Ồn Ào Nhỏ

Chương 77



Trong nhất thời tôi không thể suy nghĩ được gì, trong đầu như có vô số đàn quạ bay qua, trước mắt bỗng nhiên mờ mịt.

Về sau tôi mới biết, ngày thứ hai sau khi tôi đi Đường Tống gặp chuyện không may, bên cạnh trường học có một con sông, mùa hè nước sông chảy xiết, bơi lội vào thời gian này rất là nguy hiểm. Mặc dù cha mẹ thầy cô giáo nhắc đi nhắc lại không cho phép trẻ con đến gần sông, nhưng bọn học sinh không chống cự nổi sự mát mẽ của nước sông hấn dẫn, thỉnh thoảng len lén chạy đi. Mà buổi trưa ngày hôm đó, chính là một trong những ngày nóng nhất trong năm, bốn học sinh thừa dịp cha mẹ ngủ trưa không ai trông nom, len lén chạy đến bờ sông bơi lội, vô ý bơi vào trong dòng nước chảy xiết, tính mạng rất nguy kịch, Đường Tống nghe tiếng kêu cứu, chạy tới bờ sông nhảy xuống cứu chúng. Nhưng nước sông chảy xiết, bọn trẻ con lại không ngừng giãy giụa, trong lúc đang cố gắng cứu đứa thứ tư, thì một con sóng to đánh tới, hắn bị nước sông cuốn đi.

Thôn dân chạy tới ngay sau đó, em học sinh thứ tư đã bị nước cuốn trôi đã chết, còn Đường Tống cũng bởi vì bị nước cuốn trôi nên rơi vào trạng thái hôn mê, bác sĩ nói, nếu tình trạng người sống thực vật như thế này mà trôi qua mấy tháng, tình hình sẽ ít có chuyển biến tốt, cho dù sau này tỉnh lại, cũng sẽ không hoàn toàn hồi phục.

Số điện thoại hắn đưa cho tôi, còn nói chỉ một mình tôi mới có thể gọi, chắc là bị mất vào lúc đó, không biết rơi ở đâu.

Lần này, chúng tôi một lần nữa lại vụt mất nhau.

Trên giường bệnh Đường Tống an tĩnh nhắm hai mắt, cho dù mang chụp dưỡng khí cũng không thể che hết vẻ mặt tuấn nhã của hắn. Từ lần đầu tiên tôi chăm chú nhìn hắn cho tới bây giờ, bao nhiêu năm tháng đã qua đi, bên cạnh đó cũng xảy ra không ít những chuyện ồn ào, chuyện xưa nhiều như vậy, làm sao một hai câu có thể nói cho người nghe hiểu rõ ràng.

Cha mẹ Đường Tống vẫn làm bạn ở bên cạnh hắn, chỉ là một năm không gặp, họ cũng cũng già đi vài tuổi rồi. Đối với hai người già, tôi rất áy náy, còn chuyện nói dối mang thai nhất định làm cho bọn họ rất thất vọng, mà thời điểm trước khi đi tôi cũng chưa nói câu xin lỗi với bọn họ. Hơn nữa – nếu như không phải vì tôi, Đường Tống cũng sẽ không đến thôn nhỏ trong núi kia, có thể cũng sẽ không thành bộ dáng hiện tại như thế này.

Vậy mà cha mẹ Đường Tống cũng không có ý trách móc gì tôi.

“Tiểu Khinh, chuyện trước kia đã là quá khứ, hiện tại mẹ chỉ hy vọng con ở bên cạnh Tiểu Tống, giúp chúng ta kêu tỉnh nó tỉnh lại, mẹ cùng cha cũng sắp chịu đựng không nổi nữa rồi”. Trong mắt mẹ Đường Tống chỉ có sự tiều tụy.

Tôi đồng ý, cho dù bọn họ không nói, tôi cũng sẽ đồng ý.

Tôi bắt đầu lui tới giữa mẹ và Đường Tống, hai bên đều cần sự chăm sóc của tôi, đối với người còn sống, phải gánh lấy trách nhiệm của mình, hơn nữa giữa bọn họ và tôi, cũng không chỉ là hai từ “Trách nhiệm” đơn giản như vậy. Khoảng thời gian này, tôi rất mệt mõi, không chỉ có thân thể, mà còn tinh thần, chỉ mười ngày trôi qua, tôi gầy đi đến 5kg.

Thân thể của mẹ ngày càng gầy yếu, phần lớn thời gian, bà đều ở trạng thái ngủ mê.

Mỗi lần kiểm tra, bác sĩ nhíu chặt chân mày sau đó nói cho chúng tôi biết thời gian của bà đã không còn nhiều lắm.

Cho dù tỉnh lại, mẹ cũng không nhận ra người trước mặt, bà dần dần quên hết mọi người. Tôi đang suy nghĩ, có phải bà đang bắt đầu một cuộc sống mới, nên mới đem những chuyện liên quan đến cuộc sống củ quên đi.

Chỉ có quên lãng, mới có thể có được một cuộc sống mới sao?

Ở bên kia Đường Tống cũng không có tiến triển gì, nhưng mỗi ngày, tôi đều ở bên cạnh giường hắn cùng hắn nói chuyện.

Lúc thì nói những chuyện thú vị xảy ra ngày hôm nay.

“Đường Tống, còn nhớ cái người tên Tô Gia Minh không, hắn cưới được một người vợ rất đáng sợ, lần trước hai người gây gổ, hắn bị phạt ngủ ban công gần nửa tháng, cuối cùng chịu không nổi chạy tới than thở với em”.

Lúc thì nói những chuyện cũ đã qua.

“Em nhớ ra trước đây còn học ở trường, em quả thật yêu thầm anh đến nổi trở nên biến thái, có một lần ở căn teen anh muốn ăn món thị bò xào, em cũng bắt chước ăn món thịt bò xào suốt một tuần lễ, sau lần đó mỗi khi nhìn thấy thịt bò em đều muốn ói”.

Cũng có lúc tôi đọc cuốn sách mà mình thích cho hắn nghe.

Bảo Ngọc xưa nay vẫn thích Tập Nhân có vẻ nhu mì, xinh xắn, bèn nài Tập Nhân cùng mình diễn lại những việc nàng tiên Cảnh ảo đã chỉ dẫn trong mộng. (Trích trong Hồng Lâu Mộng)

Tôi vẫn không ngừng nói, nhưng hắn vẫn thủy chung không mở mắt ra.

Anh rốt cuộc muốn như thế nào mới chịu tỉnh lại đây? Đường Tống? Có phải anh muốn buông tay em?

Mùa hạ năm nay, ngột ngạt đến không thở nổi.

Ở trong bệnh viện, thường xuyên có thể gặp phải người quen, a Vane chính là một người trong đó, mối quan hệ của tôi cùng cô chưa bao giờ tốt, lại ngại chào hỏi, vốn định xem như người lạ thoáng qua là xong, nhưng cô chủ động gọi tôi lại.

Tôi dừng bước, nhìn cô cúi đầu một hồi lâu, mới nói, “Phạm Vận nhờ tôi nhắn với cô, cô ấy rất xin lỗi người nhà của cô, ý tôi là, về chuyện của Tần Lệ”.

Nghe đến cái tên Phạm Vận đó, tôi có cảm giác hơi hốt hoảng. Lắc đầu một cái, tôi nhìn a Vane nói, “Tình yêu vốn không thể miễn cưỡng, Tần Lệ thua, cũng không trách được ai, tôi cùng với người nhà cũng không thể nào lo lắng cho cô mãi được, cũng không ai có thể khuyên được cô”.

“Không tha thứ cho cô ấy có nghĩa là rất ích kỷ, nhưng tôi vĩnh viễn cũng không thể xem như không có chuyện gì xảy ra”.

“Không thể nào”.

Tôi cho là a Vane chỉ nói chuyện này, nhưng cô lại tiếp tục nói, “Còn có một chuyện về Đường Tống”.

“Chuyện gì?” Tôi hỏi.

“Lần đó, hắn bị thương dẫn đến hôn mê, khi hắn tỉnh lại trong bệnh viện, người hắn gọi tên chính là cô. Có điều Phạm Vận đúng lúc đứng ở đó, cho nên tất cả mọi người ngộ nhận tưởng rằng cô ấy làm cho hắn tỉnh lại. Phạm Vận cũng vì chuyện này mà thất vọng với Đường Tống”.

“Tại sao bây giờ lại nói cho tôi biết?” Tôi hỏi.

A Vane cắn cắn môi dưới, chợt thoải mái cười. “Tôi nhớ cô giúp Đường Tống rất nhiều lần, tôi cũng hiểu trong lòng hắn cô là quan trọng nhất, nếu lần trước cô có thể kêu tỉnh hắn, tôi tin tưởng lần này cô cũng sẽ làm được như vậy”.

Tôi nhìn a Vane, đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc chăm chú nhìn cô. Cô thích màu trắng đen, thích ăn thịt hun khói, thích mặc áo theo phong cách Punk*, cô dùng bề ngoài trung tính để che giấu nội tâm tinh tế tỉ mỉ của mình.

*Một style của giới trẻ.

Thật ra thì, cô đã từng giống tôi, thì có cái gì khác biệt, hai người phụ nữ chúng tôi dùng hai phương thức khác nhau để yêu Đường Tống.

Tôi gật đầu một cái, đáp ứng cô.

“A Vane”. Tôi nói với cô. “Tôi hy vọng cô có thể sớm tìm thấy hạnh phúc”.

Cô hiểu mục đích của tôi là gì, chê cười nói, “Cô thông suốt rồi sao?”

Tôi gật đầu, “Đã hiểu, nhưng nhận thấy thời gian quá muộn, để lại nhiều tiếc nuối”.

“Có lẽ chỉ là thử nghiệm, Tần Khinh, tôi chúc phúc cho cô cùng Đường Tống”. A Vane nói xong, xoay người rời đi.

Nhóm người kia từng ở bên trong Màu Sắc Phường ồn ào một trận, hôm nay, một đám người tự do nhưng lại như một con chim mõi cánh, rối rít bay đi, để lại cô đơn cùng nước mắt.

Có lẽ đúng như người xưa nói, thế gian không bữa tiệc nào là không tàn.

Trân trọng người trước mắt, quý trọng chuyện trước mắt.

Buổi tối tôi cùng với một nhân viên hộ lý phụ trách chăm sóc cho mẹ, đến nửa đêm thì tôi không chịu đựng được, ngủ gật ở trước giường bệnh.

Chợt cửa bị đẩy ra, Đường Tống đứng ở ngay cửa, nhìn tôi, ánh mắt rất bi thương.

“Đường Tống, anh đã tỉnh?” Tôi vui mừng.

Nhưng hắn lại nói, “Anh phải đi”.

“Anh đi đâu vậy?” Tôi muốn đứng lên, nhưng hai chân lại không có lực.

“Anh phải đi”. Hắn lặp lại câu nói này.

Nhìn ánh mắt của hắn, tôi nhất thời giống như bị hàng vạn mũi tên xuyên qua, đau không thở nổi.

“Đường Tống, đừng đi, vì em, đừng đi”. Tôi khẩn cầu hắn.

Trong mắt Đường Tống đầy vẻ đau thương giống như là hộp mực từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất. “Tần Khinh, anh phải đi”. Hắn vẫn như cũ lặp lại câu nói đó.

Nói xong, hắn từ từ lui về phía sau, từ từ biến mất trong sương mù dày đặc.

Tôi hoảng hốt sợ hãi, mở choàng mắt, trợn mắt nhìn vào hư không một hồi lâu, mới giật mình tỉnh lại, thật may đây chỉ là giấc mộng.

Lau đi mồ hôi lạnh trên trán, tôi thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện chẳng biết lúc nào, mẹ đã tỉnh lại, vả lại đang nhìn tôi.

“Mẹ, có phải cảm thấy nơi nào không thoải mái? Con đi gọi bác sĩ”. Tôi vừa nói vừa nhấn chuông, nhưng tay lại bị bà kéo.

“Lụa hoa không buồn thắt, đào mận không nhan sắc. Nhớ chàng chàng không về, trở về há quen biết?” Mẹ nhìn tôi, từ từ ngâm nga bài thơ này.

Tôi đứng tại chỗ, kinh ngạc mà nhìn bà.

“Đây là bài thơ mẹ thích nhất, từ nhỏ mẹ luôn nghĩ, mẹ muốn đem chữ “Khinh” trong bài thơ này đặt tên cho con gái của mẹ”. Mẹ tiếp tục nhìn tôi, trong mắt hoàn toàn xa lạ, tôi chưa từng thấy tình cảm dịu dàng như thế của bà.

“Tiểu Khinh, do mẹ quá yêu ba con, yêu đến nổi có thể chết vì ông, thế nhưng ông chưa bao giờ yêu mẹ, chưa bao giờ”. Trong mắt mẹ rơi xuống một giọt nước mắt.