Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Chương 7



Để phòng bị các bộ tộcMông Cổ xâm chiếm, đến năm Vĩnh Lạc thứ ba đời nhà Minh, Mã thị Liêu Đông mớichính thức được khai trương, tiến hành khai thông việc lưu chuyển hàng hóa nơibiên giới, cung cấp các vật dụng thiết yếu trong cuộc sống hàng ngày cho các bộtộc Mông cổ nơi quan ngoại, đồng thời, cũng được các bộ tộc Mông cổ cung cấpcác loại ngựa tốt, nhân sâm, da thú và các loại đặc sản nơi biên tái cho TrungNguyên.

Cho nên Mã thị này khôngchỉ là nơi giao dịch mua bán ngựa, mà còn là một cái chợ để trao đổi thươngphẩm. Chợ này quy mô càng khổng lồ hơn so với chợ ở Trung Nguyên, rất có nhiềungười đến xem.

Lâu Thấm Du xem đến hoacả mắt, ngây cả người.

Không nói chi mình nàng,ngay cả mấy người kia...ba tỷ muội còn lại của nàng ở nhà, hay tìm lý do đểxuất môn, nhưng cũng chưa từng chạy đến Mã thị ở phương bắc xa xôi như thế này,vì thế bọn họ cũng chưa từng nhắc tới, cho nên nàng đối với Mã thị này thậtkhông có khái niệm gì cả, bởi vậy phải tranh thủ một chút, xem người ta buônbán tấp nập, lừa ngựa dập dìu, ồn ào rầm rộ, tưởng không thể dời mắt ra được,sau đó nàng liền quên mất hình tượng, không ngừng chạy tới chạy lui theo sauphu quân, chạy bên phải một chút, bên trái một chút...

"Xem, xem, cho tớibây giờ ta chưa từng thấy qua cái loại da như thế này nha!"

Xộc vào hàng bên trái...

"Đó là cái gì vậy?Đó là cái gì vậy?"

Lại kéo dài tới bên này...

"Trời ạ, thật thầnkỳ!"

Tiếp tục vọt tới bênkia...

"Thú vị quásức!"

Phó Thanh Dương thấynhưng chỉ nhún vai không hề trách gì - lão bà lại cải lão hoàn đồng nữa rồi!

Nhưng ba huynh đệ Độc CôTiếu Ngu chạy tới chạy lui phía sau lại hoàn toàn không ngờ rằng Lâu Thấm Dulại "thay đổi" như vậy, không khỏi trợn mắt há hốc mồm...

Vị tam tiểu thư đoantrang quy củ của Lục Ánh sơn trang đâu mất rồi.

Thừa dịp Lâu Thấm Du đangmê mẩn quan sát một con dã thú quý hiếm ngoài quan ngoại trong lồng sắt, Độc CôTiếu Ngu kéo Phó Thanh Dương qua một bên hỏi.

"Sao đệ muội lại nhưvậy..."

Phó Thanh Dương nhún vai,"Cải lão hoàn đồng đó!" Sau đó hắn mơ hồ thuật lại một chút chuyện cũmà Lâu Thấm Du đã nói cho hắn nghe, cuối cùng hắn kết luận. "Ta cũng khônghiểu rõ lắm rốt cuộc là tại sao! Nhưng nếu nàng muốn ngẫu nhiên làm tiểu hài tửmột chút cũng không sao, dù sao cũng không có gì đáng ngại!"

Độc Cô Tiếu Ngu hiểu, lạicàng chột dạ, càng cảm thấy tội nghiệp Lâu Thấm Du .

Bởi vì cha bất hạnh nhưvậy, nàng tưởng nàng vui vẻ, nàng cười nói là có lỗi với cha, cho nên tự khắtkhe kềm chế bản thân mình phải nghiêm cẩn, không cho phép bản thân mình đượcvui vẻ náo loạn, do đó mới tạo thành vị tam tiểu thư đoan trang văn nhã kia củaLục Ánh sơn trang.

Tuy ý tưởng này hơi bịngây thơ, nhưng lại nói lên tấm lòng hiếu kính rất chân thành tha thiết củanàng.

Nay, nàng tưởng tâmnguyện đã đạt, đã không làm cha thất vọng nên mới an tâm, nghĩ rằng có thể chophép chính mình tự do một chút, buông thả chínhmình một chút, tùy tâm sở dục một chút, thí dụ như... trở lại thời thơ ấu bịgián đoạn kia.

Nhưng trên thực tế...

Hắn chuyển mắt nhìn haiđệ đệ kia, đón nhận hai cặp mắt khác cũng đang chột dạ gấp bội lần như hắn, bangười không hẹn mà cùng cười khổ.

"Ờ, vậy để nàng chơiđùa nhiều một chút đi!" Hắn ngậm ngùi nói.

Thanh âm chưa dứt, lạiliên tiếp vang lên tiếng kinh hô vui mừng.

"Thanh ca, Thanh ca,mau đến đây xem, thật đáng yêu vô cùng!"

Vẻ mặt Phó Thanh Dươngkiểu như "lại tới nữa!" chịu không nổi lắc đầu, nhưng vẫn bước nhanhqua; chỉ thấy Lâu Thấm Du đang ngồi xổm trước một cái lồng sắt, chăm chú quansát mấy con chó nhỏ màu trắng, lông xù lên thập phần đáng yêu.

"Xem nè, Thanh ca,thật đáng yêu có phải không?"

"Có đáng yêu cũng vôdụng thôi, cái này không phải để bán, xem đi, lồng sắt này là đặt ở phía saulều, không phải đằng trước."

"Ừ."

Lâu Thấm Du than thở đáplại tỏ vẻ nàng đã hiểu, sau đó vẫn ngồi xổm ở đó trìu mến đùa với con chó nhỏ,như không nỡ bỏ đi, Phó Thanh Dương lắc lắc đầu, đành phải giải thích bổ sungthêm.

"Đó là giống chó đặcbiệt của bộ lạc Nữ Chân trên Bắc Sơn, chuyên môn kéo hàng hóa trong tuyết, bọnhọ không..."

"Kéo hàng hóa? Dùngcon chó nhỏ như thế này? Thật đáng thương!"

Đáng thương?

Phó Thanh Dương khôngbiết nên khóc hay cười. "Bây giờ nó còn là con chó nhỏ, mai mốt lớn lênthành con chó bự nha!"

"Ừ." Lâu ThấmDu nhẹ nhàng thở dài. "Nhớ hồi đó có một lần cha mang ta đến sau núi tảnbộ, nhặt được một con chó nhỏ không ai chăm sóc, ta muốn đem về trang nuôi,nhưng nương lại nói không được nuôi động vật nhỏ trong trang, vì việc này, chavà nương đã cãi nhau một trận, nhưng cuối cùng, nương vẫn kiên quyết vứt conchó nhỏ đi, ta đã lén khóc hết mấy ngày..."

Nàng lại thở dài một hơi."Con chó nhỏ kia tuy rằng có hơi dơ bẩn một chút, nhưng toàn thân trắngnhư tuyết, thật đáng yêu gì đâu!"

Phó Thanh Dương ngẩn ngơ,nhíu mày, sau đó lại bắt đầu lắc mạnh đầu.

Ngay lúc Độc Cô Tiếu Ngunhịn không được muốn đập cho hắn một phát "ngươi thông minh lên một chútcho ta", Phó Thanh Dương lại bỗng nhiên xoay người, chui đầu vào lều trạikia.

Hơn nửa ngày sau hắn mớiđi ra, phía sau là một vị người Nữ Chân đi theo "Nè, lão bà, hắn nói nhữngcon chó này là bọn hắn nuôi để sử dụng, tối đa cũng chỉ cho bọn ta chọn một conthôi, muốn nhiều hơn cũng không được." Hắn nói, lại lầm bầm, "May làđã cai sữa, nếu không xem nàng làm sao mà nuôi!"

Người Nữ Chân đi theophía sau hắn cũng nói mấy câu.

"Mau, hắn hỏi nàngmuốn con nào, hắn sẽ bắt ra cho nàng." Ở đây chỉ có mỗi mình hắn biếttiếng Nữ Chân, Phó Thanh Dương hắn đành phải kiêm làm phiên dịch.

Không cần nghĩ ngợi, LâuThấm Du vô cùng kinh hỉ lập tức chỉ một con nhỏ nhất yếu nhất nằm một góc tronglồng sắt.

"Con này!"

Thế là người Nữ Chân kiađem con chó nho nhỏ được chọn bắt ra đưa cho Lâu Thấm Du, Phó Thanh Dương đưacho hắn một tấm ngân phiếu, ba người bọn Độc Cô Tiếu Ngu đều để ý thấy tấm ngânphiếu kia trị giá.

Một trăm lượng!

Ba người không khỏi nhìnnhau dò xét, thật khó tin.

Một trăm lượng để mua mộtcon chó nhỏ?

Người nào đó bị mất trírồi, hơn nữa là mất trí siêu cấp không có thiên lý!

Nhưng...ba người lại nhấttrí chuyển ánh mắt về hướng Lâu Thấm Du, thấy nàng vẻ mặt thỏa mãn vui sướng,lâu lâu lại vuốt ve hôn hít con chó nhỏ; mà Phó Thanh Dương chỉ còn cách trợntrắng cặp mắt rồi lại lắc đầu, thực rõ ràng tỏ vẻ hắn bó tay...

Nữ nhân thực làm chongười ta chịu không nổi!

Ba người lại nhìn nhau,nở nụ cười, sau đó vui mừng đi theo phía sau Phó Thanh Dương và Lâu Thấm Dutiếp tục đi về phía trước, cước bộ nhẹ nhàng.

Tiểu tử đó, cũng khôngngu ngốc lắm!

※※※

Mã thị tuy rằng náonhiệt, nhưng cũng chỉ được năm ngày ngắn ngủn, ngày đầu tiên là ngày khaitrương, sáng ngày thứ năm đã dọn dẹp hết. Sau đó, dưới sự dụ dỗ và đe dọa củaĐộc Cô Tiếu Ngu, Phó Thanh Dương quyết định mang lão bà xuất quan thưởng thứcmột chút phong cảnh đại mạc hoàn toàn khác biệt so với Trung Nguyên, quyết địnhnày lập tức được Lâu Thấm Du ủng hộ hết mình bằng một ánh mắt tràn ngập nhutình.

Mà Độc Cô Tiếu Ngu và haiđệ đệ, tất nhiên cũng đi theo.

Nhưng mà xuất quan chưađược vài ngày, bọn họ liền đụng phải một việc thập phần ngoài dự đoán, nhưngcũng là tình huống đã được đoán trước...

"Xin hỏi..." DạHành lẩm bẩm nói. "Hiện tại là tình huống gì đây?"

"Chỉ sợ là..."Độc Cô Tiếu Ngu dở khóc dở cười. "...là tình huống khiến Thanh Dương khôngthể kềm chế được..."

"..." Quân LanChu mặt không một chút thay đổi, căn bản là hắn lười lên tiếng.

"Chuyện này..."Dạ Hành nuốt nuốt nước miếng. "không tốt lắm đâu?"

"Đâu chỉ không tốtlắm..." Độc Cô Tiếu Ngu ảo não lầm bầm. "Quả thực là không ra taykhông xong!"

"..." Quân LanChu chuyển tầm mắt đi chỗ khác, ngay cả nhìn hắn cũng lười nhìn.

"Vậy xin hỏi lại, làai đã nói nếu chúng ta ở nhờ nhà của người Nữ Chân kia là trăm phần trăm antoàn?"

"Thanh Dương."

"..." Cho nênđó là vấn đề của tam đệ, không trách người khác được.

"Vậy càng khôngxong!" Tam ca hận nhất là người ta phản bội tín nhiệm của hắn.

"Không xong nhất là,bị bắt là lão bà của hắn, không phải là bất cứ kẻ nào khác." Bởi vậy, hắnnhất định sẽ không kềm chế được.

"..." Phá lệ,Quân Lan Chu trở mình liếc mắt xem thường, tuy rằng hắn rất tôn kính đại ca,nhưng có đôi khi, đại ca thật sự rất giống nữ nhân – thích già mồm nói chuyệnvô nghĩa.

"Vậy bây giờ chúngta nên làm như thế nào?"

"Ta nghĩ, chỉ cầnkhông quá đáng, cứ đi theo hắn!"

"..." theo hắnlàm long trời lở đất?

"Đúng, đúng, đúng,để tam ca phát tiết một chút, để hắn khỏi phải..."

"Đem lửa giận pháttiết lên đầu chúng ta!"

"..." Nói cũngphải.

Tốt, quyết định như vậyđi!

Thế là ba người cùng nhấttrí lui ra phía sau ba bước dài, để một mình Phó Thanh Dương đối mặt với hậuquả do chính hắn gây ra.

Tuy rằng bề ngoài PhóThanh Dương nhìn như thập phần bình tĩnh, nhưng bọn Độc Cô Tiếu Ngu ba ngườiđều biết, lửa giận của hắn lại đang sôi sùng sục trào dâng lên, bọn họ chỉ hyvọng, thời gian Phó Thanh Dương mất kềm chế đừng lâu quá, nếu không bọn họ phảiđứng đó "chơi" cùng hắn một hồi lâu!

Theo kinh nghiệm của bọnhọ, hậu quả của việc cùng Phó Thanh Dương "chơi" là sẽ bị"đốt" đến thất điên bát đảo, cho nên bọn họ thật sự không muốn"chơi" cùng hắn.

Nếu muốn đốt thì cứ đốtđại đi cho rồi! Cứ phấp phổng ngồi đây chờ như ngồi trên núi lửa vậy!

"Xin hỏi công chúa,đây là ý gì?"

Phó Thanh Dương chẳngnhững ngoài mặt cực kỳ bình tĩnh, ngay cả ngữ khí chất vấn đều khách khí mộtcách khác thường; vị Lan Bích công chúakia lại tưởng là hắn sợ, không khỏi đắc ý dào dạt.

"Giờ ngươi biết sợrồi sao!"

"Sợ?" Phó ThanhDương ngay cả lông mi cũng không chớp "Ngươi muốn gì?"

Lan Bích công chúa chốnghai tay lên hông, thật sự là đắc ý vô cùng, một đoàn binh lính người Nữ Chânchen chúc đông đúc đứng lỗ nhố sau lưng nàng, ít nhất cũng có hai, ba trămngười, bên phải là một người Nữ Chân gầy ốm tong teo cao lêu nghêu, mặt màygian trá mà giảo hoạt; bên trái còn lại là một người người Nữ Chân cao lớn khôingô, hai tay đang giữ chặt lấy một nữ nhân - Lâu Thấm Du.

"Cướp cô dâua!"

"Cướp cô dâu?"

"Nhưng quân sư củata đề nghị ta..." Lan Bích công chúa dùng ngón tay cái chỉa chỉa vào ngườiNữ Chân bên phải. "bắt lão bà của ngươi trước, sẽ không sợ ngươi không cúiđầu!"

"Là hắn?" PhóThanh Dương dời ánh mắt về phía người Nữ Chân giảo hoạt kia, hai gò má của hắnhơi co rút một chút.

Nhanh như vậy đã khôngkềm chế nổi!

Ba người bọn Độc Cô TiếuNgu không hẹn mà cùng lui lại vài bước, cũng rất có lương tâm cảm thấy bi aigiùm đoàn người Nữ Chân không biết sống chết kia một lát, sau đó chờ đợi.

"Đúng, là hắn."Lan Bích công chúa mặt mày hớn hở. "Hắn rất lợi hại phải không?"

"Ngươi đã làm gì lãobà của ta?"

"Yên tâm, ta cònchưa làm gì lão bà của ngươi hết, nàng chỉ là bị hạ dược, thần trí mơ màng màthôi."

"Hạ. Dược?"Người nào đó nghiến răng nghiến lợi.

Sắp rồi! Sắp rồi!

Ba người bọn Độc Cô TiếuNgu lại liên tục lui ra vài bước, bắt đầu khẩn trương, nhìn trái nhìn phải, maymắn, ở đây cũng có một chỗ để núp khá tốt, an tâm rồi.

"Đúng vậy! Nếu khôngsao nàng lại im lặng được như vậy?"

"Ngươi. Rốt. Cuộc.Muốn. Làm. Sao?" Mỗi một chữ đều là theo kẽ răng thoát ra.

"Trước tiên hãy gọita một tiếng, Lan Bích công chúa cưng ơi!" Lan Bích công chúa đắc ý đếnmức càn rỡ.

"..."

"Mau gọi đi!"

Đột nhiên, ba người bọn ĐộcCô Tiếu Ngu một trái, một phải, một đằng sau, ba người một mục tiêu, lủi ratảng đá lớn phía sau - thiếu chút nữa ba người đụng nhau té thành một đống; vừaẩn núp xong đã nghe tiếng gầm gừ trong trẻo nhưng lạnh lùng như sấm sét củaPhó Thanh Dương hung tợn truyền đến trong không trung.

"Ngươi muốn hấp haylà muốn luộc, ngươi nữ nhân này, rốt cuộc là muốn làm gì?"

Mắt thấy Phó Thanh Dươngtừ một mỹ nam tử "ăn nói khép nép", bỗng nhiên biến sắc trở thành mộtnam nhân thô lỗ tức giận gầm gừ độc ác, Lan Bích công chúa không khỏi kinh hãi,sắc mặt tái nhợt xuống, chợt tức giận đến tay chân run rẩy.

"Ngươi, ngươi,ngươi...dám hung tợn đối với ta hả, ngươi mặc kệ lão bà của ngươi sao?"

"Ngươi nữ nhân này,nói! Rốt cuộc muốn làm gì lão bà của ta?" Phó Thanh Dương tức giận rốnglên.

"Nói thì nói!"Lan Bích công chúa cũng tức giận. "Nếu ngươi không chịu thành thân với ta,ta sẽ kêu một trăm nam nhân ngủ với lão bà ngươi, nghe nói nam nhân người Hánhận nhất là bị lão bà cho đội...đội..."

"Nón xanh." Vịquân sư giảo hoạt người Nữ Chân kia thấp giọng nhắc nhở.

"Đúng, đúng, đội nónxanh!" Lan Bích công chúa liên tục gật đầu, lại bắt đầu đắc ý. "Vậyít nhất ngươi sẽ hưu lão bà của ngươi rồi sau đó là có thể cưới ta chứ?"

Là vì bắt hắn cưới nàngta?

Lặng im nhìn chung quanh,Phó Thanh Dương chậm rãi từ từ dời ánh mắt nhìn về phía Lâu Thấm Du đang bị kềmchế trong tay của người Nữ Chân cao lớn kia một hồi, rồi lại nhìn Lan Bích côngchúa, hắn thầm hít sâu một hơi, cố gắng kềm chế tính tình sắp không thể khốngchế nổi lại.

Hắn không muốn nổi cơnthịnh nộ trước mặt lão bà.

Lão nương đã nói qua, namnhân nhà Phó gia tính tình bạo liệt thật sự siêu cấp khủng bố, khủng bố đến mứcngay cả lão bà thân mật nhất cũng đều bị dọa mà bỏ chạy, miễn cho hắn khôngphải chịu cảnh không có lão bà bầu bạn đến hết quãng đời còn lại, từ nhỏ đã phithường, thập phần, đặc biệt, phá lệ, siêu cấp nghiêm khắc dạy hắn...

Nhẫn nại, nhẫn nại, khôngđược bạo phát!

Mà lúc này, quá nửa làhắn đều có thể khống chế được tính tình của chính mình, mặc dù đầu óc bừng bừngbốc lửa một cách cuồng bạo, hắn cũng có biện pháp ngay lúc sắp bùng nổ hết sứcquay đầu rời đi, lấy tốc độ nhanh nhất thoát khỏi tình huống mà hắn không khốngchế được.

Hiện tại đang là thờiđiểm hắn sắp bùng nổ, hắn có thể cảm giácđược cơn tức giận mênh mông rít gào bao phủ lý trí của hắn, nếu không bỏ đi,hắn sẽ không thể nào khống chế được.

Nhưng hắn không thể rờiđi, bởi vì lão bà của hắn đang còn trong tay đối phương.

Lão bà của hắn, đoantrang nhu uyển, ôn thuần lại cần lao, chưa bao giờ ngại hắn bẩn, ngại hắn thối,ngại hắn lôi thôi, cũng sẽ không oán giận hành vi cử chỉ không quy củ của hắn,sẽ không mắng hắn ăn uống thô lỗ, sẽ không trách cứ hắn không cẩn thận chửitục, luôn dùng một đôi mắt nhu mì như nước chăm chú nhìn hắn, hắn cũng khôngmuốn bạo phát tính tình trước mặt nàng cho nàng xem.

Tuy rằng thức ăn nàng nấuthật sự khó ăn, nhưng đã tiến bộ rất nhiều; cho dù nàng thỉnh thoảng có nhữngvấn đề khiến đầu hắn mờ mịt không hiểu nổi, nhưng cũng sẽ không quá khó khăn đểgiải quyết; có đôi khi nàng cải lão hoàn đồng một chút, nhưng cũng không phảithường xuyên, dù sao hắn dỗ dành tiểu điệt nhi, tiểu điệt nữ cũng đã quen,không có gì quan trọng lắm.

Tóm lại, hắn đối với nàngthực vừa lòng, thật sự không nỡ dọa nàng chạy...

Được rồi, sẽ nhịn thêmmột chút nữa!

"Ngươi nữ nhân này,ta đã nói đi nói lại với ngươi rồi, giờ ta nói lại một lần nữa, ngươi tốt nhấtnghe cho rõ đây..." Hắn cắn chặt hàm răng nói.

"Được, ngươi nói mauđi!" Tưởng hắn sẽ khuất phục, Lan Bích công chúa cõi lòng đầy chờ mongnhìn hắn.

"Ta..." Hai gòmá của Phó Thanh Dương thịt đã phồng ra hết mức, rồi lại hóp xuống, cố hết sứcmới có thể kềm chế lại cơn bạo liệt nổi lên. "Tuyệt sẽ không lấy ngươi,cho dù trên đời này chỉ còn lại có một mình ngươi là nữ nhân, ta cũng tuyệt sẽkhông lấy ngươi, giờ ngươi đã nghe và hiểu rõ chưa?"

Lan Bích công chúa giậtmình, không ngờ dưới tình huống như vầy mà Phó Thanh Dương lại còn dám làm tráiý nàng.

Nhưng chỉ trong chốc lát,nàng lại phục hồi khuôn mặt tươi cười như cũ, "Ta đây cũng muốn thay đổichủ ý, hai trăm, ta muốn hai trăm nam nhân ngủ với lão bà của ngươi, hơn nữa sẽngủ ngay tại trước mặt ngươi cho ngươi xem..." Nói xong, cánh tay nàngvung lên, từ phía sau nàng lập tức có hai người Nữ Chân đi lên trải một tấm dathú trên cỏ làm thảm. "Bây giờ, ngươi có thể từ từ thưởng thức một chút,bọn họ..."

Mắt thấy người Nữ Châncao lớn kia đem Lâu Thấm Du đặt trên tấm thảm da thú, sau đó bắt đầu cởi quầnáo, hai mắt Phó Thanh Dương đột nhiên bắn ra ánh hàn quang khiến người ta sợhãi.

"Ngươi. Tới. Số. Rồi!" Hắn âm trầm nói.

"Sao?" Lan Bíchcông chúa tưởng hắn đang nói với nàng.

"Còn cóngươi..." Phó Thanh Dương chuyển mắt sang nhìn Lan Bích công chúa,"và ngươi!" Cùng với người Nữ Chân giảo hoạt tự cho là thông minhkia. "Tất cả các ngươi chết chắc rồi!"

Lan Bích công chúa vẫnbình tĩnh, bật cười như điên, "Ngươi? Một mình ngươi?" Một chút nàngcũng không tin. "Một mình ngươi có khả năng chống lại hai, ba trăm ngườicủa ta? Huống chi lão bà của ngươi còn trong tay chúng ta..."

Chỉ trong nháy mắt.

Đây không phải là từchính xác để hình dung, thật sự chưa đầy một cái nháy mắt, chữ "tay"của nàng vừa ra khỏi miệng thì tất cả còn vẫn bình thường, nhưng chữ"tay" vừa mới nói xong, ngay cả miệng còn chưa kịp đóng lại, Lâu ThấmDu đang nằm trên thảm đã không còn bóng dáng, "biến mất không chút dấu vếtnào".

Lan Bích công chúa khôngkhỏi kinh ngạc ngẩn ngơ, theo bản năng giương mắt lên nhìn, thoáng chốc khôngthể tin nổi trợn tròn con ngươi.

Trước mắt, chẳng nhữngPhó Thanh Dương đang đường hoàng ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, mà Lâu Thấm Dukia đáng lẽ ở trong tay nàng nay đã an an ổn ổn nằm trên khuỷu tay của PhóThanh Dương!

Nộ Tu La tính tình dữ dằnđệ nhất thiên hạ; khinh công lại độc nhất vô nhị, không ai sánh kịp.

Lúc Lâu Thấm Du còn đangnằm trong tay người Nữ Chân cao lớn kia thì hắn không dám hành động thiếu suynghĩ, ngay cả một chút mạo hiểm cũng không dám; nhưng mà một khi Lâu Thấm Du bịthả xuống tấm thảm, thoát ly sự kềm chế của người Nữ Chân cao lớn kia, hắn đãcó thể không từ bất cứ sự mạo hiểm nào cướp lão bà về.

"Thanh...ca?"

Tựa hồ có thể cảm nhậnđược vòng tay ôm ấp và hơi thở quen thuộc, thần trí Lâu Thấm Du nãy giờ vẫn nửatỉnh nửa mê bỗng hoảng hốt giãy dụa mở ra đôi mắt nâu mơ mơ màng màng.

Nhất thời, Phó ThanhDương cảm thấy an tâm hơn, bởi vì nàng vẫn mạnh khỏe không bị sao cả.

"Không có chuyện gìđâu, tiếp tục ngủ đi!" Hắn cúi đầu nỉ non trấn an, cánh tay trái vuốt mắtnàng lại để nàng ngủ ngon, tay phải điểm nhẹ vào huyệt ngủ của nàng, lại dùngmột tấm áo choàng dày quấn xung quanh nàng kỹ lưỡng, để nàng khỏi bị lạnh, sauđó hắn mới giương mắt nhìn về phía trước...

Có thể không kềm chế đượcrồi!

Ánh mắt vừa chạm vào thânhình Lan Bích công chúa, trong khoảnh khắc, gương mặt tuấn mỹ một cách khôngthể diễn tả nổi kia lập tức biến đổi, trên trán nhăn lại vì căm giận phẫn nộ,sắc mặt xanh mét, hai tròng mắt đỏ đậm phát ra hào quang dữ dằn như ngọn lửa,làm người ta kinh hồn táng đảm, không lạnh mà run.

"Các ngươi..."Tay phải thọc vào thăm dò chiếc túi trên yên ngựa, hắn thô bạo rống giận lên."Tất cả đều đáng chết!"

Không hẹn mà cùng, xa xasau tảng đá lớn ba người bọn Độc Cô Tiếu Ngu thấy hắn vừa vung tay lên, lập tứccùng nhất trí ôm đầu lui lại đằng sau, tựa như rùa rụt vào mai.

Sau đó, Phó Thanh Dươngrút tay phải trong túi trên yên ngựa ra, còn chưa kịp thấy rõ hắn rốt cuộc lấyra cái gì, đã thấy tay kia của hắn vung lên, dùng lực ném; Lan Bích công chúahồ nghi nhìn xem, ngay sau đó, dường như để trả lời nghi vấn của nàng, mộttràng tiếng nổ ầm ầm như động đất bạo liệt vang lên bên trong đội ngũ người NữChân đứng phía sau nàng.

"Aaa.. "

Giống những người Nữ Chânkhác, Lan Bích công chúa hoảng sợ thất thanh thét lên chói tai, hai chân haitay bò bò kiếm đường trốn, trốn, trốn...tránh xa hắn ra, nhưng khi nàng cònđang thở hồng hộc, kinh hồn táng đởm tưởng đã né thoát khỏi trận bạo chấn khủngbố kia thì từ tay phải của Phó Thanh Dương lại tung ra một luồng sáng, thế làtiếng nổ rầm rập vang lên như sơn băng địa liệt, từng tràng từng tràng liên tụckhông ngừng, làm người ta tê tâm liệt phế cố tìm cách thoát ra khỏi đám lửacháy tưng bừng khói bốc mù mịt.

Núi không lở, đất khôngnứt, nhưng cửa địa ngục lại rộng mở!

Trong trận khói lửa tungbay mù mịt, tiếng người Nữ Chân kêu lên thê lương thảm thiết, bọn họ người thìđứt tay, kẻ thì cụt chân, nứt bụng đổ ruột, thanh âm rên rỉ không ngừng, còn cókhông ít người trên người vẫn còn bốc cháy, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiếtcuồng loạn như bị lột da, phảng phất như một cột lửa chạy thẳng về phía trước,mù quáng chạy loạn chung quanh, cho đến khi ngã xuống, sau đó run rẩy bị đốtcháy sém.

Những người còn lại chậtvật bôn tẩu kêu la sợ hãi, tựa như chuột bị mèo truy đuổi ba chân bốn cẳng chạytrốn mất dạng, nhưng mặc kệ bọn họ chạy trốn tới đâu, tiếng nổ ầm ầm liền theotới đó, sau khi tiếng nổ dứt, đất đá vỡ vụn loạn xạ, lại có một đống người bịném lên giữa không trung, da thịt vỡ vụn, máu huyết bầy hầy, thê thảm ngãxuống...

Trong không khí nồng nặcmùi hỏa dược và khói thuốc súng gay cả mũi, còn có mùi máu tươi làm người tangửi thấy chỉ muốn ói, hai, ba trăm ngườiNữ Chân chỉ trong chừng nửa khắc chỉ còn lại một nửa, mà Lan Bích công chúa sớmđã không còn bóng dáng, không biết là đã đào tẩu, hay là đã sớm nằm sấp nơi địangục rồi.

Nhưng lửa giận của PhóThanh Dương vẫn chưa hết, đôi mắt đỏ sậm vẫn ngùn ngụt thiêu đốt như trước.

Thế là tiếng nổ lại tiếptục vang ầm ầm lên không ngừng, tay hắn không ngừng rờ cái túi, móc ra móc vào,móc ra móc vào...

"Ừm,Thanh...ca..."

Đột nhiên, tay đang thòvào túi ngừng lại, đôi con ngươi đỏ sậm dịu lại, chỉ thấy Lâu Thấm Du vẫn đangngủ say, ánh mắt lại tựa hồ như bị chút quấy rầy, làn môi khẽ mở, hàng mi nhẹnhàng run động như đang gặp phải giấc mộng bất an.

Nhưng chỉ một lát sau,hàng mi nàng liền khép chặt lại, bởi vì tiếng nổ đã ngừng, nàng không còn bịquấy rầy giấc ngủ nữa.

Thế là ánh mắt đang lộ rahung quang giận dữ cũng bị dập tắt, sau đó bàn tay móc từ túi duỗi ra trốngrỗng, trìu mến nhìn người trong lòng, đối với thi thể chất thành núi, máu chảythành sông, tiếng kêu rên khắp nơi xung quanh kia, hắn cũng chẳng thèm liếc mắtlấy một cái, nghênh ngang quay ngựa bỏ đi.

Sau tảng đá lớn ba ngườibọn Độc Cô Tiếu Ngu không khỏi nhìn nhau dò xét, cứng họng.

Cứ như vậy đã bỏ đi rồi?

Không phải còn có màn"kết thúc" sao?

※※※

"Thanh Dương."

"Đại ca?"

"Hôm qua tại saongươi ”chơi” được một nửa đã bỏ đi?"

"Quấy rầy giấc ngủcủa lão bà ta."

Độc Cô Tiếu Ngu vẻ mặthoạt kê không nói gì, chỉ giật mình kinh ngạc, việc này quả thực là kỳ tích,cho tới nay, khi Phó Thanh Dương nổi cơn cuồng bạo lên, ngoại trừ phải đứng lênđánh nhau với hắn một hồi, cho tới bây giờ không ai có thể ngăn cản hắn cả,ngay cả lão nương mà hắn rất sợ hãi cũng đều thúc thủ vô sách, hoàn toàn bó taytrước cơn giận của hắn.

Từ trước đến nay mà cáithứ như hắn bốc hỏa lên là hoàn toàn mất lý trí, sáu đời họ hàng hắn cũng khôngnhận.

Nhưng hiện tại, lại cóngười có cách làm cho hắn nửa chừng tự động ngừng tay lại, mà người đó thậm chíkhông cần phát ra nửa tiếng trong cổ họng, chỉ vì đang ngủ!

"Lan Chu?" Hắnnhư đang suy nghĩ gì đó nhìn nhìn theo bóng lưng của Phó Thanh Dương.

"Đại ca?"

"Ta nghĩ, có lẽkhông cần chúng ta phải nhiều chuyện, bản thân Thanh Dương có thể thu phục đệmuội rồi."

"Ta đồng ý."

Lâu Thấm Du huệ chất lantâm như vậy, nàng nhất định sớm cảm nhận được tâm ý của Thanh Dương đối vớinàng, cho nên nàng mới nói hắn là một nam nhân thiện lương khoan dung lại ônnhu săn sóc!

Đối với nàng, hắn chínhthật là như vậy.

Bởi vậy trước khi đến HãnHải, ba người bọn Độc Cô Tiếu Ngu liền tách ra khỏi nhóm của Phó Thanh Dương,lúc sắp chia tay, Độc Cô Tiếu Ngu đặc biệt gọi Phó Thanh Dương ra một bên dặndò.

"Hãy chiếu cố tốtcho đệ muội, nàng là một nữ nhân tốt."

"Ta biết."

"Mặt khác, ta muốnngươi để ý một chút" Độc Cô Tiếu Ngu nhỏ giọng dặn. "trên đường đi,nếu nghe được trên giang hồ có lời đồn đãi nào đặc biệt, thí dụ như tin tứclinh tinh của các bang các phái, nếu là có, bất kể lớn nhỏ, phải tức khắctruyền tin về nhà cho ta biết."

"Nhưng không phảichúng ta đã lui ra khỏi chốn giang hồ rồi sao? Tại sao phải cố ý đi tìm hiểu chuyệnnày?" Phó Thanh Dương hoang mang hỏi.

Độc Cô Tiếu Ngu vẻ mặtbất đắc dĩ cười khổ, thở dài. "Nếu ta đoánkhông lầm, sắp tới trên giang hồ lại sẽ có một hồi đại loạn, tuy là không quanhệ gì đến chúng ta, nhưng Cung gia phiêu cục, Mộ Dung thế gia và Lục Ánh sơntrang, bọn họ vẫn là người trong giang hồ, đến lúc đó khẳng định sẽ bị liênquan, chúng ta cũng không thể ngồi yên không để ý đến."

"Ta đã hiểu."Phó Thanh Dương vâng lời. "Ta sẽ để ý."

"Tốt, vậy hãy tự bảotrọng" Độc Cô Tiếu Ngu vỗ vỗ vai hắn. "Sau khi mãn hạn hai năm, hãynhanh về nhà đi, ở nhà mọi người đều trông chờ ngươi và lão bà của ngươiđó!"

Lại thì thầm dặn dò vàicâu nữa, sau đó hai bên liền vẫy tay nói lời từ biệt, một bên quay về trungnguyên, một bên trực tiếp tiến vào Hãn Hải.

"Thanh ca."

"Hả?"

"Hôm qua thật kỳquái gì đâu! Chàng và đại ca, nhị ca, Tứ đệ ở phòng phía trước uống rượu nóichuyện phiếm với vị bằng hữu người Nữ Chân kia, ta mệt mỏi nên ra phòng sau ngủtrước, nhưng sao vừa tỉnh dậy chúng ta đã lên đường rồi?"

"Nàng muốn biếtnguyên nhân?"

"Ừ."

"Đại ca nói cái đókhông quan trọng, dặn ta không cần nói với nàng."

Lâu Thấm Du thật khôngbiết nên khóc hay nên cười, nam nhân này có thể bớt ngay thẳng một chút haykhông, ngay cả tùy tiện nêu ra một cái lý do gạt nàng cũng không làm!

Quên đi, đổi đề tài đi!

"Thanh ca, chưa đầymột tháng nữa sẽ đến ngày mồng tám tháng chạp đó!"

"Cho nên?"

"Chúng ta không cầnquay về Lục Ánh sơn trang sao?"

"Tại sao phảivề?"

"Về nhà mừng lễ nămmới a!"

"Không cần, nơi nàocó ta thì nơi đó là nhà của nàng, theo ta cùng nhau mừng lễ năm mới chính là ởnhà mừng lễ năm mới!"

Lại nói chuyện kiểu giatrưởng của đại nam nhân nữa rồi!

Nhưng không biết vì sao,ngữ khí nam nhân như thế lại làm Lâu Thấm Du cảm nhận được ngọt ngào lại cảmđộng, ấm áp, nhịn không được nở nụ cười vui sướng.

Đúng vậy, ở bên cạnh hắnchính là nhà của nàng!

※※※

Sắc Lặc Xuyên thông ngầmdưới chân núi, bầu trời giống như một cái lều lớn, bao phủ khắp nơi.

Mây bạc mờ mịt trên cao,cỏ xanh bao la lồng lộng gió, ngưu dương từng bầy lững thững khắp nơi.

Phóng túng rong ruổi trênđại mạc thảo nguyên mênh mang rộng lớn, lướt qua hồ nước, đi qua con sông,thưởng thức cảm giác "màn trời chiếu đất”; trong tiếng mã đầu cầm dudương, cùng người Mông Cổ thô hào sảng khoái uống rượu cưỡi ngựa, ngâm xướngnhững bài thơ thất ngôn về dũng sĩ kiên cường bất khuất; khi mặt trời lặn mấtsau sa mạc mênh mông bát ngát, hắn lại ôm nàng rúc vào bầu trời đêm rạng rỡ ánhsao nghe tiếng gió đêm.

Lâu Thấm Du vừa thở dàisợ hãi, vừa ngưỡng mộ hưởng thụ mỗi một giờ mỗi một khắc ngao du nơi đại mạc,đối với nàng mà nói, đây không chỉ là một cuộc lữ hành hết sức tinh thuần thúvị, mà còn là một cuộc hành trình tâm linh hết sức phong phú.

Đã mười tám năm nay, tầmnhìn của nàng thủy chung chỉ gói gọn trong một Lục Ánh sơn trang nho nhỏ, xanhất cũng không ra khỏi thành Nam Xương, nghe được nhiều nhất cũng chỉ là thắngcảnh và con người ở trung nguyên, sức tưởng tượng có phong phú đến mấy, cũngkhông có cách nào chân chính hiểu biết được thế giới bên ngoài đến tột cùng lànhư thế nào; cho tới bây giờ, nàng mới có cơ hội tận mắt thấy thế giới này rộnglớn phong phú đa dạng như thế nào, tự mình cảm nhận được bản thân mình thật nhỏbé và ấu trĩ biết bao nhiêu.

Nàng rất cảm động, cũngrất cảm kích.

Nếu không phải vị phuquân bá đạo cấm không cho nàng rời khỏi nhà quá ba thước kia mang nàng xuấtmôn, nàng vĩnh viễn cũng chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng kiến thức nông cạn.

"Thanh ca, lấy tayxé thịt ăn mà không sợ bẩn sao?" Nàng hỏi nho nhỏ.

"Sợ bẩn sao không đirửa tay trước!" Phó Thanh Dương tức giận nói. "Đây là thói quen, gọilà nhập gia tùy tục, nàng cũng phải làm theo, nếu không chính là không tôntrọng bọn họ!"

"Dạ" Lâu ThấmDu ôn thuần đáp lại.

"Sau này bất kỳ điđến đâu, mặc kệ chỗ đó tập tục có bao nhiêu lạ lùng khiến người ta khó thể chấpnhận, người ta làm thế nào, nàng cứ làm theo thế ấy, mà phải làm một cách vôcùng thích thú, tuyệt đối không thể lộ ra một chút nào ghét bỏ hoặc miễn cưỡng;người ta có thành ý chiêu đãi nàng, nàng phải cảm kích mà tiếp nhận, như vậy ngườita mới có thể tự nhiên chấp nhận nàng, mà sẽ không xa lánh nàng, hiểukhông?"

"Hiểu rồi."

"Tuy rằng bọn họ làngười dị tộc, tập tục sống khác nhiều so với chúng ta, có lẽ nàng thấy bọn họdã man lạc hậu, nhưng kỳ thật bọn họ cũng có rất nhiều cái đáng giá để chúng tahọc tập..."

Có sao?

"Như cái gì?"

"Thí dụ như, hoàncảnh cư trú của bọn họ khác với người trung nguyên chúng ta, phải đóng bè màsống, vì thời tiết thay đổi mà phải di chuyển xung quanh, cuộc sống như thếphải chăng bất ổn mà lại vất vả, nhưng bọn họ lại bình thản chịu đựng gian khổ,tinh thần bất khuất bất chấp hoàn cảnh khó khăn gian khổ để cố gắng sinh tồnnày, nàng không thấy đáng giá cho chúng ta học theo sao?"

Dù nam hay nữ, tinh thầnkhông dễ dàng khuất phục đều tất yếu.

"Đáng giá!"

"Cho dù sinh hoạttại nơi khác nhau, bất đồng ngôn ngữ, tập tục văn hóa cũng thật khác nhau,nhưng chúng ta là người, bọn họ cũng là người, không ai là hoàn mỹ, bọn họ cóưu điểm, chúng ta cũng có khuyết điểm" Phó Thanh Dương nghiêm túc giảng giải,đem toàn bộ những lời răn dạy của lão cha năm đó ra. "Cho nên, không đượctùy tiện khinh thường người ta, hiểu chưa?"

"Ừ, ừ, ta đã biếtrồi." Lâu Thấm Du vui lòng phục tùng nhất nhất nhớ kỹ.

Cứ như vậy, trên đườngđi, Phó Thanh Dương cũng ra sức "dạy" nàng, khiến nàng mở mang tầmmắt, đồng thời lòng dạ cũng mở mang theo.

Bởi vì cuối cùng nàngcũng có thể chân chính lý giải được cha chân chính mong muốn điều gì.

Không liên quan gì đếnviệc có là người trong giang hồ hay không, địa vị giữa phu thê có ngang hàngkhông cũng không sao, cuộc sống bình thường hay không cũng không hề liên quan,đó cũng chỉ vì cá nhân phụ thân gặp bất hạnh mà nảy sinh ý tưởng như vậy, tưởngchỉ cần có thể rời xa cuộc sống giang hồ phức tạp, phu thê có thể ở địa vịngang hàng nhau, trải qua một cuộc sống bình bình thường thường là đã có thểđạt được hạnh phúc như ông hằng mong ước.

Nhưng thật ra, cái chachân chính mong muốn là giữa nam và nữ, phu và thê có yêu thương, tôn trọng,quan tâm và săn sóc lẫn nhau.

Cho dù ở chốn bão tốcuồng phong, hay thân hãm vào chốn giang hồ thị phi, giữa phu thê không hềngang hàng nhau, cuộc sống bình thường xa vời khó chạm tới như khoảng cách giữađất và trời, nhưng chỉ cần giữa vợ chồng có tình cảm, tự nhiên sẽ có hạnh phúc.

Đây chính là khát vọng”hạnh phúc bình thường” không thể đạt được kia của cha, mà tình cảm này, hạnhphúc này, nàng đã có được từ phu quân của nàng.

Tuy hắn bá đạo, hắn thôlỗ, hắn không nhẫn nại, hắn gia trưởng kiểu đại nam nhân, nhưng hắn theo cáchriêng của mình tôn trọng nàng, quan tâm nàng, săn sóc nàng; đến như tình yêu,hắn chưa bao giờ thổ lộ qua, theo tính tình của hắn, chắc cũng sẽ không có khảnăng nói ra miệng, nhưng giờ phút nào nàng cũng có thể cảm nhận được tình yêuchân thành, thuần nam tính của hắn, thật thâm sâu chân thực bao bọc nàng, trântrọng nàng.

Mà tình cảm của nàng đốivới hắn, lại gần như sùng bái tín nhiệm, cũng có vài phần kính yêu như con gáiđối với phụ thân, vài phần ỷ lại không muốn xa rời như con gái đối với mẫuthân. Bởi vì hắn cũng như phụ thân dung túng nàng, bảo hộ nàng, cũng giống nhưmẫu thân quan tâm nàng, yêu thương nàng, còn giống như lão sư dạy bảo nàng, sửađổi rất nhiều quan niệm ấu trĩ và bế tắc của nàng.

Những điều này là dotrong quá trình nàng trưởng thành đã thiếu sót.

Nhưng mà hết thảy nhữngthứ này đều không thể so sánh với nhu tình đã khắc sâu trong tim nàng, đó làtình ý giữa nam và nữ, cũng là tình cảm giữa phu và thê.

Thế là nàng đã hiểu rõ rarồi, vì sao khi nàng và Vũ Văn Tĩnh Nhân xa nhau, nàng chưa từng tưởng nhớ tớihắn, vì sao nàng có thể dễ dàng bỏ hắn mà lựa chọn một người xa lạ khác nhưvậy, bởi vì nàng đối với Vũ Văn Tĩnh Nhân chỉ có tình bằng hữu, mà không cótình nam nữ.

Cho đến nay dù nàng đãmười tám tuổi, nhưng thật ra vẫn chính là một tiểu cô nương ngây thơ như cũ, kểtừ khi gả cho Phó Thanh Dương, nàng mới dần dần trưởng thành làm một nữ nhânthành thục, đến giờ mới biết đến chữ "tình".

Cuối cùng nàng đã trưởngthành!