Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Chương 3



Không thể để râu chạm vàotân nương tử!

Mấy lần run rẩy giơ lênbỏ xuống cái que gạt tấm khăn voan hồng trên đầu tân nương tử, Phó Thanh Dươngcuống quít lui từng bước về phía sau, bỏ lại cây que trên bàn, kinh hồn tángđởm nuốt nước miếng trong yết hầu, lau đi mồ hôi lạnh toát ra đầy đầu.

Suýt chút nữa quên mấtlời lão nương đã dặn!

Nếu quên chắc hậu quảtuyệt không thể gánh nổi a, bị rút gân lột da vẫn là trừng phạt nhẹ nhất rồi,hơn phân nửa là sẽ bị lột hết quần áo kéo đi từ đầu thôn tới cuối thôn, hoặc làđem chim đi dạo nơi vắng vẻ tĩnh mịch, lúc trước thì còn không sao, nhưng giờhắn đã trưởng thành rồi a...

Nghĩ đến đây tay hắn runrẩy kịch liệt, xoay người bỏ chạy.

"Ta đi cạo râu trướcrồi sẽ gạt khăn voan đỏ!"

Hạ khăn voan đỏ thẫmxuống, Lâu Thấm Du kinh ngạc nghe tiếng bước chân hốt ha hốt hoảng nhanh chóngchạy về phía cái bồn nước ở phòng ngoài, sau đó là tiếng nước xối ào ào, còn cótiếng người nào đó đang giải thích.

"Mẹ ta đã ngàn lầnvạn dặn, không cạo râu không được chạm vào tân nương tử."

"Chàng..." Nàngcười nhẫn nại."thực rất hay nghe lời của bà bà?"

"Mẹ ta thực hung dữ,ta tất nhiên sợ rồi!"

Một đại nam nhân sức vócnhư trâu như ngựa, không nói tránh đi là hắn hiếu thuận, mà lại thành thật thừanhận là bởi vì mẹ hắn thực hung dữ nên hắn sợ mà phải nghe lời.

Vị hôn phu của nàng thậtsự rất chân chất, rất thú vị.

Một hồi lâu sau, cuốicùng tiếng bước chân lại nhẹ nhàng đi về hướng nàng, sau đó khăn voan của nàngbị xốc lên, mũ phượng nặng trịch cũng được gỡ xuống, theo bản năng, nàng giươngmắt ngước lên nhìn vị tân lang, tò mò muốn thấy chân diện mục bị che dấu dướimớ râu ria xồm xoàm kia của hắn.

Vì sao bà bà ra mệnh lệnhcho hắn trước khi thành thân không được cạo râu?

Ngay sau đó khi tầm mắtcủa nàng vừa chạm đến gương mặt được cạo râu nhẵn nhụi bóng loáng sạch sẽ kia,không tự chủ được rít vào một hơi, đôi mắt trợn tròn sáng quắc, ngây người ranhìn.

Không thể nào, trên đờinày thực sự có một nam nhân đẹp như thế hay sao?

Nếu thế gian này thực sựcó cái gọi là "mỹ nam tử trong mỹ nam tử", vậy nam nhân trước mắtnàng có thể nói là hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu này. Hắn tuấn mỹ đến khôngthể tưởng tượng nổi, không nghi ngờ gì nữa hắn có thể làm cho nữ nhân trongthiên hạ thần hồn điên đảo, đánh mất tâm trí, phản bội cha mẹ, bán đứng tỷmuội, thậm chí sẽ khiến người ta hoài nghi rằng đây có phải là phàm nhân haykhông.

May mắn, đây là một loạituấn mỹ tinh khiết dương cương, nếu không thực khiến người ta tưởng hắn là mỹnữ.

Cũng khó trách, võ lâm đệnhất mỹ nữ Lâu Nguyệt Lan, trong miệng hắn lại là "bộ dạng cũng không tệlắm" mà thôi, nếu đem ra so sánh, chỉ sợ Lâu Nguyệt Lan vẫn còn kém hắnvài phân!

Lúc này nàng mới hiểu vìsao bà bà mệnh lệnh hắn phải để râu.

"Nhìn ta chăm chămlàm gì?" Phó Thanh Dương sờ sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi.

"Ta nghĩ..." hámiệng ra rồi lại ngậm miệng lại, thanh âm của Lâu Thấm Du có chút khàn khàn."hay là chàng cứ để râu như xưa đi!"

Để mỗi lần hắn xuất môntrở về, khỏi phải thấy cảnh một bầy cô hồn dã quỷ thất hồn lạc phách lẽo đẽo đitheo sau hắn.

"Không đượcđâu!" Phó Thanh Dương xoay người lại rót rượu, hai tay bưng lên một ly,rồi lại xoay người bưng một ly khác cho nàng. "Mẹ ta nói, sau khi thànhthân phải hứa không được để râu nữa, ngay cả một cọng cũng không được đểsót!" Ý chỉ của lão nương, hắn cũng không dám không tuân. "Đây, rượugiao bôi, uống đi!"

Nhìn ly rượu giao bôitrong tay, Lâu Thấm Du bất giác cười khổ.

Việc này thật sự cũngkhông đúng ước nguyện của nàng, nàng mong chờ là một trượng phu bình thường,một cuộc sống bình thường, nhưng vị phu quân này của nàng, tuy chỉ là một anhchàng buôn ngựa bình thường, lại thập phần tuấn mỹ một cách thái quá, nàng cũngkhông biết có một vị phu quân tuấn mỹ như thế, cuộc sống còn có thể bình thườnghay không.

Giờ bọn họ đã bái đườngthành thân rồi, nàng có thể làm được gì chứ?

Bất đắc dĩ nhẹ nhàng thởdài một hơi, nàng từ từ uống rượu giao bôi xuống. Quên đi, cũng là nàng đã chọnhắn, nàng vốn không có quyền oán giận, chỉ có thể hết sức thích ứng với hắn.

Mặc kệ hắn là mỹ nam tửhay là quái vật, hắn đều đã là trượng phu của nàng.

Thế là nàng quyết tâm đemhết mọi lý trí kiên định, ý chí kiên cường của mình ra, dứt khoát kiên quyếtdời ánh mắt trở lại trên mặt Phó Thanh Dương, sau đó cố gắng kềm chế không đểcho tâm thần của mình bay lên chín từng mây nữa.

Thật hy vọng có thể sớmquen đi vẻ tuấn mỹ của hắn.

"Nàng không đói bụngsao? Còn không mau lại đây ăn chút!" Phó Thanh Dương sớm đã bắt đầu ngồivào bàn ăn như sói nuốt như hổ, nhưng cũng không quên săn sóc lão bà mới cưới.

Nhìn hắn là đã no rồi,đâu còn nghe đói nữa!

"Ta...không đóibụng."

"Ta thì đói muốnchết!" Phó Thanh Dương thức ăn đầy miệng, lời nói hàm hàm hồ hồ, không rõđâu là mồm đâu là miệng. "Mười ngày nay ta chạy như ma rượt, ngay cả bánhbao cũng đều là ngồi trên lưng ngựa mà cắn."

Hèn chi hắn lại lôi thôinhư vậy.

"Thật ra chàng cóthể trễ một hay hai ngày cũng không sao, tiểu muội nàng cũng sẽ không..."

"Như vậy khôngđược!" Phó Thanh Dương quả quyết phủ định. "Đại bá nói, không đượcthất tín với bất cứ ai, nếu đã hứa hẹn chuyện gì đó với người ta, bằng bất cứgiá nào chúng ta cũng phải làm cho bằng được, nếu không thì đừng có hứa hẹn vớingười ta; Lục thúc cũng nói qua, đã đáp ứng chuyện gì, cho dù phải trả bằngtính mệnh mình cũng trăm lần triệu lần không thể trái lời..."

"Nói vậy cũngphải." Lâu Thấm Du lẩm bẩm nói, ánh mắt lưu luyến nhìn từng đường nétduyên dáng trên gương mặt kia của hắn, bất tri bất giác lại bắt đầu đâm ra kinhhoảng.

"Cho nên, nếu ta đãhứa là ngày hôm nay nhất định sẽ giao hàng, cho dù mất mạng ta thể nào cũngphải giao hàng cho bằng được!"

"Ừ."

"Mặc dù là lúc đầucó xảy ra một chút chuyện ngoài dự liệu, nên ta mới thiếu chút nữa không đếnkịp..."

"Ừ."

"Nhưng đây vẫn làtrách nhiệm của chính bản thân mình..."

"Ừ."

"Tóm lại, đại trượngphu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!"

"Ừ."

"..."

Cuối cùng nghe ra hìnhnhư lão bà của mình chỉ trả lời cho có lệ, Phó Thanh Dương hồ nghi nghiêng mặtnhìn lại, bắt gặp lão bà lại đang ngắm nhìn hắn chăm chăm không hề chớp mắt,hàng lông mày phong nhã của hắn nhăn lại.

"Lại nhìn ta chămchăm làm chi?"

Xem ra, vị phu quân nàycủa nàng dường như tuyệt không biết dung mạo chính mình hấp dẫn người khác nhưthế nào.

Khẽ thở dài, Lâu Thấm Dulại cố gắng dời tầm mắt đi chỗ khác, nàng tự nhận bản thân mình cũng không phảimột nữ nhân hay chú trọng vẻ ngoài, nhưng một khi đối mặt với vị phu quân này,nàng mới bắt đầu phát hiện ra rằng mình cũng thực là tục tằng, đối mặt với namnhân tuấn mỹ cũng sẽ nhìn đến thất thần.

Nói đi rồi cũng phải nóilại, cái này cũng không thể hoàn toàn trách nàng a, vị phu quân này của nàngthật sự tuấn mỹ một cách quá hoang đường!

Nghĩ vậy, nàng quyết địnhthỉnh phu quân giúp nàng một chuyện nhỏ, để nàng tránh không cẩn thận bị thấtthố trước mặt người khác, thế là nàng nhẹ giọng kêu "Quan nhân..."

Phụt!

Một ngụm canh hạt sen đềubị phun ra ngoài, "Nàng, nàng, nàng..." vừa ho sằng sặc Phó ThanhDương vừa thất thanh khiển trách. "Nàng gọi ta là cái gì?" Nghe lầm,hắn nhất định đã nghe lầm!

"Quan nhân a!"Lâu Thấm Du trả lời, kinh ngạc phát hiện sắc mặt phu quân của nàng có chút táixanh, buồn bực không hiểu nàng kêu sai chỗ nào. "Thì chàng nói không đượcgọi chàng là phu quân, tướng công, cũng không cho kêu ca, ta đành phải kêuchàng là quan nhân, có chỗ nào không đúng sao?"

Trời đất bao la đều khôngđúng!

Vừa nghe nàng liên tụcgọi vài tiếng xưng hô làm người ta nổi da gà, Phó Thanh Dương không khỏi liêntục rùng mình, nàng gọi đến đâu hắn rùng mình đến đó.

"Đừng, đừng gọi tanhư vậy!" Hắn vừa ra lệnh vừa năn nỉ nói.

"Vậy thì..."Lâu Thấm Du nghĩ nghĩ. "Phó lang?"

Phù phù!

Phó Thanh Dương hoảng sợngã ngồi trên mặt đất, mặt tái mét lại. "Nàng không thể kêu kiểu khác haysao?" Nữ nhân này thật là...tại sao cứ nhất định phải dùng loại danh từkhủng bố này để gọi hắn chứ?

Lâu Thấm Du lại hạ giọngmột chút. "Lão gia?"

Phó Thanh Dương rên rỉ,"Ta đã cạo hết râu rồi còn già như vậy sao?" Bàn tay to của hắn rờtới rờ lui trên cằm của mình, hoài nghi không biết mình đã cạo sạch sẽ haychưa?

Già hay không già đâuphải căn cứ trên bộ râu mà quyết định.

Lâu Thấm Du mím môi nở nụcười. "Vậy thì kêu chàng làm sao?"

"Tên!" PhóThanh Dương hung hăng nói thật lớn, hung hăng đứng phắt dậy. "Kêu tên củata là được rồi, kêu cả tên lẫn họ cũng được, nhưng đừng có gọi ta theo cái kiểumẹ gọi con là được rồi!"

Chỉ trong chốc lát, vẻtươi cười của Lâu Thấm Du đã biến mất, sắc mặt cũng thay đổi hẳn đi.

"Tuyệt không!"Nàng kiên quyết cự tuyệt một cách lạ thường.

Đang định buông mông ngồixuống ghế, vì hai chữ trầm trọng mang theo chút bi thương phẫn nộ đau đớn kiacủa nàng, hắn kinh ngạc ngừng lại, lại tiếp tục ngồi xuống, Phó Thanh Dương hồnghi nhìn nàng chăm chú.

"Tại sao?"

Hắn vừa lên tiếng hỏi,Lâu Thấm Du lập tức nhận thấy bản thân mình đã phản ứng hơi quá, nhất thời cóchút thất thố, không biết phải giải thích như thế nào mới được, cắn môi dướichần chờ một lát sau, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, khôi phục lại vẻ mặt nhưbình thường, ngước đôi mắt sáng như thu thủy lên, thẳng thắn thành khẩn đối mặtvới phu quân của mình.

"Bởi vì..."

Không giấu diếm chút nào,nàng đem chuyện cũ bi thương đã từng kể qua cho Vũ Văn Tĩnh Nhân nghe, từngchuyện từng chuyện kể hết cho phu quân củanàng.

Để tránh lặp lại vết xeđổ của phụ thân, làm một đôi phu thê bất đồng như cha mẹ của nàng, nàng nhấtđịnh làm một thê tử không giống nương, những chuyện không nên không phải mànương đã làm, nàng tuyệt đối sẽ không làm; những chuyện nương nên làm, phảilàm, nàng sẽ dốc hết toàn lực ra làm.

Năm đó, cho dù cha mở miệnghỏi, nương cũng không giải thích với cha bất cứ chuyện gì, bởi vì nương khôngtin cha.

Cho nên, nàng phải làmmột thê tử tuyệt không giấu diếm trượng phu một chút gì, dù sao cũng sẽ ở chungvới nhau cả đời, ít nhất cũng phải tin tưởng, thẳng thắn, thành khẩn với nhau,nếu không giữa phu thê sao có thể nảy sinh tình cảm?

Tuy hắn không nhất thiếtlà hiểu hết những lời nàng nói.

"...Nương luôn mangcả tên lẫn họ phụ thân ra gọi không có chút thân tình nào, chỉ có sự khinh bỉvà khinh miệt của nương đối với cha, tuy cha là trượng phu do chính bản thânnương lựa chọn, nhưng nương khinh thường nam nhân, cũng không tin nam nhân, chodù là trượng phu của mình, ta...không muốn giống như nương..."

Dĩ vãng như vậy, mỗi lầnnhắc tới chuyện của cha mình, nàng luôn không kềm chế nổi tâm tình đau thương,mỗi câu mỗi chữ đều gằn từng tiếng như nỗi đau vĩnh viễn khắc trong lòng.

Cả đời nàng đều không thểquên được, gương mặt tràn ngập bi thương u sầu uất ức kia của phụ thân.

Phó Thanh Dương lẳnglặng, chăm chú lắng nghe, mãi cho đến khi nàng nói xong, đôi mắt hắn vẫn hoangmang như cũ, mặc dù nói cho cùng nàng ra vẻ rất bi thảm, nước mắt nước mũithiếu điều suýt chút nữa rơi cả ra, nhưng hắn nghe xong nửa ngày cũng khônghiểu vì sao nàng cự tuyệt gọi thẳng tên của hắn?

Vậy thì tên người ta đặtra để làm gì, không phải để kêu hay sao?

Hắn cũng mặc kệ là khinhbỉ hay là khinh miệt, là phẫn nộ hay là vui vẻ, gọi tên người khác chẳng qua làđể người ta biết có người đang gọi hắn mà thôi, nghĩ nhiều như vậy để làm chi?

Thật là, nữ nhân đúng lànữ nhân, thích tính toán chi li!

Thôi quên đi, hắn là namnhân khoan hồng độ lượng, lão nương nói trách nhiệm của trượng phu là phải dễdàng tha thứ cho thê tử, nàng muốn kêu thế nào thì mặc nàng kêu thế nấy đi!

Thế là, hắn lại quay đầuđi tiếp tục ăn. "Tùy nàng muốn kêu gì cũng được, dù sao sớm muộn gì cũngsẽ quen đi!"

Nghe vậy, hốc mắt LâuThấm Du nhất thời lặng lẽ ươn ướt lệ.

Nàng nhìn ra được, vị phuquân này tuyệt không hiểu những gì nàng nói, thậm chí hắn cũng không cho làđúng, nhưng hắn nghe được trong giọng nói của nàng hàm chứa đau xót, cho nênhắn nhượng bộ.

Nam nhân này có lẽ khôngthể cùng nàng thổ lộ tâm sự, ý hợp tâm đầu, nhưng hắn là một nam nhân rất biếtnhường nhịn.

"Thanh ca."

Thân ca?

Thịt nơi hai gò má củaPhó Thanh Dương vặn vẹo nghiêm trọng. "Hả?" Lão cha chết tiệt, tạisao lại đặt cho hắn cái tên này!

"Chàng có thể giúpta một việc này được không?"

"Việc gì?"

"Sau này, nếu ta lạichăm chăm ngắm nhìn chàng, vậy xin Thanh ca lập tức nhắc nhở ta một chút."

"Sao?" Phó ThanhDương giật mình, nửa người như muốn đổ sang một bên, nghi ngờ suy nghĩ một hồirồi bừng tỉnh đại ngộ, "Ta hiểu rồi, nữ nhân ngắm nhìn nam nhân thật khôngra thể thống gì, nhưng..." lại hoang mang trừng mắt nhìn. "Ta là phuquân của nàng, lão bà ngắm phu quân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, việc nàyđâu có gì không hợp với thể thống đâu?"

Lâu Thấm Du thở dài mộthơi. "Cho dù là vậy, thê tử luôn chăm chăm ngắm nhìn phu quân cũng khôngđược tốt lắm đâu?"

Nàng ngắm nhìn hắn, hắncũng đâu có mất đi miếng thịt nào, có gì là không tốt?

Phó Thanh Dương vẫn vôcùng hoang mang. "Tại sao?"

"Cáinày...ta..." Lâu Thấm Du bắt đầu cảm thấy có chút dở khóc dở cười."À, luôn luôn chăm chăm ngắm nhìn phu quân, cái đó...vậy..."

Phó Thanh Dương nhẫn nạichăm chú nhìn nàng, kiên nhẫn chờ câu trả lời của nàng, mà nàng lại cứ"vậy" cả buổi, "vậy" không ra được nửa câu tiếp theo, rốtcuộc là "vậy" cái gì? Hắn đành phải nhăn mày lại, tự suy nghĩ, hơnnửa khắc đồng hồ, hắn mãnh liệt đập tay lên đùi một cái chát, cuối cùng cũng đãnghĩ thông suốt.

"Ta biết rồi, luônngắm nghía ta mà không làm việc khác được, có phải không!"

"......" khôngbiết nói gì.

"Nhưng ta vẫn khôngrõ, tại sao nàng cứ ngắm nhìn ta mãi?"

"......" hoàntoàn không biết nói gì.

※※※

Trước đây, trong toàn bộngười ở Lục Ánh sơn trang, Lâu Thấm Du dám nói mình là người đầu tiên rờigiường, bởi vì nàng thích dậy sớm, thích xem ánh rạng đông nhen nhúm nơi đườngchân trời, đó là cảnh đẹp nhất mà nàng đã từng ngắm.

Nhưng ngày đầu tiên saukhi thành thân, nàng mới hiểu được, nàng thức dậy còn chưa đủ sớm.

"Dậy đi nữ nhân,trời đã sáng quắc rồi mà nàng còn chưa chịu dậy nữa!"

Lâu Thấm Du cả kinh tỉnhdậy, từ sau khi trưởng thành đây là lần đầu tiên nàng bị người khác đánh thứcdậy vào lúc sáng sớm, nàng thật kinh hãi, tập trung nhìn lại, thì ra là vị tânphu quân của mình đang ngồi bên giường, vẻ mặt không kiên nhẫn lay nàng dậy.

"Thanh... . . Thanhca?"

"Có kêu thân ca cũngvô dụng thôi, chừng nửa canh giờ nữa là đã tới giờ mẹo rồi, nàng tính nhàn hạ ởmãi trên giường sao?"

Giờ mẹo?!

"Nhưng mà chưa đếngiờ mẹo đã phải rời giường..." Nàng giật mình mở to mắt. "Có hơi bịsớm quá hay không?"

"Sớm?" PhóThanh Dương hừ hừ. "Đại ca của ta chưa đến giờ dần đã dậy rồi, đại tẩu củata còn phải thức dậy sớm hơn so với hắn, mà tẩu ấy cũng không có nửa câu oánhận qua!"

Giờ dần?!

"Nhưng..." LâuThấm Du cuống quít ngồi dậy, lại phát hiện hai mắt của phu quân đang chăm chúnhìn bộ ngực của nàng không hề chuyển mắt, nàng hoang mang cúi đầu xem, kinhhãi la lên một tiếng rồi lại quay đầu lại trốn trong chăn, hai gò má ngượngngùng đỏ bừng.

Trắng như tuyết, nõn nànhư bạch ngọc, cảnh xuân hơ hớ lộ ra, hèn chi người nào đó xem đến nỗi nướcmiếng cũng chảy ra.

"Trốn cái gì màtrốn!" Lau nước miếng đi, Phó Thanh Dương bất mãn cứng rắn ngăn lại."Chúng ta đã viên phòng rồi, có gì phải e lệ nữa?" Thật đáng giận,chỉ nhìn một chút thôi, thật là, thân thể nữ nhân không cho trượng phu xem thìcho ai xem? "Mau lên, xuống giường đi nữ nhân. Không phải trách nhiệm củathê tử là hầu hạ phu quân rửa mặt chải đầu thay quần áo hay sao?"

Cho dù tính tình Lâu ThấmDu xưa nay quen lạnh nhạt, lãnh đạm nhưng lúc này cũng không dám và không thểung dung đứng dậy được.

Dưới cặp mắt sáng quắccủa phu quân, nàng mặt đỏ tai hồng như tôm luộc, bắt buộc phải lăn xuống giường,bất chấp vừa mới trải qua lần đầu tiên đau đớn tối hôm qua, luống cuống taychân lục tìm áo ngắn áo dài, áo trong áo ngoài mà đêm qua đã bị phu quân némxuống gầm giường, sau một hồi lung tung mặc vào mới hơi trấn định tinh thần lạimột chút.

Không sao, không sao, nhưlời của phu quân đã nói, hắn là trượng phu, nàng là thê tử, không có cái gìphải e lệ.

Sau khi đã bình tĩnh lại,nàng liền lấy lại sắc mặt bình thường, xoay người đối mặt với phu quân, chuẩnbị làm tròn trách nhiệm của thê tử, hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu thay quần áo.

Ai ngờ ngay sau đó, khuônmặt vốn phải mất một lúc mới bình tĩnh như thường của nàng lại đỏ bừng lên nhưbị lửa thiêu.

Phó Thanh Dương toàn thânkhông mặc gì, đứng tồng ngồng khoe cây cột chống trời ra, hai tay chống lênhông, vẻ mặt không kiên nhẫn chờ nàng đến hầu hạ hắn mặc quần áo.

Dùng sức giữ chặt hai cáichân suýt chút nữa bỏ chạy mất, hít sâu vào mấy hơi, Lâu Thấm Du cố gắng ổnđịnh lại tiếng tim đang đập cuồng loạn, sau đó ra vẻ như không để ý đến bêncạnh thân thể cao lớn trần truồng của phu quân, dùng thái độ thản nhiên nhưthường hầu hạ hắn mặc vào từng cái quần từng cái áo. Tuy cố ra vẻ không có gìnhưng toàn thân nàng đều đỏ bừng, hơi thở khó nhọc.

"Thanh ca, khôngbiết đại ca làm nghề gì?" Vì để tự phân tán sự chú ý của mình, nàng thuậnmiệng hỏi.

"Làm ruộng."

Há hốc mồm.

"Thanh ca, nông dâncó thói quen làm việc vào sáng sớm, nhưng những gia đình bình thường không cónhư vậy a!"

"Gia đình bìnhthường?"

Hầu hạ Phó Thanh Dương ănmặc ổn thỏa xong, Lâu Thấm Du mời hắn ngồi xuống, bắt đầu vừa cẩn thận chảitừng sợi tóc của hắn vừa trả lời hắn, tuy hắn đã gội đầu sạch sẽ nhưng đầu tóchỗn độn như một đống cỏ dại.

"Từ trước đến nayLâu gia luôn luôn đợi qua khỏi giờ mẹo mới ăn sáng."

Qua khỏi giờ mẹo?

Thật đúng là lười!

Phó Thanh Dương nhíu nhíumày, lên cao giọng. "Được rồi! Nhập gia tùy tục, qua giờ mẹo thì qua giờmẹo, vậy để ta đến chuồng ngựa xem qua Bạch Yên và Mặc Dạ trước, nàng nhớ đemquần áo bẩn trong bọc hành lý của ta ra giặt đó."

"Dạ, ta đã nhớkỹ."

Thật vất vả lắm cuối cùngnàng mới tháo được những sợi tóc so le không đồng đều rối hỗn độn của Phó ThanhDương, cẩn thận chải chuốt cho suông lại. Sau đó Lâu Thấm Du lui ra phía sauvài bước, nhăn trán lại suy nghĩ một lát, quyết định lấy dây cột tóc hắn lên làđược rồi, theo tính chất công việc của hắn, nếu búi tóc lên cũng sẽ không duytrì được bao lâu.

Tiễn phu quân xuất mônxong, Lâu Thấm Du mới bắt đầu sửa soạn cho chính mình, rồi dọn dẹp lại phòng.

Sau đó, nàng một tay cầmnến, một tay cầm cái giỏ đựng quần áo để giặt, lầm lũi bước đi trong bóng đêmra cái giếng sau phòng bếp, thuần thục kéo nước giếng lên giặt đồ.

Lúc này, màn đêm vẫn đenkịt như trước, gió lạnh nhè nhẹ thổi qua, chính là một khắc trước khi bình minhlên, nước giếng lạnh như băng, cầm cây chày giã lên quần áo, nàng lại dường nhưkhông cảm thấy vất vả, trên môi thủy chung vẫn giữ nụ cười nhẹ.

Trước nay nữ nhân của Lâugia không bao giờ làm việc nhà ngoại trừ nàng.

Từ lúc nàng bắt đầu tiếpnhận xử lý trang vụ, công tác thu chi sổ sách, nàng luôn cố gắng học tập làmviệc nhà, từ công việc quét tước phòng đến nữ công gia chánh hoặc việc bếp núc,bởi vì nàng đã sớm hạ quyết tâm làm một thê tử bình bình thường thường.

Trước nay nữ nhân Lâu giađều luôn có tỳ nữ hầu hạ, ngoại trừ nàng.

Nàng luôn kiên trì tựmình chăm sóc lấy bản thân mình, tự mình dọn dẹp gian phòng của chính mình,trang phục của mình rách thì mình tự vá, quần áo của mình thì mình tự giặt lấy,ngoại trừ điểm tâm, nàng cũng tự mình nấu lấy thức ăn cho riêng mình.

Nàng không biết mình làmtốt hay không, bởi vì mẫu thân cùng đại tỷ, nhị tỷ không tự làm, không ai dạynàng, chỉ điểm nàng, nhưng nàng luôn dốc hết toàn lực ra làm, không hiểu cũngkhông ngại học hỏi hạ nhân, hỏi nữ đầu bếp, hỏi nha hoàn, cố gắng tối đa đạtđến yêu cầu cao nhất, hoàn mỹ nhất.

Tất cả, tất cả đều chỉ vìmột ngày như hôm nay, gả cho một trượng phu bình bình thường thường, làm mộtthê tử bình bình thường thường, trở thành một đôi vợ chồng bình bình thườngthường, sống những tháng ngày bình bình thường thường như khát vọng của phụthân.

Nay, cuối cùng nàng đã cócơ hội thực hiện tâm nguyện đó rồi!

Có chút thỏa mãn và chútmong đợi, sau khi làm xong những việc mà bổn phận một thê tử phải làm, Lâu ThấmDu cười nhẹ mang theo một tâm tình hưng phấn đi về phía chuồng ngựa.

Ven đường nàng gặp bọn hạnhân lục tục dậy sớm làm công việc hàng ngày, những người này lúc trước luônhòa hợp sống chung với nàng, nhóm nha hoàn nô bộc luôn nói nói cười cười vớinàng, nay tất cả đều có vẻ mặt không được tự nhiên vội vàng hành lễ với nàng xongrồi vội vàng quýnh quáng chạy đi, thực rõ ràng là đang trốn tránh nàng.

Vẫn tưởng nàng sẽ gả đếnVũ Văn thế gia làm đại thiếu nãi nãi Tam tiểu thư, thế mà lại tự nguyện"đắm mình" gả cho một gã buôn ngựa thấp kém, ngay cả bọn hạ nhân cũngkhông thể chấp nhận.

Nàng không thèm để ý mỉmcười, tiếp tục đi về phía trước. Nàng chẳng thấy có gì phải thẹn khi làm thê tửcủa một gã buôn ngựa cả.

Dù sao sau khi thànhthân, nàng sẽ đem công việc đau đầu trong trang này chuyển giao cho nhị tỷ xửlý, từ nay về sau nàng không phải trông nom hạ nhân trong trang nữa, nếu bọn họkhông biết phải đối mặt với nàng như thế nào, vậy nàng cũng sẽ không miễn cưỡngbọn họ, miễn cho bọn họ phải khó xử.

Xa xa nhìn thấy bênchuồng ngựa, Phó Thanh Dương đang đứng đưa lưng về phía nàng. Hắn đang chảilông cho Bạch Yên, Lâu Thấm Du liền gia tăng cước bộ chạy nhanh lại.

"Thanh ca, mọi việccó tốt không?"

"Ta vừa mới thaymóng cho Bạch Yên, còn Mặc Dạ nữa!" Phó Thanh Dương cũng không quay đầulại nói.

"Nhưng sắp tới giờăn điểm tâm rồi!" Lâu Thấm Du nhắc nhở hắn.

"Nàng đi trước đi!Chờ ta thay móng cho Mặc Dạ rồi sẽ đi tìm nàng."

"Vậy ta chờchàng."

"Không cần đâu, vừamới thành thân, nàng có thể nghỉ ngơi vài ngày, sau đó ta sẽ chỉ nàng làm côngviệc trong chuồng trại."

Công việc trong chuồngtrại?!

Lâu Thấm Du kinhngạc giật mình một cái, tiện đà nhớ lại, cũng phải, nàng là thê tử của lái buônngựa, tất nhiên phải học tập làm những việc có liên quan đến ngựa rồi.

Cái gọi là phu xướng phụtùy hẳn là như thế này a!

Thế là, nàng bắt đầu cẩnthận quan sát công việc của Phó Thanh Dương đang làm, có chỗ nào không hiểuliền mở miệng hỏi, mãi sau khi Phó Thanh Dương cỡi Mặc Dạ rời đi, nàng mớichuyển hướng bước vào dãy phòng phía trước.

Kế tiếp cũng nên đi đốimặt với cơn phẫn nộ của mẫu thân rồi!

※※※

"Đáng giận, thật sựlà rất đáng giận !" trên bàn ăn điểm tâm sáng của Lục Ánh sơn trang từtrước đến nay đều luôn luôn tĩnh lặng, bởi vì ngoại trừ Lâu Thấm Du, các nữnhân khác trong Lâu gia đều không có thói quen dậy sớm, chỉ một khắc trước khiăn sáng các nàng mới miễn cưỡng dậy, khi các nàng ngồi vào trước bàn ăn sángthì mí mắt còn dính trên mặt đất, ba hồn bảy vía còn vất vưởng trong mộng.

Nhưng hôm nay lại khácthường, mới sáng sớm trước khi Lâu Thấm Du chưa xuất hiện, toàn bộ bốn vị nữnhân còn lại của Lâu gia đã tụ tập bên bàn ăn, hơn nữa ngoại trừ Lâu NguyệtSương, ai nấy đều phấn chấn tinh thần...

Không phải, là lửa giậnngút trời.

Nhất là Lục Phù Dung, tốihôm qua vì ra vẻ tín nghĩa, bà phải giả tươi cười chủ trì hôn lễ; vì ra vẻ khíđộ, bà phải tỏ vẻ hào phóng hoan hỉ dự yến cùng các tân khách khác, vì ra vẻquyết đoán, bà phải dũng cảm nâng ly cụng chén với khách khứa, cuối cùng, vìbiểu hiện...biểu hiện...

Chẳng biết vì biểu hiệncái gì, dù sao bà đã uống rượu, uống say túy lúy rối tinh rối mù, mê man đếnhừng đông, sau khi tỉnh lại bà chỉ muốn giết người.

Giết nữ nhi của bà, cũnggiết luôn tên đại hồ tử kia!

"Tam muội gả thìcũng đã gả rồi..." Thái độ Lâu Nguyệt Sương bình tĩnh nói. "Giờ ngàitức giận cũng có ý nghĩa gì?" Theo nàng thấy, nếu đó là sự lựa chọn củatam muội, hôn lễ cũng đã hoàn thành rồi, vậy cũng không cần gây thêm chuyệnnữa.

Mày liễu của Lục Phù Dungnhướng cao lên."Vậy thì sao? Lục Ánh sơn trang còn không đến phiên ngươilàm chủ, ngươi chưa gì đã muốn ra lệnh cho ta sao?"

Lâu Nguyệt Sương dở khócdở cười. "Ta không phải có ý đó..."

"Không phải thì câmmiệng lại cho ta, bây giờ..." Lục Phù Dung nghiến răng nghiến lợi nói,liếc đôi mắt Sơn Đông lão hổ qua ba vị nữ nhi còn lại. "ta muốn biết, cuốicùng là ai đã để tên tiểu tử đó tới đây? Ta không phải đã căn dặn rồi sao,không được cho tất cả những nam nhân Thấm Du có thể lựa chọn để gả quaải?"

"Chuyện này..."Lâu Nguyệt Sương theo bản năng liếc về phía Lâu Nguyệt Lan.

Lâu Nguyệt Lan co rúm lạimột lúc, sau lại ưỡn ngực cãi lại. "Là ta đã kêu Hồng Cúc đi phụ tráchchuyện này, nói không phải chứ nha đầu kia vừa thấp lại vừa béo, mặt mày ngơngáo, chắc tiêu chuẩn chọn chồng nhất định rất thấp, bảo ả đi phụ trách chuyệnnày thật là thích hợp, người mà ngay cả ả ta cũng không muốn gả, Tam muội hẳncũng sẽ không chịu gả chứ?"

Có đạo lý.

Nhưng có đạo lý đôi khicũng sẽ biến thành không đạo lý, sự thật đã xảy ra trước mắt.

"Nhưng Thấm Du lạichịu gả!"

"Ai mà ngờ được tammuội lại đồng ý gả cho cái thứ ngay cả nha đầu sai vặt cũng không thèmchứ!" Lâu Nguyệt Lan quyết cong môi lên cãi lại, không cam lòng bị tráchcứ.

"Nói cũng đúng a,xem cái thứ cao như trâu bự như ngựa kia, râu ria xồm xoàm, chẳng khác nào mộttên đạo tặc chuyên chặn đường cướp của, hơn nữa lại bẩn lại thối lại lôi thôilốc thốc, không khác gì tên khất cái đầu đường xó chợ, ta thấy chỉ sợ ngay cảnha hoàn trong trang của chúng ta cũng chẳng có đến nửa người nguyện ý gả chohắn?" Lâu Tuyết Du căm giận nói, hận chết cái thứ kia dám nói nàng cả đờicũng không gả đi được."

Đúng là nếu phải gả chocái thứ người như hắn, ta nguyện cả đời cũng không thèm lấy chồng!"

"Xem đi! Ngay cảtiểu muội cũng nói như vậy. Nhưng mà..." Lâu Nguyệt Lan làm mặt khổ, thởdài một hơi. "Sở dĩ Hồng Cúc để loại người như hắn qua ải cũng có nguyênnhân trong đó, cũng không phải vì ả không muốn gả cho loại người nhưvậy..."

"Nếu không phải vậythì tại sao?" Lâu Tuyết Du tò mò hỏi.

Lâu Nguyệt Lan liếc LụcPhù Dung một cái. "Nương không phải đã phân phó qua, phàm là nhân vậtgiang hồ thì không cần ngăn cản, không phải sao?" Bởi vì sợ người ta sinhlòng nghi ngờ.

Vậy thì sao, nha đầu đóai cũng đồng ý gả, chỉ là không chịu gả cho người trong võ lâm, để bọn họ quacũng đâu có sao?

"Đó là điều kiện củaThấm Du a!" Lục Phù Dung tức giận nói. "Huống chi tên kia là cái thứbuôn ngựa, cũng không phải nhân vật giang hồ."

"Nhưng hắn biết cỡingựa."

Cỡi ngựa hay không thì cóquan hệ gì?

"Cho nên?"

"Tại hắn cỡi ngựanên Hồng Cúc tưởng hắn là nhân vật võ lâm, do đó đã không ngăn cản hắnđến!"

Lục Phù Dung ngẩn ngơ rốnggiận "Ngu ngốc, cũng không phải chỉ có nhân vật giang hồ mới biết cưỡingựa!"

Lâu Nguyệt Lan bất đắc dĩxua xua hai tay. "Nhưng người bình thường không phải cỡi lừa thì chính làcỡi trâu, ít có ai cưỡi ngựa a!"

"Cái này..."Lục Phù Dung nhất thời ngậm miệng lại.

"Ta nói, nương, hiệntại truy cứu những việc này cũng vô dụng thôi!" Lâu Tuyết Du đứng bên cạnhkhông kiên nhẫn lên tiếng nói. "Vẫn nên thảo luận vấn đề quan trọng kếtiếp thì hơn!"

Lục Phù Dung làm mình làmmẩy một lát rồi mới không cam lòng nói: "Được rồi! Thảo luận thì thảoluận..."

Thế là, ngoại trừ LâuNguyệt Sương chỉ đứng bên cạnh lắc đầu than thở, mẹ con ba người còn lại bắtđầu líu ríu, to nhỏ âm mưu và bàn bạc, ngươi một ý kiến, ta một ý kiến, nhưngmục đích chỉ có một. Làm thế nào để Lâu Thấm Du tái giá gả cho Vũ Văn TĩnhNhân.

Bởi vì thương tâm và thấtvọng, Vũ Văn Tĩnh Nhân đã lặng lẽ bỏ đi trước khi hôn lễ diễn ra, nhưng trướckhi rời đi, hắn đã nói, hắn không ngại Lâu Thấm Du đã từng gả cho ai hay chưa,thậm chí cho dù nàng có hài tử, hắn cũng đều kiên nhẫn chờ cho đến lúc nàng hồitâm chuyển ý.

Hắn cũng cho rằng, nếuLâu Thấm Du nhận ra là phải ở chung cả đời với một trượng phu thô lỗ tục tằnkhông văn nhã lễ độ gì cả là chuyện hoàn toàn không thể chịu đựng được, tấtnhiên nàng sẽ hối hận.

"...Được, vậy cứquyết định như vậy đi!"

"Nhưng trước khi bắtđầu, trước hết phải cho hai người bọn hắn thời gian ba tháng đã."

Phải chờ sao?

"Tại sao?" LụcPhù Dung không hờn không giận hỏi.

"Không phải ta đãnói rồi sao? Chúng ta phải cho tam muội thời gian tự thể nghiệm ”chịu khổ” đếntột cùng là việc như thế nào, sau đó nàng mới minh bạch..." Lâu Nguyệt Lancười lanh lảnh. "Thân là một thiên kim tiểu thư như nàng, kỳ thật là sẽkhông thể chịu khổ được quá một ngày đâu."

"Có đạo lý."

"Ngoài ra, ta cũngđã nói qua là tam muội rất thông minh, nàng nhất định sẽ lo lắng sợ chúng tagiở thủ đoạn nghĩ cách chia rẽ vợ chồng nàng, cho nên chúng ta cho nàng mộtchút thời gian, để nàng bớt cảnh giác rồi chúng ta mới xuống tay."

"Nói cũngphải."

"Phải chỗ nào?!"Lâu Tuyết Du không cho là đúng ngắt lời chen vào. "Nói như các người, tamtỷ thông minh và giỏi chịu đựng như vậy."

"Có ý gì?" LụcPhù Dung hỏi.

"Ý nói là, thời gianhai, ba tháng căn bản không đủ, theo ta thấy, thời gian hai, ba tháng nhiều lắmcũng chỉ khiến tam tỷ thừa nhận cuộc sống kiểu này thật sự rất vất vả, nhưngnàng cũng không dễ dàng nhận thua như vậy, còn nếu thời gian quá lâu thì nàngsẽ quen đi; hơn nữa, nếu tam tỷ thật muốn phòng bị chúng ta, nàng cũng khôngphải chỉ biết phòng chúng ta trong hai, ba tháng thôi đâu!"

"Vậy ngươi nói phảibao lâu?"

Lâu Tuyết Du nghĩ nghĩ."Ít nhất cũng nửa năm! Nhưng mà lại nảy sinh vấn đề khác a."

Còn có vấn đề gì nữa?

Lục Phù Dung nhẫn nại hỏilại: "Có vấn đề gì nữa?"

"Nếu sau nửa năm bọnhọ có hài tử thì sao?" Lâu Tuyết Du thực "hảo tâm" nhắc nhở mọingười. "Cho dù Vũ Văn đại công tử nói hắn sẽ không để ý, nhưng cũng khôngtốt lắm, có phải không?"

Cũng không phải vì nàngcó ác ý muốn phá hoại tỷ tỷ, chẳng qua là nàng thật sự căm tức tên đại hồ tửđáng giận kia, có một tỷ phu là gã buôn ngựa cũng thực mất mặt, quan trọng nhấtlà, chuyện này chơi thật vui a! Cho nên nàng phải thừa cơ xem náo nhiệt, nếukhông ngày tháng trôi qua thật quá nhàm chán đi!

Lục Phù Dung và LâuNguyệt Lan nhìn nhau một cách dò xét, vẻ mặt quỷ dị, chuyện này căn bản khôngthành vấn đề.

"Chuyện này..."Lâu Nguyệt Lan đảo nhẹ hai tròng mắt. "Bọn họ không có khả năng có hàitử!"

"Tại sao?" LâuTuyết Du kinh ngạc hỏi.

Lâu Nguyệt Lan không hérăng nửa lời, nhưng câu hỏi của Lâu Tuyết Du được chính Lục Phù Dung trả lời.

"Đêm tân hôn, rượuvà thức ăn trên bàn, tất cả đều đã bị ta hạ thuốc" nàng chẳng hề để ý nói,"Mặc kệ là nam hay nữ, nếu không có thuốc giải..." lạnh lùng hừ mộtcái "Nam nhân thì không làm được nam nhân, nữ nhân thì không có khả nănghoài thai."

Nếu đại hồ tử không táchra khỏi Lâu Thấm Du, nàng sẽ không cho hắn thuốc giải; cũng vậy, nếu Lâu ThấmDu không chịu gả cho Vũ Văn Tĩnh Nhân, nàng cũng sẽ không cho Lâu Thấm Du thuốcgiải.

"Nhưng nếu bọn hắnkhông đụng đến rượu và thức ăn trên bàn thì sao?" Lâu Tuyết Du bật thốtlên nói.

"Tỳ nữ nói chén bát,rượu và thức ăn trên bàn đều hỗn độn, bọn họ không thể nào không chạm qua. Chodù bọn họ thật sự không chạm qua, rượu và thức ăn trên bàn kia bị bọn hạ nhânăn hết đi nữa, vậy..." Khóe miệng Lục Phù Dung cong lên, cười lạnh nói."Xoá bỏ một hài tử cũng không có gì khó khăn, một chén canh thuốc là đủrồi."

"Như vậy..."Mày liễu của Lâu Nguyệt Sương nhíu lại thật sâu, cuối cùng nhịn không được mởmiệng nói."thật quá độc ác?"

"Vô độc bất trượngphu, muốn làm đại sự, nhất định phải học được cách nhẫn tâm!" Lục Phù Dunglạnh nhạt nói. "Huống chi là vì nàng không chịu nghe lời trước, đừng tráchta độc ác!"

Lâu Nguyệt Sương há miệngrồi lại ngậm miệng như muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ thởdài thật sâu. Cũng như Lục Phù Dung, nàng cũng có dã tâm, nhưng nàng muốn dựatrên năng lực của mình để đạt được thành tựu một cách quang minh chính đại.

Nhưng nàng hiểu rất rõ,cho dù nàng có phản đối cỡ nào, mẫu thân luôn luôn khư khư cố chấp từ trước đếnnay cũng sẽ không chịu nghe đến nửa câu, bởi vậy nàng chỉ có thể yên lặng nhẫnnại, mặc cho mẫu thân và nhị muội sử dụng thủ đoạn, mánh khoé hiểm ác, kết quảlà không biết các nàng có thể đạt được thành tựu bao nhiêu đây, thật đáng nghingờ.

"Tóm lại, sự tìnhnày cứ quyết định vậy đi, các ngươi tốt nhất..."

Lời nói đột nhiên bị giánđoạn, bốn người không hẹn mà cùng chuyển mắt chăm chú nhìn Lâu Thấm Du mới xuấthiện ở phòng ăn; đang vui vẻ chào các nàng.

"Nương, đại tỷ, nhịtỷ, tiểu muội, chào buổi sáng!"

Lục Phù Dung liếc nàngmột cái thật sắc. "Còn cái thứ kia đâu rồi?"

Cái thứ kia?

Đôi lông mày đen nhẹnhàng nhíu lại, rồi lại phục hồi như trước. ”Thanh ca thay móng cho Mặc Dạ rồicưỡi thử, chút nữa mới đến."

"Vậy thì đúng lúcrồi, đến đây!" Lục Phù Dung ý bảo nàng ngồi xuống. "Ta có việc muốnnói với ngươi."

Lâu Thấm Du nghe lời ngồixuống. "Có chuyện gì vậy nương?"

"Ờ..." Lục PhùDung làm bộ ho khan nói. "Là vầy, tuy là ta lưu các ngươi lại, nhưng dùsao phu quân của ngươi cũng là một đại nam nhân, chắc hắn cũng không thích đểLục Ánh sơn trang nuôi hắn, bởi vậy ta quyết định cho các ngươi dọn đến dãyphòng nhỏ của sơn trang chúng ta ở phía sau núi để tự lo liệu, để hắn tự mìnhchăm sóc ngươi, như vậy hắn cũng không cảm thấy tự ái, ngươi thấy có đúngkhông?"

Lâu Thấm Du im lặng, chămchú nhìn Lục Phù Dung như đang suy nghĩ chuyện gì rất kỹ, làm Lục Phù Dung vốnđang bình thản ung dung cũng bắt đầu cảm thấy bất an.

"Làm gì nhìn ta chằmchằm như vậy?"

Lâu Thấm Du nhướng micười nói "Không có gì, ta chỉ nghĩ, nương lo lắng thực chu đáo. Vậy để giờta đi chuẩn bị hành lý, chờ sau khi Thanh ca dắt ngựa đi rong trở về, chúng tasẽ dọn qua bên đó ngay." Dứt lời, ngay cả đồ ăn sáng cũng không thèm độngđến, đứng dậy tiêu sái bỏ đi không hề quay đầu lại.

Nàng sảng khoái đi maunhư vậy làm ba người bọn Lục Phù Dung giật mình.

"Không thểnào..." Vẻ mặt Lâu Tuyết Du lộ vẻ hồ nghi."Hay là tam tỷ không biếtnương nói dãy phòng nhỏ nào?"

"Trang của chúng tacũng chỉ có một dãy phòng nhỏ phía sau núi mà thôi, sao nàng lại không biếtchứ?" Lâu Nguyệt Lan tức giận nói.

"Hay là..." LụcPhù Dung cũng nghi hoặc. "Nàng không biết tình trạng của dãy phòng nhỏ kiara làm sao?"

"Ừ..." LâuNguyệt Lan trầm ngâm."Cũng có thể như vậy"

Lâu Tuyết Du sặc cười."Trò này vui nha, đợi tam tỷ thấy dãy phòng nhỏ bị sụp hết một nửa bi thảmnhư vậy, chỉ sợ nàng sẽ bắt đầu hối hận cho coi!"

Lục Phù Dung cũng cười,vô cùng đắc ý. "Tốt lắm, ta muốn nàng phải hối hận!"

Sau đó, Lâu Thấm Du mớichịu ngoan ngoãn tái giá cho con rể do bà chọn, tiến một bước đến thành tựu vĩđại bà luôn ao ước!

Một ngày nào đó, bà nhấtđịnh sẽ có thể hoàn thành giấc mộng thống lĩnh giang hồ!

※※※

Lục Phù Dung sai rồi.

Lâu Tuyết Du cũng sairồi.

Chỉ một tháng trước đây,trang vụ của Lục Ánh sơn trang vẫn do Lâu Thấm Du xử lý, sao nàng lại khôngbiết rõ tình trạng của dãy phòng nhỏ thuộc sản nghiệp của Lục Ánh sơn trang nằmsau núi chứ?

Nhưng nàng tuyệt không đểý tình trạng của dãy phòng nhỏ kia như thế nào, ngược lại, nàng chỉ cảm thấymay mắn cuối cùng đã có thể thoát ly ra khỏi Lục Ánh sơn trang, tuy rằng cũngnằm trong phạm vi của Lục Ánh sơn trang, nhưng ít nhất không phải ở lại bêntrong Lục Ánh sơn trang, cũng không bị Lục Phù Dung "trông nom", bởivì nàng muốn được là "bát nước hắt ra ngoài".

Điều khiến nàng lo lắnglà bị đuổi đến ở dãy phòng nhỏ rách nát như vậy, không biết vị tân phu quân củanàng sẽ nghĩ như thế nào?

"Vậy càng tốt, tathật không muốn ở lại trong Lục Ánh sơn trang cho nữ nhân nuôi!" Phó ThanhDương ra vẻ được "giải thoát". "Đi, chúng ta lập tức đi ngaythôi!"

"Được." LâuThấm Du thầm thở ra một hơi.

Không hề nói đến hai lời,Phó Thanh Dương lập tức xách hành lý tư trang mà Lâu Thấm Du đã sớm đóng góichuẩn bị kỹ càng, cùng bọc hành lý của hắn, mang theo thê tử nhanh chóng rờikhỏi căn phòng nàng đã ở mười tám năm nay, thẳng tắp một đường đi về hướngchuồng ngựa.

Muốn đi cũng phải mangtheo ngựa của bọn họ đi cùng chứ.

Theo sát sau lưng phuquân, Lâu Thấm Du vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, cũng không phải không nỡ rờibỏ, không có kích động giận dữ, chỉ có vài phần ảm đạm, bởi vì nàng mơ hồ có dựcảm...

Nàng sẽ không bao giờ trởlại nơi đây nữa!

Mãi cho đến sau khi bướcra khỏi cửa Lục Ánh sơn trang, nàng mới dừng lại, chăm chú nhìn kỹ bên trongtrang một lần cuối cùng, rồi dứt khoát xoay người rời đi mà không hề quay đầulại.

Nàng cũng không muốn trởlại nữa!

※※※

Mặc dù nói không thèm đểý, nhưng dãy phòng nhỏ của Lục Ánh sơntrang sau núi kia thật sự là rách nát, căn bản nó chỉ là một tòa phế ốc bị sậpmột nửa, Lâu Thấm Du há hốc miệng nhìn tình cảnh trước mắt mà không biết làmsao.

Xem ra bọn hạ nhân báocáo cũng đã tốt hơn nhiều so với tình trạng thật sự của nó rồi!

Nhưng Phó Thanh Dươngcũng chỉ tùy tiện liếc mắt một cái, không nói một câu bỏ đi chiếu cố mấy conngựa tâm can bảo bối của hắn.

"Cũng được, tùy tiệntu sửa một chút thì có thể ở rồi!"

Tùy tiện tu sửa một chút?

Được, để nàng xem hắn nhưthế nào "Tùy tiện tu sửa một chút", khiến cho đống phế ốc này có khảnăng chứa người ở lại!

Không nhiều không ít, bangày sau, Lâu Thấm Du đứng trước dãy phòng nhỏ được sửa chữa như mới, trợn mắthá hốc miệng ra, giật mình nói không ra lời.

"Thanh ca." Hơnnữa ngày sau, cuối cùng nàng mới có thể phát ra thanh âm từ cổ họng.

"Sao?"

"Ngươi thật sự rấtlợi hại nha!"

"Đương nhiên, ta lànam nhân mà!"

Thấy bộ dáng Phó ThanhDương đắc ý dào dạt, như tiểu hài tử được tán tụng, Lâu Thấm Du không khỏi bậtcười, chân thành bội phục năng lực của phu quân, ngày càng tin tưởng vào tươnglai.

Một nam nhân có thể nhờcậy mới là trụ cột tối quan trọng trong gia đình.

Thế là nàng mở hành trangra, nhờ phu quân vào thành mua những vật phẩm cần thiết cho cuộc sống, bản thânmình thì xắn ống tay áo lên dọn dẹp một gian phòng ngủ duy nhất, một gian nhàchính, một gian phòng bếp nhỏ, hạ quyết tâm biến căn nhà nhỏ này thành mái ấmcủa gia đình bình thường của nàng - cũng là gia đình bình thường phụ thân mongước khi còn sống.

Nàng nhất định sẽ thayphụ thân hoàn thành tâm nguyện!