Ôm Ấp Yêu Thương

Chương 46



Dao nhọn cấp tốc đâmtới dừng lại ở cự ly cách con ngươi một millimet, Dạ Cảnh Triệt dùng bàn tay của mình ngăn cản dao nhỏ sắc bén, mũi dao đâm xuyên qua bàn tay,máu chảy xuôi xuống từ trong khe hở. Một màn này khiến Lý Khuynh Tâmrung động quá lớn, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Dạ Cảnh Triệt, Dạ Cảnh Triệt dời tay đi, mặt không đổi sắc rút dao găm trong lòng bàntay ra, vứt bỏ trên đất, máu đỏ tươi trong nháy mắt xông ra. Bộ dạng thô bạo lạnh lùng, thấy người đàn ông cao lớn lui về phía sau một bước, LýKhuynh Tâm càng thêm sững sờ, ngẩn người nhìn anh.

Dạ Cảnh Triệtđem vết thương chưa khô máu tới bên môi, đưa lưỡi ra liếm liếm, hơi mímmôi nói: "Khuynh Tâm, người đàn ông của em không sợ."

Lúc này LýKhuynh Tâm mới định thân lại, nhìn hai người đàn ông cao lớn chẳng biếtté xuống đất từ lúc nào, giương mắt chống lại họng súng của kẻ địch,"Cẩn thận!"

"Pằng ——"

Dạ Cảnh Triệt đẩy cô ngã, đạn sượtqua thân thể cô bắn vào trong tường, khi người đàn ông cao lớn muốn bắnra phát súng thứ hai thì Dạ Cảnh Triệt đã kịp thời giữ cổ tay của anh ta lại, quay tay, tháo súng, bẻ gảy cánh tay người đàn ông. Xương gảy lìaphát ra tiếng rắc rắc nghe cực kỳ chói tai, lúc này Lý Khuynh Tâm mớiphát hiện ra con gà ông xã vẫn bị mình khinh bỉ lại lợi hại như vậy,nhanh chóng linh hoạt, bản lĩnh ác độc cùng ánh mắt đối mặt kẻ địchgiống Ảnh của Tập đoàn K như đúc. Không chỉ một lần có cảm giác này.

Lý Khuynh Tâm nhìn người đàn ông đứng ở giữa nhà, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ảnh, là anh ư?"

". . . . . ."

"Anh là Ảnh, có đúng không?"

"Cô gái ngốc, sao giờ em mới phát hiện ....!"

Đầu óc Lý Khuynh Tâm ông một cái. Cửa phòng bị người mở ra từ bên ngoài, Lý Khuynh Tâm theo phản xạ nhanh chóng nắm súng lục trên mặt đất lên nhắmngay người tới, vừa nhìn là Lạc Huyền cùng Phượng Hoàng thì mới hạ súng.

Phượng Hoàng kêu lên, kẹo que ngậm vào trong miệng rơi trên mặt đất, "Ảnh đại nhân, ngài bị thương."

Dạ Cảnh Triệt lấy cà vạt xuống, quấn mấy vòng ở trên bàn tay, nói khôngnhanh không chậm: "Người của tập đoàn Bí 7 bắt vợ tôi, đâm tôi bịthương, Hắc Lang định làm gì?"

Tập đoàn K luôn luôn phân công rõràng, Ảnh là lão đại tổ tình báo, Hắc Lang là BOSS đứng đầu tổ sát thủ.Dám xuống tay với người của tập đoàn K, có mấy cái mạng cũng không đủ,Lạc Huyền dùng máy truyền tin liên lạc Hắc Lang, lấy được chỉ thị.

"Lão bản có ý tứ, tiêu diệt toàn bộ!"

Dạ Cảnh Triệt huýt sáo, sửa sang xong quần áo hỏi: "Lạc Tiểu Anh ở đâu?"

"Bị Mại Tát Nhĩ mang đi giao dịch với BLACK."

"Giúp tôi tìm cô ấy về."

Mặt Lạc Huyền lộ vẻ khó xử: "Xin lỗi Ảnh đại nhân, ông chủ chúng tôi nói:"Cứu người là chuyện trong nhà các người, chúng tôi không tiện tham gia, trả lại điện thoại di động cho ngài, hai chúng tôi còn có những nhiệmvụ khác." Lạc Huyền dứt lời, dắt Phượng Hoàng chạy tóe khói.

Dạ Cảnh Triệt bất mãn "Chậc!" một tiếng.

Ổ Bí 7 bị xử lý sạch sẽ, Dạ Cảnh Triệt cùng Lý Khuynh Tâm bước nhanh đitrong hành lang ngập mùi máu tươi nồng đậm, lướt qua một đám thi thể,liên lạc người của mình.

Đoàn xe của Mại Tát Nhĩ Bí 7 đi quathành thị khi mặt trời mới vừa ló đầu ra, Lạc Tiểu Anh cùng Diệp Nhungồi song song ở phòng xe phía sau, người đàn ông cao lớn đeo kính mátngồi ngay ngắn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tiểu Anh.

Tâm tình Diệp Nhu vui vẻ, vẽ loạn son môi trên gương, mô phỏng hình môi đỏ tươi, cực kỳ hấp dẫn. Tiểu Anh hận đến cắn răng nghiến lợi, ánh mắt hung ácnhìn cô ta chằm chằm, cảm giác chán ghét tích tụ trong lòng, mãnh liệtđến mức muốn xé nát mặt cô ta, lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiênthấy chán ghét một người.

"Xấu xí!" Tiểu Anh mắng câu, quay mặt qua chỗ khác.

"Phập"

Diệp Nhu đậy gương, nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Anh, mím môi cười: "Phương thức khích lệ của cô thật đúng là đặc biệt."

Tiểu Anh nổi giận đùng đùng, quay đầu nói: "Vẻ ngoài đẹp, lòng dạ ác độc,còn xấu xí ghê tởm hơn so với con cóc, nếu Hạ Thiệu Nhiên biết cô luônlừa gạt anh ấy lợi dụng anh ấy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ chocô, chờ gặp báo ứng đi!"

Diệp Nhu nhướng mày, ánh mắt tựa nhưkhiêu khích, "Kế hoạch của tôi không chê vào đâu được, sao anh ấy có thể biết!" Chợt nghĩ đến cái gì lại nói: "Oh! Quên nói cho cô biết, chị emtốt Lý Khuynh Tâm chung một phe với cô cùng ông chồng oắt con vô dụngcủa cô ta đã bị tôi bắt, lúc này có lẽ đang ở dưới thân người đàn ôngnào đấy gào khóc thảm thiết rồi!"

Cái gì? Khuynh Tâm bị bắt!

"Diệp Nhu, cô thật là kẻ biến thái!" Nghĩ đến Lý Khuynh Tâm sẽ có khả năng bị đối đãi tệ, Tiểu Anh mặc kệ cô ta có phải phụ nữ có thai hay không, giơ tay lên cao, chân cũng đá tới, gã đàn ông cao to đối diện lập tức đưatay mạnh mẽ chế phục cô. "Buông tôi ra." Tiểu Anh giãy giụa, đánh khônglại người đàn ông ngang tàn bạo ngược.

Diệp Nhu sửng sốt vì bịđánh, suy nghĩ đến sáng sớm mình đã bị hai cô gái hung ác bạt tai, cơntức ngút trời, giơ tay thưởng bạt tai vào hai bên gò má Tiểu Anh, đầungón tay dài nhọn cắt vào da thịt tinh tế, nếu không phải là trên mặtphun lên đen xám của máy vi tính sau khi nổ tung thì khẳng định có thểthấy rõ dấu đỏ.

"Biến thái, thiếu não, cô gái xấu." Tiểu Anh mắng ra miệng những từ ngữ có thể mắng, toàn bộ đều dùng ở trên người Diệp Nhu.

Diệp Nhu lớn tiếng quát người đàn ông cao lớn: "Trói cô ta lại, cũng biẹtcái miệng bẩn của cô ta nữa." Người đàn ông cao lớn buộc chặt Tiểu Anh,băng dính dán miệng.

Tiểu Anh nức nở nghẹn ngào kháng nghị, mắttròn hung hăng nhìn chằm chằm cô ta, sử dụng ánh mắt tố cáo hành độnghèn hạ vô sỉ của cô ta làm cho người ta chán ghét căm hận. Hai cổ tayDiệp Nhu hợp lại, người đàn ông cao lớn đem dây thừng trói cánh tay nhỏbé của cô ta lại, đã tính trước nên hừ, cười nói: "Nha đầu chết tiệtkia, rất nhanh cô sẽ biết Hạ Thiệu Nhiên sẽ chọn người nào!"

Người đàn ông cao lớn xé đứt một đoạn băng dính che môi đỏ tươi của cô talại, hiện tại, hai người như nhau, ai cũng nói không ra lời. Tiểu Anh mở to mắt hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Nhu, im lặng nói: "Vẫn còn muốnxem sự tồn tại của mình trước mặt Hạ Thiệu Nhiên sao? Cô không thể thựchiện được."

Diệp Nhu nhìn cô, im lặng đáp lại: "Tôi nhất định sẽ là người cười cuối cùng."

Đoàn xe rời xa thành thị, trên đường đi vùng ngoại ô, con đường này Tiểu Anh nhận ra, phải đi hướng nhà xưởng Nữu Cách Lan vứt bỏ. Xe gần đến nhàxưởng, chỉ còn cách một đoạn thì Tiểu Anh liền thấy bóng dáng của HạThiệu Nhiên. Anh mặc một bộ áo gió màu đen, có vẻ cao lớn cường tráng,từ xa nhìn lại uy vũ đứng vững vàng giống như tùng bách.

"Ư ư. . . . . ." Bị dính miệng không thể nói chuyện, Tiểu Anh chỉ có thể phát ra âm thanh tương tự nức nở nghẹn ngào.

Đoàn xe dừng lại nơi cách Hạ Thiệu Nhiên mười mét.

Mại Tát Nhĩ xuống xe, tiếp đó Tiểu Anh cùng Diệp Nhu bị đưa đến phía sauanh ta. Tiểu Anh giãy giụa nức nở, không có chút đàng hoàng, Diệp Nhumềm mại hơn cô nhiều, yên lặng không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt khôngngừng rơi lệ. Trong lòng Tiểu Anh nôn nóng không thôi, càng không ngừngnháy mắt với Hạ Thiệu Nhiên, muốn nói cho anh biết Diệp Nhu cùng mộtgiuộc với Mại Tát Nhĩ.

Ánh mắt Hạ Thiệu Nhiên chia ra hơi chútngừng lại ở trên mặt hai cô gái rồi hướng về Mại Tát Nhĩ. Trên tay MạiTát Nhĩ nắm lá bài chủ chốt nên cười ha ha, nói: "BLACK, hai cô gái củacậu đều ở trên tay tôi, nếu như không đồng ý điều kiện của tôi mà nói. . . . . ." Thuộc hạ sau lưng gạt chốt an toàn của súng, hay khẩu súngchia ra chống ở trên đầu Diệp Nhu và Lạc Tiểu Anh.

"Rắc rắc rắcrắc" Âm thanh làm cho người ta khẩn trương, Tiểu Anh không hề động nữa,con ngươi hếch lên bên trái, nhìn chằm chằm nòng súng tùy thời cũng sẽkhiến đầu nở hoa.

Mặt Hạ Thiệu Nhiên bình tĩnh, bộ dáng sâu xa làm cho người ta không đoán ra.

Mại Tát Nhĩ nói: "Hai thi thể ba mạng! Suy xét xem có muốn giúp tôi hay không?"

"Điều kiện." Hạ Thiệu Nhiên rốt cuộc mở miệng.

Mại Tát Nhĩ nói: "Lẻn vào bót cảnh sát trộm đô la mỹ trong container về."

Tiểu Anh lắc đầu nức nở, không muốn anh đồng ý, cái trán bị súng lục của sát thủ đập bịch bịch, một hồi đau đớn.

Trong đồng tử thoáng qua lạnh lẽo, Hạ Thiệu Nhiên nắm chặt quả đấm, môi mỏng giật giật, khạc ra một chữ: "Được."

"Thẳng thắn!" Mại Tát Nhĩ cười.

Hạ Thiệu Nhiên ra lệnh: "Thả người trước."

Mại Tát Nhĩ gãi gãi đầu, bày ra dáng vẻ rất đắn đo, nói: "Tôi chỉ có thểthả một, sau khi chuyện kết thúc, thả người còn lại. Muốn chọn ngườinào? BLACK."

Hạ Thiệu Nhiên trầm mặc, nhìn như đang làm lựa chọn. Tiểu Anh hé môi, hất cằm hướng Diệp Nhu cùng Mại Tát Nhĩ, lắc đầu nóicho anh biết bọn họ cùng một giuộc, cô nhanh chóng mắng ở trong lòng:"Hạ Thiệu Nhiên, anh thật ngốc, Diệp Nhu là kẻ lừa gạt! Hạ Thiệu Nhiênngốc nghếch, anh nhìn em xem, vội chết em rồi, vì sao anh đần thế! A!"

Tiểu Anh gấp đến muốn dậm chân, Diệp Nhu cũng không nói gì, chỉ khóc.

Lựa chọn khó khăn, Hạ Thiệu Nhiên do dự một hồi lâu, mới nói: "Thả Diệp Nhu."

"Huhu huhu!" Tiểu Anh lớn tiếng kháng nghị, một đôi mắt phóng lửa trừng mắtnhìn Hạ Thiệu Nhiên, chỉ trích anh: "Người đàn ông xâu xa, người đàn ông đần, bị người ta lừa gạt xoay quanh, đứa bé trong bụng Diệp Nhu căn bản không phải của anh, may mà anh còn luôn miệng nói thích em, thời khắcmấu chốt còn liều mạng vì em. Đại ngốc nghếch! Em hận anh!"

MạiTát Nhĩ ra hiệu thuộc hạ tháo băng dính trên miệng Diệp Nhu, cởi dâythừng buộc cổ tay cô ta ra, Diệp Nhu khóc sướt mướt, tủi thân kêu mộttiếng: "Nhiên!"

Cũng thật biết diễn trò, không cầm tượng bằngđồng Oscar cũng thật xin lỗi vì chảy nước mắt, Tiểu Anh nhấc chân đá vào trên mông cô ta. Diệp Nhu lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, mặt đẫmnước quay đầu lại hiện ra nụ cười hả hê. Tiểu Anh nhăn lỗ mũi trừng côta, nhìn về phía Hạ Thiệu Nhiên thì đôi mắt đều đỏ.

Hạ Thiệu Nhiên, thích anh, giá rẻ thật!

Tiểu Anh nản lòng quay mặt qua chỗ khác, không nhìn hai người ôm nhau. MạiTát Nhĩ nói với Hạ Thiệu Nhiên: "Đừng dùng thủ đoạn đùa giỡn, sau khichuyện kết thúc, tôi tự sẽ thả người, nếu không. . . . . ." Ném qua mộtánh mắt cậu hiểu rồi đấy, Mại Tát Nhĩ lên xe.

Đoàn xe rời đi, chỗ ngồi sau xe Buick màu đen, Tiểu Anh ngó cửa sổ xe, giơ khuỷu tay launước mắt bên khóe mắt. Hạ Thiệu Nhiên lại một lần nữa cho cô hi vọng lại để cho cô thất vọng.

Từ tập đoàn bí 7 ra ngoài, Lý Khuynh Tâmcùng Dạ Cảnh Triệt ngồi lên rồi chạy tới xe hàng lấy hòm của cô. Hòmthiết bị mô hình nhỏ trong xe chở hàng, máy vi tính, màn hình theo dõi,thiết bị thông tin, ngay cả Motorcycle của Lý Khuynh Tâm cũng ở phíatrên. Thạch Nam đang ngồi ở trước máy vi tính, nhìn chằm chằm di độngkhông ngừng lóe lên điểm sáng nhỏ, nói: "Đoàn xe của Mại Tát Nhĩ đi vàotrong thành, trước khi anh ta chạy về đại bản doanh thì phải cứu đượcTiểu Anh, nếu không để cho anh ta phát hiện ổ của mình bị người ta tắmmáu, nhất định sẽ giận dữ, một phát bắn chết cô ấy."

Hai ngườiđàn ông nhìn chằm chằm màn ảnh tìm kiếm lộ trình đến gần của đoàn xe Mại Tát Nhĩ. Thạch Nam liếc mắt nhìn Dạ Cảnh Triệt, ánh mắt trở lại trênmàn ảnh, đùa giỡn: "Thế nào, muốn anh ta cũng trộn vào sao? Khuynh Tâm."

". . . . . ."

Người phía sau không nói tiếng nào, Thạch Nam quay đầu lại nhìn, không khỏimở to hai mắt nhìn cảnh vật trước mắt, Lý Khuynh Tâm sau bọn họ chỉ mặcáo ngực màu đen đang khoác y phục trên thân, sống lưng đang cài dây ngực màu đen làm nổi bật làn da nhẵn nhụi trắng nõn. Phát hiện không đúng Dạ Cảnh Triệt bỗng chốc quay đầu, Lý Khuynh Tâm cài áo xong, cởi quầnxuống một nửa, quần lót màu đen bọc lấy mông đẹp cùng bắp đùi thon dàitrắng nõn.

Ồ!

Hai ngón tay Dạ Cảnh Triệt bóp chặt cằmThạch Nam mạnh mẽ xoay mặt anh ta đi, một mình thưởng thức. Động tác của Lý Khuynh Tâm cực nhanh, kéo quần lên đi giày da sau đó xoay người,chống lại con ngươi sáng trong của Dạ Cảnh Triệt thì mặt nóng lên.

"A! Đau chết." Thạch Nam đẩy tay Dạ Cảnh Triệt ra, thử hoạt động cằm, đauđến mức hít khí lạnh, oán giận nói: "Xuống tay cũng quá ác đấy!"

Vẻ mặt Lý Khuynh Tâm lạnh lùng, không để ý hai người bọn họ, đội mũ lên,bước lên mô tô. Thạch Nam nói: "Đoàn xe Mại Tát Nhĩ đều là tay đua xegiỏi, chỉ bằng một mình cô thì không được."

"Không quản nhiều như vậy, đã chậm hơn so với kế hoạch ban đầu rồi." Lý Khuynh Tâm đè xuốngchốt mở cửa sau, lái chuẩn vật quý xông ra ngoài.

Thạch Nam nhìn chằm chằm màn ảnh, lấy điện thoại di động ra, nói: "Chúng ta còn cần một cao thủ đua xe đến giúp Khuynh Tâm."

Dạ Cảnh Triệt nhanh hơn anh một bước, đã bấm mã số thuộc hạ, phân phó:"Tiểu Ái, tôi mặc kệ cô dùng phương pháp gì, trong vòng năm phút, kêu Dạ Sâm đến con đường nhà xưởng Nữu Cách Lan vứt bỏ."

Dạ Cảnh Triệt cúp máy, phát hiện Thạch Nam không chuyển con ngươi nhìn mình, "Có vấn đề sao?"

"Không có!" Thạch Nam xoay qua chỗ khác, cả khuôn mặt chết lặng, ngón taychuẩn bị gõ bàn phím, một hồi lâu mới hỏi: "Tiểu Ái, là tiểu Ái Tập đoàn K đó sao?"

"Cậu cứ nói đi?"

Thạch Nam xoay đầu lại, nhíu lông mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì tôi không biết sao?"

Dạ Cảnh Triệt dùng cà vạt quấn chặt bàn tay bị thương, một chiếc Lexus màu lam đang kẹp gió lốc cùng bụi bậm dừng ở bên chân anh. Lái xe là một cô gái trẻ tuổi mặc ngắn vét áo màu đen, tóc dựng đứng lên, mang theo kính râm màu đen. Dạ Cảnh Triệt lên xe, bốn bánh xe Lexus màu lam hất bụiđi.

Thạch Nam gật đầu, than thở: "Không tầm thường ....!"

Trong nhà khách cao cấp trong thành thị, anh trai Dạ Cảnh Triệt - Dạ Sâm đang hưởng thụ sinh hoạt dịu dàng bị tiếng đập cửa dữ dội kinh động ngồi dậy từ trên giường, mắt thấy một vị mang theo kính cận, cô nương chải haibím tóc đeo ba lô xông vào cửa, sải bước đi tới bên giường của mình.

Cô gái hỏi: "Dạ Sâm?"

. . . . . .

Đoàn xe của Mại Tát Nhĩ dọc theo quốc lộ đi về phía trước, Tiểu Anh ngồi ởsau xe Buick, tim lành lạnh, một đôi mắt không tiêu cự nhìn ngoài cửasổ, một chiếc Motorcycle màu đen thoáng một cái đã qua tầm mắt.

Xe của Lý Khuynh Tâm!

Không sai là xe của Lý Khuynh Tâm!

Tiểu Anh đang mất mác chợt lên tinh thần.