Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 25-2: Vô lễ với bề trên (2)



: Vô lễ với bề trên (2)

Edit: Dii

Beta: Yuyu

______________

Nhóm vũ cơ đang lả lướt trong tiếng nhạc, những vũ cơ này được quản lý bởi Giáo Phường Ty của bộ Lễ, trước giờ mở tiệc ca múa chỉ quanh đi quẩn lại mấy điệu đó, hiếm khi có bài mới, nhưng dù vậy, Lăng Kỳ Yến vẫn xem say sưa.

Sau đó các sứ đoàn lần lượt cử người ra múa tặng, khiến bầu không khí trong điện càng náo nhiệt hơn, do đã xem ngán ca múa cung đình rồi, nên cả Hoàng đế và quan viên quý tộc đều cảm thấy hứng thú với những điệu nhảy lẳng lơ giúp vui được đám sứ thần ngoại quốc dâng lên.

Bài múa voi của nước nhỏ ở Tây Nam kia được đánh giá cao nhất, lúc đám voi mang theo mười mấy người đẹp sắc nước hương trời bước lên sân khấu, trong điện lập tức vang lên một loạt tiếng xuýt xoa, quan viên nào cũng rướn cổ nhìn ra ngoài, mỏi mắt mong chờ.

Từng nhịp trống sôi nổi dồn dập được đánh lên, nhóm người đẹp lẳng lơ xinh xắn cưỡi trên lưng voi bắt đầu nhảy những điệu múa quyến rũ nhất với đám voi to lớn mạnh mẽ đến kỳ lạ, đúng là một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.

Tiếp đến, nhóm người đẹp xuống khỏi lưng voi, múa vào trong điện, tay áo phất phơ, những sợi tơ trên đó bay lả tả theo chiều gió, giống như mười mấy nụ hoa tươi đẹp thi nhau nở rộ giữa điện vàng sáng rực rỡ, tỏa ra hương thơm ngất ngây.

Người múa dẫn đầu có nhan sắc nghiêng thành, phần tóc bên trái còn cài một đóa hải đường lớn, nụ cười xinh xắn duyên dáng, đôi mắt long lanh sinh động*, ánh mắt trong suốt đung đưa khắp nơi, vẻ đẹp tuyệt trần được phô ra toàn bộ.

(*巧笑倩兮, 美目盼兮 = xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề = nụ cười xinh xắn duyên dáng, đôi mắt long lanh sinh động, là hai câu thơ trích trong bài Thạc nhân 2 trong Kinh Thi - Vệ Phong - Quốc phong, được dùng để miêu tả Trang Khương của nhà Trang Quốc công.)

Lăng Kỳ Yến thong thả rót rượu vào miệng, ngước mắt nhìn Hoàng đế đang ngồi trên ghế rồng, thấy nãy giờ phụ hoàng y chỉ ngây người nắm ly rượu trong tay, sững sờ nhìn người kia, như thể xem đến si mê.

Lăng Kỳ Yến cong môi cười, rót tiếp rượu cho mình.

Trong vương phủ, Ôn Doanh còn quỳ trên mặt đất, từ lúc Lăng Kỳ Yến rời khỏi, hắn vẫn chưa đứng dậy.

Giang Lâm không vào cung, thỉnh thoảng lại qua đây, đứng ở phía xa lén lút ngó Ôn Doanh, vừa oán giận vừa khâm phục tên tú tài nghèo này.

Điện hạ rất đẹp, cũng có rất nhiều người mơ ước y, nhưng dám động vào điện hạ thật thì tên này là người đầu tiên, có khi chính là người duy nhất, đã vậy còn là một tên tú tài nghèo không quyền không thế.

Sao hắn dám chứ?

Giang Lâm rất hối hận, đúng là đêm qua ông ta đã quá bất cẩn, chỉ nghĩ chắc Ôn Doanh sẽ hầu hạ điện hạ thoải mái giống mấy lần trước nên mới để mặc hắn. Bọn họ đứng hầu ở gian ngoài, loáng thoáng nghe thấy âm thanh nhưng không tiến vào, cuối cùng lại khiến điện hạ phải chịu khổ.

Đến lúc điện hạ trở về từ trong cung, chắc chắn bọn họ sẽ bị trách phạt một trận.

Nghĩ như thế, Giang Lâm cáu giận bước về phía trước, lạnh lùng chế nhạo Ôn Doanh: "Bọn ta chưa từng thấy ai không sợ chết như ngươi, điện hạ không có ở đây, ngươi quỳ làm gì? Giờ mới biết sợ sao? Bọn ta còn tưởng ngươi giỏi lắm chứ!"

Ôn Doanh hờ hững liếc Giang Lâm, ông ta nghĩ Ôn Doanh sẽ phớt lờ mình, nhưng sau một lát, hắn lại thờ ơ nói: "Giang công công đi theo điện hạ nhiều năm như vậy, mà không biết tính tình điện hạ sao, dù điện hạ tức giận cũng sẽ không giết người vô tội bừa bãi."

Giang Lâm tức đến nỗi mắng lanh lảnh: "Ngươi vô tội? Ngươi vẫn cảm thấy mình vô tội ư? Ngươi đã làm việc khốn nạn xúc phạm bề trên, ngươi vô tội chỗ nào? Hành vi đó của ngươi, chết chưa hết tội! Nghìn đao bằm thây cũng còn hời cho ngươi!"

"Điện hạ sẽ không giết ta." Ôn Doanh bình tĩnh nói.

"Hừ."

Ôn Doanh không muốn nói nhiều với mấy tên hoạn quan này, Lăng Kỳ Yến có thể đánh hắn, mắng hắn, đuổi hắn đi, nhưng chẳng giết hắn đâu, mặc dù y luôn miệng kêu đánh kêu giết, nhưng sẽ không ra tay thật, trước giờ vị Dục vương điện hạ kia vẫn khinh thường làm mấy chuyện khiến mình bẩn tay này.

Hắn quỳ ở đây, cũng không phải vì hối hận lo sợ, chỉ là muốn giúp Lăng Kỳ Yến dễ chịu hơn một chút mà thôi.

Chập tối, cung Hưng Khánh của Hoàng đế lại tổ chức gia yến.

Hôm nay Hoàng đế vô cùng vui vẻ, ông ta vừa bước vào độ tuổi trung niên, lên ngôi mười sáu năm, đạt được nhiều thành tựu về văn hóa giáo dục và quân đội, giúp dân thịnh nước giàu, đã trải qua thời kỳ hưng thịnh, chắc chắn sẽ lưu danh trên sử sách của thế hệ sau, làm đế vương xưa nay, cả đời tính toán, mong ước cháy bỏng nhất chỉ có thế.

Thái hậu cũng rất vui, trước đó bà nghe người ta kể hôm nay cháu trai ngoan Lăng Kỳ Yến của bà đã khiến bà nở mày nở mặt, nên trong bữa tiệc nhà, Thái hậu bèn nhắc tới chuyện quà mừng thọ của bọn nhỏ, hoàng đế lập tức khen ngợi Lăng Kỳ Yến và Thái tử một hồi, nói quà hai người bọn họ tặng là có tâm nhất.

Thái hậu hớn hở, nhắc nhở Hoàng đế: "Vậy con phải ban thưởng cho Yến nhi và Ngụ nhi nhiều đồ tốt nhé."

Hoàng đế luôn miệng đồng ý.

Thái hậu hỏi Lăng Kỳ Yến sao lại nghĩ đến việc khắc gạo, học được bao lâu rồi, Lăng Kỳ Yến cười trả lời: "Là môn khách trong phủ của tôn nhi đề nghị, chính là tiểu Tam nguyên án thủ Ký Châu mà lần trước tôn nhi đã từng nói với tổ mẫu, hắn thấy nhiều hiểu rộng, biết nhiều thứ thú vị lắm, là hắn tự tay dạy tôn nhi khắc gạo."

Dù lúc này Lăng Kỳ Yến đang hận tên tú tài nghèo kia đến nghiến răng, nhưng trước mặt mọi người, nhất là trước mặt Hoàng hậu, y càng muốn tâng bốc Ôn Doanh, để bà ta biết, là do bà ta có thành kiến lại nhỏ mọn nên mới nói câu "Không đứng đắn" kia.

Đúng như dự đoán, sắc mặt Thẩm thị cực kỳ khó coi, Lăng Kỳ Yến mặc kệ bà ta.

Y biết, tâm trạng hiện giờ của Thẩm thị rất tệ, vũ cơ ngoại quốc cài một đóa hải đường trên đầu, còn đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhảy múa trong bữa tiệc hồi trưa kia suýt nữa cướp mất hồn của hoàng đế, chắc chắn mọi chuyện đã được truyền khắp hậu cung, Thẩm thị vui được mới lạ.

Lăng Kỳ Yến không thèm quan tâm bà ta sẽ buồn thế nào, trái lại y còn sắp xếp người hợp tác với vũ cơ đó, y đoán tầm mấy ngày nữa, phụ hoàng sẽ tìm cơ hội kéo người đi, bây giờ chỉ cần trông chừng nàng ta cho kỹ, không để Hoàng hậu ra tay, sau khi vào cung rồi, bà ta muốn làm gì cũng phải hỏi xem Hoàng đế đồng ý hay không.

Trước giờ, Lăng Kỳ Yến rất giỏi và nhiệt tình với mấy chuyện khiến mẫu hậu của mình bức bối.

Nghe Lăng Kỳ Yến nói tới Ôn Doanh, hoàng đế nổi lên hứng thú, buột miệng nói: "Tiểu Tam nguyên án thủ từ Ký Châu tới? Trẫm có ấn tượng, lúc trước Tế Tử* của Quốc tử giám từng nhắc đến người này trước mặt trẫm, nói người này còn trẻ mà đã bộc lộ năng lực của trạng nguyên, sao hắn lại thành môn khách ở chỗ con rồi?"

(*Tế tử: Chức quan thời xưa, chuyên kiểm soát luật lệ và quản lý việc giảng dạy ở trường học.)

"Nói là môn khách, chứ thật ra chỉ là ở nhờ trong phủ của nhi thần, rảnh rỗi thì cùng chơi trò cưỡi ngựa đá bóng, ném tên vào bình với nhi thần thôi, mấy ngày nữa hắn sẽ tham gia thi Hương, nếu đậu, mùa xuân năm sau sẽ tham gia thi Hội, đến lúc đó nhi thần muốn giữ hắn cũng không được."

Lăng Kỳ Yến nói rất tự nhiên, y kém cỏi, quen chơi bời lêu lổng rồi, giữ một tú tài trong quý phủ cũng sẽ không khiến Hoàng đế nghi ngờ y muốn kết giao với mệnh quan triều đình từ sớm, trái lại nghe Lăng Kỳ Yến thẳng thắn như thế còn thấy khá vui mừng.

Gần đèn thì rạng, dù ông ta không trông mong gì ở đứa con trưởng này, nhưng cũng chẳng muốn y trở thành một tên công tử bột vô dụng, bèn gật đầu nói: "Tốt lắm, con nên đổi tính đi, chơi với học trò như vậy đỡ hơn ra ngoài lêu lổng với người ta."

Lăng Kỳ Yến ra vẻ khiêm tốn nghe dạy dỗ.

Lăng Kỳ Ngụ ngồi bên cạnh lại im lặng buông mắt, ánh mắt hơi tối.

Thẩm thị thờ ơ ngắt lời bọn họ: "Chỉ là một tú tài thôi, còn chưa chắc thi đậu được, có chỗ nào đáng để bệ hạ coi trọng, đây là gia yến, nhắc đến người ngoài làm gì, ăn thôi."

Thái hậu ngoắc Lăng Kỳ Yến, gọi y đến bên cạnh: "Ta chưa thấy bức tranh chữ thọ khắc bằng gạo kia, đẹp lắm sao?"

Lăng Kỳ Yến cười hì hì làm nũng với bà: "Nếu tổ mẫu thích, tôn nhi sẽ về khắc cho tổ mẫu, phụ hoàng có, tổ mẫu cũng có, tôn nhi sẽ không đối xử bất công với ai đâu."

Nói vài câu lấy lòng mà có thể chọc cười cả Thái hậu và Hoàng đế, riêng Hoàng hậu Thẩm thị lại vô thức siết chặt khăn tay, đè nén tức giận trong lòng.

Phụ hoàng có, tổ mẫu có, chỉ bà ta không có, đúng là tên súc sinh này chẳng thèm để mẫu hậu là bà ta vào mắt.

Chợt nghĩ tới mấy ngày qua, thằng nhóc đó còn quản lý những chuyện liên quan đến các nước chư hầu, có khi yêu nữ ngoại quốc kia cũng do y cố ý sắp xếp để khiến bà ta tức giận không thôi.

Nhưng Lăng Kỳ Yến chẳng quan tâm Hoàng hậu đang nghĩ gì.

Ăn xong tiệc nhà, Lăng Kỳ Yến rời cung về phủ, trên đường đi lại bị quận chúa Tích Hoa ngăn cản, kéo đến chỗ vắng người nói chuyện riêng.

"Ôn Doanh kia, thật sự là 'người thân thiết' của huynh sao?"

Quận chúa Tích Hoa dứt khoát hỏi thẳng Lăng Kỳ Yến, y nhìn nàng, cười nhạt nói: "Liên quan gì tới muội? Một khuê nữ chưa chồng như muội mà cứ mở miệng ra là nói 'người thân thiết' hoài vậy?

Đối phương tức giận nói: "Đừng lảng sang chuyện khác! Huynh nói thật đi! Có phải hay không?!"

Lăng Kỳ Yến nhướng mày: "Muội quan tâm chuyện của tú tài kia như thế à? Muội thích hắn thật ư?"

"Phải thì sao?" Quận chúa Tích Hoa đỏ mặt, cũng không yếu thế, "Huynh mới nói với bệ hạ, gì mà môn khách chơi cùng, ở nhờ chỗ của huynh, tóm lại là thật hay giả?"

Lăng Kỳ Yến cố ý trêu nàng: "Muội muốn biết?"

"Thì sao? Không thể nói à?"

"Có gì mà không thể nói chứ, tất nhiên là..." Lăng Kỳ Yến cười hì hì kéo dài giọng, sau đó mới từ từ phun ra hai chữ, "Giả thôi."

Lăng Kỳ Yến vừa nói xong, Quận chúa Tích Hoa lập tức trở mặt ngay, hung dữ nhìn y chằm chằm.

Lăng Kỳ Yến vẫn cười: "Thích tên tú tài nghèo đó thật ư? Hắn tốt chỗ nào chứ? Không phải chỉ có gương mặt dễ nhìn một tí thôi sao, với cái nết cứng đầu cứng cổ kia, chỉ e mới hai ba bữa là muội đã chịu hết nổi rồi."

Đối phương chưa kịp trả lời, y đã nói tiếp: "Được thôi, nếu muội thích thật, ta đưa hắn cho muội là được, tìm chỗ đi, ngày mai ta đưa người sang cho."

Tiểu Quận chúa nghe vậy thì hơi nhướng mày: "Huynh sẽ đưa hắn cho ta?"

"Không phải muội thích sao? Tặng muội là được." Lăng Kỳ Yến tỏ vẻ đương nhiên, cứ như thể là tặng món đồ bình thường vậy.

"... Sao huynh lại như vậy? Tốt xấu gì người ta cũng theo huynh, huynh không thích nữa thì tặng lại cho ta? Huynh sống bạc bẽo thế ư?"

Lăng Kỳ Yến nở nụ cười nhạt nhẽo: "Bản vương chán hắn rồi, không được à?"

Tiểu Quận chúa tức giận: "Huynh xấu xa quá! Ta không muốn nữa! Huynh giữ luôn đi!"

Cô nhóc vừa hét vừa chạy, đầu óc mơ màng do uống nhiều rượu của Lăng Kỳ Yến bị gió lạnh thổi cho tỉnh táo đôi chút, y uể oải duỗi lưng.

Y chỉ chọc đồ ngốc Tích Hoa kia thôi, y còn chưa nghĩ ra cách xử lý tên Ôn Doanh đó, chưa hả giận, mắc mớ gì phải tặng người khác.

Đang định đi tiếp thì lại có người gọi y, là Lăng Kỳ Ngụ.

Lăng Kỳ Ngụ đi ra từ chỗ rẽ của hành lang gấp khúc, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.

Lăng Kỳ Yến chế nhạo: "Không ngờ rõ ràng là Thái tử điện hạ mà lại thích đứng ở góc tường nghe lén người khác."

Lăng Kỳ Ngụ hỏi một câu y chang Quận chúa Tích Hoa: "Ôn Doanh kia là 'người thân thiết' của huynh sao?"

Lăng Kỳ Yến bĩu môi: "Sao ai cũng kỳ lạ thế, không lẽ ngươi cũng để ý tên tú tài nghèo đó?"

Y không ngờ tên Ôn Doanh này lại có sức hút lớn như vậy, ai cũng nhìn chằm chằm hắn, sau đó đến tìm mình gây rối.

Lăng Kỳ Ngụ không tiếp lời, chỉ nhìn y, ánh mắt lạnh lùng.

Lăng Kỳ Yến cười nhạt: "Mắc mớ gì bản vương phải nói cho ngươi nghe mình có bao nhiêu 'người thân thiết' chứ? Ngươi đừng nhiều chuyện quá."

Vẻ mặt Lăng Kỳ Ngụ càng lạnh hơn: "Ngày ấy ở quý phủ của đại ca, vị án thủ họ Ôn kia đã nói với cô, chỉ cần cô đồng ý dẫn dắt hắn, hắn sẽ bằng lòng làm tôi tớ cho cô."

"Ồ." Lăng Kỳ Yến nói giọng dửng dưng, "Cho nên ngươi tới đây đòi hắn từ bản vương à?"

Lăng Kỳ Ngụ đè nén cơn giận, hỏi: "Sao đại ca lại coi trọng một cọng cỏ đầu tường chỉ biết xoay theo chiều gió như hắn vậy?"

"Hiện giờ hắn vẫn là người của bản vương, có thể hầu hạ bản vương là đủ rồi." Lăng Kỳ Yến cũng không để bụng, "Sau này hắn muốn đi theo ngươi thì đó là chuyện của hắn, nhưng giờ ngươi đến đòi ta, ta sẽ không đưa cho ngươi, đưa cho con nhóc Tích Hoa thì được, ngươi thì không, tặng người đẹp cho ngươi, chưa biết người ta có còn giữ được mạng hay không nữa?"

Lăng Kỳ Ngụ cười gằn: "Đại ca biết quan tâm người khác thật nhỉ, trước đây không nhìn ra đại ca là người giàu tình cảm như thế."

Vẻ mặt của Lăng Kỳ Yến chuyển từ hờ hững sang lạnh lùng, y nhắc nhở người trước mặt: "Đừng mơ tưởng tới hắn, cũng đừng động vào hắn, nếu ngươi dám, bản vương sẽ không tha cho ngươi đâu."

Giọng Lăng Kỳ Ngụ tràn ngập ý không phục: "Đại ca nói chuyện không nể mặt cô như thế chỉ vì người ngoài ư?"

"Bản vương tưởng chúng ta không cần nói chuyện nể nang nhau từ lâu rồi chứ." Lăng Kỳ Yến khinh bỉ sửa lời gã, "Tú tài nghèo kia là 'người thân thiết' của bản vương, tất nhiên là người nhà, còn ngươi, mới là người ngoài."

Y vừa dứt lời đã nhấc chân rời đi, mặc kệ Lăng Kỳ Ngụ.

Lúc Lăng Kỳ Yến trở lại vương phủ thì đã sắp qua giờ Tuất, ánh trăng treo đầu ngọn cây, đêm thu vừa lạnh vừa tối, còn có sương.

Trong viện chính, Ôn Doanh vẫn quỳ trên mặt đất, tựa như chưa từng nhúc nhích, trên tóc, lông mày và lông mi đều bám một lớp sương mỏng.

Giang Lâm nhỏ giọng bẩm báo với Lăng Kỳ Yến, nói hắn đã nghiêm túc quỳ ở đây cả ngày, cũng chưa uống một giọt nước nào.

"Hắn muốn quỳ thì để hắn quỳ." Lăng Kỳ Yến nói xong câu này thì nhanh chân tiến vào trong, lúc đi ngang qua người Ôn Doanh, y còn chả thèm liếc nhìn hắn một lần.

Sau khi vào phòng, Lăng Kỳ Yến được người hầu thay đồ cho, khi y đến bể tắm đã qua giờ Hợi.

(*Chín đến mười một giờ đêm)

Y bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài, Ôn Doanh vẫn còn quỳ tại chỗ, lưng ưỡn thẳng tắp, đầu cúi xuống nên không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Lăng Kỳ Yến cảm thấy khó chịu, vậy mà y còn che chở cho tên tú tài khốn kiếp này trước mặt người ngoài, nhưng nghĩ đến chuyện hắn đã làm với mình, y lại không kìm nén được cơn giận trong lòng.

Lăng Kỳ Yến nhìn hắn một lát rồi dặn dò Giang Lâm: "Gọi hắn tới đây mau, những người hầu hạ trong phòng đêm qua, kể cả ngươi, tất cả đi lãnh hai mươi gậy đi."

Giang Lâm thầm kêu khổ, mở miệng nhận lệnh.

Ôn Doanh đứng dậy tiến vào phòng, Lăng Kỳ Yến ngồi trên giường lạnh lùng nhìn hắn, lúc thấy chân hắn bước qua ngưỡng cửa hơi chao đảo, cuối cùng trong lòng y cũng cảm thấy dễ chịu hơn tí, y còn tưởng tên này được làm bằng sắt chứ, thì ra chỉ là cơ thể người phàm mà thôi.

Ôn Doanh quỳ xuống trước giường, Lăng Kỳ Yến lạnh mặt hỏi: "Ngươi nhịn ăn nhịn uống quỳ cả ngày như vậy là muốn giả vờ đáng thương, để bản vương thương tiếc ngươi ư?"

Ôn Doanh ngước nhìn y: "Học trò làm như vậy sẽ khiến điện hạ thương tiếc học trò sao?"

Lăng Kỳ Yến tức giận đá hắn một cái.

Nhưng lúc này y không mang giày tất, trên lòng bàn chân trắng nõn còn vương nước tắm chưa lau khô, khiến cú đá của y nhẹ hều, như gãi vào lòng Ôn Doanh vậy.

Ôn Doanh nhìn lên, con ngươi khẽ nhúc nhích, vừa nhớ lại đêm qua đôi chân đó đạp lên đùi mình rồi quấn quanh hông mình như thế nào, trái cổ của hắn đã vô thức trượt lên trượt xuống.

Tất nhiên Lăng Kỳ Yến không biết bây giờ Ôn Doanh đang nghĩ đến những "chuyện kia", y chọt ngón chân vào ngực hắn: "Ngươi không sợ chết thật à?"

"Sợ để làm gì?" Ôn Doanh khàn giọng hỏi ngược lại y, "Nếu điện hạ muốn học trò chết thật, học trò sợ, điện hạ sẽ bỏ qua cho học trò sao?"

"Già mồm nhỉ." Lăng Kỳ Yến tức giận, y cảm thấy bực bội hết sức, người này nghiêm túc quỳ cả ngày để nhận tội với mình, nhìn như chịu thua, chứ thật ra trong lòng hắn chẳng có tí ăn năn nào, cái khỉ gì vậy?

Đúng là y muốn đập tên này một trận rồi ném ra khỏi phủ, nhưng ngẫm lại, hình như làm thế vẫn không đủ hả giận.

Không thể để tên khốn này được lợi, y phải giữ người lại bên cạnh, từ từ giày vò hắn.

Nghĩ vậy, Lăng Kỳ Yến quay qua nhìn Ôn Doanh, nhớ tới lời tên khốn Lăng Kỳ Ngụ kia nói, lại chọt ngón chân vào ngực hắn: "Ngươi còn dám gạt bản vương mà lấy lòng Thái tử, lớn gan nhỉ, sao nào, định bỏ bản vương để trèo cành cao hơn à?"

Ôn Doanh đoán y đã nghe Thái tử nói gì đó, bình tĩnh giải thích: "Điện hạ là chỗ dựa duy nhất của học trò, học trò không muốn cành cao nào khác."

"Ồ."

Lăng Kỳ Yến khịt mũi coi thường, Ôn Doanh nhìn thẳng vào mắt y, nghiêm túc nói: "Điện hạ, học trò quý mến ngài thật lòng, học trò không cần gì khác, chỉ muốn đi theo điện hạ, điện hạ cứ mặc kệ lời người ta nói đi, đều không phải sự thật, nếu học trò từng nói như vậy thật, thì cũng chỉ là lời nói dối để ứng phó mà thôi."

Con ngươi Lăng Kỳ Yến co lại, bắt lấy từ mấu chốt: "Quý mến bản vương?"

"Vâng." Ôn Doanh thản nhiên thừa nhận.

Lăng Kỳ Yến lại muốn mắng hắn, quý mến là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà gây rối à, còn mặt mũi hay không?

"Cút đi, chờ bản vương nghĩ ra cách phạt ngươi rồi nói tiếp."

Ôn Doanh không ở lại chọc giận Lăng Kỳ Yến nữa, xin rời khỏi.

Lăng Kỳ Yến sầu não, Ôn Doanh vừa đi, lửa trong bụng y lại cháy phừng phực, y bật dậy xoay mấy vòng tại chỗ, sau đó hô lên: "Người đâu!"

Giang Lâm ló đầu vào, ông ta mới bị đánh, chưa kịp bôi thuốc, bước đi khập khiễng, nhìn thật thê thảm.

Lăng Kỳ Yến nhìn ông ta: "Chút nữa đến phòng thuốc, lấy thuốc cho mình, tiện thể phát luôn cho mấy người kia."

Giang Lâm nhanh chóng cảm ơn y.

Lăng Kỳ Yến nổi nóng thì nổi nóng, nhưng đối xử rất tốt với người hầu, nếu là người khác, có thể sẽ giết bọn họ để xả giận chuyện đêm qua.

Lăng Kỳ Yến hất cằm, ra hiệu cho Giang Lâm: "Tìm hai nha hoàn xinh đẹp đến đây cho bản vương, đừng gọi mấy người hay xuất hiện bên cạnh ta."

Giang Lâm rất giỏi đoán suy nghĩ của Lăng Kỳ Yến nên hiểu ý ngay, điện hạ muốn khai trai thật rồi.

Trong vương phủ to lớn này, ngoại trừ chủ nhân là Lăng Kỳ Yến, thì có cỡ mấy trăm người hầu hạ y nữa, Giang Lâm nhanh chóng tìm được hai nha hoàn xinh đẹp chuyên may vá từ phòng thêu, sau đó dẫn tới trước mặt Lăng Kỳ Yến.

Lăng Kỳ Yến dựa vào giường, bình thản nhìn hai nha hoàn bứt rứt lo lắng đứng sóng vai trước mặt mình, y giơ tay chỉ đại một người, Giang Lâm để người đó ở lại, rồi dẫn người còn lại lui ra.

Sau khi để người ở lại, Lăng Kỳ Yến không nhúc nhích, thậm chí còn chẳng lên tiếng, y chỉ dựa vào giường, nhắm mặt như đã thiếp đi.

Trông nha hoàn kia vừa căng thẳng vừa hơi kích động, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vẫn cúi đầu đứng ở đó, chờ Lăng Kỳ Yến xử lý.

Một hồi lâu sau, bỗng nhiên bấc đèn nổ vang khiến nha hoàn đó giật mình, cả người run lên theo phản xạ, lúc này mới cẩn thận ngước lên, nhìn người nằm trên giường.

Dưới ánh nến, khuôn mặt tuấn tú của Dục vương điện hạ trông dịu dàng hẳn, nhất là lúc y nhắm mắt, không còn cảm giác bức bách mãnh liệt thường ngày khi nhìn y từ xa nữa mà là cảm giác ôn hòa làm rung động lòng người.

Trong phủ Dục vương này, có lẽ chẳng có cô gái nào không thích Dục vương điện hạ.

Dù cho không có danh phận, các nàng cũng bằng lòng theo y.

Tim nha hoàn kia chợt rung rinh, nàng ta cả gan tiến lên một bước, quỳ xuống cạnh giường, dịu dàng nói: "Điện hạ, để nô tỳ hầu hạ ngài nhé."

Lăng Kỳ Yến chầm chậm mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn nữ tử đang quỳ gối cúi đầu bên giường, hờ hững đánh giá nàng.

Trông cũng khá đẹp, có thể xếp hàng đầu trong phủ của y.

Một lát sau, y nắm cằm đối phương bằng hai ngón tay, rồi hỏi: "Biết hầu hạ bản vương thế nào không?"

Nha hoàn chuyên thêu thùa kia gật đầu, nàng ta đỏ mặt duỗi tay cởi đai lưng áo trong của Lăng Kỳ Yến ra.

Có lẽ do quá căng thẳng, nên ngón tay vốn linh hoạt của nha hoàn đó lại vô cùng vụng về trước mặt Lăng Kỳ Yến, mãi mà không cởi được đai lưng, thậm chí còn buộc thành nút chết.

Nàng ta càng đỏ mặt hơn, hoảng loạn nhận tội với Lăng Kỳ Yến, y không nói gì, chỉ nắm tay đối phương rồi nhéo nhẹ nó.

Từ nhỏ đến lớn, y đã chạm qua rất nhiều bàn tay của đám nha hoàn bên cạnh mình, trừ mềm mại và trơn mịn ra, dường như không còn cảm giác gì khác, nha hoàn này cũng giống vậy, nàng ta sống bằng nghề thêu thùa may vá, ngón tay thon dài hơn một tí, nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt hơn.

Lăng Kỳ Yến thầm nghĩ, tay của tên tú tài kia sờ đã hơn, hắn còn biết xoa lòng bàn tay y, rất thoải mái, dù là nha hoàn to gan nhất cũng không dám làm như thế.

Nghĩ như vậy, Lăng Kỳ Yến lập tức cảm thấy tẻ nhạt vô vị, y buông tay người kia ra.

Đúng như dự đoán, "thứ kia" chẳng có tí phản ứng nào.

Tuy đêm qua y say đến mơ màng, nhưng cảm giác thật thật giả giả kia đã khắc sâu vào cơ thể y, đúng là y vô cùng thoải mái, thoải mái hơn những lần Ôn Doanh "giúp" y bằng cách khác, nhưng...

Lăng Kỳ Yến cảm thấy cực kỳ sầu lo, bây giờ y không còn vừa mắt nha hoàn này nữa, bèn nhìn về phía cửa, gắng gượng nói: "Ngươi đi đi."

Đối phương chợt rưng rưng muốn khóc, đỏ mắt nhìn y: "Sao điện hạ lại đuổi nô tỳ đi? Là do nô tỳ quá ngốc nên hầu hạ điện hạ không tốt ư?"

Lăng Kỳ Yến đau đầu nói: "Bản vương còn chưa làm gì ngươi, khóc cái gì, thôi, lui xuống đi, ra ngoài tìm Giang công công nhận thưởng, muốn cái gì thì đến kho mà chọn."

Nha hoàn thêu thùa kia nức nở vài tiếng, thấy đúng là Lăng Kỳ Yến đã mất hứng thú với mình, đành đứng dậy rời đi.

Giang Lâm cẩn thận vào cửa, nhỏ giọng hỏi Lăng Kỳ Yến: "Điện hạ, người vừa nãy hầu hạ không tốt sao? Hay để nô tỳ gọi hai người khác tới nhé?"

Lăng Kỳ Yến chán nản phất tay: "Thôi, bản vương mệt rồi, kêu người đến hầu hạ bản vương nghỉ ngơi, chỗ này không cần ngươi nữa, ra ngoài bôi thuốc đi, đừng ở đây làm chướng mắt bản vương."

Giang Lâm "vâng vâng" mấy tiếng liền, lại cảm ơn Lăng Kỳ Yến lần nữa.

Sắp qua giờ Hợi, Ôn Doanh trở lại nơi ở, quỳ hết một ngày khiến đầu gối của hắn vừa sưng vừa bầm, phải khập khiễng bước qua cửa.

Sau khi Ôn Doanh ngồi xuống, gã sai vặt mới mang nước đến cho hắn, Ôn Doanh lau sơ đầu gối bằng khăn nóng, rồi ăn đại thứ gì đó để lấp bụng, xong xuôi hắn mệt mỏi ngã xuống giường, nhắm mắt lại, che đi mù mịt trong mắt.

Lúc mở mắt ra, u ám trong mắt hắn đã biến mất hoàn toàn, hắn móc ban chỉ phỉ thúy giấu trong ngực ra, giơ cao ngang mắt, nhìn kỹ nó, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Hình ảnh kiều diễm say đắm đêm qua lại hiện lên, Ôn Doanh chợt run sợ, rũ tay xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Hết chương 25.

________________________

Yu có lời muốn nói: Hết chương H nóng nhất truyện rồi đó, nó dài khủng bố luôn huhu, nhưng mà thỏa mãn thật =)))))))))))))