Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 5: Tôi và mọi người không giống nhau



Ăn cơm xong, tôi dọn dẹp lại bàn ăn, sửa sang lại đồ đạc chuẩn bị rời đi, nhìn đồng hồ đã 6h nên về phòng trang điểm thôi.

Tôi nói: “Diệp Tư Viễn, em phải đi đây, buổi tối em còn phải đi làm thêm.”

Anh nhíu mày hỏi: “Làm thêm?”

Tôi gật đầu, thốt ngay lời nói dối không chút do dự: “Vâng, em đi làm gia sư.”

Anh cười rộ lên khen tôi: “Em chịu khó thật đấy.”

Tôi nói: “Tất nhiên, em là chú ong mật nhỏ cần cù mà.”

Bỗng anh hỏi: “Em… tay của em đã tốt hơn chút nào chưa?”

Tôi sửng sốt, lập tức kéo tay áo lên cho anh xem, tôi bôi thuốc đỏ, chỗ bị thương đã dán hai miếng băng cá nhân.

“Em nghe lời anh nên đỡ đau đi nhiều lắm.”

Anh nở nụ cười, một nụ cười dịu dàng ấm áp, trông thật đẹp, tôi nghĩ thầm trong lòng.

Tôi đang định đi thì bạn cùng phòng của Diệp Tư Viễn về, một người hơi cao đeo kính, một người gầy teo, lại lùn lùn như lưu manh côn đồ.

Hai người họ kia nhìn thấy tôi đều sửng sốt, nhất là anh lưu manh côn đồ, tôi có thể nhìn thấy trong mắt anh ta có hai dấu hỏi to đùng.

Diệp Tư Viễn giới thiệu: “Đây là đàn em học chuyên ngành quảng cáo năm nhất tên Trần Kết,, còn đây là hai người bạn cùng phòng của tôi, cậu ta là Lưu Nhất Phong, còn cậu ta là Phùng Tiếu Hải.”

Tôi nở một nụ cười rất thục nữ: “Chào mọi người, bây giờ em phải về rồi, Diệp Tư Viễn, ngày mai em lại đến nhé, bye bye.”

Nghe được nửa câu sau của tôi, hai người kia há hốc miệng.

Tôi tủm tỉm cười rời khỏi phòng Diệp Tư Viễn, rất tò mò xem cái anh lưu manh côn đồ Phùng Tiếu Hải kia sẽ hỏi Diệp Tư Viễn những vấn đề gì.

Quả nhiên, tôi còn chưa đi được ba bước đã nghe tiếng Phùng Tiếu Hải lớn tiếng trong phòng: “A a a… Diệp Tư Viễn, tại sao cậu lại quen biết đàn em xinh đẹp kia!”

Lưu Nhất Phong đeo kính nói: “Diệp Tư Viễn, tiểu tử nhà cậu đúng là thâm tàng bất lộ[1]!”

Tôi không nghe thấy giọng nói đáp lại của anh, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt anh thản nhiên cười nhẹ mà không trả lời.

Tôi mới quen anh không lâu, nhưng lại như đã quen biết từ lâu lắm rồi.

Quán bar Olive, tối nay tôi nhảy rất nhiệt tình.

Đến Uyển Tâm xem cũng phải choáng váng, chị ấy hỏi: “Tiểu Kết, em làm sao thế? Trúng số à?”

Tôi nhảy một hồi, mồ hôi túa ra như tắm, đáp: “Không, là do hôm nay tâm trạng em vô cùng tốt!”

Chị nở nụ cười, nói: “Nhóc con, đừng nói với chị là em đang yêu nha.”

“Không thể nào, chuyện gì em cũng kể cho chị nghe hết mà.” Tôi bước qua, hôn lên má Uyển Tâm một cái, “Chưa có anh nào lọt vào mắt xanh của em đâu.”

“Tiêu chuẩn của em cao quá.” Uyển Tâm phe phẩy tay cười nói “Nhanh đi thay quần áo đi, không lẽ em muốn quay lại sàn với bộ dạng này, em còn muốn giữ hình tượng trong lòng khán giả không đây.”

“Tất nhiên là có rồi!” Tôi nói, trong lòng lại hiện ra hình ảnh của Diệp Tư Viễn.

Tôi đang suy nghĩ, tôi và anh, có xứng đôi không?

Thứ tư, thứ năm, thứ sáu, sau khi tan học buổi chiều tôi đều chạy tới phòng của Diệp Tư Viễn, ở đó khoảng hai ba tiếng đồng hồ. Tôi đút cơm cho anh ăn, giúp anh giặt quần áo, dọn dẹp bàn ghế, vệ sinh phòng sạch sẽ. Anh không còn từ chối như lần đầu tiên, mặc dù anh vẫn còn có chút không tự nhiên nhưng với lớp da mặt dày và cái miệng ngon ngọt của tôi, anh không có cách nào đuổi tôi đi được nữa .

Khi tôi đứng trên sân thượng phơi quần áo, anh sẽ dựa vào khung cửa bên cạnh ban công im lặng nhìn tôi. Ngoài ban công có một cái giá phơi quần áo cao ngang ngực anh, tôi biết đây là đồ chuyên dụng của Diệp Tư Viễn.

Chúng tôi nói chuyện phiếm với nhau, phần lớn là tôi nói, còn anh im lặng nghe, đôi khi anh trả lời tôi hai ba câu, ngoài ra anh chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.

Mấy ngày nay chân anh bị thương nên không dùng máy tính được, thật đúng lúc, tôi có thể mượn máy anh một lát để làm bài tập, mỗi lần như vậy, anh lại ngồi cạnh tôi, im lặng nhìn tôi làm bài tập hoặc viết luận văn. Tôi bảo anh chỉ bài, anh chỉ cười lắc lắc đầu.

Thỉnh thoảng gặp hai người bạn cùng phòng của anh, bọn họ lại cười đùa chọc ghẹo tôi, tôi không nói gì.

Sáng thứ sáu không có tiết, thế là tôi theo anh đi học.

Tôi nói: “Anh không tiệp ghi chép, để em làm giúp anh nhé.”

Anh đáp: “Tôi có thể nhớ, dùng miệng ngậm bút viết, chỉ là viết chậm hơn so với viết bằng chân một chút thôi, vậy cũng được rồi.”

Tôi nói: “Em mặc kệ, không tận mắt nhìn thấy em không tin, biết đâu anh cậy mạnh, cố chấp dùng cái chân phải đang bị thương viết thì sao.”

Anh nói: “Tôi đâu có ngốc như vậy, tôi còn muốn chân tôi hồi phục nhanh hơn ấy.”

Nhưng cuối cùng anh không ngăn nổi tôi, vậy là tôi đi cùng với anh.

Các bạn cùng lớp của anh đều nhìn tôi, tất cả đều mang chung một vẻ mặt đó là ngạc nhiên. Thứ nhất là lần đầu tiên Diệp Tư Viễn dẫn một cô gái đến. Thứ hai là vì tôi rất xinh đẹp.

Một đàn chị không có thiện cảm với tôi lên tiếng: “Bạn học, cô học khoa nào, đây là khoa thiết kế, không phải nơi cô tùy tiện đến được đâu.”

Tôi đáp: “Chân Diệp Tư Viễn bị thương, tôi đến ghi bài giúp anh ấy, đúng không, Tư Viễn?”

Tôi gọi anh là Tư Viễn nghe vừa ngọt vừa thân mật, anh sững sờ nhìn tôi một lúc rồi mới nói với bạn học: “Chu Mai, cô ấy là bạn của tôi, sẽ không quấy rầy mọi người đâu, cho cô ấy vào đi, lần sau cô ấy sẽ không tới nữa.”

Chu Mai nghe thấy hai từ “Tư Viễn” sắc mặt vô cùng khó chịu, lại thấy Diệp Tư Viễn bênh vực tôi, đàn chị này tức giận đến nỗi mặt cũng vặn vẹo, chị ấy nói: “Diệp Tư Viễn, nếu cậu không thể viết bài, có thể nhờ bạn học khác trong lớp, chúng tôi rất vui vẻ giúp đỡ cậu, sao cậu lại dẫn người khác khoa vào, nếu thầy giáo nhìn thấy rồi mất hứng thì làm thế nào, rồi thầy nghĩ cậu yêu đương cả trên lớp học thì sao?”

Tôi lập tức giả vờ uỷ khuất nói: “Chị Chu Mai, chị đừng trách Tư Viễn, đều là lỗi của em, lần sau em sẽ không đến nữa.”

Các nam sinh trong lớp Diệp Tư Viễn rối rít nói thay tôi: “Khụ! Chuyện gì vậy, Diệp Tư Viễn mấy ngày nay đều ghi bài bằng miệng, không tiện thì bạn gái cậu ta đến giúp cũng là chuyện bình thường.”

Có người còn nói: “Chu Mai, cậu là lớp trưởng, đừng có hẹp hòi như vậy chứ.”

Chu Mai sắp phát điên mà chỉ có thể cắn răng quay lại chỗ ngồi.

Tôi mừng rỡ cười trộm, bởi vì bọn họ nói tôi là bạn gái anh, Diệp Tư Viễn cũng chẳng nói gì, trên mặt vẫn không có vẻ mặt gì đặc biệt, anh nói với tôi: “Bảo em đừng đến rồi, đến lại càng thêm phiền.”

Tôi cười: “Em sẽ không làm phiền mà, em sẽ nghe lời, anh đưa vở, em ghi bài cho anh.”

“Không cần, tôi tự viết được.”

“Đã thế lát nữa em báo cáo với lớp trưởng! Không khéo người ta còn nghĩ anh với em đến đây để yêu đương chứ không phải đi học đâu đấy!”

“Bọn họ nói hươu nói vượn em cũng tin sao, đừng ầm ĩ nữa, thầy giáo đến rồi.”

Tôi không thèm nhắc lại, ngẩng đầu nhìn thầy giáo đang đứng trên bục giảng, đây là lớp giới thiệu và thảo luận về vải vóc quần áo, thầy giáo làm giáo án bằng PPT, còn viết lên bảng rất nhiều nội dung kiến thức cần ghi chép lại vào vở. Diệp Tư Viễn dùng miệng ngậm bút, dùng bút mở sách và ấn laptop, sau đó anh dùng cằm kìm lại một chút, để quyển sách không bị lật sang trang khác. Tiếp theo, anh dùng phần bên dưới còn lại của cánh tay bên phải đè lên vở bắt đầu viết.

Lúc này tôi mới phát hiện, vì sao dáng người của anh nhìn lại đẹp như vậy, đó là bởi vì anh vẫn còn một bả vai đầy đủ, hai bên giữ lại một chút phần tay bị cụt. Tuy cách một lớp áo, tôi có thể cảm thấy phần còn lại ấy không nhiều, nhưng vẫn giúp anh làm được ít việc.

Tôi ngồi bên phải Diệp Tư Viễn, lúc anh viết chữ gần như đang quay lưng lại với tôi, tôi bèn nhỏ giọng nói: “Anh có thể ngồi quay lại không, em không thấy mặt anh.”

Anh dừng lại, quay mặt sang phía tôi, hạ phần tay bị cụt bên vai trái xuống để chặn vở, bắt đầu viết chữ, tôi nằm trên bàn nhìn anh, miệng anh ngậm bút viết chữ, mắt vừa nhìn bảng, vừa nhìn vở, lại còn ngẩng đầu nhìn tôi một cái.

Ánh mắt của anh thật tinh khiết, dường như không lẫn chút tạp chất nào, tôi cứ thế mà ngắm nhìn đôi mắt anh, Diệp Tư Viễn bị tôi nhìn chăm chú nên thấy không được tự nhiên, anh vội vàng cụp mắt xuống, thế nên tôi chỉ còn nhìn thấy hốc mắt xinh đẹp và hai hàng mi dài của anh.

Nhưng không bao lâu sau, anh lại nâng mắt lên liếc tôi một cái. Tôi biết, anh không nhịn được.

Trong lớp chỉ có tiếng thầy giáo giảng bài và tiếng “soạt soạt” của mọi người ghi chép vào vở, tôi nhìn mặt Diệp Tư Viễn, khuôn mặt ấy thật bình lặng, bỗng tôi cảm thấy khoảnh khắc này thật tuyệt vời, nếu cho tôi ngồi đây cùng anh mãi, tôi sẽ không do dự mà đồng ý ngay.

Tư thế khi viết, khi ăn cơm dùng chân, dùng miệng của anh vừa không dễ nhìn vừa không đẹp mắt. Nhưng chẳng biết vì sao, tôi lại không thấy kì quái, cũng không thấy sợ, cũng không thấy anh có gì khác với chúng tôi. Mấy ngày nay, dù anh làm gì, làm bằng cách nào trước mặt tôi, tôi đều thấy rất tự nhiên, tôi nhận ra mình có thêm một thứ cảm xúc khác, đó chắc là… đau lòng.

Khoảng 10 phút sau, Diệp Tư Viễn buông bút, tôi thấy anh cử động miệng, hai má phồng lên, còn nhún vai, tôi biết anh đang mỏi.

Tôi lấy một tờ giấy trắng, viết dòng chữ: Diệp Tư Viễn, em viết giúp anh nhé.

Rồi tôi đưa đến cho anh xem, anh nhìn tờ giấy, do dự một chút mới gật đầu.

Tôi vui mừng hớn hở cầm lấy vở và bút của anh, vừa nhìn vào, trời ơi! Sao lại đẹp như vậy! Đây là chữ viết anh dùng miệng viết mà trông thật không khác gì bản mẫu trong mấy quyển tập viết!

Tôi đau khổ nhìn anh, lại viết vào tờ giấy lúc nãy: Chữ em rất xấu, anh có sợ vở xấu đi không?

Anh cười, để lộ hàm răng trắng đều cùng cái má lúm đồng tiền, sau đó lắc đầu một cái, lúc này thầy giáo lại bắt đầu viết bảng, Diệp Tư Viễn nhìn bảng đen rồi quay sang hất cằm với tôi, ý bảo tôi ghi bài vào vở.

Được rồi, dù sao thì sớm mất mặt rồi, tôi nhìn lên viết bài vào vở, vừa liếc sang anh, không ngờ anh cũng đang nhìn tôi làm tôi đỏ hết cả mặt.

Sao hôm nay tôi không giống mọi ngày nhỉ, đứng ở bar Olive hơn ba tháng, nhìn thấy bao nhiêu người đàn ông nhìn tôi bằng ánh mắt này, bây giờ đối mặt với anh tôi mới hiểu được thế nào là xấu hổ.

Hơn 10 phút sau, tôi đang chăm chỉ chép bài trên bảngthì anh dùng bả vai phải chạm nhẹ vào tôi, tôi nghiêng đầu sang, anh nói nhỏ ‘Đưa tôi viết thôi”

Tôi viết lên giấy: Anh chê em viết xấu sao?

Anh lắc đầu cười nói: “Tôi nghỉ thế là đủ rồi, em đưa tôi viết đi, em cũng mệt rồi.”

Tôi nghe xong thấy uất ức, thế là đem vở và bút trả lại anh, anh cắn bút lại bắt đầu viết tiếp.

Tôi không còn nhìn gương mặt anh mà nhìn anh viết chữ, tôi muốn xem những con chữ xinh đẹp ấy được anh tạo ra như thế nào.

Anh phát hiện tôi nhìn anh, mà miệng anh thì đang ngậm bút không nói chuyện được, anh đành viết lên tờ giấy: Thường xuyên luyện thư pháp.

Tôi chợt hiểu ra, tiếp tục nằm úp trên bàn, ngắm gương mặt anh, cả dáng vẻ khi viết chữ của anh.

Trên vở anh là những dòng chữ bé bé xinh xinh của tôi, gần đó là bút tích thanh nhã như thư pháp của anh, tuy chúng khác nhau một trời một vực nhưng thoạt nhìn rất bắt mắt.

Đến thời gian tạm nghỉ, chúng tôi mới có thời gian nói chuyện phiếm với nhau.

Tôi cầm vở hỏi anh: “Anh dùng miệng viết chữ đẹp thế này, cần gì viết bằng chân?”

Anh đáp: “Dùng chân thoải mái hơn, viết lâu không mệt, còn dùng miệng thì phải cúi sát xuống, như vậy mắt nhanh mỏi, miệng đau, mà bả vai cũng mỏi nhừ.”

“Thế dùng chân?”

“Dùng chân viết cũng như mọi người dùng tay viết ấy, theo thói quen, em có thấy cái bàn thấp thấp kia không?”

Đó là một cái bàn thấp hơn mấy cái bàn bình thường khác khoảng 20cm, ghế ngồi cũng không phải loại cố định mà là có thể chuyển dịch.

Diệp Tư Viễn nói: “Đó là cái bàn chuyên dụng của tôi, bất kể tôi học ở đâu ở đó sẽ có một bộ như vậy, nó được chuẩn bị từ lúc mới nhập học.”

“A. . .” Tôi đột nhiên nói, “Em xoa bóp vai cho anh nhé.”

Anh sửng sốt, ngăn cản: “Không cần đâu.”

“Thật là, anh ngại cái gì chứ.”

“Không cần mà, mọi người đang nhìn đấy.”

“Tiết học còn 40 phút nữa, anh sắp mệt chết rồi còn gì.” Tôi vừa nói vừa đứng lên, “Anh xoay qua bên này đi.”

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, cuối cùng chậm rãi quay đi, lưng nghiêng về phía tôi.

Tôi bắt đầu bóp vai cho anh, anh rất gầy, khung xương lại to, tay tôi dùng sức một chút liền cảm nhận được cả gân cốt của anh, bả vai anh hơi run.

“Anh có đau không?”

“Một chút.”

“Đau tức là có hiệu quả, bắp thịt của anh cứng ngắc à.” Tôi cười nói, “Trước kia khi còn ở nhà, bố thường bảo em xoa bóp vai, cho nên tay nghề em không tệ, đúng không?”

“Ừ, tôi có thể cảm nhận được.”

“Dĩ nhiên rồi.”

Sau khi xoa bóp xong, chúng tôi quay lại phát hiện bạn học xung quanh của anh đều vô ý ngắm nhìn tôi và anh.

Tôi nhỏ giọng hỏi Diệp Tư Viễn: “Bọn họ có thể thật sự coi em là bạn gái anh không?”

Anh gật đầu đáp: “Rất có thể.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Anh lại cười rộ lên: “Còn làm sao được nữa, kệ bọn họ nói gì thì nói, tại em một mực theo anh đến đây đó.”

“Sau này em còn tới được không?”

“Đừng! Tôi sợ lớp trưởng sẽ gây sự với em và tôi.”

Tôi cười: “Diệp Tư Viễn, có phải chị lớp trưởng thích anh hay không?”

Khóe miệng anh khẽ cong, nói: “Em không biết phải không, có rất nhiều cô gái để ý anh đấy.”

“Vậy anh có bạn gái không?” Tôi hỏi anh.

“Tôi thoải mái dẫn em tới lớp học, em thử nghĩ xem liệu tôi có không đây?”

“Thế sao anh không tìm bạn gái?”

“Tôi và mọi người không giống nhau.” Lúc này, Diệp Tư Viễn đột nhiên trở nên nghiêm túc, một tia đau thương nhàn nhạt hiện lên trong ánh mắt anh, anh nói, “Tôi bây giờ, không phải tuổi đi tìm bạn gái nữa rồi.”

“Anh bao nhiêu tuổi?”

“21.”

“Cái gì? Lớn hơn em 3 tuổi?”

“Sau khi bị tai nạn, tôi nghỉ học một năm. Vì vậy, so với các bạn cùng lớp, tôi hơn họ 1 tuổi.”

“À. . . Em ra đời sớm, thiếu tháng nên có thể coi là nhỏ tuổi nhất lớp đấy.”

“Em trưởng thành chưa?”

“Tháng trước mới tròn 18 tuổi, em sinh vào đầu tháng 11, 2/11, mùa quýt đấy.” Tôi cười, hỏi anh, “Ngày sinh nhật của anh là bao nhiêu?”

Sắc mặt anh bỗng trầm xuống: “Tôi không có ngày sinh nhật.”

“Tại sao lại không?”

Anh nhìn tôi: “Tay của tôi bị điện làm cụt vào ngày sinh nhật 11 tuổi.”

Tôi vừa nghe liền cảm thấy như có 1 tiếng sét bên tai, lòng tôi lạnh dần.

[1] Giấu tài