Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Chương 1



Lục Ánh sơn trang, tất cảngười trong giang hồ đều biết, đó là một bang phái nữ tôn.

Cũng không phải vì LụcÁnh sơn trang chỉ có nữ nhân, không có nam nhân, mà vì ở Lục Ánh sơn trang,đương gia chủ mẫu là nữ nhân, nam nhân chỉ có cúi đầu nghe lệnh. Nói một cáchkhác, ở Lục Ánh sơn trang, nam nhân chỉ có thể nói hai chữ...

Tuân lệnh!

Lại nghe nói, Lục Ánhtrang chủ Lục Phù Dung ôm chí lớn, dã tâm bừng bừng, ý đồ trở thành nữ nhân đầutiên xưng bá võ lâm, thống lĩnh giang hồ. Chỉ tiếc Lục Phù Dung cũng chỉ có dãtâm lớn hơn trời và bản lĩnh mồm mép đôi co với nam nhân, ngoài ra cũng chẳngcó tài năng gì đáng kể.

Võ công tuy cũng đượcliệt vào hàng ngũ cao cường, nhưng không đủ khiến người giang hồ cúi đầu phụctùng; quyết đoán, tuy so với nữ nhân bìnhthường có quyết đoán hơn, nhưng nếu so với nam nhân lại kém xa; khí độ, theolương tâm mà nói, đây là thứ bà thiếu nhất, bởi vì, dù cho bà cố gắng bồi dưỡngkhí độ của bản thân như thế nào đi chăng nữa, rốt cuộc thứ bà có được cũngchẳng qua là khí độ hẹp hòi đặc trưng của nữ nhân.

Nhưng bà không tự hiểukhả năng của mình một chút nào, vẫn luôn luôn toàn tâm toàn ý muốn xưng bá võlâm, thống lĩnh giang hồ. Hơn nữa cho dù bà có nhận ra mình không hơn nam nhân,cũng chỉ cho rằng vì võ công của bà không đủ cao cường hơn mà thôi, mà về điểmnày, trong lòng bà rất rõ ràng, vào tuổi tác hiện nay của bà đã rất khó cảithiện. Nếu là như thế, bà đành phải dùng đến phương thức khác.

Võ công kém hơn nam nhân,vậy thì phải có thế lực cao hơn!

"Đứng lại!"

Vừa rời khỏi Lục Ánh sơntrang không được bao xa, tay nải nặng chịch trên tay, Lâu Thấm Du chần chờlưỡng lự một hồi mới quay đầu lại.

Mẫu thân ruột của nàng -Lục Phù Dung, mặt không hề đổi sắc liếc nàng, Đại tỷ Lâu Nguyệt Sương lắc đầuthở dài, Nhị tỷ Lâu Nguyệt Lan khinh miệt hừ lạnh, muội muội Lâu Tuyết Du vẻmặt hoang mang, các nàng đều không rõ vì sao nàng phải lén trốn đi như thế này.

Bởi vì, mọi người trongnhà đều không ai hiểu nàng cả.

"Nương!"

"Ngươi... . ."Lục Phù Dung thản nhiên liếc mắt nhìn tay nải trên vai Lâu Thấm Du một hồi, vẻmặt không đổi hỏi "muốn đi đâu đó?"

Lâu Thấm Du hít sâu mộthơi, dứt khoát nói hết những trăn trở lo lắng trong ba tháng nay và quyết địnhcuối cùng của nàng.

"Rời khỏi Lục Ánhsơn trang."

"Tại sao?"

"Bởi vì ta khôngmuốn trở thành quân cờ của nương."

Lục Phù Dung khẽ chấnđộng một chút nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì khác thường "Phải, ta thừanhận là ta muốn lợi dụng ngươi để mượn sức Vũ Văn gia, tất cả chỉ vì Lục Ánhsơn trang mà thôi, nhưng ngươi nói thật đi, chẳng lẽ Vũ Văn đại công tử khôngvừa mắt ngươi hay sao? Nương đem ngươi gả cho hắn thì có gì đâu mà khôngtốt?"

Lâu Thấm Du hé miệng rồilại ngậm miệng như muốn nói lại thôi, do dự bùi ngùi một hồi không biết nói gì.

Phải, nàng rất thích conngười của Vũ Văn Tĩnh Nhân, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ qua là sẽ gả chohắn, cho dù nàng nguyện ý gả cho hắn, cũng không muốn gả vào Vũ Văn gia, bởi vìVũ Văn gia là một trong võ lâm thế gia, mà nàng lại...

cực kỳ chán ghét làmngười của võ lâm.

Nhưng rất không may, từnhỏ nàng đã là người của võ lâm, còn có một mẫu thân có dã tâm rất lớn. Ngaykhi Lục Phù Dung quyết định muốn lợi dụng nàng để mượn sức của Vũ Văn gia, nàngđã bắt đầu có ý định muốn thoát ly khỏi Lục Ánh sơn trang. Nhưng dù sao Lục Ánhsơn trang cũng là nhà của nàng, Lục Phù Dung là mẹ ruột của nàng, thật sự khôngdễ dàng nói bỏ là bỏ, cho nên nàng vẫn cứ lưỡng lự do dự mãi mà không quyếtđịnh được.

Cho đến hôm nay, sau khiVũ Văn Tĩnh Nhân đến chơi đêm qua, nàng biết nàng không thể không bỏ đi. Nếukhông đi, nàng sẽ vĩnh viễn không thoát ly được vòng trói buộc của giang hồ.Thế là nàng dứt khoát hạ quyết tâm, lặng lẽ tiêu sái ra đi.

Nhưng xem ra còn chưa đủ"lặng lẽ", bởi vì nàng rời khỏi Lục Ánh sơn trang không xa đã bị đuổitheo.

"Nói coi! Cuối cùngnương sai ở chỗ nào?" Ngữ khí Lục Phù Dung sắc bén truy hỏi.

"Ta... . ." Vẻmặt Lâu Thấm Du không hề thay đổi, nhìn xuống đất nói "Cho đến bây giờ takhông nghĩ tới chuyện phải gả cho Vũ Văn đại công tử."

"Sao? Vũ Văn đạicông tử còn chưa xứng với ngươi à?" Lục Phù Dung hai mắt như bốc lửa"Vậy ngươi muốn gả cho ai?"

"Không phải vì VũVăn đại công tử không tốt, mà là..." Lâu Thấm Du chần chờ giây lát rồi nóitiếp "Ta chỉ muốn gả cho một người bình bình thường thường, sống nhữngtháng ngày bình bình thường thường mà thôi..."

"Bình thường?"Lâu Nguyệt Lan cười nhạt, tỏ vẻ cực kỳ khinh miệt. "Thấm Du, ngươi thựckhông có chí khí, không ngờ ngươi lại đúng là cái loại tiểu nữ nhân vô dụngnày, cam lòng chịu để nam nhân dẫm nát dưới lòng bàn chân, thật tầm thường,sống mơ mơ hồ hồ, lãng phí cả đời!"

"Ta không muốn bịnam nhân dẫm nát dưới lòng bàn chân, cũng không muốn dẫm nát nam nhân dưới lòngbàn chân!" Lâu Thấm Du kiên nhẫn giải thích "Phu thê với nhau nênngang hàng nhau, tại sao nhất định người này phải đàn áp người kia chứ?"

"Nói sao mà dễ nghequá!" Lâu Nguyệt Lan lại khinh miệt nói."Vậy ngươi có thấy nam nhânnào nguyện ý đối xử ngang hàng với ngươi không? Nói cho ngươi biết, bọn họchẳng ai muốn hết. Phu là trời, thê là đất, bọn họ chỉ muốn dẫm nát nữ nhândưới lòng bàn chân thôi, ngươi có hiểu hay không a!"

Lâu Thấm Du không biếtnói gì để cãi lại, bởi vì Lâu Nguyệt Lan nói toàn là sự thật.

Trên thế gian này chỉ cóhai loại nam nhân. Loại thứ nhất là nam nhân tự đại ngạo mạn, cho rằng bẩm sinhnam nhân đã hơn nữ nhân, mà nữ nhân sinh ra là để cho nam nhân đàn áp. Loại namnhân này sao có thể nguyện ý bỏ đi ưu thế của mình mà đối đãi ngang hàng với nữnhân chứ?

Loại nam nhân còn lại làthứ nam nhân yếu đuối vô dụng. Loại nam nhân này cũng không đáng tin cậy, bởivì hắn thích ỷ lại vào nữ nhân, gặp lúc khó khăn cần hai người đồng tâm hiệplực để vượt qua thì hắn luôn luôn tránh ở sau lưng nữ nhân, mặc cho nữ nhân đốiphó với khó khăn bên ngoài. Loại này cũng không thể tính là đối đãi ngang hàngvới nữ nhân.

Nhưng mà, cho dù ít thấy,hiếm có, chẳng lẽ thế gian này không có loại nam nhân nào có thể đối đãi với nữnhân ngang hàng hay sao?

Thí dụ như Vũ Văn TĩnhNhân, hắn chính là loại nam nhân này. Cho dù Vũ Văn Tĩnh Nhân nguyện ý sống mộtcuộc sống bình thường với nàng, nhưng hoàn cảnh của hắn lại không cho phép. Chonên nàng không thể lựa chọn hắn.

"Một ngày nào đó, tanhất định sẽ tìm được một nam nhân nguyện ý đối đãi ngang hàng với ta!"

Lâu Nguyệt Sương lắc đầuthở dài, thật ra nàng hiểu rất rõ ý tưởng của tam muội, nhưng lại không hiểu vìsao tam muội lại có cái nguyện vọng không thực tế này.

Tuy nàng không ủng hộcách mẫu thân lợi dụng tam muội, nhưng ít ra nàng nghĩ Vũ Văn Tĩnh Nhân là mộtvị hôn phu tốt cho tam muội. Nếu đừng đề cập đến tư tâm của mẫu thân muốn lợidụng tam muội, nàng cũng nhận ra Vũ Văn Tĩnh Nhân chắc chắn là đối tượng thíchhợp nhất với tam muội. Cho nên nàng cũng đồng ý đối với cuộc hôn nhân này.

Nhưng tam muội lại kiênquyết phản đối như thế, nàng thật không thể hiểu nổi.

"Nếu ngươi vĩnh viễncũng tìm không ra người như vậy?"

"Vậy ta nguyện vĩnhviễn không lấy chồng."

Không lấy chồng?

Vậy làm sao bà mượn sứcVũ Văn gia?

"Lấy chồng hay khôngkhông do ngươi quyết định!" Lục Phù Dung phẫn nộ rít gào.

"Nương... . ."

"Lệnh của cha mẹ,lời của mai mối, ngươi là do ta mang thai gần mười tháng mới sinh ra, việcchung thân đại sự phải do ta quyết định, nếu không ngươi sẽ là đứa con bấthiếu!"

Phải làm con cờ cho mẫuthân tùy ý đùa nghịch cả đời thì mới là đứa con hiếu thuận hay sao?

Không, đó chính là nguhiếu!

Huống chi còn có tâmnguyện không thể hoàn thành trước khi qua đời của phụ thân, thân là con gái củangười, nàng phải có trách nhiệm thay phụ thân hoàn thành tâm nguyện còn dở dangnày.

Đó mới chính là hiếuthuận!

"Hôn nhân của nươngngày xưa không phải do nương tự mình làm chủ hay sao?"

Lửa giận đầy trời trongnháy mắt tắt ngúm, Lục Phù Dung chợt chột dạ.

Tuy rằng Lâu gia từ đóđến nay đều sinh nữ không sinh nam, nên đều phải kén rể để kế thừa hương khóicủa Lâu gia, nhưng việc hôn nhân của nữ nhi từ trước đến nay vẫn do chủ mẫu củaLâu gia quyết định.

Mãi đến đời của Lục PhùDung, bởi vì Lục Phù Dung kiên trì muốn tự quyết định việc hôn nhân của chính mình,nếu không dù chết cũng không lấy chồng, nên chủ mẫu đời trước mới không thểkhông cho Lục Phù Dung tự quyết định việc hôn nhân của chính bản thân mình, bởivậy, đối với vấn đề hôn nhân, thật ra Lục Phù Dung không có tư cách nói nữ nhicủa mình bất hiếu.

"Cái đó không tính,ta...ta là con gái một..."

"Vậy còn đại tỷ thìsao?"

"Nó là trưởng nữ,muốn vời người ở rể để kế thừa Lâu gia..."

"Ta cũng có thể kénrể, chỉ cần nương để ta tự lựa chọn."

"Chuyện này...chuyệnnày..."

"Ngươi không thể làmvậy!" Lâu Nguyệt Lan không kiên nhẫn cắt ngang. "Trưởng nữ kén rể làchuyện đương nhiên, còn ngươi là ai mà đòi bắt chước người ta kén người ởrể!"

"Tại sao ta khôngthể làm vậy?" Lâu Thấm Du hỏi lại.

"Tại vì Lục Ánh sơntrang không cần tới hai người ở rể." Lâu Nguyệt Lan chậm rãi nói."Hai nam nhân ở cùng một chỗ, sớm muộn gì cũng tạo phản thôi!"

Ý tưởng thật buồn cười!

Nhưng ngoại trừ nàng ra,cái loại ý tưởng này trong mắt nữ nhân của Lâu gia đã là quan niệm thâm căn cốđế rồi, mà nữ nhân của Lâu gia vĩnh viễn cũng không thể dễ dàng tha thứ cho namnhân nào muốn ngồi trên đầu các nàng.

Nữ nhân của Lâu gia bẩmsinh đã cao hơn nam nhân một bậc, có thể nào để cho nam nhân ngồi lên đầu cácnàng được chứ!

Cho nên nam nhân ở Lâugia chỉ có thể có một con đường thôi, là vĩnh viễn phủ phục dưới chân của nữnhân Lâu gia.

Lâu Thấm Du khẽ cắn môi,dứt khoát nói : "Được rồi! Chỉ cần nương cho ta cơ hội tự lựa chọn, vậythì hôn sự của ta sẽ do nương quyết định, nhưng tuyệt đối không được thiết kếbẫy lợi dụng gì đó trên cơ hội lựa chọn của ta, nếu không ta sẽ cảm thấy mìnhchỉ có giá trị là một con cờ, hèn hạ, xấu xa, bẩn thỉu mà thôi!"

Dám chỉ cây dâu mà mắngcây hòe, chỉ trích bà hèn hạ, xấu xa, bẩn thỉu!

Lửa giận thoáng chốc lạibùng nổ, Lục Phù Dung giận tím mặt. "Nếu ta nói không thì sao?"

Lâu Thấm Du vẻ mặt bìnhtĩnh, thản nhiên như không "Vậy ta có chết cũng không gả!"

Có chết cũng không lấychồng?

"Ngươi...ngươi...ngươi..."Nhất thời, lửa giận của Lục Phù Dung bốc cháy ngút trời, bao nhiêu lý trí bịđốt hết không còn sót lại một chút gì "Ngươi đồ nghiệt nữ bất hiếu này,muốn chống đối ta đến cùng phải không?" Bà nghiến răng nghiến lợi, hai hàmrăng suýt chút nữa bị cắn thành tư. "Tốt, tốt, tốt lắm, ngươi chỉ cần mộtcơ hội để tự lựa chọn thôi, đúng không?"

"Phải, nhưng ta muốntự lựa chọn một cách chân chính mà không phải bị xếp đặt, lợi dụng trên sự lựachọn của ta." Lâu Thấm Du kiên trì.

Lại ám chỉ nói bà hèn hạ,bà xấu xa, bẩn thỉu sao?

"Tốt lắm!" LụcPhù Dung giận quá hóa cười, gật đầu thật mạnh."Ta cam đoan sẽ không lợi dụngsự lựa chọn của ngươi, một tháng sau ngươi nhất định phải gả cho Vũ Văn đạicông tử nếu như ngươi không chịu gả cho..."

Trong lòng Lâu Thấm Dunổi lên một dự cảm không tốt. "Ai?"

Nâng cánh tay chỉ ra xaxa "Người nam nhân đầu tiên xuất hiện ở đó!" Lục Phù Dung tức giậnrít gào.

"......"

※※※

Không bàn tới tính tìnhcủa chủ nhân, Lục Ánh sơn trang thật sự là một trang viện do nữ nhân làm chủ,khắp nơi trong trang đều tràn ngập phong thái tao nhã âm nhu, đặc biệt tại ThấmTâm tiểu lâu nơi ở của Lâu Thấm Du, mộc mạc lại ấm áp, vừa bước vào tiểu lâuliền cảm nhận được chủ nhân nơi đây là một người không màng danh lợi, tự do tựtại.

Vũ Văn Tĩnh Nhân thíchnhất là điểm này của nàng, trời sanh tính tình đạm bạc, kiên cường nhưng khôngđến nỗi dữ dằn, ôn hòa lại không yếu đuối.

Mặc dù là con giữa trongbốn đứa con của Lục Phù Dung, nàng không có gì điểm gì quá xuất sắc, nổi bật,không có sự gan dạ, sáng suốt và khí phách của Lâu Nguyệt Sương, cũng khôngxinh đẹp tuyệt luân như Lâu Nguyệt Lan, lại càng không giống tiểu muội LâuTuyết Du luôn luôn tươi cười đáng yêu, mà nàng là sự kết hợp của tất cả các ưuđiểm trên của ba tỷ muội.

Lâu Nguyệt Sương và LụcPhù Dung giống nhau ở chỗ là đều có dã tâm, có nghị lực, thậm chí nàng còn cónghị lực hơn so với Lục Phù Dung, nàng đích xác có năng lực và khả năng quyếtđoán xông pha trên giang hồ, nói một cách khác, cho dù nàng không có năng lựcthống nhất giang hồ, nhưng ít ra cũng có năng lực xưng bá một phương.

Thế nhưng mọi việc to nhỏtrong ngoài của Lục Ánh sơn trang tất cả được sắp xếp gọn gàng ngắn nắp như thếnày đều là do một tay Lâu Thấm Du xử lý. Hễ bất cứ cái gì liên quan đến sổ sáchkinh doanh của Lục Ánh sơn trang cũng đều do nàng quản lý, Lục Phù Dung và LâuNguyệt Sương khinh thường không thèm để ý đến những việc được cho là "việcnhỏ lặt vặt hàng ngày" này.

Chủ mẫu tương lai của VũVăn thế gia phải là người có năng lực quản lý sự việc trong ngoài như thế.

Lâu Nguyệt Lan là đệ nhấtmỹ nữ võ lâm, xinh đẹp tựa thiên tiên, không ai sánh bằng, các chàng trai tuấntú trong võ lâm sắp hàng theo sau nàng đếm không xuể.

Mặc dù không thể so sánhvới vẻ mỹ mạo thập phần diễm lệ đến lóa mắt của nhị tỷ, nhưng Lâu Thấm Du nàngcó một phong thái thong thả thanh tao lịch sự, chính phong thái này khiến nàngkhông giống nữ nhân hào phóng không câu nệ tiểu tiết trên giang hồ một chútnào, ngược lại giống như thiên kim tiểu thư khuê các đoan trang dịu dàng, tựnhiên hào phóng.

Chủ mẫu tương lai của VũVăn thế gia cũng phải có được loại phong cách quý phái khiến người ta kính phụcnày.

Lâu Tuyết Du, tuy bướngbỉnh, thích đùa dai, từ nhỏ đến lớn được Lục Phù Dung yêu thương nhất, cũng làtiểu thư được toàn bộ Lục Ánh sơn trang sủng ái nhất.

Tuy không náo nhiệt nhưLâu Tuyết Du, Lâu Thấm Du nàng bình thường luôn rụt rè, khiến người ta tưởngrằng nàng thực không thú vị chút nào, kỳ thật không giống như vẻ ngoài lãnh đạmthản nhiên, lúc tâm tình tốt nàng cũng có thể cười như châu khua ngọc thốt,thậm chí còn lấy chính mình ra đùa giỡn để mua vui an ủi cho người có tâm tìnhkhông tốt, hạ nhân trong trang giễu cợt nàng, châm chọc nàng, nàng cũng chỉcười trừ mà không tức giận.

Chủ mẫu tương lai của VũVăn thế gia càng không thể thiếu khí độ bình dị dễ gần gũi này.

Bất kỳ dung mạo bên ngoàihay tính tình bên trong, nàng đều là thê tử thích hợp nhất của hắn. Nhưng nànglại cự tuyệt hắn! Hắn thật không hiểu tại sao?

Vì hắn không yêu nàng đủhay sao?

Hay là...

Cơ bản trong lòng nàngkhông có hắn?

"Tại sao?" bênao cá chép trước Thấm Tâm tiểu lâu, hắn nhẹ giọng hỏi một cách khó hiểu saulưng Thấm Du."Ta vẫn tưởng đôi ta tình đầu ý hợp, chẳng lẽ ta đã hiểulầm?"

Im lặng một lát, Lâu ThấmDu từ từ xoay người lại, chăm chú nhìn Vũ Văn Tĩnh Nhân như đang suy nghĩ gì đómông lung vô cùng.

Vũ Văn Tĩnh Nhân – đạicông tử của Vũ Văn thế gia, tuấn tú nho nhã, phong thái bất phàm, tính tìnhthập phần bình thản, cũng không có hùng tâm tráng chí gì, ở bên cạnh hắn nàngluôn có thể thoải mái nói ra những gì mình nghĩ, mà hắn cũng hiểu suy nghĩ củanàng, hai người có thể nói là một đôi tình nhân cùng chung chí hướng.

Quan trọng nhất là, nàngtôn trọng hắn, mà hắn cũng tôn trọng nàng, cũng chưa từng muốn lợi dụng nữ đứckhuê huấn truyền thống để trói buộc nàng, áp chế nàng, hoặc miễn cưỡng nàng làmbất cứ chuyện gì nàng không muốn, thủy chung có thể cùng nàng sánh vai bên nhauđối đãi ngang hàng với nhau.

Nàng biết, hắn sẽ là mộtngười có thể hiểu nàng, yêu nàng, đồng cam cộng khổ, một vị hôn phu tốt, bọn họcũng sẽ là một đôi phu thê ân ái tương kính như tân.

Nếu nàng đồng ý gả chohắn.

Thật sự, nàng thực thíchhắn, cũng tin rằng bọn họ rất hợp với nhau, mà nàng cũng không có lựa chọn nàokhác tốt hơn, nhưng mà...

"Đại công tử,ngươi... . ." nàng lên tiếng nhẹ nhàng. "hẳn biết là mẹ ta muốn lợidụng ta chứ?"

"Ta biết, nhưng takhông để ý!" Vũ Văn Tĩnh Nhân vội nói.

Khóe môi nhếch lên, nàngnở nụ cười trào phúng. "Bởi vì Vũ Văn gia cũng lợi dụng ngươi để mượn sứcLục Ánh sơn trang."

Vũ Văn Tĩnh Nhân hơi cứngngười lại. "Mặc kệ bọn họ ai muốn mượn sức ai đều không liên quan gì đếnchúng ta, không phải sao?"

"Không liên quan gìsao?" Nàng nỉ non. "Vậy ngươi có thể rời bỏ Vũ Văn gia haykhông?"

"Chuyện này...chuyệnnày..." Vũ Văn Tĩnh Nhân ấp úng nửa ngày không nói ra lời, cuối cùng, hắnthở dài thật sâu nói. "Ngươi hẳn cũng biết ta là trưởng tử của Vũ Văn gia,ai cũng có thể rời đi, nhưng ta thì không được!"

"Ta đương nhiênhiểu." Nàng lại quay đi đối mặt với ao cá chép. "Cho nên ta mới khôngthể gả cho ngươi."

"Nhưng... . ."

"Vì cha ta, cũng vìchính mình, ta không thể...Không, phải nói là không muốn gả cho ngươi..."

"Tam muội... .."

"Ngươi có nhớ ta đãtừng kể với ngươi về cha ta hay không, cũng giống ta bị sắp đặt làm một quân cờở rể trong Lâu gia, làm một vị phu quân nhu nhược, ông bị mẹ ta vô tình dẫm nátdưới lòng bàn chân, trải qua những tháng ngày thống khổ, chưa đầy bốn mươi tuổiđã uất ức thành bệnh mà qua đời..." Lâu Thấm Du buồn bã nói. "Khi chata còn sống, chỉ có ta gần gũi bên cạnh ông, bởi vậy ông đã đem tất cả nỗi lòngtâm sự hết với ta, có lẽ ông cho là ta còn nhỏ nghe cũng không hiểu, nhưng kỳthật ta đều hiểu hết..."

Mỗi lần nhớ lại, vì hoàiniệm, vì thương phụ thân, càng vì đau lòng cho nỗi ủy khuất và thống khổ củaphụ thân, đôi mắt nàng lại thấm đẫm ý lệ.

Cá tính của nàng kiêncường, nhưng nàng lại rất mềm lòng, tâm tính thiện lương.

Cho nên, trong bốn tỷmuội, cũng chỉ có nàng làm bạn bên người phụ thân, bởi vì chỉ có nàng nhận thấyphụ thân tịch mịch, cũng chỉ có nàng cảm nhận được phụ thân bi thương và thốngkhổ cỡ nào.

"Cha nói, kiếp sau,hắn mong được làm một người bình bình thường thường, không cần là người võ lâm,cũng không cần là người đại phú đại quý, chỉ cần bình thường là tốt rồi, cho dùcuộc sống khốn khổ, cho dù trải qua những tháng ngày gian nan nhưng ông có thểsống một cuộc sống thanh bình êm vui cả đời, quan trọng nhất là..."

Nàng lặng lẽ lau đi mộtgiọt lệ nơi khóe mắt.

"Ông muốn cưới mộtthê tử sẽ không đem ông dẫm nát dưới lòng bàn chân, mà ông cũng không muốn dẫmnát thê tử của mình dưới lòng bàn chân, cả hai người cùng đối đãi nhau bìnhđẳng, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu; có vui cùng cười, có bi cùng khóc,đó mới là...cuộc sống lý tưởng của ông..."

"Tam muội, ta... .." Vũ Văn Tĩnh Nhân cố hết sức nói. "Ta cam đoan..."

"Không, ngươi khôngthể cam đoan gì cả." Lâu Thấm Du lắc đầu nói nhỏ. "Thân là ngườitrong giang hồ, tuyệt đối không thể có một cuộc sống bình thường; thân làtrưởng tử của Vũ Văn gia, ngươi càng không bỏ xuống được trách nhiệm nặng nềtrên vai; thân là con trai, ngươi càng không thể không để ý đến cảm nhận củacha và nương ngươi. Không, ngươi không thể cam đoan được gì cả!"

Vũ Văn Tĩnh Nhân cườikhổ, không thể phủ nhận. "Nhưng ta yêu ngươi, như thế còn chưa đủ haysao?"

Lâu Thấm Du trầm mặc mộtlúc lâu rồi ảm đạm thở dài.

"Thật ra cha ta cũngyêu mẹ ta, nếu không hắn cũng sẽ không cam tâm tình nguyện đến Lâu gia ở rể, màđã bỏ trốn mất dạng vào đêm trước khi bị buộc phải thành hôn. Bởi vì ông yêu mẹta, cho nên ông mới đến Lâu gia này ở rể, nhưng kể từ ngày ông bắt đầu ở rể,ông không có đến một khắc hạnh phúc, ngay cả trong nháy mắt cũng không có, màchỉ có sự thống khổ đến vô tận. Cho nên..."

Nàng lại một lần nữa xoayngười lại, nhìn hắn với ánh mắt bất đắc dĩ và áy náy.

"Cho dù ngươi có yêuhay không yêu ta, hoặc là ta có yêu ngươi hay không, cũng đều không đủ. Ngươicó hiểu không?"

Đối mặt với ánh mắt cốchấp của nàng, cuối cùng Vũ Văn Tĩnh Nhân cũng hiểu rõ.

Giống như nàng đã nói,mặc kệ là hắn yêu nàng hay không, hoặc là nàng có yêu hắn hay không cũng đềukhông đủ. Bởi vì thứ nàng một lòng theo đuổi là cuộc sống phu thê êm ấm bìnhthường, mà hắn vĩnh viễn không có cách nào cho nàng cuộc sống đó.

Thế là hắn chỉ biết cườikhổ.

Hắn cũng khát vọng có mộtcuộc sống bình thường, thậm chí ba đệ đệ của hắn càng có dã tâm hơn hắn, nhưngbởi vì hắn bất hạnh là trưởng tử, ngực mang hùng tâm tráng chí của cha hắn,gánh nặng lại đặt trên vai của hắn, hắn có thể liều mình bỏ xuống hết sao?

Không, hắn không thể, hắnkhông thể cũng không nguyện mang tiếng là đứa con bất hiếu, nên tuy rằng khôngmuốn nhưng cũng chỉ có thể ủy khuất nàng!

Không công bằng sao?

Phải, hắn thừa nhậnchuyện này thật không công bằng, nhưng dù sao hắn là nam nhân, nàng là nữ nhân,mà trên thế gian này không phải nam nhân đều quan trọng hơn nữ nhân hay sao?

※※※

Mặc dù được liệt danh vàomột trong Nhất cốc Nhị trang Tam phủ, nhưng thật ra thanh danh của Lục Ánh sơntrang trên giang hồ kém xa tiếng tăm của Ngũ đại thế gia, bởi vậy, mỗi khi gặpchuyện gì phải phát thiệp mời là các nàng lại bắt đầu hao tâm tổn trí, đau đầunhức óc.

Phát quá ít thì sợ mấtmặt; phát quá nhiều thì lại sợ người ta không thèm đến, càng mất mặt hơn.

Nhưng mà lần này, đườngđường là khuê nữ của Lục Ánh sơn trang xuất giá, các nàng lại không hề có mộtchút phiền não nào, bởi vì căn bản các nàng không tính phát ra thiệp mời.

Loại hôn lễ mà một khắctrước khi làm lễ mới quyết định chú rể là ai, dù có làm gì thì cũng chỉ giốngnhư một trò đùa khôi hài thôi. Nếu đã như vậy, các nàng tự đóng cửa lại diễntrò khôi hài, náo loạn khiến người ta chê cười cho người trong nhà xem, nếu cókhó coi thì cũng chỉ có người trong nhà biết.

Nhưng dù Lục Ánh sơntrang chưa phát thiệp mời, không biết tại sao tin tức cũng bị truyền ra ngoài,ba ngày trước hôn lễ, những vị khách không mời mà đến xem náo nhiệt đã lục tụckéo nhau đến. Mãi đến ngày diễn ra hôn lễ, Lục Phù Dung dở khóc dở cười nhưngvì phải tỏ ra bao dung rộng lượng, nên đành phải sai người chuẩn bị chào đón,gồng mình lên tiếp đãi các vị bằng hữu trong võ lâm.

Đường đường trang chủ củaLục Ánh sơn trang gả khuê nữ đi, nhưng đến một khắc trước khi cử hành hôn lễmới biết chú rể sẽ là ai, loại náo nhiệt này sao có thể không đi xem chứ!

Trong tiểu lâu nơi tiếpđãi khách.

"Ngươi yên tâm, tammuội nhất định sẽ chọn ngươi!"

Vũ Văn Tĩnh Nhân một thânáo tân lang đỏ thẫm, rõ ràng đang thập phần bất an, Lâu Nguyệt Lan đang cố gắngtrấn an hắn.

"Sao nhị tiểu thư cóthể khẳng định như thế?"

"Rất đơn giản, dùtam muội nói nghe hay cỡ nào nhưng từ nhỏ nàng ấy đã là tiểu thư sống an nhànsung sướng trong kim ngân châu báu, muốn nàng cả đời đối mặt với một trượng phuthô lỗ tục tằng bình thường, tự tay lo liệu gia vụ, chịu khổ chịu sở, nói chongươi biết, vào thời điểm nàng ấy phải thật sự lựa chọn, nàng ấy sẽ giác ngộđược nàng sẽ không cách nào chịu nổi cuộc sống như vậy a!"

"Nếu là như vậy, saokhông tùy tiện chọn một người nào đó là được rồi, tại sao phải dùng đến phươngthức hoang đường như thế này..."

Vũ Văn Tĩnh Nhân còn chưanói xong, Lâu Nguyệt Lan đã trợn mắt lên.

"Không chỉ có ngươithấy vậy, ta cũng thấy thật buồn cười! Nhưng không có cách nào, tính tình củanương như vậy đó, hễ tức lên là..." rồi thở dài thật sâu "Nói thật,nương của ta cũng thực hối hận lắm rồi, lúc ấy bà tức giận đến nhất thời mất đilý trí, mới bật thốt ra phương thức buồn cười này, chúng ta muốn cũng ngănkhông kịp..."

"Vậy..." Vũ VănTĩnh Nhân nhíu mi lại nói. "tam muội lập tức đáp ứng hay sao?"

Lâu Nguyệt Lan chần chờmột chút rồi nói "Không phải, tam muội đưa ra một điều kiện..."

"Điều kiện gì?"

"Nàng không muốn gảcho người trong giang hồ, cũng không muốn nhà phú hào, chỉ cần là thường dân cóthể dùng hai tay để kiếm sống là được rồi."

Quả nhiên là vậy.

Vũ Văn Tĩnh Nhân than thởmột hồi, ánh mắt lại chợt thâm sâu."Trang chủ đồng ý hay sao?"

"Ta đã nói rồi, lúcấy nương đang tức giận, căn bản không có lý trí, nàng thậm chí cũng không cónghe rõ điều kiện của tam muội đã thốt ra là đồng ý!" Lâu Nguyệt Lan tỏ vẻkhông thể chịu nổi. "Sau đó nương muốn đổi ý, lại sợ tam muội không chịugả đi, thậm chí lại tiếp tục tìm cơ hội chạy trốn, cho nên chúng ta phải cẩnthận thương lượng lại, nghĩ rằng chỉ cần chúng ta an bài thích đáng không tạora cơ hội tốt nào thì tam muội sẽ cam tâm tình nguyện gả cho ngươi."

"Nàng chịusao?" Vũ Văn Tĩnh Nhân lẩm bẩm nói.

"Đương nhiênchịu" Khẩu khí Lâu Nguyệt Lan thập phần khẳng định, không chút do dự."Ngẫm lại, người đến Lục Ánh sơn trang hôm nay, nếu không phải là nhân vậtgiang hồ, thì chỉ có thứ tiểu nhị bên ngoài giao đồ cho sơn trang, hoặc lànhững gã sai vặt thu tiền này kia, mà hai loại người này, một thì thô tục, mộtthì hám tiền, đều là những người thô tục khó chịu nổi, theo cá tính của tam muội,ngươi tưởng nàng sẽ chọn những loại người này làm hôn phu để sống cả đời trongthống khổ hay sao?"

"Nhưng nàng cũng vẫnluôn luôn chung sống hòa bình với những người đó..." Vũ Văn Tĩnh Nhân phảnbác.

"Vậy thì sao?"Lâu Nguyệt Lan không cho là đúng, hừ hừ nói tiếp. "Tam muội phụ trách xửlý trang vụ, tất nhiên phải tiếp xúc với loại người này rồi, nhưng đó cũng chỉlà tiếp xúc mà thôi, nàng cũng không có nhìn kỹ bọn họ. Nếu bây giờ phải gả choloại người này, tam muội phải thật sự cẩn thận xem xét bọn họ cho kỹ càng, màmột khi nàng thấy rõ ràng loại người này thô tục như thế nào, thấp kém như thếnào, ta cũng không tin tam muội có thể bỏ loại nam nhân tương xứng có thể hiểunàng như ngươi mà lựa chọn cái loại tục phu căn bản không thể thổ lộ tình cảm,tâm sự chia sẻ cùng nàng..."

"Nhưng mà..."

"Ngoài ra, ta cũngkhông tin tam muội thật sự nguyện ý bỏ cuộc sống giàu có xa hoa mà sống cuộcsống thiếu thốn phải tự tay làm lụng vất vả cả ngày. Tam muội không ngu ngốc,nàng rất thông minh, dùng hạnh phúc cả đời cá cược một lần, nàng sẽ không làmloại chuyện ngu ngốc này!"

Vấn đề là Lâu Thấm Ducũng không phải đang giận lẫy a!

"Thật sao?"

"Bản thân ngươi ngẫmthì sẽ rõ, nếu bây giờ kêu Vũ Văn đại công tử ngươi chọn một thê tử mà khingươi đàm thi luận văn với nàng, nàng không hiểu, muốn tỏ tình tâm sự với nàng,nàng cũng không thèm, cả ngày chỉ biết tính toán với ngươi chuyện mắm muối củigạo, diêm tương trà dấm, đại công tử ngươi có chịu được hay không?" LâuNguyệt Lan hỏi lại.

Không cần nghĩ đến Vũ VănTĩnh Nhân cũng đã lập tức rùng mình.

"Không!" Hắnthật chịu đựng không nổi cảnh phải sống chung cả đời với một thê tử tục tằn nhưvậy!

"Vậy thì phải rồi,ngươi và tam muội là một loại người giống nhau, ngươi chịu không nổi, tất nhiênnàng cũng chịu không nổi. Cho nên, cứ an tâm đi, cuối cùng nàng cũng nhất địnhsẽ chọn ngươi thôi!"

Vũ Văn Tĩnh Nhân lặng immột lát, sau đó thở dài thật sâu.

Hắn biết, hắn hơi thamlam một chút, ích kỷ một chút, muốn cưới một nữ nhân mình ái mộ đã lâu, lại cóthể hiểu nhau, có năng lực và tấm lòng để đảm nhiệm chức trách thê tử củatrưởng tử Vũ Văn gia như nàng, thế hắn đã thỏa mãn rồi, nhưng còn nàng?

Nàng có thỏa mãn không?

Không, nàng tuyệt đốikhông thỏa mãn, bởi vì nguyện vọng của nàng vĩnh viễn không thể đạt thành, nàngsẽ ôm hận cả đời như phụ thân của nàng vậy.

Nếu đã vậy thì hắn biếtlàm sao đây?

※※※

Vào lúc giữa trưa, giờlành đã tới, tân nương tử đầu đội mũ phượng, thân choàng hỉ khăn không vào sảnhđường làm lễ mà lại xuất đầu lộ diện trước cổng Lục Ánh sơn trang, bên cạnh làtrang chủ Lục Ánh sơn trang Lục Phù Dung, tứ phía ai nấy đều xôn xao kích động,bàn tán vô cùng sôi nổi, náo nhiệt.

Cảnh này càng thú vị vàđáng xem hơn ném tú cầu chọn rể hoặc hoặc luận võ chọn tân lang à nha!

"Ngươi..." LụcPhù Dung chăm chú nhìn Lâu Thấm Du, ánh mắt lóe lên quỷ quyệt. "có muốnđổi ý không?"

"Không, ta sẽ khôngđổi ý" Lâu Thấm Du mềm mỏng nhẹ nhàng nhưng nói vô cùng kiênđịnh."Nếu nương cho ta cơ hội này để lựa chọn, ta sẽ nắm thật chắc."

Cơ hội?

Lục Phù Dung cười lạnh,"Vậy sao? Ngươi thật sự nguyện ý chọn..." liếc mắt ra trước cổng"Nam tử đầu tiên xuất hiện ở đó?"

Theo tầm mắt của Lục PhùDung, Lâu Thấm Du nhìn ra cổng.

Trên đường vào cổng LụcÁnh sơn trang, hai bên đều là cây cối rậm rạp, mà cách đó chừng một trăm nămmươi mét phía trước là một khúc ngoặt rẽ vào rất gắt, người đến sẽ không nhìnthấy Lục Ánh sơn trang, người trong Lục Ánh sơn trang bên này cũng không nhìnthấy người đang đến là ai. Lục Phù Dung đang chỉ đúng là khúc quẹo kia.

"Phải"

"Được, tốtlắm!"

Nghe ngữ khí Lục Phù Dungsảng khoái một cách giả dối, Lâu Thấm Du không khỏi nhíu mi quay lại nhìn LụcPhù Dung, nhưng thấy trên mặt Lục Phù Dung tràn đầy tươi cười, có vài phần tràophúng kiểu "Để ta xem ngươi chọn thế nào", vài phần đắc ý kiểu"Cuối cùng ngươi cũng phải theo quyết định của ta thôi", thế là nàngđột nhiên hiểu ra.

Tất cả đều đã sớm được anbài kỹ lưỡng!

Người xuất hiện ở đằngkia tuyệt đối không phải là người nàng nguyện ý gả, thế là nàng không thể khôngthay đổi sự lựa chọn, cuối cùng nàng chỉ có thể gả cho trượng phu mà Lục PhùDung lựa chọn. Đây chính là kế hoạch đã được tính toán sắp đặt của Lục PhùDung.

"Vậy có thể bắt đầuchưa?" Lục Phù Dung ung dunghỏi.

Đôi mắt của Lâu Thấm Duthâm trầm u ám chăm chú nhìn mẫu thân một lát, rũ mi suy tư nửa ngày, rồi nhìnxa xăm nói.

"Được, bắt đầuđi!"

Thế là, tất cả mọi ánhmắt đều chăm chú hướng về khúc quanh rẽ vào con đường đến sơn trang trước mặtkia chờ đợi.

Không đến một khắc, xa xamơ hồ vọng lại tiếng tay áo tung bay, mọi người nhất thời nhướng mắt lên nhìnđầy kỳ vọng, người vừa rẽ qua khúc quanh kia lập tức phát hiện vô số ánh mắttập trung trên người hắn, nhất thời kinh hãi, không hiểu mình đã làm sai chuyệngì?

Hắn đến để uống rượumừng, xem náo nhiệt, không phải đến đánh nhau a!

Một lát nữa, chỗ khúcquanh lại xuất hiện một con la, ngồi trên con la là một lão nhân tóc bạc phơrun run rẩy rẩy cầm theo một đống sổ sách, miệng hen suyễn khò khè, không biếttại sao người ta chen chúc xô lấn nhau xem tướng mạo của lão, cũng không dámlên tiếng hỏi.

Không phải nhân vật võlâm, nhưng không thể chọn được, sợ chưa bái đường lão đã lăn ra chết, tân nươngtử sẽ phải goá chồng trước khi cưới a!

Quả nhiên, Lục Phù Dungcao hứng phấn chấn tinh thần, bà tỏ ý muốn gả nữ nhi của bà cho lão già, lão sợđến mức ngay cả bộ dáng tân nương cũng không dám liếc mắt nhìn một cái, mặt màyxanh xám, từ lưng con la ngã xuống ngay đương trường.

"Không, không, bàgià nhà ta sẽ lấy dao phay rượt giết ta chết mất, không, không được, khôngđược..." vừa nói được vài ba câu lão liền trợn trắng mắt ngất xỉu.

Thì ra lão có một thê tửtrông nom lão thật nghiêm a!

Mọi người dở khóc dởcười, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hoàn toàn không biết nói gì, sau đó khônghẹn mà cùng chuyển mắt sang Lục Phù Dung, xem bà quyết định ra sao?

Sắc mặt Lục Phù Dung vôcùng khó coi ho khan vài tiếng. "Ờ, nếu vị lão nhân gia này không đồng ý,ta cũng không miễn cưỡng."

Nửa ngày tiếp theo, lạicó thêm hai người ngồi một chiếc xe rất mới xuất hiện ở chỗ ngã rẽ, không phảinhân vật võ lâm, cũng không phải lão già, nhưng là...

Lục Phù Dung cười dàiliếc nhìn vẻ mặt kiên định của Lâu Thấm Du, vui vẻ tiến lên chào đón người mớiđến.

"Xin hỏi vị đại thẩmnày, vị này có phải là lệnh lang hay không? Được mấy tuổi rồi?"

"Nó là cháu của ta,được chín tuổi!"

"Vậy sao? Thật cóphúc khí, đại thẩm này tuổi còn trẻ mà đã có tôn nhi rồi!"

Lục Phù Dung cười cànglúc càng khoa trương, quả thực giống như ả đào vai chính trên sân khấu, bà lạiliếc Lâu Thấm Du đang đứng phía sau lặng lẽ rũ mi, trên mặt vẫn không có nửađiểm biểu tình.

"Không biết lệnh tôncó chịu cưới nữ nhi của ta hay không, của hồi môn hậu hĩnh đều đã được chuẩn bịsẵn rồi!"

Loại dân đen thấp kém nàyđều chỉ thích bạc trắng bóng, dùng từ "của hồi môn hậu hĩnh" này,nhất định có thể dễ dàng khiến bọn họ cắn câu, hơn nữa cũng sẽ không để lộ ranghi ngờ gì. Quả nhiên...

"Của hồi môn?"Thím béo hai mắt sáng ngời, mặt mày hớn hở. "Được, được, đương nhiên làđược!"

"Vậy tốt quá, lậptức cho bọn chúng thành thân đi!" Hai mắt Lục Phù Dung nhìn thẳng Lâu ThấmDu, cười dài chờ nàng hối hận, chờ nàng kêu lên ”Khoan đã”, chờ nàng nói nàngđổi ý muốn gả cho Vũ Văn Tĩnh Nhân.

"Gì?" Khuôn mặttươi cười của thím béo cứng đờ."Ngay bây giờ sao?"

"Đúng vậy!" LụcPhù Dung vẫn ung dung liếc nhìn Lâu Thấm Du như cũ, một lòng chờ đợi giây phútLâu Thấm Du nhịn không nổi la lên.

"Không được, khôngđược!" Thím béo lắc đầu như điên. "Chuyện này phải do cha của nó làmchủ, mà cha của nó nửa tháng sau mới về..."

"Nửa tháng?"Lục Phù Dung nhíu mày, quay lại nhìn.

"Đúng, ít nhất nửatháng."

"Nhưng ta cũng khôngbắt buộc cha mẹ nó phải nhất định đích thân đến làm chủ hôn..."

"Nói bậy!" Thímbéo không cho là đúng nổi giận quát."Hôn nhân đại sự, cha mẹ có thể nàokhông đích thân tới chứ!"

"Nhưng mà..."Lục Phù Dung tà mị liếc mắt nhìn Lâu Thấm Du một cái. "Không phải hôm naythì không được!"

"Không được, khôngđược!" Thím béo tiếp tục lắc đầu. "Đó là quy củ, vợ chồng ta chỉ cómột đứa con, ta cũng không muốn chọc giận hắn đâu, tính tình của hắn không đượctốt lắm!"

"Vậy thì...quênđi!" Lục Phù Dung miễn cưỡng nói.

Thế là, mọi người lạitiếp tục chờ.

Lại là nhân vật võ lâm...

Đến hỗ trợ bảo vệ sơntrang...

Chưởng quỹ lo chuyện thuchi trong trang cũng nói hắn đã ”vô tình” nạp thêm thiếp...

Gia đinh trong trang trởvề sau khi thăm nhà...

Bất tri bất giác mặt trờiđã ngã về hướng tây, hoàng hôn dần buông xuống, đã một hồi lâu không có ngườinào khác xuất hiện tại khúc quanh kia, mọi người bắt đầu hoang mang, không khỏihoài nghi...

Tân nương tử rốt cuộc cógả ra ngoài hay không?

Đúng lúc này, một tràngtiếng vó ngựa từ xa truyền lại, ước chừng có ba, bốn con ngựa gì đó, thế là mọingười không hẹn mà cùng nghĩ đến...

Người đang đến khôngnhững là một nam nhân mà còn có thể là một nhân vật võ lâm, có phải không?

Đang lúc mọi người suynghĩ, tiếng vó ngựa cuối cùng cũng chuyển qua ngã rẽ kia, đập vào mắt mọi ngườiquả nhiên là bốn con ngựa, nhưng chỉ có một con ngựa là trên lưng có ngườicưỡi.

Một nam nhân vẻ mặt phongtrần mệt mỏi, râu ria xồm xoàm lôi thôi hết sức...