Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần

Chương 37: Giang Thanh Vân



Cho dù giá trị bản thân của Tiền Thanh Cảnh rất cao, nhưng sau khi ông ta nghe được giọng nói này cũng không dám có chút bất kính.

Phải biết vị Hoa Hồng Đen này lai lịch bí ẩn, sau khi tới thành phố Thục vô cùng hung hăng, trực tiếp chỉnh đốn toàn bộ thế lực ngầm của thành phố Thục một lần, tất cả nhân vật trí dũng kiệt xuất giới xã hội đen đều không thể không cúi đầu trước bà ta.

Cũng có kẻ cứng đầu, không muốn cúi mình, nhưng bây giờ đều đã biến mất rồi.

Giống như Vương Bách Từ có thể tiếp tục sinh tồn trong giới kiệt xuất xã hội đen, mỗi tháng đều cần phải giao nộp phí bảo vệ cho Hoa Hồng Đen.

Đúng, đại ca xã hội đen giao nộp phí bảo vệ cho người khác, như vậy nghe qua rất không hợp lý, nhưng thực sự có tồn tại.

Chỉ vì thủ đoạn chỉnh người của Hoa Hồng Đen này quá nhiều, quá trình tàn nhẫn, khiến rất nhiều người cũng không muốn cứng đối cứng với bà ta, thậm chí còn cảm thấy khiếp sợ bà ta.

Đã từng có một ông chủ tập đoàn thấy bà ta không thuận mắt nên đã tuyên bố muốn mời người trừng trị bà ta.

Kết quả chưa đầy một ngày, người một nhà của ông chủ tập đoàn này đều bị tai nạn giao thông, một người cũng không cứu được.

Nghĩ tới những chuyện này, Tiền Thanh Cảnh không dám không cung kính.

Ông ta cung kính nói: “Bà chủ Dạ Hương, tôi muốn xin bà giúp tôi giải quyết một người.”

“Ai?” Giọng nói của Hoa Hồng Đen vẫn cay nghiệt lạnh lẽo, không có một chút tình cảm.

“Ngô Đình Khải, một chiến binh vừa mới xuất ngũ.” Tiền Thanh Cảnh không dám kèo dài, trực tiếp nói ra tên Ngô Đình Khải.

Sau khi ông ta nói xong, đối phương vẫn không nói gì, ông ta cũng không dám tự ý cúp điện thoại, ông ta chỉ đành phải thành thật chờ đợi.

Đợi khoảng một phút, giọng nói của Hoa Hồng Đen mới lần nữa vang lên.

“Giám định bước đầu Ngô Đình Khải là võ sư cao cấp, tiền thù lao một triệu, giao tiền trước đi.” Hoa Hồng Đen không nói nhảm, trực tiếp báo giá.

Nghe nói như thế, Tiền Thanh Cảnh cho rằng bà ta muốn cúp điện thoại, ông ta bèn vội nói: “Tiền không thành vấn đề, chỉ là Ngô Đình Khải kia có một chỗ dựa, hình như còn lợi hại hơn võ sư đỉnh cấp.”

Trong sự im lặng như tờ, giọng nói lạnh nhạt của Hoa Hồng Đen truyền đến: “Xét thấy độ khó của nhiệm vụ tăng lên, tiền thù lao thêm vào một triệu.”

Bà ta nói xong thì đã lập tức cúp điện thoại.

Nghe tiếng “tít tít” trong điện thoại, trong lòng Tiền Thanh Cảnh bốc lên ngọn lửa tức giận vô danh, bản thân lẽ ra không nên nhiều chuyện.

Con bà nó, một câu thiện ý của ông ta vậy mà trực tiếp tổn thất một triệu.

Sau khi dặn dò tài vụ chuyển khoản xong, Tiền Thanh Cảnh gọi Tiền Nhất Nam vào.

“Cha, thế nào rồi?” Tiền Nhất Nam có chút kích động.

Tiền Thanh Cảnh giả vờ bình tĩnh nói: “Lớn rồi còn hấp tấp bộp chộp, đừng nóng vội, con chờ xem tin tức đi.”

Nguồn thu nhập chủ yếu của Lý Như Ý chính là cửa hàng áo lót cô hùng vốn mở cùng bạn thân Giang Thanh Vân.

Sau khi tạm biệt Liễu Vân Yến, Lý Như Ý mang Ngô Địch Khải vào cửa hàng.

Bởi vì là cửa hàng hùng vốn mở, thời gian của Lý Như Ý dù sao cũng khá rộng rãi.

Hai người mới vừa vào cửa hàng đã thấy một nữ sinh cao khoảng một mét sáu mươi lăm, cột tóc thắt bím đuôi ngựa tiến lên nghênh đón.

Mặt mũi nữ sinh là kiểu đáng yêu, trên mặt có một đôi lúm đồng tiền nhỏ. Lúc chưa nói chuyện, khóe miệng đã hiện nét cười, hình dung qua nụ cười lặng lẽ nghênh đón của cô ấy, là một cô gái tính cách rất tốt.

“Giang Thanh Vân, hôm nay có bận không?” Lý Như Ý dẫn đầu mở miệng trước.

“Không bận.” Giang Thanh Vân lắc đầu, sau đó nhìn về phía Ngô Đình Khải, tò mò hỏi: “Như Ý, anh chàng đẹp trai này là?”

Thấy cô ấy hỏi, Ngô Đình Khải hết sức chủ động tự giới thiệu mình: “Xin chào, tôi tên Ngô Đình Khải, là ông xã của Như Ý.”

Giang Thanh Vân nghe anh nói xong thì kinh ngạc đến nỗi không ngậm mồm vào được, cô ấy ngơ ngác nhìn Ngô Đình Khải và Lý Như Ý, bỗng nhiên hỏi: “Hai người… Hai người các cậu sáng nay trên đường đi đăng ký kết hôn tới đây à?”

Lý Như Ý tức giận trừng cô ấy một cái nói: “Cái gì chứ, anh ấy chính là người trước đây mình nói với cậu đó.”

Sau khi Lý Như Ý nói câu này xong, Ngô Đình Khải lập tức đã học được chứng kiến cái gì gọi là trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Nụ cười tủm tỉm vốn có của Giang Thanh Vân lập tức trở nên lạnh lẽo, hai tay cô ấy chống nạnh, lạnh lùng nói: “Được, thì ra anh chính là người đàn ông phụ bạc bỏ trốn năm năm kia.”

Đậu phộng!

Ngô Đình Khải lập tức không phản ứng, mờ mịt nói: “Cái gì?”