Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Chương 2



"Gì? Là người giaongựa tới cho ta a!"

Lâu Tuyết Du kinh hỉ hôlên, khẩn cấp ra đón.

Vị nam tử kia lôi thôilốc thốc như mới từ đại lao trốn ra hoặc là giang dương đại đạo trộm cướp đầuđường xó chợ, nhưng lại khiến ai nấy kinh ngạc thở dài vì kỹ thuật cưỡi ngựa vôcùng thuần thục. Trong lúc nhất thời dừng bốn con ngựa lại trên đường, sau đónhảy xuống ngựa chờ Lâu Tuyết Du soi mói trước sau hai con tuấn mã có thể nóilà hàng thượng phẩm của hắn. Đợi Lâu Tuyết Du liên tiếp tỏ vẻ vừa lòng đưa tayra, hắn đem dây cương của hai con ngựa kia giao cho Lâu Tuyết Du.

"Không có vấn đề gìchứ? Vậy thỉnh thanh toán tiền đi!" Giọng nói sang sảng, ngữ khí thẳngthắn.

"Được, nhưngmà..." Lâu Tuyết Du một tay móc ra ngân phiếu, hai mắt lại liếc về hướngbên kia, ánh mắt mê mẩn, hất hàm nói. "Thật sự không bán sao? Hai conkia?"

Nàng là không phải đangnói đến hai con ngựa nàng mua, mà là một con gã râu ria xồm xoàm này đang tựcưỡi, con này thân thể cao lớn hùng vĩ một cách kỳ lạ, thần tuấn vô cùng, bềngoài rất hiên ngang, bộ lông đen như mực sáng bóng, cặp mắt lại đỏ như lửa;con còn lại lại hoàn toàn tương phản, bộ lông trắng nõn không tỳ vết, giống nhưbăng tuyết trên Thiên Sơn, nhưng cặp mắt lại có màu xanh lam trong vắt nhưbiển.

Cũng khó trách nàng thèmthuồng như vậy, cho dù là người không trong giớicũng nhìn ra được hai con ngựa kia là thứ cực phẩm lương câu khả ngộ bất khảcầu, bất kỳ ai chỉ cần liếc mắt một cái cũng sẽ nhận ra.

Xem đi, nhân vật giang hồtứ phía xem đến mãn nhãn, thở dài tấm tắc không ngớt.

"Hàng này khôngbán." Đại hồ tử rõ ràng thập phần cự tuyệt.

"Ngươi ra giá đi, tatuyệt không trả giá đâu, sao?" Lâu Tuyết Du còn chưa từ bỏ ý định.

"Hàng này khôngbán."

"Ít nhất cũng phảira một cái giá chứ!"

"Hàng này khôngbán!" Vẫn trả lời y như trước nhưng lần thứ ba này, đại hồ tử đã tỏ vẻkhông kiên nhẫn.

"Đáng giận, nếukhông bán thì cưỡi khoe khoang khắp nơi làm gì?" Lâu Tuyết Du cũng pháthỏa.

"Không liên quan đếnngươi!" Đại hồ tử thực không khách khí nói, cũng vươn bàn tay to thô rápra."Thỉnh thanh toán tiền đi!"

"Ngươi..." LâuTuyết Du chán nản, thật không đành lòng bỏ qua, nhưng tại đây trước sau tráiphải đều có các nhân vật giang hồ "giám thị" như vậy, nàng không thể,cũng không dám làm mất mặt Lục Ánh sơn trang, đành phải tâm không cam, lòngkhông muốn đem ngân phiếu thảy xuống."Thanh toán tiền thì thanh toántiền!"

Kỳ quái là, tấm ngânphiếu kia rõ ràng là bị thảy xuống đất, nhưng trong nháy mắt đã dừng ở trên bàntay to lớn thô ráp kia, giống như là tấm ngân phiếu kia tựa hồ được gió thổiqua bàn tay của hắn.

"Tốt, giao dịch đãxong, ta đi đây!" ra khỏi nơi đây, Đại hồ tử sẽ cho ngựa nghỉ ngơi mộtlúc.

Đi?

Không, hắn đâu có điđược, muốn đi cũng phải chờ hắn diễn xong vai của mình đã.

Lục Phù Dung liền bướclên phía trước từng bước. "Vị huynh đài này, xin dừng bước!"

Đại hồ tử hồ nghi quayđầu lại. "Để làm gì?"

Vẻ mặt Lục Phù Dung tươicười giả tạo. "Xin hỏi vị huynh đài này đã từng thành thân hay chưa?"

Đại hồ tử nhíu mày."Chưa từng."

Lục Phù Dung cười đến mắtdíp cả lại. "Vậy ngươi có chịu cưới con gái của ta hay không?"

Khuôn mặt của Đại hồ tửlập tức còn dài hơn so với mặt con ngựa phía sau hắn, "Nàng?" Bàn tayto duỗi ra, chỉ Lâu Tuyết Du, ngữ khí tỏ vẻ không hề thiết tha gì đến và cũngchẳng hề muốn.

Lục Phù Dung lắc đầu,"Không, không, không phải, là tam tỷ của nàng đó, là nàng này đây, nàngnày mới là tân nương tử..." Một tay bà cứng rắn xô Lâu Thấm Du đang đứngphía sau lên trước mặt Đại hồ tử. "Còn có của hồi môn thập phần hậu hĩnhnữa nha!" cũng dùng những từ ngữ loại này để thả câu, bà cũng xem Đại hồtử là một tay buôn bán ngựa tầm thường thấp kém.

Của hồi môn?

Hừ, vậy thì có gì hay lắmđâu!

Nhưng...

Đại hồ tử hai mắt đánhgiá Lâu Thấm Du từ trên xuống dưới một hồi rồi nhún nhún vai. Bộ dạng coi cũngđược, thoáng trông hiền hậu ít nói, dường như là một cô nương ôn thuần rất biếtnghe lời các bà các chị, hẳn không giống với muội muội của nàng tùy hứng vô lýnhư vậy, quan trọng nhất là...

Đối phương là tự mìnhdâng tới cửa, giống trường hợp của đại ca và nhị ca.

"Được, tacưới." Hắn sảng khoái đáp ứng.

"Có thể lập tứcthành thân hay không?"

"Không thành vấnđề."

"Tốt lắm,vậy..." Lục Phù Dung cố ý đẩy Lâu Thấm Du lên phía trước thật gần với Đạihồ tử, cho đến khi hai người chỉ cách nhau một khoảng cách chừng một cánh tay,để Lâu Thấm Du có thể nhìn cho thật rõ, nàng có thực nguyện ý gả cho nam nhânrâu ria xồm xoàm thô lỗ lại lôi thôi trước mắt này hay không? "Còn ngươithì sao? Ngươi có bằng lòng gả cho vị này... hắc hắc, công tử này haykhông?"

Công tử?

Chưa ngước mắt lên xem,một mùi ngựa gay gắt nồng nặc đã chui thẳng vào trong mũi của nàng, Lâu Thấm Dukhông tự chủ được cảm thấy hít thở không thông, chính xác hơn là ngạt thở,không thể hô hấp nổi.

Tuy rằng đã sớm hạ quyếttâm, nhưng trong phút chốc nàng đâm ra chần chờ.

Nàng thật sự nguyện ý bỏmột Vũ Văn Tĩnh Nhân ái mộ nàng, hiểu nàng để gả cho một tên buôn bán ngựa thôtục xa lạ trước mắt này hay sao?

Không, không, nàng khôngthể do dự, vì cha, cũng vì chính nàng, nàng phải kiên trì lên.

Thế là nàng mở miệng hítthật sâu một ngụm không khí, để mùi ngựa khai ngấy kia không kiêng nể gì làmnhục phế quản của nàng, hy vọng bản thân mình có thể sớm quen cái mùi này đi,sau đó nàng từ từ ngước mắt lên.

Bởi vì hai người thật sựđứng rất gần nhau, Đại hồ tử lại cao hẳn hơn nàng một cái đầu, muốn nhìn diệnmạo của hắn, nàng phải ngưỡng cao tầm mắt ở một góc độ thực mất tự nhiên, màlúc này cặp mắt nàng nhìn thẳng về phía trước thì tầm mắt cũng chẳng qua vừamới đến bộ ngực rộng lớn của Đại hồ tử, trong nháy mắt một mùi chua chua ngấyngấy khai khai tanh tanh nồng nặc xông vào mũi, khiến nàng đang bị nghẹn thở màsuýt chút nữa phải ói ra ngay đương trường.

Nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ,đó là mùi từ người của Đại hồ tử bốc ra.

Nàng không phải chưa từngngửi qua mùi ngựa, tuy rằng không dễ ngửi cho lắm, nhưng cũng sẽ không làmngười ta muốn ói như thế, nhưng nếu mùi ngựa khai nồng nặc mà hòa lẫn mùi mồhôi chua lòm của con người, thối lại càng thêm thối, không thể chỉ có thể dùngmột từ thối đơn giản để hình dung, mà là cái mùi này dường như có thể giếtngười.

"Ngươi không thíchtắm rửa sao?" Nàng bất giác bật thốt lên hỏi.

Đại hồ tử lắp bắp kinhhãi, "A! Sao ngươi biết ta không tắm rửa?" Hắn chợt khẩn trương nóinhỏ nhỏ, "Xin ngươi, trăm ngàn lần đừng có méc mẹ ta a! Bà đã cảnh cáo taphải mỗi ngày tắm rửa, nếu ngày nào mà không tắm rửa bị bà biết được, bà sẽ làmcho ta đẹp mặt!" Rồi lại ủy khuất than thở, "Nói đi rồi cũng phải nóilại, nếu không phải vì giao ngựa cho muội muội của ngươi kịp kỳ hạn, ta cũng sẽkhông gấp đến độ ngay cả thời gian tắm rửa cũng không có, cho nên việc này cũngkhông thể trách một mình ta, ừ nhưng mà, không chu toàn đầy đủ đều là lỗi củata!"

Nghe hắn thật thà năn nỉ,giải thích như một hài tử, Lâu Thấm Du hơi bị bất ngờ, lập tức tiếp tục nângcao tầm mắt thêm một chút nữa, đột nhiên tò mò muốn xem rốt cuộc bộ dáng của hắnnhư thế nào.

Nhưng khi ánh mắt vừachạm đến bộ râu lộn xộn vô cùng bẩn thỉu kia của hắn, nàng không tự chủ đượclại bật thốt lên.

"Ngươi thích để râuhay là vì lười cạo?"

"Có quỷ mới thích đểrâu!" Đại hồ tử căm giận nói, giọng điệu không vui. "Là nương của takhông cho ta cạo, bà cảnh cáo ta, trước khi thành thân, bất kể như thế nào cũngkhông được cạo râu..."

"Tại sao?" LâuThấm Du hỏi, tầm mắt tiếp tục di chuyển lên trên.

"Ta cũng không biếtrõ" Đại hồ tử hoang mang lúc lắc đầu. "Bà chỉ cảnh cáo ta, trước khithành thân không được cạo râu, để nữ nhân khỏi tranh giành xô đẩy hỗn loạn theongắm nhìn; sau khi thành thân thì phải hứa không được để râu, mỗi ngày phải cạosạch sẽ, ngay cả một cọng vụn vặt cũng không được chừa lại, nói là đừng cógiống như cha ta, hay để sót lại vài cọng làm rát làn da mềm mại của bà, thậtra cho dù râu của ta có sót lại cũng không nhất định giống như cha ta làm rátda người khác..."

Nữ nhân tranh giành xôđẩy theo ngắm nhìn?

Hắn?

Một nam nhân lôi thôi,bẩn thỉu, thô lỗ?

Tầm mắt Lâu Thấm Du cuốicùng dời đến đôi mắt của Đại hồ tử đang nhìn xuống nàng, nói thực ra, tìm đượcđôi mắt của hắn thật sự không dễ dàng chút nào, bởi vì Đại hồ tử không chỉ cóbộ râu xồm xoàm mà đầu tóc của hắn cũng vô cùng hỗn độn, tóc tai dơ bẩn như mấytrăm năm rồi chưa chải, không búi lên cũng không buộc tóc lên, cứ để rối tungmột nùi, lõa xõa tứ phía như cái tổ quạ.

Ít nhất cũng phải tỉa bớttóc trên trán đi một chút chứ?

Nhưng hắn cũng không tỉa,cứ để những sợi tóc dài ngắn không đồng đều phủ xuống mặt, kết quả là khuôn mặtkia của hắn phân nửa là râu ria xồm xoàm, phân nửa là tóc tai vương vãi hỗnđộn, cho nên trong một đống hỗn độn đó mà tìm được đôi mắt của hắn, không phảinói quá lên chứ thật sự không dễ dàng chút nào.

Nhưng sau khi nhìn thấy đôimắt của hắn, Lâu Thấm Du lập tức như mất hồn, sững sờ, ngẩn người ra nhìn thẳngvào đôi mắt của hắn, không thể dời mắt đi được.

Đôi mắt thật đẹp!

Thâm thúy như vậy, sángngời như vậy, phảng phất như tinh tú lóe sáng trong đêm tối, còn có hai hàng mirậm rạp cong vút, lại đen như mực, hơi hơi lay động, mê người không thể tưởngtượng được, mà đặc biệt nhất là, mắt của hắn tỏa ra một tia sáng lóng lánh kỳdị, nhiệt tình, ấm áp, lại khờ khạo, chân thành, ngay thẳng.

Nàng theo từng thấy đôimắt nào "ngây thơ" như vậy!

Đôi mắt ngây thơ trongsáng của hài đồng kia lại nằm trên gương mặt của một gã buôn ngựa cao to thànhthục, thật khiến Lâu Thấm Du thập phần kinh ngạc.

"Nói nghe thì đơngiản, sao bà không nghĩ thay cho ta, để râu thật là phiền..." Đại hồ tửvẫn còn đang lầm bầm oán oán giận giận. "Ăn cơm ăn canh cũng không biếtlàm sao tránh đám râu trên miệng mình, lúc nào cũng nhễu nhão dính hạt cơm haynước canh; đi mua ngựa cùng người ta, người ta lại tưởng ta là độc hành đạotặc, coi ta phải chịu bao nhiêu oan ức..."

Vừa nghe Lâu Thấm Du vừakhông nhịn nổi buồn cười.

Nam nhân này thật quáchân chất, có lẽ hắn sẽ là một trượng phu tốt, cho dù không phải, cũng có thểdễ dàng "nhào nặn" hắn thành một trượng phu tốt.

Thế là nàng kiên định hạquyết tâm.

"Ta nguyện ý gả chohắn."

Lời vừa ra khỏi miệng,ngoại trừ Đại hồ tử, mọi người khắp bốn phía tất cả đều nhao nhao lên, đặc biệtlà Lục Phù Dung, nhất thời sợ hãi đến cứng người.

"Ngươi, ngươi,ngươi...Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy?" Bà không khống chế được thét lênchói tai.

"Ta muốn gả chohắn." Lâu Thấm Du bình tĩnh mà kiên quyết lặp lại lời nói.

"Ngươi chịu gả chohắn?" Thật sự không thể kềm giọng lại, Lục Phù Dung đành phải tiếp tụcthét lên chói tai.

"Phải "

"Không thể nào,ngươi không nói thật lòng!"

"Ta đây là thật lòngchân ý."

"Ngươi, ngươi,ngươi..."

Lục Phù Dung hổn hểnthiếu chút nữa phát điên, đang muốn chửi ầm lên rằng Lâu Thấm Du không biếtphân biệt phải trái, đột nhiên thắt lưng bị người khác hung hăng khẽ siết lại.Bà nổi giận đùng đùng tính quay qua la hét, chợt thấy Lâu Nguyệt Lan thần sắckhẩn trương liều mình nháy mắt với bà, rồi ý tứ lia mắt xung quanh một vòng; bàtheo bản năng nhìn chung quanh trái phải trước sau một vòng, lưng thẳng lên mộtchút, thoáng chốc tỉnh táo lại.

Tất cả mọi người chungquanh đang dùng một loại ánh mắt xem hài kịch, hứng chí bừng bừng nhìn thẳngvào bà.

"E hèm, ta lànói...nói..." Bình tĩnh, bình tĩnh, bà trăm ngàn lần khôngthể để mất thể diện. Khi nào không có người ngoài, bà có thể tùy tâm sở dục nổigiận la hét đến trời long đất lở, nhưng giờ phút này, dưới ánh mắt trừng trừngsoi mói của quần chúng, bà tuyệt không thể để cho người khác bắt lỗi mà đem câuchuyện này ra làm đầu đề bàn tán "Ngươi thật muốn gả cho hắn, tên buônngựa này?"

"Phải" Lâu ThấmDu vẫn như trước đang mê mải ngắm cặp mắt xinh đẹp kia của Đại hồ tử, dứt khôngra.

"Vậy...vậy thì tốtlắm." Lục Phù Dung nghĩ một đằng nói một nẻo "Nhưng mà..." Bàkhinh thường liếc mắt về phía Đại hồ tử một cái. "Hôm nay phải thành thânngay, chỉ sợ cha mẹ của ngươi không kịp..."

"Nương, không bắtbuộc cha mẹ hắn nhất định phải đích thân tới làm chủ hôn, đây không phải do tựbản thân ngài nói hay sao?" Lâu Thấm Du nhẹ giọng hỏi.

Phải, là bà đã nói, hơnnữa còn là mới nói cách đây không lâu, nhân chứng còn sờ sờ ra đó, có muốn nuốtlời cũng không xong.

"Việc này..."Lục Phù Dung ấp úng "À, phải, phải, ta, à...nhất thời quên mất.Vậy..." Ánh mắt bà rơi lên người của Đại hồ tử. "Sính lễ cũng phải cóchứ? Đường đường Lục Ánh sơn trang gả đi khuê nữ, ít nhất cũng phải có sính lễtương đương chứ, bằng không người ta sẽ chê cười!"

Bất kỳ ai nghe được cũnghiểu, lý do này thật là gượng ép, có ai mà lúc nào cũng kè kè mang theo sính lễbên người chứ?

Nhưng đây cũng là một lýdo hợp tình hợp lý, nữ nhi nhà người ta khổ sở nuôi nấng lớn lên đâu có thể haitay tặng không cho người khác.

Ít nhất cũng phải có chútsính lễ ?

"Nương, ngài biết rõhắn không thể..." Lâu Thấm Du tính mở miệng kháng nghị vì Đại hồ tử.

"Ta không cần củahồi môn, nhưng sính lễ..." Đại hồ tử xoay người gỡ xuống một cái bọc vảitrên yên ngựa "Lần này trước khi xuất môn, mẹ ta đã dặn, không cưới đượclão bà sẽ không cho về nhà, cái này..." Hắn mở miếng vải bọc ra, cầm mộtchiếc hộp gỗ đưa cho Lục Phù Dung. "Đây là nương của ta giao cho ta, đưalàm sính lễ để cưới nương tử."

Thật là có người lúc nàocũng mang theo sính lễ tùy thân hay sao?!

Tất cả mọi người ai nấyđều kinh ngạc đến ngây ngốc.

"Cái này..."Lục Phù Dung đành nhận hộp gỗ mà không biết phải làm sao, chần chờ một chút rồimở hộp ra, chỉ thoáng nhìn qua đã trợn trắng mắt. "Trời!"

Nằm bất động trong hộp gỗlà một pho tượng hỏa kỳ lân nhỏ được tinh tế điêu khắc từ một khối ngọc đỏ, rấtcông phu, rất sống động, ngay cả những sợi râu dài li ti nhỏ xíu cũng hết sứcrõ ràng, thần thái biểu tình của con hỏa kỳ lân này đều được cẩn thận chămchút, trong suốt hơn ngọc, mịn màng hơn phỉ thúy, đôi mắt lại đỏ tươi phát rahào quang chói lọi, như đang khẽ chớp mắt, phảng phất phun ra nuốt vào ngọnlửa.

Mà cặp mắt của con kỳ lânkia được cẩn hai viên dạ minh châu còn lớn hơn trái long nhãn, hộp gỗ vừa đượcmở ra, rõ ràng đang là lúc trời chiều ảm đạm, nhưng trong chốc lát lại sángtrưng như ban ngày, khiến người ta hoa cả mắt tưởng chừng như không thể mở mắtra nổi.

Cho dù của hồi môn củaLục Ánh sơn trang có là núi vàng biển bạc, chỉ sợ cũng không bằng một nửa giátrị của con Hỏa kỳ lân này, có thể nói là vô giá.

"Cái này ngươi lấyđược từ đâu?" Lục Phù Dung thất thanh kêu lên sợ hãi.

Có thể hắn là gã buônngựa kiêm làm cướp đường mà đoạt được thứ này!

Bằng không hắn chính làgã buôn ngựa kiêm làm trộm ban đêm mà lén lấy được!

Tóm lại, tuyệt đối khôngthể nào đường đường chính chính mà có được!

"Không phải ta vừanói đó sao, là mẹ ta giao cho ta nha!" Nói xong, Đại hồ tử lại đem dâycương của con bạch mã kia giao thẳng vào tay cho Lâu Thấm Du. "Nè, đây làcho ngươi, đại ca của ta nói, muốn lão bà hầu hạ ta cho tốt thì trước đó taphải đối xử tốt với lão bà; còn nhị ca ta nói, tặng nhiều lễ vật cho nữ nhân sẽlàm nàng vui vẻ!"

Tuy giọng điệu của hắnnghe thật khôi hài, nhưng mà...

Lâu Thấm Du không khỏi nởrộ một nụ cười, xem ra không cần phải nhào nặn nam nhân thô lỗ này, hắn vốn sẽlà một trượng phu tốt.

Bởi vì hắn đã được"dạy dỗ" rất kỹ.

"Cám ơn." Khôngnhìn bàn tay to vô cùng dơ bẩn kia của Đại hồ tử, nàng không chút do dự tiếplấy dây cương, kinh ngạc thở dài vuốt ve bộ lông trắng nõn trên lưng ngựa, vôcùng thích thú."Thật đẹp quá!"

Thì ra là lễ vật để cướivợ, hèn chi hắn nói là hàng không bán.

"Con ngựa này rất cólinh tính!" Đại hồ tử đắc ý nói. "Sau khi ta thuần hóa nó rồi ta cũngkhông có cưỡi qua, cho nên ngươi chỉ cần cưỡi nó vài lần thì nó sẽ nhận rangươi là chủ nhân của nó!"

"Ừ, con này tên làgì?"

"Bạch Yên."

"Vậy còn ngựa củangươi?"

"Mặc Dạ."

Thực hiển nhiên, hai conngựa một trắng một đen này là một cặp.

Tuy rằng vì Đại hồ tử làgã buôn ngựa nên mới tặng một con ngựa cho lão bà làm lễ vật, nhưng nếu có cơhội, hai vợ chồng có thể cùng nhau xuất môn ngao du, cưỡi một cặp ngựa như thếnày, không phải rất lãng mạn hay sao?

Nghĩ vậy, ý cười trên môiLâu Thấm Du không khỏi tăng thêm vài phần mong đợi.

Mà Lục Phù Dung, mắt thấyLâu Thấm Du đã nhận lễ vật của Đại hồ tử, mơ hồ thấy cọc hôn sự này kết cục đãđịnh, nghĩ không cho bọn họ thành thân cũng không được, bà không khỏi bắt đầukích động lên.

"Này này, các ngươi..."

"Nương, tất cả đềuđúng theo điều kiện của ngài rồi, còn muốn chờ gì nữa?" Lâu Thấm Du kiênđịnh hỏi.

"À...chuyệnnày...ta..." Lục Phù Dung cứ ấp úng "ta" nửa ngày trời, khôngmuốn đổi ý ngay tại đương trường để người ta nói ra nói vào mà mất hết mặt mũi,đành phải liều mình trao đổi ánh mắt với Lâu Nguyệt Lan, nhỏ giọng thì thầm.

Tìm lý do lưu bọn họ lại!

Ngươi nói cái quỷ gì vậy,không lẽ để cho bọn họ thật sự thành thân?

Còn không thì làm thếnào? Cũng không thể đổi ý trước mặt đồng đạo võ lâm được?

Chuyện này...chuyệnnày...

Nương a! Ngài nhìn thử bộdáng gã mãng phu này coi, tin rằng cho dù tam muội có làm lễ thành thân xongcũng sẽ không động phòng với hắn a, mà cho dù bọn họ có thật sự động phòng đichăng nữa, ta nghĩ Vũ Văn đại công tử cũng sẽ không để ý đâu.

Nói bậy! Nam nhân để ýđiểm đó nhất, sao Vũ Văn đại công tử lại có thể không thèm để ý chứ!

Yên tâm đi, Nương! Vềđiểm này, ta dám vỗ ngực cam đoan. Vũ Văn đại công tử yêu thương tam muội vôcùng, hắn tuyệt sẽ không để ý đến chuyện này đâu.

Nhưng mà...

Nếu ngài thực để ý đếnchuyện đó, chúng ta vẫn có thể nghĩ biện pháp khác, thí dụ như, chúng ta có thểhạ thuốc để tên kia không thể đụng đến tam muội.

Ừ, vậy cũng được.

Tóm lại, hiện tại chuyệnquan trọng nhất là phải lưu lại tam muội, bằng không bị người ta mang đi rồi,có diễn có hát cái gì cũng bằng thừa. Hơn nữa, ngài cũng phải cho tam muội mộtchút thời gian...

Thời gian để làm gì?

Ta nghĩ tam muội tự tinquá mức, tưởng bản thân mình sẽ nhẫn nhục chịu đựng được tất cả. Cho nên ngàicứ cho nàng thời gian để tự mình nàng thể nghiệm qua, sau đó nàng mới rõ đượcbản thân mình không thể dễ dàng sống chung với một trượng phu không tương xứngkhông phù hợp như vậy, lại càng không thể trải qua những tháng ngày chịu khổchịu cực a!

Ừ, nói nghe cũng được.

Cho nên, mau tìm lý dolưu bọn họ lại đi!

Lý do gì đây?

Tùy tiện lựa đại một cáilý do đi a!

... ... .

"À, ta...ta đã quênta còn có một điều kiện nữa..." Muốn lý do thì có lý do ngay đây!

Đã biết nương sẽ không dễdàng buông tha nàng mà.

Lâu Thấm Du cũng khôngcảm thấy ngạc nhiên chút nào. "Điều kiện gì?"

"Tuy nói nữ nhi gảra ngoài như bát nước hắt đi, ta cũng không bắt ngươi phải kén rể ở lại trongsơn trang, nhưng..." Lục Phù Dung cứng ngắc nhếch môi lên bày ra một nụcười bất đắc dĩ, tỏ vẻ bà cũng không biết phải làm sao. "Dù sao ta chỉ cóbốn nữ nhi, nên ta nghĩ ta có quyền đưa ra yêu cầu, sau khi các ngươi thànhthân, hắn không thể lập tức mang ngươi đi, phải tạm ở lại Lục Ánh sơn trang.Nếu Lục Ánh sơn trang có chuyện gì phiền toái, hắn có thể giúp một tay, hoànthành nghĩa vụ làm con rể của hắn..."

Quả nhiên là một lý dogượng ép mơ hồ tùy tiện nêu ra, người giang hồ gặp chuyện gì phiền toái, một gãbuôn ngựa tầm thường thì có năng lực gì mà giúp đỡ?

Nhưng yêu cầu này cũngkhông thể cho là quá, dù sao Lục Ánh sơn trang cũng đa số đều là nữ nhân.

Nhà của nam nhân, nhi tửcưới vợ là lưu khuê nữ con nhà người ta lại cả đời; nhà của nữ nhân, nữ nhi lậpgia đình, lưu con rể lại một thời gian, chắc cũng không có gì là quá đáng chứ.

"Ở tạm?" LâuThấm Du nhăn đôi mày lá liễu."trong bao lâu?"

"Cái này..."Lục Phù Dung chần chờ một chút. "Ở đến khi nào tỷ tỷ và muội muội ngươiđều gả hết ra ngoài đã! Ta nghĩ, yêu cầu này chắc cũng không phải là quá đángchứ?"

Theo lý mà nói thì đúngthực là không phải quá đáng, cho nên Lâu Thấm Du cũng không biết phải mở miệngphản đối như thế nào.

Nhưng trong lòng nànghiểu rõ, yêu cầu này không chỉ đơn giản như vậy, nếu mọi việc "thuậnlợi" theo kế hoạch của bà, Đại hồ tử vì phản đối điều kiện này sẽ rút luikhỏi cuộc hôn nhân này, còn không, cho dù Đại hồ tử có đồng ý, loại điều kiệnkhông nêu rõ kỳ hạn như thế này có thể sẽ cột bọn họ vào Lục Ánh sơn trangnhiều năm, trong những năm đó có thể sẽ phát sinh ra bất cứ chuyện gì.

Thí dụ như người nào đócố tình sắp đặt một cái bẫy loại "bất hạnh".

Sau đó, không phải nàngbị hưu thì phu thê nàng cũng bị bắt buộc chia lìa, cuối cùng nàng vẫn phải theoan bài của Lục Phù Dung, tái giá gả cho Vũ Văn Tĩnh Nhân.

Nhưng cho dù trong lòngnàng hiểu rõ cũng không biết phải làm sao?

Không, nàng không thể làmgì cả, chỉ có thể thở dài ai oán, bất đắc dĩ chăm chú nhìn Đại hồ tử, nghĩ rằngkhông phải hắn đồng ý thì cũng sẽ phản đối...

"Nàng ta?" Lạimột lần nữa, Đại hồ tử vô lễ dùng đầu một ngón tay khinh thường chỉ vào LâuTuyết Du, ngữ khí khinh miệt. "Cái loại nha đầu tùy hứng bá đạo điêu ngoanhư nàng ta, ta nghĩ cả đời cũng gả không được, vậy bắt chúng ta phải ở lại đâychờ cả đời hay sao?"

Không đồng ý cũng khôngphản đối, mà hắn kháng nghị lại.

Nhưng hắn kháng nghị cũngcó lý, nếu có người cả đời đều gả không được, chẳng lẽ bắt hắn ở lại trongtrang chờ cả đời hay sao?

"Ngươi..."

Đôi mắt đẹp của Lâu TuyếtDu giận dữ trừng lên, đang muốn chửi hắn đến trời sụp đất nứt mới thôi, ai ngờvừa mới phun ra vài chữ, miệng nàng đã bị Lâu Nguyệt Lan bụm lại. Lục Phù Dungcòn trừng trừng liếc liếc cảnh cáo nàng, sau khi xác định nàng đã bị khống chếmới thản nhiên quay lại đối mặt với Đại hồ tử, trên mặt nở nụ cười tươi rói đầytự tin, gục gặc đầu nói "Ngươi nói có lý, ta cũng như ngươi đã suy nghĩđến chuyện này rồi".

"Ta nghĩ, Tuyết Dulà muội muội, sau hai năm gả nàng đi cũng là chuyện bình thường phải không?"

Cái gì gọi là "sauhai năm", đây thực sự là một thói quen dùng từ mập mờ không rõ ràng, sauhai năm ai biết là mấy năm mới gả được, cũng giống như nói "sau vàinăm", có thể là một năm, hai năm, cũng có thể là ba năm, bốn năm, thậm chílà năm năm, sáu năm, tóm lại, loại từ ngữ này không thể dựa theo chữ nghĩa bìnhthường mà định nghĩa chính xác được.

Nhưng mà, bà luôn có thóiquen dùng từ luôn luôn mập mờ không rõ ràng, không thể dựa trên chữ nghĩa màphân biệt được như vậy.

"Hai năm?" Đạihồ tử suy nghĩ một chút. "Được, vậy thì hai năm, sau hai năm, cho dù muộimuội của nàng không gả đi được cũng sẽ không được cản trở chuyện của bọnta!"

Cái gì? Hai năm? Ai nóihai năm.

Chính bà nói chứ ai!

Lục Phù Dung ngẩn ngơ."Khoan đã, khoan đã, không phải ta nói hai năm, ta là nói..."

"Còn nàngkia..." Không để cho bà có cơ hội sửa lại lời nói, cánh tay của Đại hồ tửchuyển động, cứ thế lại chỉ vào Lâu Nguyệt Sương. "Theo ta được biết,trưởng nữ của Lục Ánh sơn trang không gả đi, nàng ta không phải là muốn kén rểhay sao?"

Đáng giận, hắn cũng khôngphải người trong giang hồ, sao hắn biết?

"À...Phải."

"Vậy cho dù ta đâyđợi đến chết cũng không đợi được đến ngày nàng ta gả đi ra ngoài chứ?"

Đáng giận, đáng giận!

"Vậy không tính đếnnàng nữa, được chưa?" Lục Phù Dung nghiến răng nghiến lợi nói.

"Vậy được." Đạihồ tử thu tay lại, rồi chuyển hướng "Còn nàng này..." gục gặc đầu,hắn chăm chú đánh giá Lâu Nguyệt Lan. "Ừm, bộ dạng cũng không tệ, đángtiếc tự cao tự đại lại vô cùng ngạo mạn, ánh mắt giả dối, làm người ta thậpphần chán ghét, loại nữ nhân này chỉ sợ cũng chẳng có mấy ai chịu cưới..."

Cái này thật sự quá đángà nha!

"Vậy ngươi có thể từchối hôn sự này a!" Lục Phù Dung rốt cuộc nhịn không nổi phải lên tiếng.

Ý của bà là hy vọng hắncó thể "biết khó mà lui", hắn cố tình không rơi vào bẫy của bà, cònđúng lý hợp tình cãi lại, đáng hận nhất là từng câu từng chữ từng lý do hắn đưara không ai có thể nói hắn sai, trừ phi bà muốn chơi xấu hắn, nhưng cho dù cómuốn thật sự chơi xấu hắn bà cũng không thể ở giờ này khắc này nơi này để mọingười chứng kiến và cười vào mặt bà.

Bất đắc dĩ, bà đành phảimột lần nữa "nhường nhịn", nhưng đối phương lại thừa cơ mà "ứchiếp" tiếp, khiến bà không thể nhịn được nữa, quyết định không nhịn nữa.

Cùng lắm thì dời lại, chờngười kế tiếp xuất hiện ở khúc quanh kia.

Cũng không ngờ, bà nổigiận, Đại hồ tử lại càng nổi giận hơn so với bà, vừa nghe bà nói, hắn lập tứcbắt đầu thổi râu trợn trừng cặp mắt lên.

"Sao có thể như vậy,rõ ràng là chính miệng ngươi cầu hôn với ta, ta đã đồng ý rồi, xem đi, ngay cảsính lễ ngươi cũng đã nhận không phải sao?" Hắn tức giận hất cằm chỉ chỉvào hộp gỗ trên tay Lục Phù Dung, đó, chứng cớ ngay tại đó. "Nói cáchkhác, hôn sự đã định, nếu hôn sự đã định, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứmã nan truy, ai cũng không thể đổi ý!"

"Nhưng còn điều kiệncủa ta, ngươi không..."

"Ngươi, điều kiệnnày của ngươi rõ ràng là mới đề xuất ra sau khi hôn sự đã định, dù gì thì ngươicũng muốn đổi ý, tìm một lý do nào đó bức ta từ hôn?"

Thì ra là thế!

Nhất thời vô số ánh mắtbừng tỉnh đại ngộ khắp bốn phía tập trung trên mặt của Lục Phù Dung, sau đónhững ánh mắt này lại chuyển thành trào phúng, Lục Phù Dung thấy tình thế khôngổn, cuống quít lên tiếng phủ nhận.

"Không phải như vậy,không phải như vậy, vậy ngươi nói đi! Cuối cùng ngươi muốn như thế nào?"

"Cho ta một cái kỳhạn."

"...năm năm."

"Muội muội đã gả rangoài, tỷ tỷ còn phải chờ năm năm mới được gả ra ngoài sao? Ta nghĩ chắc chắnsẽ gả không được, sau năm năm bọn ta đã già hết rồi, còn ai muốn a? Rõràng..."

"Được, được, được,vậy giống Tuyết Du đi, hai năm được rồi chứ?"

"Ừ, vậy cũng khôngtệ lắm."

Nghe thế, Lâu Thấm Du từđầu đến cuối vẫn im lặng không nói gì suýt nữa phì cười thành tiếng.

Thì ra vị hôn phu tươnglai này của nàng nhìn lôi thôi lốc thốc nhưng lại thật quá thông minh! Chẳngqua tính tình hắn chất phác mà thôi.

"Ta tên là Lâu ThấmDu, xin hỏi tôn tính đại danh của vị công tử này?"

"Phó Thanh Dương,sau khi thành thân, ngươi tùy tiện gọi ta cái gì cũng được, a miêu a cẩu gì đóđều được hết!" Đại hồ tử sảng khoái nói. "Nhưng chỉ có điều đừng bắtchước đại tẩu ta kêu đại ca của ta là Tiếu ca, ta sẽ hộc máu; cũng đừng bắtchước nhị tẩu của ta gọi nhị ca ta là tướng công, ta sẽ té xỉu; càng đừng bắtchước muội muội của ta gọi muội phu ta là phu quân, ta sẽ sớm lăn đùng ra điđời nhà ma, vậy thì ngươi phải làm quả phụ a!"

Cuối cùng Lâu Thấm Dunhịn không được bật cười thành tiếng.

"Vậy Phó công tử, trướckhi bái đường có thể phiền ngươi một chuyện được không?"

"Chuyện gì?"

"Mời ngươi trước hãyđi tắm rửa qua một chút, thay ra trang phục của tân lang, có được không?"

Sau nửa canh giờ, mộtkhắc trước khi trời tối, Lâu Thấm Du cùng Đại hồ tử Phó Thanh Dương đã tắm rửasạch sẽ rốt cuộc cũng bái đường, thành thân.

Cuối cùng tân nương tửcũng gả ra ngoài!