Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế

Chương 22: Cha con đàm phán lần 1



Sau khi nhìn thấy baba, điều đầu tiên mà các bé phải chắc chắn rằng baba chưa có vợ nếu không thì không thể nói chuyện gì nữa. Cậu Thiên Quân đã dặn là không thể để mẹ vĩ đại là người thứ ba được,mà cả gia đình bé hiện giờ có tới tận chín người cơ nếu xen vào thì không biết là thành người thứ mấy nữa. thật là rắc rối nha.

-Ba chưa có vợ!

Hihi. Ngọc Hàn không thể kìm lại niềm vui nho nhỏ nhưng lại bị chị gái dội cho một gáo nước lạnh để tỉnh ngủ.

-Có thể có hôn thê.

-Chuyện đó tính sau. Liệu chúng ta có nên nói ra chúng ta là con của baba không?
Ngọc Ân bộ dáng ngốc manh hỏi.

-Theo em, thì nhìn mặt chúng ta mà không biết chúng ta là con của họ sao?
Ngọc Thần đưa mắt lườm đứa em út, lúc nào nó cũng đưa ra những câu hỏi ngốc manh kiểu này để lấy lòng mẹ không à.

-Bây giờ chúng ta nên thảo luận là có nên nhận lại baba không kìa.

-Vâng.

Bốn cái đầu nhỏ chụm lại với nhau nói chuyện là Triệu Hàng cảm thấy thật đáng yêu. Tuy anh không biết mẹ đứa trẻ là ai nhưng anh cũng sẽ cảm ơn cô vì cô đã sinh ra một bảo bối đáng yêu. Thấy bốn đứa trẻ đi về phía mình, anh mỉm cười ôn hòa nhìn bọn chúng, vẻ mặt mà những người ngoài không bao giờ có thể thấy.

-Chúng ta có thể nói chuyện riêng không ạ?

-Được, các con đi theo chúng ta.

Triệu Hàng cùng với Âu Dương Minh đi phía trước dẫn các bé đến xe của các anh. Khi đến xe rồi mới phát hiện Ngọc Nhã cũng đi theo sau các anh nãy giờ. Nhìn ánh mắt “biết ngay mà” của bọn trẻ khiến hai anh hơi có chút lung túng nhưng nhanh được thay thế bằng vẻ mặt lạnh nhạt.

-Ngọc Nhã! Cô đi làm việc của mình đi.

-Anh Hàng, em có thể giúp đỡ…

-Không cần.

Hai anh dẫn bé lên xe rồi đóng cửa lại. Ngọc Nhã với khuôn mặt ấm ức ở ngoài.

Trong xe có 3 người đàn ông lạ mặt nhưng với các bé nhìn qua là biết ai ngay. Người đàn ông đang cầm tách trà kia nhìn qua một chút liền biết baba của Ngọc Diên_Ngô Lâm. Còn người đàn ông có đôi mắt đen lạnh lùng kia nhìn chẳng khác đôi mắt Ngọc Thần một chút nào là Âu Dương Hạo. Còn tảng băng không ngừng tỏa khí lạnh như Ngọc Triệt là An Thế Kiệt.

-Nhiên và Hiên đâu?

-Hai cậu ấy đang đi kiểm tra lại vũ khí rồi.

Giọng nói ấm áp của Ngô Lâm vang lên. Anh cảm nhận có một ánh mắt chăm chú nhìn anh, quay lại nhìn hóa ra đó là một cô nhóc khoảng năm tuổi. Mắt to, tóc nâu, khuôn mặt tròn trĩnh. Nhìn đứa bé anh cảm thấy lòng mình có chút nhu hòa chảy qua như thể bé có liên hệ gì đó với anh. Hai người kia cũng không kém, đứng hình nhìn mấy đứa trẻ đứng bên cạnh Triệu Hàng.

-Chào baba, con là Ngọc Diên.

Nhìn tách trà bị sánh ra ngoài kia, Ngô Lâm cảm thấy không biết chuyện gì đang xảy ra. Dương như anh đang mơ thì phải, từ khi nào anh lại có con gái lớn thế này.

Anh chỉ có thể cứng ngắt nói được hai từ.

-Chào con.

Âu Dương Hạo nhìn về phía Ngọc Thần thì thấy ánh mắt trêu tức của đứa em trai bắn tới. Anh cũng không rõ khi nào mình có con trai nhỉ. Còn đứa bé cứ đưa mắt nhìn khắp phòng kia nữa chứ, nó chính là con của Đường Hiên đó. Từ khi nào cậu ta có bệnh sạch sẽ quá mức lại để một người phụ nữ mang thai con của cậu ta chứ.

-Chúng ta nói chuyện nhé.

-Vâng.

Vậy là trên bàn diễn ra cảnh tượng rất chi buồn cười. Bốn đứa trẻ ngồi một bên, năm người lớn ngồi một bên. Giựt giựt khóe miệng, Triệu Hàng mở miệng trước.

-Các con biết cha mình là ai chưa?

-Biết ạ, từ khi có ý thức đã biết ạ.

-Sao bây giờ các con mới xuất hiện?

Đây chính là lý do mà anh cùng mấy người kia nghĩ mãi không ra, hay những người phụ nữ đó cần chỗ dựa nhỉ.

-Bây giờ thấy thích hợp ạ.

-Nghĩa là?

-hì hì, thì như là thế ạ.

-các baba có vị hôn thê chưa ạ?

-Ta và Hạo chưa có nhưng Ngô Lâm đã có rồi, sau khi ổn định tình hình sẽ tổ chức lễ cưới.

-Ồ.

-Chị hai, hôn thê chưa phải là vợ, chị đừng lo.

Ngọc Hàn cho ba mình một ánh mắt tán thưởng rồi quay sang an ủi chị gái mình.

-Con là anh cả?

Âu Dương Hạo hỏi Ngọc Thần.

-Vâng, con là cả, Diên Nhi là thứ hai, Tiểu Hàn là thứ tư, Tiểu Ân là thứ bảy cũng là út.

-Còn có thứ ba, thứ năm vàthứ sáu nữa sao?

-Vâng ạ.

-Vậy các mẹ của các con đâu?

-Mẹ con đang đi phía sau, chắc một lát nữa sẽ tới đây ạ.

-Mẹ các con muốn gì?

-Mẹ không muốn gì cả.

-Vậy.

-Bọn con muốn baba phải tôn trọng mẹ, nếu baba có vợ rồi thì đây là lần ặp mặt cuối cùng của chúng ta. Nếu chưa có vợ thì baba còn có cơ hội. Bọn con không muốn mẹ gặp phiền phức.

-Nếu.

-Dạ không có nếu ạ.

-Đợi chúng ta gặp mẹ các con thì hãy tính tiếp được không? Bây giờ các con cứ ngồi nghỉ ở đây trước.

-Vâng.

Cả xe lại rơi vào trầm tư suy nghĩ, nhưng sự trầm lặng này không kéo dài được lâu.

-Đội trưởng, có biến rồi.