Ông Chủ Kiêu Ngạo

Chương 12



Chương 2.1

Sưu tầm

Hơi thở hắn từ từ trấn tĩnh lại, hắn khẽ buông thân thể mềm mại của nàng ra, sau đó lại say đắm hôn lên làn da mềm mại đó rồi khẽ xuống giường, tiến đến phòng tắm lấy một cái khăn lông ướt đem đến.

Hắn không khống chế được! Tề Ngạo Vũ xưa nay chưa từng cảm thấy có lỗi với ai, chưa từng ân cần với ai, thế mà sau khi ăn no và chà đạp thân thể nàng xong, hắn lại ôn nhu dùng khăn ướt lau khắp thân thể mềm mại của nàng. Hắn từ trước đến nay chưa gặp ai có ý nghĩ ngây thơ như nàng, chính điều đó đã dễ dàng đã đem hắn bức đến điên lên, khiến cho hắn trở thành một con dã thú chỉ biết điên cuồng đoạt lấy nàng.

Trải qua một đợt lau chùi dễ chịu, nàng cũng dần khôi phục ý thức, nàng chớp chớp đôi mắt nâu xinh đẹp, bộ dáng ngây thơ vô tội như một đứa trẻ làm cho hắn nhìn vào cảm thấy đau lòng.

Chớp mắt vài cái, nàng đẩy hắn ra, mở to mắt, hơi nước còn đọng lại trong mắt mang theo sự đau đớn khiến cho cả người nhanh chóng thanh tỉnh lại.

"Không được!" Nàng đang hoảng sợ giống như một chú nai con, cố nén việc cả người đang đau nhức, thần sắc hốt hoảng như muốn bỏ trốn, toàn thân run rẩy không thôi, nàng nhìn hắn giống như hắn là ác ma ăn thịt người, hận không thể cách xa hắn vạn dặm.

"Ngươi đang làm cái gì?" Nhìn thây ánh mắt sợ hãi của nàng tự nhiên tim hắn nhói đau, tay hắn vẫn nắm chắt chiếc khăn lông ướt vẫn kiên trì tiếp tục lau người cho nàng.

"Ai cho phép ngươi né ra?" Hắn hận, hắn cực kỳ hận vì nàng nhìn hắn như hắn là loài rắn rết kinh tởm."Lại đây!"

"Không!" Hắn mới khẽ vươn tay ra, nàng đã giống như bị điện giật, khẽ kêu lên 1 tiếng nghe sao thê lương, trong mắt đã nhòe nước, những giọt nước mắt như những viên trân châu dường như chực tuôn ra, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, một viên trân châu đang khẽ di chuyển. "Van xin ngươi, đừng thương tổn ta. . . . . . Ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngươi, chỉ van cầu ngươi thả ta!" Nàng nguyện chấp nhận tất cả mọi sự trừng phạt kinh khủng nhất trên đời, chỉ mong không cần trải qua sự đau đớn đó lần nữa, nó giống như một sư tra tấn, nó như xé đôi cơ thể nàng!

Nàng là như thế, yếu đuối và bất lực, chỉ biết sợ hãi và sợ hãi. Giống như bông hoa mỏng manh không chịu nổi gió sướng, có những lúc lại ngây thơ như chú dê nhỏ lơ đang hưởng thụ cuộc sống, tâm trạng lúc vui lúc buồn rất hồn nhiên. Chính điều đó lại càng thêm hấp dẫn Tề Ngạo Vũ, làm cho hắn chợt thấy thương tiếc, làm cho hắn thầm muốn đem nàng giấu ở khuê phòng. Nàng càng kháng cự lại càng làm cho hắn phi thường căm tức, muốn chiếm đoạt.

"Ta không cần ngươi làm trâu làm ngựa, ta chỉ muốn có ngươi, đến đây!" Hắn lãnh khốc ngầm ra lệnh, vẻ mặt âm lãnh dọa người.

"Đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của ta, tính nhẫn nại của ta từ trước đến nay rất hạn hẹp!"

"Ta. . . . . ." Đôi mắt của hắn uy dũng và thu hút, mặt mày thâm trầm, nàng căn bản không hề có dúng khí để chống cự. Rõ ràng sợ gần chết, nhưng cũng chỉ có thể run rẩy ngoan ngoan để hắn nắm lấy hai tay."Ta biết cha ta làm chuyện sai lầm, ngươi bị tổn hại rất lớn. . . . . . Ách ——"

Hắn nhanh chóng dùng lực ôm nàng vào lòng, hận không cách nào khiến nàng an tâm. Nàng ở trong lòng hắn run rẩy không dứt, lại làm cho hắn bất giác dịu lại, hai tay từ từ thả lòng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhu tình như nước khẽ vỗ về nàng.

"Ta vừa rồi thật sự làm đau ngươi có phải hay không?"

Hắn có chút tự trách mình phát hiện quá trẽ khiến nàng bị sợ hãi, chỉ là hắn không thể kiềm chế, hơn nữa, hắn cực kỳ yêu cái mùi vị cơ thể của nàng cho nên căn bản là không có khả năng đáp ứng yêu cầu của nàng, hắn sẽ không bao giờ buông nàng ra. Nhẹ nhàng nâng đường cong duyên dáng cằm nàng lễn, trên đôi môi như cánh hoa của nàng đang sưng mọng vì những nụ hôn điên cuồng của hắn, hắn nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ còn đau không?"

Nàng trong lòng run sợ nhìn hắn, gật gật đầu, đối với vẻ mặt ôn hòa khác thường này của hắn, nàng đang tràn ngập cảnh giác.

"Ngươi. . . . . . Nhất định phải như vậy sao?" Nàng nhút nhát hỏi .

"Đúng, ta nhất định phải làm hơn thế nữa, không có khả năng ta sẽ buông tha!"

Hắn chậm rãi đem nàng đặt lại trên giường, cơ thể mạnh mẽ thon dài của hắn lần nữa đè trên người nàng. Giống như con chim gõ kiến cần mẫn, hắn khao khát dùng khuôn mặt tuấn tú của mình hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng những nụ hôn ngọt ngào, tình ý triền miên có chút trêu chọc.