Ông Chủ Kiêu Ngạo

Chương 33



"Mặt mũi?" Nàng khẽ nói, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có chút thất sắc, "Vì sao? Vì sao ta phải làm nữ nhân của ngươi?"

"Cái gì? Nàng đang hỏi ta sao?"

"Không, không có gì" Nàng lắc đầu, giọng nói khẽ thì thẩm, lẩm bẩm: "Đương nhiên là vì ba ba phạm phải sai lầm, mà ta... vì khoản nợ mà thôi"

"Nếu không có việc gì thì mau ngủ đi" Cúi người hôn lên gò má nàng một cái, thay nàng điều chỉnh vị trí nằm thoải mái nhất "Nếu ngày mai tinh thần tốt, ta liền cùng nàng đi xem những vườn hoa xinh đẹp kia". (BB: ta nhớ là 2 người mới ngủ dậy cơ mà???? *ngu mặt*)

"Ừ!" Nàng gật gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Qua hơn nữa ngày, "Không phải, Y Y" Tề Ngạo Vũ khẽ cử động, ôn nhu thì thầm khi nàng đang ngủ: "Nàng cho là mỗi một nữ nhân đều có thể dùng phương thức này để trả nợ sao? Đồ ngốc!" Ngón tay nhẹ lướt qua sợi tóc trên gò má nàng, "Muốn trách, thì trách chính nàng đi! Đều là nàng không tốt, ai bảo nàng hấp dẫn ta như vậy, làm cho ta muốn buông nhưng lại buông tay không được". (YuYu: A!!!! Tỏ tình gián tiếp!!! A!! Em yêu anh, đừng yêu chị Y Y nữa, qua đây vs em đi nà cưng; BB: YuYu hớn quá nha, đi mần truyện tiếp đi không ta đánh đòn bây giờ *xua đuổi*)

*********************

An Khả Kì ngồi trong phòng khách múc từng thìa kem đưa vào trong miệng, lập tức nheo mắt lại, cảm thụ cảm giác kem ngọt ngào và lạnh buốt đang tan ở trong miệng.

Ưm... Rất lạnh! Thổi hơi lạnh, ăn kem, thế gian này kiểu hưởng thụ tốt nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. (BB: mơ ước thật nhỏ nhoi a, ta muốn vừa ăn kem vừa ôm soái ca cho ấm cơ, đó mới là hưởng thụ nha)

Ánh mắt lướt qua An Khả Lâm đang vùi đầu sách dạy nấu ăn, không hề để ý đến món kem hương thảo thơm mát đang tan ra thành nước, An Khả Kì chợt thấy đau lòng.

Đừng nhìn An Khả Lâm bề ngoài non nớt, thật ra nàng ấy có một bàn tay vàng trong việc bếp núc, nhưng vì sợ nấu nướng sẽ làm tổn hại làn da của mình, cho nên nàng bình thường là người ủng hộ việc "Thục nữ xa nhà bếp". Ấy vậy mà từ khi "Từ trong mộng tìm ra bạch mã vương tử" – Tề Ngạo Vũ, nàng ấy lại siêng năng nghiên cứu các loại món ăn. Đáng tiếc là bên người vương tử anh tuấn bất phàm kia đã có công chúa xinh đẹp.

Tuy rằng An Khả Kì luôn luôn cho rằng bất luận là nam hay nữ, trước hôn nhân đều có quyền biết quen biết gặp gỡ nhiều người, chẳng những có thể mở rộng mối quan hệ, đồng thời cũng có thể làm được nhiều việc hơn. Nhưng mà...

Điều kiện của Tề Ngạo Vũ rất mê người, rất hoàn mỹ, hắn giống như người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, các nàng lại là những kẻ ở tầng cuối cùng, căn bản họ là hai cái thế giới khác nhau.

Nhưng An Khả Lâm lại thấy không rõ điểm này, trong mắt si mê chỉ thấy có duy nhất bạch mã vương tử, luôn cố gắng tìm một cơ hội để bưng canh đưa nước, hao tổn tâm sức để tiếp cận hắn, lấy lòng hắn. Nhưng thảm nhất chính là, người ta từ đầu tới cuối, căn bản là không chú ý tới nàng ấy, hại bản thân mình là chị gái nhìn thấy rất đau lòng nhưng lại không thể làm gì.

"Đáng để đánh đổi sao?"

Tay lật sách, hơn hai mươi năm làm chị em, An Khả Lâm không cần hỏi cũng biết An Khả Kì có ý gì.

"Là ai nói hiện đang có dịch long móng, ngựa của bạch mã vương tử cũng có thể bị bệnh a. Nếu chúng ta suốt ngày chỉ ngây ngốc ở nhà cái gì cũng không làm cứ ngồi chờ vương tử đi tới cửa thì có mà chờ đên lúc chôn chúng ta xuống mồ an nghỉ luôn. Cho nên phụ nữ thời đại mới phải chủ động tấn công, dũng cảm thể hiện tình cảm của chính mình, theo đuổi thứ mình muốn. Đúng không?"

"Những lời đó là chị nói, không sai". An Khả Kì thừa nhận, "Nhưng ý chị là một khi chính mình đã muốn thì bất chấp ý kiến của mọi người cũng phải cố lấy dũng khí tiến lên nghênh đón bạch mã vương tử của mình, chị cũng không có dạy em đi tranh giành với người khác. Hơn nữa vấn đề bây giờ là ánh mắt vương tử của em luôn nhìn trên cao, cho dù em có mất nhiều tâm huyết hơn cũng vô dụng, hắn không bao giờ chịu nhìn xuống, huống chi bây giờ vương tử cũng đã có công chúa xinh đẹp" (BB: đúng a, không được tranh Vũ ca của ta)

"Chị sao biết nàng ấy thật là công chúa? Nói không chừng nàng chính là dựa vào vẻ mặt xinh đẹp và thân thể đến quyến rũ..."

"Tiểu Lâm, em sao lại nói người ta như vậy?" An Khả Kì kinh ngạc trừng lớn mắt, An Khả Lâm căm giận quay đầu, không nhận ra chính mình sai ở chỗ nào.

"Em là nói ‘Nói không chừng’ thôi, cũng chưa hề nói nàng nhất định là nữ nhân đào mỏ không có đức không hạnh. Nhưng chị không cảm thấy kỳ quái sao, Tề thiếu gia vì sao luôn đối xử với nàng chỉ có sai khiến và sai khiến? Hơn nữa, em chẳng qua chỉ dùng tâm tư, thời gian, cố gắng biểu hiện mặt tốt đẹp của mình, cũng không phải muốn dùng thủ đoạn không quang minh chính đại để đi vu cáo, làm tổn hại người ta, ai dám nói em làm không đúng?" (BB: lý sự cùn, ta ghét)

"Tiểu Lâm..." Khó trách mọi người đều nói ghen tị sẽ bóp méo nhân tính, An Khả Kì lắc đầu, "Chị là sợ em chỉ uổng phí tâm tư"

Không phải nàng tức giận với em gái của mình, nhưng mà cơ hội thành công thật sự thật sự thực... rất xa vời, nàng lo lắng Tiểu Lâm bỏ nhiều lắm tâm tư, vạn nhất thu không lại được gì...

"Chưa thử qua làm sao biết có phải uổng phí hay không?" An Khả Lâm trước sau như một, nói: "Chị đừng cười em khờ, Tề thiếu gia thật sự là người kết hợp được giữa lý tưởng và giấc mộng của em, tựa như bạch mã vương tử từ trong mộng của em đi ra. Khó có được cơ hội như vậy, nếu không cho em thử một lần, em làm thế nào cũng không có cách nào thuyết phục trái tim mình từ bỏ".

Sau khi thử qua, thật sự có thể cam tâm chịu thua sao?

An Khả Kì há miệng thở dốc, còn muốn nói cái gì nữa nhưng lại bị cảnh sắc ngoài cửa sổ làm xao nhãng, đột nhiên linh quang chợt lóe lên, "Đi thôi đi thôi, tuổi trẻ không hưởng thụ, xem sách dạy nấu ăn cái gì chứ, lãng phí sinh mệnh!" Một tay cướp lấy sách dạy nấu ăn của An Khả Lâm, tay kia kéo nàng chạy ra ngoài

"Chị..."