Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 8: Người thích nói lời xin lỗi nhất



Một ngày giữa bầu trời của tháng 12, tôi đứng bán sữa chua trong siêu thị. Tôi cười lạnh, lớn tiếng nói.

Bên cạnh có khách hàng đi ngang qua nhìn chúng tôi chằm chằm, Lưu Nhất Phong kéo tay tôi, anh ta tức giận nói: “Trần Kết, em hơi quá đáng rồi đấy!”

Tôi hất tay anh ta ra: “Đừng đụng vào tôi! Lôi lôi kéo kéo như thế này còn ra thể thống gì nữa!”

Lúc này, Diệp Tư Viễn lên tiếng: “Nhất Phong, chúng ta đi thôi, đừng quên lấy một hộp sữa chua.”

“Cậu còn muốn mua à?” Lưu Nhất Phong vừa trừng tôi, vừa hỏi anh.

Diệp Tư Viễn đáp: “Cậu bỏ vào trong xe đẩy đi.”

Sau đó anh rời đi trước. Lưu Nhất Phong tiện tay cầm một hộp sữa chua ném vào xe mua hàng, trước khi đi còn trợn mắt nhìn tôi.

Tôi cầm cái khay trên tay nhìn theo bóng lưng cao ngất của Diệp Tư Viễn dần dần rời xa, đột nhiên thấy khó chịu, khó chấp nhận. Rồi tôi nhanh chóng đặt cái khay lên bàn, đuổi theo anh.

“Diệp Tư Viễn!” Tôi gọi.

Anh dừng lại, quay đầu nhìn tôi.

Lưu Nhất Phong nhìn chúng tôi: “Tôi ra đây tìm thứ này.” Nói xong liền đi luôn.

Tôi đi tới trước mặt Diệp Tư Viễn, ngẩng đầu nhìn anh.

Hơn một tuần không gặp, tóc anh đã dài thêm một chút rồi, có mấy sợi tóc còn phủ lên mắt anh.

“Em. . . Diệp Tư Viễn, em xin lỗi, anh cứ xem như vừa rồi đầu óc em bị cửa kẹp phải nên mới như vậy.”

Diệp Tư Viễn nhìn tôi, bỗng anh bật cười hé ra hàng răng trắng đều, má lúm đồng tiền nhàn nhạt, đôi mắt cong cong, anh nói: “Trần Kết, trong số những người anh đã tiếp xúc thì em là người thích nói lời xin lỗi nhất, cũng là người nói lời xin lỗi nhanh nhất.”

Tôi há miệng nhìn anh, trong mắt anh tôi là một người như thế sao?

“Em. . . em. . .” Tôi vốn nhanh mồm nhanh miệng mà sao đứng trước anh lại bối rối không thốt nên lời.

“Tôi không sao, em ít tuổi hơn nên tôi sẽ không so đo với em, tôi sớm đã có thói quen rồi.” Bất chợt, anh nâng chân phải lên nhẹ nhàng đá đá vào giày tôi “Em mặc quần áo ít quá, sẽ cảm mất, tại sao em lại chịu khó đi làm thêm như vậy? Lần trước nói là đi làm gia sư, sau đó là bán chocolate, hôm nay đã đi bán sữa chua rồi.”

Hành động này khiến tôi có cảm giác như anh đang đưa tay vuốt ve đầu tôi đầy thân thiết, tôi thành thật nói với anh: “Em phải tự chi trả phí sinh hoạt và tiết kiệm tiền để mua máy tính.”

Anh khẽ nhíu lông mày: “Nếu em cần anh giúp thì hãy nói với anh.”

Không biết vì sao những lời này của anh thật sự khiến tôi cảm động, dường như giữa hai chúng tôi có một mối quan hệ vô cùng gần gũi. Đầu tôi nóng lên, nói với anh: “Cảm ơn anh, em không cần ai giúp mình.”

Anh nhận ra sắc mặt tôi đột biến nên cảm thấy kỳ quái: “Trần Kết. . .”

Tôi cười lạnh nhìn anh: “Diệp Tư Viễn, em không đáng thương đến mức như vậy, em có thể tự kiếm tiền, có thể chăm sóc bản thân rất tốt. Ngược lại, anh mới là người cần người khác giúp đỡ! Cho nên, anh hãy thu hồi sự thương cảm ấy đi!”

Anh sững sờ nhìn tôi, thật lâu sau mới lên tiếng: “Anh hiểu rồi, em quay lại làm việc của mình đi, anh đi trước.”

Mãi cho đến khi tôi bưng khay sữa chua lên một lần nữa, tôi mới ý thức được vừa rồi tôi đã nói những lời điên rồ gì! Cơ hội tốt để khôi phục quan hệ tốt đẹp với Diệp Tư Viễn, tôi lại đạp đổ, chẳng lẽ tôi là đầu heo?

Có điều tôi thật sự không thích người khác giúp đỡ mà. Kinh tế của tôi tuy có chút khó khăn, nhưng tôi lại sống rất vui vẻ, tự tay kiếm từng đồng tiền một cho chính mình, trong lòng thường xuyên nhắc nhở bản thân phải kiêu ngạo.

Tôi cảm thấy chính tôi so với đại đa số các sinh viên trong trường không đi làm mà có gia đình cung cấp tiền, dùng tiền của bố mẹ ăn chơi thì tôi còn tốt hơn bọn họ gấp vạn lần!

Tôi lại nhớ tới Diệp Tư Viễn, anh cũng là một người không thích ai giúp đỡ, mặc dù anh làm bất cứ chuyện gì cũng khó khăn hơn so với chúng tôi rất nhiều, nhưng anh vẫn kiêu ngạo muốn một mình xoay sở cuộc sống.

Có lẽ vừa rồi, tôi đã đả kích anh rất nặng.

A. . . Trần Kết ơi là Trần Kết, Diệp Tư Viễn nói không chừng đời này cũng sẽ không để ý tới mi đâu, mi cũng thật là đáng!

Thời gian như thoi đưa, lễ giáng sinh lại tới.

Uyển Tâm hỏi tôi có dự định gì không, tôi trả lời không có, chị ấy bảo nếu không có thì đến quán bar Olive với chị ấy, vào lễ Giáng Sinh, nhảy hai buổi tối sẽ nhận được 500 tệ, với điều kiện là phải nhảy tới rạng sáng.

“Vậy còn ký túc xá thì sao đây chị?” Tôi lo lắng nghĩ tới hai con nhóc khó chịu cùng phòng.

Uyển Tâm đáp: “Tìm quán internet mở thâu đêm nghỉ ngơi một chút là được.”

Tôi do dự: “Em trở về thương lượng với mấy đứa bạn cùng phòng đã nhé, tại vì em đã đồng ý với bọn họ buổi tối phải về ký túc xá ngủ rồi.”

“Được, nếu được thì gọi cho chị.”

Kết quả của cuộc thương lượng là vô cùng thuận lợi, tôi xách theo một túi trái cây to tìm Thi Tiểu Yến và Mã Anh nói chuyện, hai người bọn họ nhìn thấy đồ hối lộ lập tức đồng ý. Tôi hết sức vui vẻ, sau đó Vương Giai Phân nói cho tôi biết, đêm Giáng sinh hai người bọn họ muốn đi ăn cơm và ca hát với các nam sinh bên khoa tài chính – kinh tế, có lẽ sẽ chơi đến rất khuya mới về. Tôi chợt hiểu ra, họ còn ước tôi biến mất trong đêm nay ý chứ, họ nghĩ rằng nếu đêm Giáng sinh tôi không có hoạt động gì, không phải là sẽ bám theo bọn họ sao? Mà tôi cho dù không có kế hoạch gì tôi cũng không thèm theo bọn họ, thế nhưng hai cái đồ ngốc kia không nghĩ như vậy, Vương Giai Phân nói họ đã bàn xem làm thế nào đá tôi ra ngoài mấy ngày nay rồi, ngăn cản tôi đi theo bọn họ tham gia bữa tiệc này, tôi nghe mà thiếu chút nữa cười sặc mà chết tại chỗ.

Cứ như vậy, vào đêm giáng sinh, tôi đi nhảy ở Olive, tổng cộng có 5 cô gái múa cột trong đêm nay, mỗi sàn một người một điệu nhảy một cách quyến rũ riêng.

Ở giữa là Uyển Tâm, vóc người chị ấy đẹp nhất, nhảy sung nhất, còn tôi nhảy ở góc trong cùng.

Múa cột này tôi học theo Uyển Tâm, chị ấy từng có 1 khóa học bổ túc môn khiêu vũ, nhưng vì chiều cao của tôi với mọi người khá chênh lệch nên tôi múa chỉ bình thường, khi nào tâm tình tốt tôi mới uốn éo mạnh mẽ hơn. Đi đôi giày cao 9cm đứng trên cái sàn nhảy hình tròn cao 1m50, đường kính cũng 1m50 mà lắc người, tất nhiên tôi cũng thấy sợ, đứng ở trên này nếu sơ sẩy ngã xuống dưới không chết thì cũng bị tê liệt toàn thân mất.

Cứ nghĩ rằng đêm nay chỉ là một đêm bình thường như những ngày khác, kết quả là tôi nhìn thấy một người trong đám người đông đúc bên dưới chân mình - Phùng Tiếu Hải - cái người trông giống côn đồ - bạn cùng phòng Diệp Tư Viễn.

Trong lòng tôi cả kinh, cố gắng trấn định, tôi trang điểm đậm thế này, Phùng Tiếu Hải lại chỉ mới gặp tôi có mấy lần, có lẽ anh ta sẽ không nhận ra tôi. Có điều trên đời này làm gì có chuyện tốt đến thế. Sau khi nhảy xong một bản, tôi đi xuống dưới, Phùng Tiếu Hải lập tức bước tới gần, tôi nhìn anh ta một cái, anh ta cười: “Trần Kết, thật sự là em!”

Tôi toát mồ hôi hột, đang định nói: Anh nhận nhầm người rồi.

Nhưng suy nghĩ lại một chút, tôi nói: “Được rồi, đừng nói ra ngoài, nhà trường biết sẽ bị xử phạt rất nặng a.”

Anh ta gật đầu, lại hỏi tôi: “Tư Viễn biết không?”

Diệp Tư Viễn. . .

Tôi ngẩng đầu đáp: “Em đã không còn quan hệ gì với Diệp Tư Viễn nữa rồi.”

Anh ta ngạc nhiên: “Làm sao lại vậy? Hai người chia tay hả?”

“Anh ấy và em có cái quan hệ đó từ lúc nào mà chia tay hả?” Tôi bực mình “Anh mới không gặp em 1 tháng thôi.”

“Thật là, nghe này. . . trong mấy ngày em tới phòng bọn anh, Tư Viễn thật sự vui vẻ, khi đi học cũng nở nụ cười, buổi tối em về rồi, cậu ấy vẫn cười ngây ngô một mình cả nửa ngày. Anh đã ở cùng cậu ấy một năm rồi mà chưa từng thấy cậu ấy vui vẻ như vậy. Sau đó, em không tới, anh thấy cậu ấy có vẻ sa sút đi nhiều.”

Có thật không? Tôi nghĩ thầm, Diệp Tư Viễn, em lại nhớ anh rồi.

Tôi tin, anh có một chút thích tôi, chẳng qua là vết thương lòng của anh quá sâu, sâu đến nỗi anh không dám yêu tôi, anh cho rằng ngay từ đầu, chúng tôi đã không thích hợp với nhau.

Công việc kết thúc, tôi cùng Uyển Tâm đi tẩy trang, khoác áo rồi ra quán internet, Uyển Tâm hết sức hưng phấn chơi game, tôi thì mệt mỏi ngồi phịch trên ghế mà ngủ.

Trời sáng tôi mới dám về phòng, ở đây ban ngày không có nước nóng, tôi đành phải tới nhà tắm công cộng để tắm rửa cho sạch sẽ, rồi lại quay về ngủ bù, buổi chiều đi học, chạng vạng tôi dậy đi đến căn tin ăn bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, sau đó tiếp tục lên đường cùng Uyển Tâm.

Tôi tin Phùng Tiếu Hải sẽ không nói với ai chuyện tôi đi nhảy ở quán bar, tôi cũng cho rằng chuyện này sẽ trôi qua.

Nhưng không ngờ, cái người này sau khi trở về lại kể cho Diệp Tư Viễn nghe.

Vì vậy mà buổi tối ngày 25 tháng 12, tôi mặc chiếc áo ba lỗ nhỏ cùng cái váy ngắn, đội một chiếc mũ, đang nhảy trên sàn bỗng tôi phát hiện một người đang tiến đến gần, làm tôi sợ tới mức thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống đất.

Đèn trong bar chỉ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, còn đèn nê-ông lại khiến người ta hoa cả mắt.

Tôi đứng trên cao, nhìn ánh đèn chiếu lên mặt Diệp Tư Viễn lúc sáng lúc tối, vẻ mặt anh vẫn trầm tĩnh như trước.

Hôm nay nhìn anh rất đẹp trai, anh mặc một cái áo khoác ngắn màu đen khiến xung quanh anh toát ra không khí thần bí, tựa như chàng hoàng tử trong truyện Hoàng tử Vampire. Tay áo anh nhét vào trong túi, chen vào giữa đám người tới bên cạnh sàn nhảy, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện anh khác mọi người ở chỗ nào. Thậm chí, tôi còn thấy có mấy cô gái ném cho anh ánh mắt mập mờ.

Diệp Tư Viễn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào tôi, ánh mắt này rất có lực sát thương, tôi bỗng thấy khó thở, ngay cả bước chân cũng không thể di chuyển nổi.

Uyển Tâm nhận ra sự khác thường của tôi, chị ấy cho tôi một ánh mắt hỏi thăm.

Tôi chột dạ dời mắt đi, không biết phải trả lời chị thế nào.

Ai nói cho tôi biết đi! Phải múa cột trước mặt Diệp Tư Viễn như thế nào đây. Aaaaaa!