo lại, cô xấu hổ vô cùng, yên lặng chui vào trong chiếc chăn mỏng...

***

Lúc Nguy Đồng lái chiếc Audi đến đón Hình Phong Phong và Tô Sung mới biết, hai người này không dẫn ai đi cùng, vốn tính kế để cô dẫn sếp lớn Lăng đi cùng phục vụ chị em.

Kế hoạch dã ngoại là hai ngày một đêm, ba người vốn định trưa ngày thứ hai ăn cơm xong mới xuống núi, kết quả vì sự xuất hiện của một người mà thay đổi kế hoạch.

"Quả nhiên là Lăng đào hoa, lại đổi phụ nữ rồi!" Hình Phong Phong nhìn hai đôi nam nữ cách lều của họ không xa, cười mỉa mai. Lăng đào hoa là biệt danh Tô Sung đặt cho Lăng Lạc An.

Mùa thu năm ngoái cũng ở nơi này, là lần đầu tiên hai cô thấy anh, lúc đó hai người đều bị vẻ đẹp xuất chúng và khí chất kiêu ngạo của anh hấp dẫn, lần này gặp, lại cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Đối phương cũng không biết điều, công viên sinh thái to như vậy, lại đi hạ trại gần chỗ họ, còn tùy ý trêu ghẹo cô bạn gái mới cười duyên làm nũng bên cạnh.

"Ngựa đực!" Hình Phong Phong mắng.

"Cặn bã!" Tô Sung nói theo.

"Nhàm chán." Nguy Đồng ngáp một cái.

Ba người đều cảm thấy mất hứng, quyết định thu dọn đồ đạc xuống núi sớm.

Trước khi thu dọn trại, Nguy Đồng phải đi thuê móc nướng thịt, trên đường trở về đụng phải khách không mời mà đến.

Hôm nay không nắng ráo lắm, sáng sớm trên núi có sương mù mỏng, lúc này sương tuy đã tan, nhưng thời tiết vẫn có chút ẩm thấp. Trong không khí tràn ngập hơi nước chưa tan hết, xen lẫn mùi cỏ non và mùi thuốc lá.

Nguy Đồng ngẩng đầu thấy Lăng Lạc An đang dựa vào hòn đá cạnh đường núi hút thuốc. Khói thuốc bốc lên, làm mặt mũi anh có chút mơ hồ. Cô nhớ tới ánh mắt cùng lời chúc mừng tại tiệc rượu kỷ niệm của anh, cùng những chuyện mẹ anh làm, còn cả những chuyện không rõ ràng khác, trong lòng nhất thời không thoải mái.

Nguy Đồng giả vờ không nhìn thấy, lúc đi qua người anh thì thấy anh cười mỉa mai, cùng với một câu, "Cô cho rằng Lăng Thái thật lòng với cô?"

Nguy Đồng không nhịn được, dừng bước hỏi lại, "Sao, lại muốn bị đánh ư?"

***

Lục Lộ để ý sếp đã nhìn đồng hồ lần thứ ba. Người nhà nạn nhân vẫn khóc sướt mướt, công tử Hằng An - Trần Vĩ Phàm chán ghét đứng ở phía xa, cảnh sát giao thông vừa đi không lâu, luật sư của anh đang nói chuyện với đối phương.

Hôm qua vừa xử lý chuyện bên Hồng Kông, hôm nay lại chạy tới đây giải quyết chuyện này. Lục Lộ cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, việc sinh đẻ mai táng của nhà Trần Vĩ Phàm đều phải giao cho sếp xử lý.

Thật là quá đáng, coi sếp như bảo mẫu thu dọn đống bừa bộn hay sao?

Thái độ của Trần Vĩ Phàm này đừng nói là người nhà đối phương, đến Lục Lộ cũng bắt đầu không chịu được, anh nhướng mày muốn tiến lên, nhưng đã bị sếp ngăn cản.

"Anh nói với luật sư, chỉ cần điều kiện đối phương đưa ra không quá đáng thì đáp ứng hết, đừng mất thời gian, sếp anh ta tôi sẽ đi nói chuyện." Lăng Thái dặn dò vài câu, bản thân thì đi về hướng Trần Vĩ Phàm.

Thấy anh đi tới, công tử Hằng An vốn đang hút thuốc lập tức đứng dậy, giơ đầu thuốc về phía Lăng Thái cười, "Anh Thái, hôm nay làm phiền anh nửa ngày trời thật là ngại quá, nhưng anh cũng biết đấy, tôi là người mềm lòng không có chủ kiến, chỉ sợ gặp phải người bám chặt lấy thành ra oan uổng."

Khóe môi Lăng Thái cong lên, cười lạnh nhạt, "Sao, bây giờ người oan uổng không phải tôi sao?"

"Anh Thái, xem anh nói kìa!" Trần Vĩ Phàm cũng không phải là người không biết điều, chỉ là kế hoạch Nam Uyển hợp tác với Lăng Thị khiến gần đây, anh trở thành con cưng của giới truyền thông, các công ty xây dựng đều muốn lôi kéo quan hệ với anh, anh được tâng bốc lên cao, càng ngày càng kiêu ngạo. Bây giờ thấy mình lỡ lời trước Lăng Thái, lập tức hiểu ra, nói mình không tốt, làm phiền đến thời gian của Lăng Thái.

"Giờ chúng ta không nói chuyện thời gian." Nếu không phải có chuyện khác, hôm nay anh vốn sẽ không đến.

Nụ cười trên khóe môi Lăng Thái chưa tắt, Trần Vĩ Phàm có cảm giác không khí quanh mình như giảm đi vài độ.

Trần Vĩ Phàm đang nghĩ đến một chuyện, cuối cùng không dám giấu giếm, "Anh Thái, tôi sai rồi, người ở chỗ Thắng Hoa quả thật là do tôi phái đến. Nhưng anh cũng biết, Lăng Lạc An tiểu tử này thật quá đáng, mảnh đất Nam Uyển làm từ mùa đông đến bây giờ, kế hoạch vẫn bị hoãn, tôi làm vậy không phải vì lợi ích của anh Thái hay sao?"

"Cho nên, cậu liền tự tiện làm chủ?" Lăng Thái lạnh lùng.

Trần Vĩ Phàm vừa nhìn, biết Lăng Thái thực sự có chút tức giận, vội xua tay, lập tức gọi điện bảo người từ Hồng Kông về.

"Không cần, người của cậu tôi xử lý rồi." Lăng Thái liếc Trần Vĩ Phàm một cái, ánh mắt vẫn lạnh lùng, giọng điệu lại nhẹ nhàng vài phần, "Tôi nói lần cuối cùng, khu Nam Uyển, cậu không cần nhúng tay, chỗ Lăng Lạc An cậu càng không cần để ý tới. Cả Hằng An bây giờ do cậu làm chủ, đừng học theo cha cậu. Còn về lợi ích, mất hay được đều là của tôi, cậu vội cái gì?".

Trần Vĩ Phàm nghe xong câu này, lập tức hiểu Lăng Thái sẽ không tính thiệt hại lên đầu mình, lập tức vui vẻ, bảo luật sư nhanh chóng giải quyết xong việc. Lăng Thái liếc Trần Vĩ Phàm một cái, dẫn theo Lục Lộ rời khỏi bệnh viện.