Ông Chủ Là Cực Phẩm

Chương 14: Sự thật về tình một đêm



Tối hôm trước Lăng Thái đã nhập viện, như vậy tức là, khi Nguy Đồng gọi điện cho anh, thật ra anh đang nằm trong bệnh viện.

Vấn đề xảy ra ở Nam Uyển, chỉ được công khai một phần. Người dân ở đây do phải chịu những biện pháp cưỡng ép di dời mạnh tay, nên đã dồn hết sự phẫn nộ lên đầu Lăng Thái. Kết quả anh đã gặp tai nạn, bị thương phải nhập viện. May mà có hai vệ sĩ đi cùng nên mới sớm khống chế được tình hình.

"Vết thương của Lăng tổng có nghiêm trọng lắm không?" Nguy Đồng đã đi tàu hỏa suốt đêm tới đây, cô hỏi Lục Lộ.

"Đều là vết thương ngoài da, chỉ có vết thương ở cổ tay là tương đối phiền phức."

"Lăng Thị thực sự đã dùng biện pháp mạnh cưỡng chế di dời dân sao?"

"Cô cho rằng sếp là người như vậy sao?" Lục Lộ nhìn cô hỏi.

Nguy Đồng lắc đầu. Tuy người đàn ông kia ở văn phòng lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng cô chắc chắn anh không phải loại người đó. Một tổng giám đốc quan tâm tới cả nơi ăn chốn ở cũng như ngày nghỉ lễ của công nhân, thì tuyệt đối không phải loại người máu lạnh vô tình.

Ánh đèn trong phòng bệnh cá nhân vẫn sáng, anh ngồi trên sô-pha mở máy tính.

Có lẽ vì tay phải bị thương, tay trái sử dụng máy tính không được thuận tiện nên cứ một lúc, anh dừng lại nghỉ rồi mới tiếp tục.

Lục Lộ thấy vậy thở hắt ra, bước tới cầm lấy chiếc máy tính xách tay từ phía Lăng Thái, "Sếp, anh nên nghỉ ngơi đi!"

"Đã nghỉ cả một ngày trời, bây giờ không sao nữa rồi." Anh mỉm cười, với tay lấy lại chiếc máy tính.

Lục Lộ không dám lấy lại chiếc máy tính một lần nữa, chỉ biết than vãn, "Sao có thể không sao được, mới vừa rồi còn đau tới như vậy... Bác sĩ nói sếp phải nghỉ ngơi vài ngày!"

"Tôi không yếu đuối như vậy đâu." Nói rồi anh hướng tầm mắt ra phía ngoài cửa, nơi cô gái có làn da nâu nhạt đang đứng.…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

Nguy Đồng đi giữa đêm đông rét buốt, cái lạnh khiến đôi má cô ửng hồng, còn làn môi thì tái nhợt, thấy anh đang nhìn mình, đôi mắt cô khẽ chớp, nụ cười tinh nghịch để lộ hàm răng trắng như tuyết, "Lăng tổng! Anh lại bị thương rồi!"

Lục Lộ trừng mắt. Sếp bị thương, cô ta vui mừng cái khỉ gì chứ!

"Chỉ bị thương nhẹ thôi. Không phải tôi đã cho cô nghỉ phép sao?" Tuy đang nói chuyện với Nguy Đồng, nhưng ánh mắt anh lại hướng về phía Lục Lộ đang đứng kế bên. Anh vốn không định cho cô biết chuyện anh nhập viện. Thấy sếp có vẻ không vui, Lục Lộ liền lập tức viện cớ rời khỏi phòng bệnh.

***

Nguy Đồng đóng cửa, cởi áo khoác treo lên móc áo, "Lần này nếu có tôi ở đây, có lẽ Lăng tổng anh đã không bị thương." Tuy cuộc nói chuyện lần trước không mấy vui vẻ, nhưng bây giờ dù gì thì cô cũng đã đính hôn với Lăng Lạc An. Nói cho cùng anh cũng là chú của Lăng Lạc An, nếu sau này cô thật sự kết hôn với Lăng Lạc An, ..lê.. thì anh cũng sẽ trở thành chú của cô. Nghĩ vậy, bây giờ tốt nhất cô vẫn nên tạo quan hệ tốt với anh thì hơn.

"Lần này cho dù có cô cũng vô dụng thôi." Tình hình lúc đó vô cùng nguy cấp, một tấm bê tông cực lớn đổ sập xuống, cho dù thân thủ của cô có giỏi tới mức nào, cũng hoàn toàn không thể chống đỡ nổi mà không bị xây xát gì. "Lục Lộ không nói cho cô biết, hai vệ sĩ kia cũng bị thương sao?"

"Thân thủ của họ hoàn toàn không bằng tôi." Điểm này thì tuyệt đối không có gì phải nghi ngờ. Thấy anh phải ngừng lại vì cánh tay phải bị thương, cô không chịu được tiến tới đỡ lấy chiếc máy tính, "Lăng tổng, anh muốn xem gì, tôi mở giúp anh."

Nguy Đồng ngồi xuống bên cạnh anh, khoảng cách rất gần, thậm chí anh có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên cơ thể cô. Khuôn mặt cô trong sáng thuần khiết, chiếc mũi dọc dừa nhỏ nhắn, đôi môi căng mọng khẽ mở, để lộ hàm răng trắng như tuyết. Có lẽ cảm thấy môi hơi khô, nên cô bất giác liếm nhẹ lên môi, chiếc lưỡi nhỏ mềm mại xuất hiện, đánh thức phần kí ức trong anh năm nào.

Chiếc lưỡi mềm mại của cô gái, nửa như rụt rè sợ hãi, lại có phần mạnh bạo len vào trong miệng anh, hiếu kỳ do thám từng chút một. Khi chạm phải lưỡi của anh, chiếc lưỡi nhỏ kia vội vàng rụt lại, rồi ngay lập tức quay trở lại. Cứ như vậy không biết bao nhiêu lần, chiếc lưỡi kia như ngọn lửa, từ từ thiêu đốt anh, khi cô đang thích thú trong trò chơi với chiếc lưỡi nhỏ của mình, thì bất ngờ bị nụ hôn của anh khóa chặt.

Cô có chút bất ngờ sợ hãi, khẽ rên lên một tiếng, nhưng rồi lại nhanh chóng chìm đắm trong anh.

...

"Lăng tổng?"

Ánh mắt xa xăm trở về với thực tại, anh khẽ chớp mắt, cười lạnh nhạt như một thói quen, "Tay". Khi cô còn chưa hiểu gì, thì anh đã nắm lấy bàn tay cô, đặt lên bàn phím.

"Tối nay tôi phải xem hết số tài liệu này." Tay cô rất nhỏ, ngón tay cũng thật mềm. Nhưng nếu chỉ nắm tay thôi, thì không thể tưởng tượng nổi, khi năm ngón tay kia siết chặt lại, sẽ tạo ra uy lực lớn thế nào.

"Vâng, tôi biết rồi." Ngón tay anh lành lạnh, những ngón tay thon dài nắm trọn bàn tay Nguy Đồng. Cô đợi một lát, không thấy anh buông tay, trong lòng cảm thấy có gì đó là lạ, đang định không nói gì mà từ từ rút tay ra, thì bàn tay kia bỗng siết lại, giữ chặt lấy bàn tay cô. Không biết làm thế nào, cô lên tiếng, "Lăng tổng, có phải anh thấy lạnh không?" Căn phòng bật điều hòa, nhưng dù gì anh cũng là bệnh nhân, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh cũng có phần hơi lạnh.

"Không." Anh vẫn hướng mắt vào màn hình máy tính, dưới hàng lông mày thanh tú phảng phất sự dịu dàng ấm áp.

"Vậy anh..."

Nguy Đồng còn chưa nói hết câu, thì đã bị anh cắt ngang, "Xin hãy giữ yên lặng!"

"..." Thôi vậy, người đàn ông này tính tình khó đoán, anh ta thích nắm thì cứ để anh ta nắm, dù gì thì nắm tay một lát cũng không chết.

***

Ngày thứ hai, khi Lục Lộ mang bữa sáng tới, Nguy Đồng vừa chợp mắt không bao lâu. Cảnh tượng trước mắt khiến Lục Lộ giật mình.

Trên chiếc sô-pha, sếp của anh đang ngồi gọn một góc, chiếc máy tính đặt trên ghế, tay trái anh lướt chậm trên bàn phím, còn tay phải bị thương lại đang ôm lấy người con gái nằm phía dưới. Nguy Đồng nằm ngang, gần như chiếm toàn bộ chiếc sô pha, cô gối đầu trên đùi anh, ngủ thật ngon lành.

Tiếng "sếp" còn chưa kịp cất lên, Lăng Thái đã theo trực giác ngẩng đầu, ra hiệu cho anh đừng lên tiếng. Lục Lộ gật gật đầu, nhẹ nhàng đặt đồ ăn sáng xuống một bên, rồi từ từ tiến tới trước mặt Lăng Thái, giọng nhỏ nhẹ hết mức, "Sếp, đã điều tra rõ rồi, những người gây chuyện đều là dân từ nơi khác tới vùng này, không có nghề nghiệp ổn định, thường ngày hay làm những việc như bắt gà, trộm chó. Lần này rõ ràng là nhận tiền làm việc theo sự chỉ thị của người khác,..qUý.. gia đình bị vướng vào vụ này cũng có chút tiếng tăm ở Nam Uyển, còn có người quen làm việc trong đài truyền hình, xem ra muốn không làm lớn chuyện là điều không thể!" Nói xong, anh thở dài một tiếng, "Sếp, tôi còn tưởng anh ta đã thật sự dừng tay, thật không ngờ..."

Lăng Thái nhếch môi cười nhạt, đáy mắt sâu thăm thẳm, "Anh đã quá coi thường cậu ta rồi. Những thứ tôi dặn anh đã chuẩn bị xong cả chưa?" Cô gái đang ngủ trên đùi anh khẽ trở mình, thiếu chút nữa thì rơi khỏi chiếc sô pha. Anh vội vàng giữ chặt cô, hàng lông mày nhíu lại, gương mặt anh cau có.

"Vâng, đều xong cả rồi!" Thấy bộ dạng cố chịu đau của Lăng Thái, Lục Lộ vội tiến lên một bước, "Sếp, để cô đưa cô ấy lại giường nằm". Lục Lộ vừa khẽ chạm vào áo Nguy Đồng thì đã bị Lăng Thái ngăn lại. "Không cần, để tôi." Anh gập máy tính, cẩn thận, nhẹ nhàng bế cô lên.

***

Khi Nguy Đồng tỉnh lại, trong phòng không có ai, cô nằm một mình trên giường giống như bệnh nhân. Trên bàn có đặt một phần ăn sáng, gồm một ly cà phê trong túi giữ ấm và một chiếc sandwich cá ngừ.

Có vẻ như là để lại cho cô, nhưng cô đoán chắc đây là phần ăn sáng của Lăng Thái. Chỉ có một chiếc sandwich vào bụng, thật chẳng thấm vào đâu, cô vẫn còn đói nên đành ra ngoài kiếm gì đó ăn.

Vừa vào tới thang máy, tiếng một người đàn ông hét lớn: "Đợi đã!", rồi nhanh chân chạy lại phía thang máy.

"Cám ơn!" Đối phương rất khách sáo. Nguy Đồng nhìn người đó một lát, anh khoác trên mình chiếc áo Bluse trắng, đầu tóc chải chuốt vô cùng gọn gàng, có lẽ là bác sĩ ở đây. Cô nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn cô. Nguy Đồng có một cảm giác rất lạ. Cảm giác này chỉ biến mất khi thang máy xuống tới tầng một, cô đang chuẩn bị bước ra khỏi thang máy thì người đàn ông kia bỗng gọi tên cô: "Nguy Đồng!"

"Ơ..." Thì ra đúng là họ quen nhau thật, chẳng trách cô lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Chỉ là nhất thời không nhận ra là ai.

Thấy cô vẫn còn đang nghi ngờ, đối phương cười nói, "Tiểu Đồng Đồng, mới năm năm không gặp, cô thật sự đã quên tôi rồi sao?"

Tiểu Đồng Đồng... Nguy Đồng chu môi, cách gọi nổi da gà đó, cũng chỉ có một mình anh ta mới gọi nổi.…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

Mười phút sau, hai người tới ngồi tại một nhà hàng nhỏ đối diện bệnh viện. Nguy Đồng vẫn không ngừng quan sát anh, chẳng trách cô không nhận ra. Cậu ấm với mái tóc ngang vai, suốt ngày lêu lổng nơi những cửa hàng điện tử và các quán bar ngày nào, nay đã trở thành bác sĩ của một bệnh viện lớn, quả thực là một kỳ tích.

Năm xưa Trần Úc là khách quen của con phố đó, có lúc còn kiêm luôn chân chạy bàn, nghe nói anh ta không phải người bản địa, có thói quen lui tới một mình. Hai người họ hơn kém nhau vài tuổi, hoàn cảnh gia đình lại không giống nhau, ..đÔn.. theo lẽ thường thì không thể nào trở thành bạn bè thân thiết được. Nhưng quãng thời gian đó cô cũng thường lui tới con phố đó thư giãn, lâu dần thành thân nhau.

Sau khi xảy ra sự cố đêm hôm đó, cô cũng từng quay trở lại con phố đó để tìm nhân vật nam chính, nhưng không hề gặp lại Trần Úc, nghe người khác nói lại, hình như anh đã bị người nhà bắt về rồi.

Hôm nay gặp lại, mới biết năm xưa cha anh ta đã đích thân tới thành phố Z tìm, trực tiếp đóng gói thu dọn hành lí rồi tống anh ta sang nước ngoài du học. Không ngờ mới học hành thành tài, về nước chưa được một năm thì đã gặp lại cô rồi.

Đất khách quê người gặp lại bạn cũ, tất nhiên có rất nhiều điều để nói, hai người nói chuyện quên mất thời gian, cho đến khi Lăng Thái gọi điện tới.

"Tôi đang ở nhà hàng đối diện bệnh viện, anh muốn về ngay bây giờ sao?... Bằng lái xe? Tôi có, nhưng từ hồi thi bằng lái tới giờ, chưa từng lái xe, bây giờ hầu như là quên hết rồi." Nguy Đồng cố thuyết phục đối phương, nhưng không có hiệu quả.

"Bây giờ tôi đang đi qua trước cửa nhà hàng đó, cô ra ngoài lấy chìa khóa xe, tôi đỗ xe ở bãi để xe dưới tầng hầm, mười phút sau tới cửa sau bệnh viện đợi tôi." Đối phương lạnh lùng hạ lệnh.

Nguy Đồng nói Trần Úc đợi một lát, rồi lao như bay ra ngoài cửa, có chiếc xe taxi đỗ bên đường, tấm kính phía cửa sau từ từ hạ xuống, gương mặt người đàn ông đẹp như tượng thần xuất hiện. Cả đêm qua anh không ngủ, nhưng thần sắc vẫn vô cùng tỉnh táo. Có thể trở về thành phố Z, có lẽ mọi chuyện đã được giải quyết xong.

Nguy Đồng đón lấy chiếc chìa khóa xe, quay lại nhà hàng định chào tạm biệt Trần Úc. Chưa kịp lên tiếng, đối phương đã nhìn chằm chằm vào cô với một ánh mắt vô cùng khâm phục, "Cô thật sự đã hạ gục được anh ta rồi! Tiểu Đồng Đồng, trước kia đúng là tôi đã xem thường cô!"

Nguy Đồng ngẩn người hỏi, "Anh nói gì vậy?"

"Nói anh ta đó!" Trần Úc hất hàm, nhìn về phía chiếc xe bên ngoài cửa kính, "Người đàn ông đẹp trai vừa rồi đó! Năm xưa anh ta xuất hiện ở hộp đêm, không phải chúng ta đã cá cược xem cô có thể nói chuyện với anh ta nổi mười phút hay không còn gì..."