Ông Chủ! Em Yêu Anh!!

Chương 10: Em sẽ là quá khứ của anh!!!



*Một buổi chiều mùa hè,trời hơi oi. Căn biệt thự làm theo kiểu nhà vườn, có khu vườn cỏ xanh mướt rộng trước nhà, một cô bé gần 4 tuổi, mũm mĩm và nghịch ngợm đang leo lên lưng ông ngoại nó. Người ông hiền từ tóc còn chưa bạc hết,còn lấm tấm chỗ đên,đôi mắt híp lại vì cười đùa với cháu. Trông thật vui vẻ!

-A! Anh Nhím!- Cô cháu gái nhỏ bỗng nhiên bi bô gọi, cái mỏ chu ra tinh nghịch.

Một phụ nữ ăn mặc giản dị, vui vẻ dắt cậu con trai 5 tuổi đi vào sân vườn, cúi xuống chào người ông

- Ông cho con gửi Nhím ở đây nhé!

-Ừ ừ, khách quen của cháu ông mà!-Ông gật gù tươi cười nói.

Cái cô kia cũng vui vẻ cười ra tiếng, dặn dò cậu con trai phải ngoan này nọ rồi chào mọi người. Trước khi đi còn bế bổng em bé gái thơm hôn rối rít làm nhỏ cười giòn tan.Cái cậu con trai trông có vẻ chững chạc hơn tuổi, nói là lạnh lùng thì ..hơi quá so với tuổi nhỉ, nhưng..đúng vậy đó!!

Cô bé con chạy ra kéo tay "anh Nhím".

-Anh! Con cá anh mua cho em có em bé rồi, bụng nó to lắm!- Đôi mắt to đen láy híp lại hình vòng cung đáng yêu kinh khủng >_

Thực ra,cậu bé khi đi vào thì cái vẻ "già dặn" ấy chạy đi lâu rồi, đúng là khách quen chăng???

Bị cô bé nhỏ kéo đi, cậu chẳng có ý gì khó chịu cả, còn cười tươi..là cười rất tươi chạy theo cơ, đúng là kiểu trẻ con đấy!! Người ông phúc hậu bật cười ra tiếng nhìn mấy đứa cháu vui đùa.

Đúng vậy,cậu bé tên "Nhím" chính là thanh mai trúc mã của cô bé con đó!! Nhưng cậu ta thì chưa gặp bố mẹ cô bé gì cả, chỉ mới biết người ông hiền từ là ông nội cho nhỏ về nghỉ lễ thôi. Còn cô bé con thì nhỏ quá không biết gì,chỉ biết anh Nhím là bạn chơi cùng thân thiết, không để ý bố mẹ gì cả.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cậu bé buồn khi mẹ cậu nói ngày kia bé Bông về nước ngoài. Mấy hôm này cậu không vui vẻ khi chơi cùng cô bé. Bé Bông chính là cô bé nhỏ tinh nghịch đấy, chắc ai cũng đoán ra. Một ngày như mọi ngày, Nhím ngồi ra sân cỏ có tán cây che nắng, nhìn cây xúc xắc bé Bông đưa cho, mặt ủ rũ.

" Mai sau con lớn,hãy đi tìm em Bông nhé!", người ông nội hiền từ đã đến cạnh từ khi nào,đôi mắt híp lại y hệt cô bé con lúc cười.

...

...

"Oppa!",tiếng gọi như la làng của Alee đánh cắp Tuấn Kiệt ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cô gái tóc vàng này đúng là sống thoáng kiểu người châu Âu mà, lên phòng con trai y như không, Kiệt vừa rồi đang chơi game, không biết nhìn ra cửa số rồi nghĩ gì lại hồi tưởng quá khứ, quá khứ huy hoàng không thể kể đến đôi phần "trẻ con" của chàng coldboy,đã gọi là coldboy thì đương nhiên lạnh lùng mà,nhỉ..Mà có hẳn không ta! Bị Alee đánh thức, hắn cau mày mắt lại găm vào bộ điện tử cầm tay, nhỏ chạy tới kéo tay cúng không quan tâm!

"Anh đi mấy ngày sao không báo em, anh có biết em lo lắng lắm không? Mà ai mất thế? blah..blah..."

Sau một tràng giang đại hải, Alee mới nhận ra Kiệt "bơ", nhỏ nhíu mày phụng phịu."Oppa,oppa bị con nhỏ đó quyến rũ rồi đúng không?''

OMG, mới có 17,18 tuổi, nói vậy có phải hơi quá không? Kiệt bây giờ mới chịu để ý chút, quay ra nhìn nhỏ, nhỏ cười toe toét,cuối cùng anh cũng nhìn em!! Haizzz

Bất giác Tuấn Kiệt nhếch mép cười hắt ra một tiếng.

"Chưa, nhưng nếu cô muốn tôi có thể đi quyến rũ cô ta.."

1s...2s...3s...

Alee trợn tròn mắt, đây là Ngô đại thiếu gia nhỏ quên mấy năm trời ư, thật ngạc nhiên đó nha!!

"Alo!", tiếng nghe điện thoại của Kiệt làm Alee thoáng giật mình, đang suy nghĩ chăm chú mà tự nhiên nghe thấy cái giọng này không giật mình mới lạ. trong phòng chỉ có 2 người, Kiệt lạnh lùng tay cầm điện thoai tay chơi Ipad như cô gái nổi bật lai mắt xanh không tồn tại, Alee hiểu ý, khó chịu bước ra khỏi phòng và đụng ngay mặt...Miss Tài Năng đang đi ra từ phòng ngủ, ngáp ngắn ngáp dài,đồ ngủ còn nguyên, nhỏ lườm Phương, nhếch mép khó chịu.

"Như vậy mà cũng..!"

Phương không quan tâm là bao, lướt qua Alee đang mặt nặng mày nhẹ đi xuống, mở miệng trêu tức nhỏ.

"Cô yêu quý,con đói rồi, hôm qua đi bộ mấy cây với con trai cô mệt quá!",khổ nỗi là không,ak phải nói là chưa được gọi tên hắn,nếu không nhỏ Alee sẽ nổ tim mà tức chết mất.!!

**Hồ bơi của trường cấp III Newtime. Đợt nghỉ chuyển mùa, học sinh đi học bình thường. Sáng nay thời tiết có ấm áp hơn một chút,nhưng cũng chỉ gọi là mát mẻ thôi. Hiện tại đang là tiết thể dục của lớp 11A2.

-What? Thật sao? hahah..-Một tràng quái đảng của Bảo An vang lên "thu hút" ánh nhìn của cả lớp, cả thầy thể dục luôn.

Phương nhíu mày lấy tay vuốt vuốt mặt, xấu hổ quá,cái con bé này. Tiện tay tóm miệng An đang rộng ngoác ra vì nứt nẻ cười.

-Ừ, ừ, bà bé mồm thôi cho tôi nhờ.

Như thường lệ, hai nhỏ ngồi một góc tám chuyện trên trời dưới bể và luôn luôn là tâm điểm....bất thình lình. An vui vẻ như vậy cũng phải thôi, Hoài Phương đang kể lại "chiến công" lừng lẫy với Alee mà.

-Ê ê, 2 bà biết tin gì chưa.-Đang lao nhao thì Dương Khanh,thánh tám chạy tới từ khi nào, vẻ mặt nguy hiểm thấy mồ. Gia Huy lẽo đẽo thấy sau mặt ngán ngẩm.

-Khổ quá,mỗi thế...AU!-Câu chưa kết thúc thì Khanh đã đạp phát vào chân cảnh cáo. An lườm cu cậu một cái rồi quay ra Huy đang xuýt xoa.

-Tui cho phép,cứ nói.

-Ok,chuyện là....

-Nè,tui nói Huy kể mà.-An nhăn nhó,rõ ràng là binh Huy mà, chả có nhẽ..

-Lắm chuyện quá,ai nói chẳng được.-Phương cau mày nãy giờ mới phát biểu một câu.

-Ak,lần trước đi ngang qua đoạn đất trống trồng ngô sau trường mình, mấy anh chị lớp 12A5 với 12A6 đi liên hoan về buổi tối...-Khanh bắt đầu câu chuyện.-...Thì là chị họ tôi học 12A5 về kể.

-Bỏ qua phần giới thiếu-Phương kêu lên,ông này lúc nào cũng vậy. Khanh nuốt nước bọt ra vẻ nghiêm trọng.

-Lúc đi qua, anh chở chị tôi buồn WC nên xuống đồng ngô. Anh ý bảo cứ nghe thấy tiếng mèo kêu nghe kinh lắm, kiểu như bị bỏ đói ý.

-Ừ thì chắc là bị bỏ đói thật.-Bảo An mặt tỉnh bơ,ngáp ngáp mấy cái. Không hề nhận ra cô bạn bên cạnh đang rất "căng thẳng".

-Ừa..ừa chắc..chắc là vậy đó.-Phương ấp úng mà mặt còn làm bộ "không sao".

Thật ra Phương rất ghét, nói đúng hơn là sợ mấy cái ma quỷ, bí ẩn ghê rợn,người bình thường huống gì là con gái. Tuy vẻ ngoài tinh nghịch,bứng bỉnh nhưng nhỏ lại rất "trẻ con", nhưng đôi khi lại nội tâm, Haizzz,nói chung,con gái rất khó hiểu.

-Không phải, lúc lên xe chuẩn bị đi về anh ý còn bảo hình như giẫm phải con mèo con làm nó kêu méo một cái chói tai nhưng cúi xuống tìm thì chẳng có gì, chị tui cũng tìm cùng mà...với cả...

-...Á..á!-chưa kịp bổ sung gì thì Hoài Phương đã la toáng lên như cháy nhà.

-Nhóm chỗ bạn Khanh,không ồn ào- Thầy giáo thể dục nhắc nhở.

cả nhóm dạ li ti rồi quay ra Phương. An nhìn Khanh lườm lườm.

-Ông lại trêu Phương rồi.- Rồi nhỏ quay ra vỗ vỗ Phương kiểu an ủi.

-Lo gì, anh em mình nhà hướng đối diện trường mà, làm gì phải vòng qua đằng sau làm..gì.- May mắn là Huy đã kịp nhận ra có người phải vòng qua chỗ đó, đúng,chính là Phương!

-Ha ha, bà đi xe hơi mà, có tài xế mà.- Bảo An cố nặn ra một nụ cười an ủi. Phương cũng cười cười nhưng mà tay chân thì rụng rời hết luôn.

*Reg..

Tiếng chuông báo hết giờ làm Phương giật mình. Thật đau đầu, nếu không nghe mấy thứ khỉ mốc của Khanh thì đâu có sao, ám ánh, đúng là ám ảnh kinh hoàng.

Cổng trường nhộn nhịp, tốp tốp học sinh ra về, Phương thì cứ đứng ngẩn ra, đến khi Hoàng Minh đứng bên cạnh vẫn không biết.

"Hế lu?"

"A!", Phương hơi giật mình.

Tuấn Kiệt đứng đằng sau khuôn mặt khó hiểu nhìn con nhỏ mặt khó ưa như sắp phải gặp..tử thần.

"Em sao nậy,trông cái mặt tương tư thấy mồ!",Minh cười tươi ra tiếng.

Hiện tại thì Phương không cười nổi, trường bắt đầu học lúc 8h12 sáng và kết thúc vào lúc 6h30p chiều, trời này tối sớm, hiện tại cũng đang rất...tối,so với nhỏ Hoài Phương.

"Thưa cô..!",bác tài xế của cô Hải bước tới gọi Phương.

"Ak vâng",quay sang Kiệt,"Em xin phép!".

Cười gật gù với Phương,nói đoạn Minh quay sang bác tài xế xe riêng. "Anh đưa em với đám bạn đi đường nhà Phương nhá, hôm nay em ở nhà cô Hải."

Phương quay ra nhìn, thì ra bạn mà Minh nói là mấy em lớp 10 trông có vẻ ngoan hiền, suy nghĩ chưa đến 1.2s, Phương quay ra mỉm cười với Hoàng Minh cùng đôi mắt thành khẩn.

"Cho em đi cùng xe với!", phải rồi, dù sao méo mó có hơn không mà,càng nhiều người càng bớt sợ. Trời cũng tối, ngồi ngang tay lái hay sau xe một mình đều sợ hết. Ví dụ như ngồi cùng người lái xe thì không biết có gì ở sau lưng không, ngồi ghế sau thì trống rỗng quá, trong đầu nhỏ lập ra hàng nghìn cái gọi là "giả thiết" chưa được chứng minh,đều mấy cái hư cấu trong phim nhưng vẫn sợ.

Minh nhíu mày khó hiểu, nhưng lần đầu mới thấy bộ dạng "đàn em" này của Phương, cậu vui vẻ OK mà không biết có thằng bạn đang lừ một cái cảnh báo :Nguy hiểm.

Đường tối, xe đi chầm chậm như muốn dọa người ta không bằng. Xe của Minh đi qua trước xe Tuấn Kiệt. Không khí trong 2 xe cũng đối ngược nhau luôn. Nếu trong xe Kiệt là sự yên tĩnh đến giật mình thì xe của Hoàng Minh lại vô cùng..nhộn nhịp. Tiếng cười nói giòn tan luôn mặc dù 4 người ngồi ghế sau có vẻ chật nhưng rất an toàn so với khuôn mặt giấu diếm sợ hãi của Phương.

"À,cho chúng em xuống đây!", một em ngồi cạnh Phương nói.

Kít.. Mấy em nữ bước xuống, ghế sau bỗng dài và thoáng đến mức lạ thường. Nhưng may mắn cho Phương là đã qua đồng ngô. Không biết ngồi cạnh cửa sổ bên phải hay bên trái, ở giữa hay chui xuống gầm ngồi cho ấm, nhỏ vò đầu bứt tai trông cực kì tội nghiệp.

"Có cần anh xuống đấy ngồi không?", Minh nói đùa và giật mình vì câu trả lời.

"Dạ dạ!", Minh hài hước, hòa đồng, vui vẻ, nói chung là tính giống cô Hải nên Phương cũng dễ sống, lại thường xuyên chàng hotboy này ở nhà Kiệt nên Phương với Hoàng Minh bình thường như người quen luôn,phần nào nhỏ đã coi Minh là anh trai luôn kìa, Minh cũng quý Phương, hai kẻ này thân thiết đến mức nhiều lúc có làm cho kẻ nào đó ..khó chịu.

Minh Hahah sảng khoái xong leo xuống ngồi với Phương thật. Thế là họ lại vui vẻ cười đùa nốt con đường về nhà.

**9h40p trên sân thượng nhà cô Hải.

"Tại sao anh lại có thể mạnh mẽ thế nhỉ?".-Phương vui vẻ hỏi tinh nghịch Hoàng Minh ngồi bên cạnh.

Tuy chỉ là câu hỏi bâng quơ nhưng Minh có vẻ hiểu được hàm ý sau xa đằng sau câu hỏi đó.

"Chỉ là mệt mỏi vì buồn bã rồi thôi.", hơn ai hết,cậu hiểu cảm giác mất người thân mà.

"E..hèm!",khó chịu đủ rồi, cuối cùng coldboy cũng lên tiếng. Hoàng Minh nuốt nước bọt.

"Để tui đi lấy nước nha!". Phương không nói gì, Minh vừa chạy đi khuất. Kiệt mới mở miệng tập 2,tiết kiệm lời nói quá.

"Tính cô vẫn trẻ con nhỉ?'

Ý gì đây,kiểm chứng lại cái gì chăng?

"Ừ đấy, kệ tôi! xii!", Mặt phụng phịu,con nhỏ ngang bướng hất mặt lên.

"Aizz,cái con nhỏ này!", Kiệt bực dọc , thái độ gì vậy?

Trên sân thượng rộng, không ánh đèn,chỉ có chút ánh sáng li ti của trăng và sao. Trong lúc "khẩu chiến" đó, Phương có nở nụ cười giòn tan,rất trong sáng. Kiệt nhìn mờ mờ ảo ảo, giống thật mà. Bất giác, hắn cười, một nụ cười rạng rỡ trong bóng tối. May mắn là cái chức coldboy vẫn được giữ nguyên vì không ai nhìn thấy cả.

Thật ra thì đúng hơn là có kẻ nhìn thấy nhưng không nói thôi. Hoàng Minh tay cầm chai nước cam,tay cầm điện thoại của Tuấn Kiệt.Vừa nãy đi qua phòng thấy chuông reo lên cầm lên, bắt gặp cảnh này, cậu có chút ngạc nhiên thôi. Điện thoai báo 8 cuộc gọi nhỡ, cậu biết ai nhưng có vẻ Kiệt sẽ không muốn nghe máy,lên đến trên thì tắt máy, Minh đứng dựa tường,khoanh tay cười toe toét, thằng bạn cậu, lâu lắm mới thấy nó cười.

..Tít.. ngay cả khi tin nhắn gửi đến cũng chẳng hay biết.

Tin vừa nhận

Từ Alee.

"OPPA!!!Em gọi cho anh hoài không được, nhận được tin gọi lại cho em nhé!"

"Hôm nay chúng ta học thêm giờ.",

Đó là điều tệ nhất Phương nghe được ngày hôm nay. Lý do vẫn chính là câu chuyện hư cấu của Dương Khanh.Điều tồi tệ là thông báo đó đến từ sáng sớm, cho nên cả ngày hôm nay của Phương đều "méo mó", khuôn mặt nhanh nhẹn trông rất đau khổ, theo một nghĩa buồn cười nào đó.

"Không phải bà tin cái thứ ông Khanh đấy chứ!", An mang gói bimbim ngồi cái bịch cạnh Phương.

"Nothing, ai mà tin!", mặc dù nói nghe vững lắm cơ mà trên mặt thì hiện rõ mấy chữ to lù : TUI SỢ!

Đã 6h, canteen vắng hẳn, chỉ có vài lớp 11 và 12 học hành thêm. Không mơ mộng như tiểu thuyết, cùng nhà nhưng lớp Tuấn Kiệt không học thêm cùng ngày với lớp Phương, thế mới ...đắng.

"Thôi, quan tâm gì. À, hỏi thật nhá..",An nhanh chóng đổi chủ đề khi nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng thấy mồ của con bạn thân.

"Bà..không phải bà thích Kiệt coldboy đấy chứ?", nhồm nhoàm bimbim nên phải một lúc Phương mới nghe rõ, và ngạc nhiên là thái độ đầu tiên của nhỏ không phải là tức tối hay cáu kỉnh mà là..nuốt nước bọt chẹp chẹp.

An nhìn Phương, mặt tròn ra.

"OMG, không phải thật đấy chứ!"

"Này ,này,tôi còn chưa nói gì đâu nha!", Phương cau mày nhanh chóng đính chính.

Hai cô bé trò chuyện rộn ràng cả một góc canteen, và như thường lệ,cuộc sống diễn ra không ai biết trước, Alee vô tình có đi ngang qua đó. Là đi cùng mấy đứa bạn nên tụi Phương không để ý lắm. Mặt Alee biến sắc khi nghe vu vơ câu chuyện đó. Đối với cái tuổi nữ sinh này thì có tình cảm là chuyện quá đỗi bình thường. Con người ta không bao giờ xấu, chỉ là ai cũng tham lam thôi.

Bước ra cổng trường, Alee ngồi lên xe, tâm trạng không phải là tức giận mà là lo lắng. Theo đuổi một người không yêu mình,và có vẻ người ấy lại đang có tình cảm với một người khác và điều tệ hại là con người thứ ba đó lại bắt đầu thích người đó, vậy là họ sẽ thành một cặp?? . Không ai xấu cả, cũng không ai hoàn toàn tốt! Nén tiếng thở dài, đây không phải lần đầu tiên, Alee thấy ..nản.

Từ nhỏ Alee đã là con một,được nuông chiều, thích gì có nấy tạo nên cái tính ngang ngạnh, muốn gì thì phải có cho bằng được. Kiệt cũng nằm trong số ấy, nhưng từ trước đến nay, Tuấn Kiệt là thứ duy nhất Alee chưa có được và làm nhỏ nản không ít lần.

Tiếng xe ô tô chậm rãi lăn bánh, bất giác, nhỏ Alee lườm mắt về phía cánh cổng trường, một khoảng không vô định nào đó chăng??

*Cùng lúc đó trong phòng học lớp 11A2.

“Để giải được phương trình này chúng ta phải làm theo phương pháp tách…..”

Lời giảng của cô Toán trôi cái tuột qua đầu Hoài Phương. Thật tình là sợ ma lắm đó! Cũng tại Dương Khanh mấy hôm sau rồi vẫn nhai đi nhai lại vụ ma mị trêu nhỏ nên mới vầy.

Vừa nhắc xong, cu cậu ngồi cạnh Phương, biết tỏng tâm trạng cô bạn này rồi, cười …ghê rợn rồi thò tay ra đằng sau đặt tay lên vai Phương, nhẹ cơ mà cũng hơn bị ‘’ Rợn sống lưng ‘’.

‘’..Á ! ‘’,đúng là thần hồn nát thần tính, nhỏ giật minh quay ngoắt ra kêu, cơ mà là lớp học nên chỉ dám á cái nhỏ nhẹ.

Khanh cười khanh khách làm nhỏ tức nổ mắt.

‘’Dương Khanh !’’,tiếng gọi uy quyền của cô giáo làm không chỉ Phương phải nuốt nước miếng. ‘’Dám trêu đùa trong giờ của tôi,cậu giỏi lắm,đứng lên ! ‘’, chưa đến một giây đã có hiệu lực, phiên này đến lượt Hoài Phương cười lăn lóc ‘’trong âm thầm’’.

*Tại biệt thự nhà cô Hải.

-Sao giờ này em Phương vẫn chưa về-Cô Hải vừa ăn miếng dưa hấu, bất chợt nhìn đồng hồ : 8h15p và quay sang hỏi Kiệt đang chán nản bấm bấm cái điều khiển tivi.

-Học ngoại khóa ý mà- Mặc dù thái độ thờ ơ nhưng câu này cũng làm mẹ cậu đứng hình trong 3s.

Cô bất chợt cười, điệu cười .. ‘’mưu mô’’.

-Biết quan tâm nhau thế là tốt.

Chán chả buồn trả lời, Tuấn Kiệt gật gù lờ mờ xong lại ‘’hành’’ cái điều khiển.

-Bác Vĩnh với bác Quân (tài xế xe riêng của cô Hải vs Tuấn Kiệt) đi nghỉ hết rồi, lát tự lấy moto đưa Phương về cho mẹ.

Như sét đánh ngang tai, hắn lập tức quay ra, thở một câu cực nhọc.

-What ? Mẹ……….. !!!!

-Không phải con biết lái xe từ lâu rồi sao, hôm nay đi để kiểm tra năng lực lại đi, lâu rồi con đâu có tự đi, thế nhé !- Nói đoạn,cô vui vẻ đi vào phòng, tâm trạng tốt bất thình lình.

Kiệt lấy tay đập vào trán, cái danh coldboy không bao giờ có hiệu lực khi ở nhà mà !!

Là con một, gia đình lại cực kì..điều kiện thì việc biết đi một chiếc moto hàng trăm triệu là chuyện quá đỗi bình thường.

Liếc nhìn cái đồng hồ, Tuấn Kiệt lẩm bẩm. : ‘’ Sao phải học hành muộn thế chứ, thật là.. ! ‘’. Trong giây phút đó, chính cậu cũng không biết là, cái cảm xúc hiện tại của cậu không phải là tức tối hay khó chịu mà chính là…lo lắng, quan tâm con nhỏ kia học muộn sẽ đói, sẽ mệt hay thậm chí là sẽ…sợ.

*‘’hu..hu..’’, trong bóng tối của căn phòng khách vắng, một em bé gái đầu tóc rối mù, bộ váy ướt hết vạt đằng trước không rõ màu vì quanh em một màu đen ảm đạm bao trùm. Một cậu bé lớn hơn tầm 1..2 tuổi khuôn mặt hớt hải, mồ hôi đầm đìa đẩy cánh cửa nặng trịch, cửa vừa hé ra đủ cậu vào bỗng nhiên như có vật gì vồ tới trước ngực. Thoáng chút ngạc nhiên nhưng ngay sau đó, cậu ôm chặt cô bé đang nức nở ôm chặt mình. Bấy giờ cậu mới để ý, hai mắt của em bé gái đã sưng đỏ lên vì khóc, trông thật tội nghiệp!!

‘’Em Bông không có nghịch gì mà, em Bông trốn ở dưới bàn thế là..thế là cô dọn phòng không biết nên đóng cửa..huhuh..’’, cô bé con vừa nức nở vừa kể lể trông rất đáng yêu..nếu không muốn nói là buồn cười.

Kết thúc hồi tưởng, Kiệt bỗng dưng gãi đầu cười cười trông hơi ‘’hâm’’. Cô Hải đóng nhẹ nhàng cánh cửa, khẽ bật cười.

*Cùng lúc đó tại trường học.

‘’..ắt xì.. !’’, Phương khịt khịt mũi rồi lấy tay vuốt mũi, lẩm bẩm khó chịu. : ‘’Lại ai nhắc ?’’

Sau đó lại chán nản nhìn cái đồng hồ treo tường, 10p nữa, OMG ! Đối mặt… bóng tối, hix, tên Dương Khanh chết tiệt, nhỏ lẩm bẩm tập 2.

Trời đã tối hẳn nhưng đèn đường vẫn bật, Kiệt phi xe nhanh như muốn chạy đua với gió, tất cả cảnh vật đều bị đẩy ra đằng sau. Hôm nay tâm trạng cậu rất tốt, thỉnh thoảng lại cười một cái, cười như chưa bao giờ được cười, một nụ cười vui vẻ chứ không phải cười nhạt.

Một câu hỏi vu vơ thoáng hiện lên trong đầu.

‘’Bé Bông..hay anh phải gọi em là Phương ?, em vẫn trẻ con như vậy sao ?’’

Học sinh các lớp đã tan, đèn trường học ít dần, đứng ở cổng trong tốp tốp người đi lại mà sao cảm thấy thật lạnh lẽo quá.

‘’Sao vẫn chưa ai đến hộ tống tôi vầy ?’’,khi chắc chắn không còn ai, bên cạnh chỉ còn Gia Huy và Bảo An, Phương kêu lên thảm thiết.

An mệt mỏi nhìn đám người đã đi hết, ‘’lát nữa mà không ai đến đón là tui với ông Huy về trước ak nha !’’, nhỏ cau mày gia hạn thời gian.

Phương đau khổ khóc lóc trong lòng.

Brum…Két… Tiếng phanh chói tai cơ mà nghe oai oai vừa dứt, một hotboy chính hiệu bước xuống,bộ đồ thể thao riêng của môn đua xe trông khỏe khoắn, mũ bảo hiểm cũng cùng hãng với chiếc xe đắt tiền vừa bỏ xuống, tóc tai chắc vừa gội xong vội sấy bù xù hết cả. Lại còn cười toe toét với đám Phương nữa chứ. Khoan, sao lại hotboy ?? lại còn cười ?? An còn đang há hốc mồm cùng với Gia Huy thì Phương đã lên tiếng cáu kỉnh.

-Bây giờ mới về,sao không chết ở bên đấy luôn đi !!

Anh chàng này không nói gì, đặt chiếc mũ xuống bước tới xoa xoa đầu Phương thân mật, An và Huy đứng tim tập 2…