Ông Chồng Lớn Tuổi

Chương 2: Nghĩa vụ bình thường hay không?



Dụ Trừng làm ba món ăn nào là cần tây xào thịt bò, nghiêu hấp trứng, cải lan xào dầu hào và canh sườn nấu ngô mười lăm phút sau liền nấu xong toàn bộ.

Dụ Trừng còn chưa kịp gợi ăn cơm, Dương Tấn Hoài đã vào nhà bếp, chủ động nhận lấy cái bao tay cách nhiệt trong tay cậu.

"Để anh làm."

Dụ Trừng xoắn xuýt một lúc, cuối cùng cũng không cự tuyệt ý tốt của y, chỉ nhắc nhở: " Cẩn thận nóng đó."

Dương Tấn Hoài không lên tiếng, nhấc nồi canh xoay người hướng phòng ăn, anh thấy vẻ mặt lo lắng cậu dành cho mình. Dương Tấn Hoài như không gì đi đến cửa nhà bếp đột nhiên đến chỗ cửa thì vấp chân một cái.

Dụ Trừng hốt hoảng tới đỡ tay anh, khẩn trương hỏi:" Anh có sao không?"

Dương Tấn Hoài mặc cho cậu sờ tới sờ lui cánh tay của mình không pháy hiện vết bỏng nào, anh mới yên tĩnh lắc đầu:" Anh không sao, canh cũng không đổ."

Dụ Trừng thở phào nhẹ nhõm: "Anh không sao là tốt rồi." Sau đó giành lấy nồi canh trong tay y: "Để em làm, anh ngồi chờ ăn cơm là được."

Dương Tấn Hoài nhìn cậu một cái, im lặng ngồi vào bàn ăn.

Lúc ăn cơm, hai người gần như không nói chuyện. Nguyên nhân cũng không phải do Dụ Trừng quan trọng hóa việc ăn không lên tiếng, ngủ không nói chuyện. Bằng chứng chính là khi ở nhà với ông nội hoặc đi với bạn bè, lúc ăn cơm cậu đều luyên thuyên không dứt.

Nhưng mà Dương Tấn Hoài không phải là ông nội chuyên ăn vạ của Dụ Trừng, càng không phải đám bạn nghịch ngợm như quỷ của cậu. Anh lớn hơn cậu mười một tuổi, người đã cứu ông nội cậu một mạng, người đã trưởng thành, là bạn đời hợp pháp của cậu.

Dương Tấn Hoài mắt hẹp mày dài, khí chất sắc bén, môi cùng cằm đầy vẻ vô tình lạnh nhạt. Lúc anh không nói chuyện thì có một loại khí thế nghiêm nghị, lúc mở miệng lại càng có vẻ lạnh nhạt.

Những khi Dụ Trừng đối mặt với anh, cậu đều cảm thấy như đang đứng trước mặt thầy giáo, trong lòng bất giác có chút khẩn trương. Dương Tấn Hoài nếu không lên tiếng, Dụ Trừng cũng không dám mở miệng.

Trong bữa cơm, Dương Tấn Hoài hỏi việc học bữa nay, Dụ Trừng cũng ngoan ngoãn trả lời. Nếu không phải cả hai đang cùng ăn cơm ở nhà, Dụ Trừng còn nghĩ mình đang trong văn phòng với thầy chủ nhiệm.

Dương Tấn Hoài uống một bát canh, ăn thêm một bát cơm với đồ ăn. Dùng xong cũng không rời bàn, lại múc thêm nữa bát canh để đấy, thỉnh thoảng lại hớp một ngụm.

Dụ Trừng bắt đầu ăn tiếp bát cơm thứ ba khụ...! Tính ra thì cậu còn đang tuổi ăn tuổi học, phải ăn nhanh chóng lớn một chút mới đúng.

"Ăn chậm một chút, không lại đau dạ dày."

Dụ Trừng hơi nghẹn lại, hai má phồng lên đầy thức ăn. Đối mặt với "thầy chủ nhiệm" nghiêm khắc trước mặt này, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu. Nhai từ từ nuốt xuống, lùa từng miếng cơm nhỏ vào miệng.

Một đũa cần tây được thả vào bát cậu: "Ăn nhiều rau một chút." Dụ Trừng cũng không dám chê đũa anh dính nước bọt, chỉ có thể nghe lời gắp rau ăn.

Cơm nước xong, Dương Tấn Hoài tự giác giúp đỡ cậu dọn dẹp bát đũa. Mặc dù y không phải là người dễ sống chung, việc nhà lặt vặt như thế này lại rất để ý hỗ trợ. So với ông nội ăn xong liền vỗ mông, xách lồng chim ra công viên chơi thì tốt hơn gấp nhiều lần.

Dụ Trừng rửa bát, Dương Tấn Hoài lau khô bỏ vào tủ. Mặc dù cả hai đều không nói tiếng nào, không khí ngược lại khá hài hòa.

Dương Tấn Hoài lâu lắm mới có một ngày rỗi việc. Kết hôn cũng đã hai tháng, Dụ Trừng thật ra không có bao nhiêu cơ hội ở bên anh như thế này. Hai người tắm xong vẫn còn sớm, chưa đến chín giờ tối.

Cả hai lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Dụ Trừng không biết Dương Tấn Hoài đang nghĩ gì, riêng cậu lại thấy bầu không khí sắp lạnh đến đóng băng rồi. Cậu nghĩ, hay là tránh vào thư phòng viện cớ làm bài tập nhỉ?

Dương Tấn Hoài lật cuốn sách y học trong tay Dụ Trừng len lén liếc qua, trên mặt sách toàn là tiếng Anh khiến mắt cậu hoa lên, đầu bỗng chốc ngơ ra. Dụ Trừng bất giác nhích xa ra một chút.

"Em nhích ra nữa thì cứ trực tiếp ngồi xuống thảm luôn đi."

Giọng nói không vui không buồn của bác sĩ Dương vang lên giữa tiếng lật sách. Mông Dụ Trừng lập tức cứng đờ. Cậu xoay lại, nhìn người vẫn đang vùi đầu đọc sách kế bên.

Anh không phải vẫn đang đọc sách đấy sao???

Sao y lại biết cậu đang nhích ra chớ???

Dương Tấn Hoài đột nhiên khép quyển sách lại, đưa tay tháo cặp kính gọng vàng trên mặt xuống, nhìn về phía cậu. Mắt anh sau khi bỏ kính ra càng toát ra vẻ lạnh nhạt, đuôi mắt dài hẹp hơi xếch lên nhìn vừa ác liệt lại vừa có vẻ hấp dẫn.

Dụ Trừng cảm thấy lông tơ toàn thân như dựng hết lên. Dương Tấn Hoài chỉ cần quăng cho cậu một ánh mắt, cậu liền như con mèo xù lông. Lông gì cũng thế, lông đuôi lông gáy gì đó đều cũng dựng đứng lên.

Anh vẫn đang nhìn cậu. Môi của Dương Tấn Hoài rất mỏng, phía trong môi trên hơi vểnh một chút. Anh mở miệng:"Chúng ta cưới nhau đã được hai tháng rồi phải không?"

Lúc anh nói chuyện dường như có chút hơi lạnh tỏa ra. Dụ Trừng bừng tỉnh, gật đầu.

"Giờ này cũng còn sớm nhỉ?"

Dụ Trừng lại mờ mịt gật đầu một cái.

Sau đó Dương Tấn Hoài đứng lên, từ từ tiến đến gần cậu. Dụ Trừng khẩn trương lùi về sau, lưng dán thật sát vào ghế sô pha.

Đối phương cúi người, đôi môi lạnh lẽo hầu như kề sát vào tai cậu."Vậy có phải chúng ta nên hoàn thành một số nghĩa vụ bình thường hay không?"