Ôn Mộc Thành Lâm

Chương 34



Sau khi trở về từ khu trò chơi, trên ban công ký túc xá có cột hai chùm bóng bay, sợ bị nhầm, Ôn Mộc còn cố ý viết tên từng người lên, thoạt nhìn có vẻ nhỏ nhen.

Cái đuôi nhỏ Ông Đinh Đinh trải qua một kỳ nghỉ hè vô cùng vui vẻ, anh Ôn Mộc của nhóc mỗi ngày cùng nhóc làm bài tập xem hoạt hình, truyện cổ tích bị Cố Thành Lâm cướp đoạt trắng trợn cũng quay về bên cạnh cậu chủ nhỏ, Ông Đinh Đinh bây giờ còn có một ngăn tủ riêng, nhóc giấu truyện đi, tuyệt đối không thể để cho kẻ địch lại có cơ hội chiếm đoạt, nhưng đã qua thời gian dài, mấy cuốn truyện cổ tích đã hơi cũ rồi, Ông Đinh Đinh nói: “Anh Ôn Mộc, em với Hồ Dao Dao học bao bìa sách, em muốn bọc truyện lại có được không ạ.”

Ôn Mộc gật gật đầu, dẫn nhóc ra ngoài mua ít giấy màu, hồi cấp hai, cấp ba có rất nhiều nữ sinh biết làm thủ công, Ôn Mộc đột nhiên nhớ tới cô bạn nữ cùng bàn của cậu từng thích một nam sinh, nhỏ viết rất nhiều thư tình cho người bạn nam đó, xếp lại một xấp trông rất đơn thuần và tinh tế, nam sinh đó sau khi nhận được thì lén lút bỏ vào cặp, không biết là về nhà xem, hay là trốn tiết ngồi dưới bóng cây xem, năm lớp 11 bọn họ hẹn hò, lúc đó Ôn Mộc kia cũng rất ước ao, lén lút học cách làm của nữ sinh đó chừng mấy ngày, cậu cũng muốn đưa cho Cố Thành Lâm, thế nhưng không có dũng khí, sau khi có dũng khí thì lại không có cơ hội.

Ôn Mộc cầm lấy bao sách cùng với hồi ức đầu thừa đuôi thẹo bước đi, thử xé ra một hình trái tim, méo mó cong vẹo, hơi xấu.

Ngày nghỉ hè cuối cùng cũng kết thúc, Ông Đinh Đinh với vẻ mặt đưa đám bị Phùng Xuyên đuổi về thành phố B, nhóc nhớ kỹ số điện thoại của Ôn Mộc, hứa hẹn sau khi về sẽ gọi điện thoại cho Ôn Mộc, Ôn Mộc cảm kích ôm Ông Đinh Đinh một cái, cậu bây giờ không dám dễ dàng cam kết gì nữa, cậu sợ mình lại thất hứa lần thứ hai.

Trở về phòng, Ôn Mộc lấy ra một tờ bìa bọc sách màu nhạt đắn đo một lúc, ngồi xuống viết chữ, chừng sáu, bảy giờ Cố Thành Lâm luyện tập tiết mục trở về, Ôn Mộc đang ngồi trong phòng ăn chờ anh về ăn cơm.

Những ngày qua, Cố Thành Lâm cũng chưa nói là hết giận, đột nhiên không có Ông Đinh Đinh, hai người hiếm khi lại thấy yên tĩnh thế này, Ôn Mộc do dự một hồi, len lén đưa đồ trong tay đến trước mặt Cố Thành Lâm, cúi đầu nói: “Anh về phòng hẵng xem.”

Cố Thành Lâm thấy là một tờ giấy hình trái tim, anh không đợi đến lúc về phòng, mở ra tại chỗ.

Ôn Mộc vội vàng buông đũa xuống ngăn cản, Cố Thành Lâm đã cấp tốc đứng lên, mở giấy ra, đọc to từng câu từng chữ: “Cố Thành Lâm, em xin lỗi, đây là lần cuối cùng em nói xin lỗi với anh, em biết anh không trách em, nhưng dù là nguyên nhân gì, chung quy thì em cũng đã không giữ lời hứa, em lại càng không nên lừa anh, không nên làm anh đau lòng và khổ sở, anh là mặt trời mặt trăng của em, là vũ trụ đầy sao của em, anh không vui, cả thế giới cũng em cũng lụi tàn…”

“Đừng, đừng, đừng đọc, đừng đọc nữa!” Ôn Mộc đỏ mặt tính cướp lấy, Cố Thành Lâm lại ôm cậu vào trong lòng không cho nhúc nhích.

Anh mỉm cười, dùng tông giọng trầm thấp êm tai đọc tiếp: “Em yêu anh, hi vọng anh có thể trừng phạt em, phạt em mỗi ngày phải yêu anh hơn một chút, phạt em không thể rời khỏi anh nửa bước, anh là ánh dương chói lòa của cuộc đời em, là xương tủy của em, là kho báu lớn của em…” Cố Thành Lâm còn chưa đọc xong bức thư xin lỗi một nghìn chữ thì đã bị Ôn Mộc mặt đỏ tới mang tai chặn miệng lại. echkidieu2029.wordpress.com

Cố Thành Lâm vẫn xấu xa như trước, Ôn Mộc run rẩy mút môi lưỡi của anh, hận không thể tìm được một cái hố để chui xuống, hôn môi trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ ra Cố Thành Lâm còn đang tức giận, vừa định rời đi thì lại bị một bàn tay lớn ôm sau gáy, không ngừng làm sâu sắc thêm nụ hôn này, đầu lưỡi ướt át đảo quanh mỗi một nơi mềm mại trong khoang miệng, vừa tham lam vừa kịch liệt giành lại mùi vị ngọt ngào đã chia cách năm năm, hô hấp Ôn Mộc bất ổn, đầu óc trống rỗng, cậu ôm eo Cố Thành Lâm rất chặt, như muốn đem cơ thể mình và xương tủy của anh hòa thành một thể, tim cậu đập rất nhanh, kịch liệt giống như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ôn Mộc vốn tưởng rằng ngăn được miệng anh lại, cũng không còn phải nghe những lời sến rện nữa, kết quả vừa hôn xong, Cố Thành Lâm lại đọc tiếp, Ôn Mộc chỉ có thể liều mạng chặn miệng lại lần nữa, thậm chí quên hỏi anh đã nguôi giận hay chưa.

Buổi biểu diễn gần tới, ban nhạc bắt đầu bận túi bụi, Hồ Tu lúc thường thoạt nhìn cà lơ phất phơ, lúc nghiêm túc thì cực kỳ cẩn thận, tuy rằng sân khấu vẫn như thế, bài hát cũng đã biểu diễn vô số lần, nhưng vẫn tăng thêm giờ tập luyện.

Một ngày trước khi biểu diễn họ đến hiện trường diễn tập, Ôn Mộc và Tiểu Dương ngồi dưới khán đài ngửa đầu nhìn, Cố Thành Lâm vẫn mặc áo ba lỗ đơn giản như bình thường, mồ hôi chảy xuống dưới cằm rồi chảy vào ngực giống như là muốn làm ướt cuống họng khô khốc của Ôn Mộc, cậu vội vàng cầm lấy một bình nước tu hai hớp, sắc mặt phức tạp.

Trở lại ký túc xá Ôn Mộc muốn nói lại thôi, gần đây cậu đã mập thêm một xíu thịt, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, không cần phải bọc chăn nữa, hai tay có thể tự do hoạt động, lấy điện thoại lướt qua lướt lại, đột nhiên kinh ngạc nói: “Ngày mai nhiệt độ hạ thấp.”

Cố Thành Lâm mới vừa rửa mặt xong, dựa lưng lên giường.

Ôn Mộc nói: “Buổi tối có thể sẽ hơi lạnh.” Sợ anh không tin còn giơ điện thoại lên: “Chỉ có mười tám độ.”

Cố Thành Lâm nhìn ánh mắt cậu, hỏi: “Thì sao?”

Ôn Mộc nói: “Mặc thêm áo đi.”

Cố Thành Lâm nói: “Anh không sợ lạnh.”

Ôn Mộc sốt ruột: “Vậy cũng không thể nào không lạnh được.”

“Hoạt động sẽ không lạnh nữa.” Cố Thành Lâm có chứng cứ, hôm nay cũng mười tám độ, còn ra mồ hôi.

Ôn Mộc mím môi do dự mấy phút, lại cọ cọ người anh: “Hay là anh cứ mặc thêm đi…”

“Tại sao?” Cố Thành Lâm hỏi cho ra vấn để.

Ôn Mộc khoát tay lên che mặt hừ hừ: “Em không muốn… Người khác nhìn thấy dáng vẻ gợi cảm của anh, em có thể… sẽ hơi ghen đó.”

Cố Thành Lâm liếc mắt nhìn Ôn Mộc đang che mặt, tắt đèn, khóe miệng ở trong bóng tối giương lên: “Chỉ hơi ghen?”

Ôn Mộc: “Cực kỳ ghen.”

Hồ Tu không ngờ rằng tâm điểm trong tour diễn cuối cùng lại là Cố Thành Lâm mặc thêm một cái áo khoác, lúc máy quay đảo qua còn biểu hiện một bộ mặt dịu dàng, cũng không quá dịu dàng, mà so với trước kia, thì đúng là băng sơn hóa tuyết, cộng với sự kiện trong ở trong khu trò chơi mấy ngày trước, xem như là nhấc lên một làn sóng không nhỏ trong fandom, rất nhiều người đi dò hỏi trong weibo nghìn năm không đụng tới của Cố Thành Lâm: Anh Thành Lâm có phải đang yêu đương không?!

Đầu tháng mười, ban nhạc hoàn toàn im hơi lặng tiếng, dự định nghỉ ngơi một thời gian, Hồ Tu đề nghị ra nước ngoài chơi, Tiêu Văn không hứng thú lắm chỉ muốn làm ổ ở nhà lên mạng lướt web, khi cả nhóm không có được ý kiến chung, Sở Dương chỉ có thể suy nghĩ một biện pháp trung lập: “Hay là tới nhà tao đi.”

Nhà Sở Dương cũng được lắm, Hồ Tu hưởng ứng: “Không thành vấn đề.” Vừa nhìn về phía Cố Thành Lâm: “Hoạt động của nội bộ ban nhạc, cho phép dẫn theo người nhà.”

Ôn Mộc cầm cà phê tiến vào vừa vặn nghe thấy câu này, lập tức mong đợi nhìn vào ánh mắt Cố Thành Lâm, Cố Thành Lâm kéo mũ xuống một chút, nhắm mắt lại, không cho cậu bất kỳ tín hiệu gì.

Tấm chăn của Ôn Mộc đã thường trú trên giường Cố Thành Lâm rồi, hai tay cậu trống trơn vào cửa, hỏi: “Ngày mai bọn anh mấy giờ đi vậy?”

“Mười giờ.” Cố Thành Lâm thấy cậu vào, mở cửa sổ ban công rộng hơn một chút, nhìn ra ngoài hút thuốc.

“Ò… Vậy anh có muốn mang đồ gì không, em xếp cho anh nhé?” Trợ lý Ôn hết sức tận tâm.

Cố Thành Lâm không lên tiếng, Ôn Mộc cho là anh ngầm thừa nhận.

Trên đất có cái vali, Ôn Mộc mở tủ quần áo ra, cầm vài món Cố Thành Lâm bình thường hay mặc bỏ vào, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Thành Lâm, tùy ý hỏi: “Chỉ có năm người các anh đi phải không?”

“Ừm.” Cố Thành Lâm nhìn bầu trời đêm mơ hồ mỉm cười.

“Ò… Em nghe Hồ Tu nói, có thể dẫn theo người nhà… Bọn họ không ai dẫn người nhà theo sao?” Ôn Mộc điên cuồng ám chỉ.

“Không biết.” Cố Thành Lâm thở ra một vòng khói thuốc.

“Ò.” Mấy phút sau Ôn Mộc biết rõ còn hỏi: “Người nhà… Anh có dẫn Đinh Đinh với ông đi không?”

Cố Thành Lâm nói: “Không dẫn.”

Ôn Mộc gật đầu: “Cũng đúng, Đinh Đinh đã hết kỳ nghỉ hè, ông thì đi đứng không tiện lắm, vậy anh…”

Cố Thành Lâm dập tắt tàn thuốc, quay đầu nhìn cậu: “Muốn nói cái gì.”

“Vậy anh dẫn em đi theo đi.” Ôn Mộc lập tức chứng minh thân phận của mình: “Cố Thành Lâm, hôm đó anh không phải đã nói là em theo đuổi được rồi sao? Anh chỉ là giận em lừa anh thôi, cho nên em vẫn còn là bạn trai của anh có đúng không?”

Cố Thành Lâm nói: “Em nghĩ thế nào.”

“Em thấy là thế này.” Ôn Mộc kiên định.

“Vậy thì là thế đó.” Chuyện này, Cố Thành Lâm không vòng vo.

Ôn Mộc lập tức hớn hở, quay người chạy về phòng đối diện, đẩy cái vali đã chuẩn bị xong sang đặt bên cạnh vali của Cố Thành Lâm: “Vậy, bạn trai cũng miễn cưỡng tính là người nhà phải không, anh dẫn em theo nhé.”