Ốc Sên Chạy

Chương 34: Chỉ là một giấc mơ



Lục Song chau mày, vội vàng nghe điện thoại.

Ngoài dự đoán, đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của một cô gái: “Nam Nam ỉn, sao lâu như vậy mà không nhấc máy, không phải mày lại ngủ say như chết rồi đấy chứ?”

Lục Song thở phào nhẹ nhõm vì không phải là điện thoại của Hứa Chi Hằng, anh nhếch mép cười và nói: “Tiêu Tinh à? Chào em”.

Đầu dây bên kia ngây người, một lúc sau mới nói: “Nam Nam ỉn, mày đừng bóp họng giả giọng con trai để lừa tao nữa, khó nghe quá”.

Lục Song sờ mũi: “Khó nghe lắm sao? Anh thấy giọng nói của anh rất hay mà?”

Tiêu Tinh im lặng một lúc lâu rồi mới run rẩy nói: “Anh… .anh là?”

Lục Song khẽ cười: “Uh. Anh là Lục Song, bạn của Vệ Nam, lần trước anh em mình đã gặp nhau ở buổi họp lớp”.

“Oh… .sao điện thoại của nó lại ở chỗ anh?”

“Đúng như em đã dự đoán, cô ấy ngủ say như lợn chết, anh đành phải nghe máy hộ cô ấy”.

Tiêu Tinh im lặng một lúc rồi nói: “Nam Nam… ..tư tưởng thật thoáng… chưa gì đã sống chung rồi”.

Lục Song cười, không giải thích gì mà chuyển chủ đề nói chuyện: “Em gọi điện cho cô ấy có việc gì không? Anh sẽ chuyển lời cho”.

“Vâng, vậy anh nói với nó tháng sau em kết hôn, nếu nó có thời gian thì sang đây làm phù dâu cho em”.

“… .Kết hôn?” Lục Song ngạc nhiên hỏi.

Tiêu Tinh cười: “Vâng, kết hôn”.

Sau khi cúp điện thoại, Lục Song đặt điện thoại cạnh đầu giường Vệ Nam, anh càng nghĩ càng thấy khó hiểu.

Giọng nói của Tiêu Tinh không chút biểu cảm, chính vì vậy Lục Song mới thấy lạ. Thông thường mà nói kết hôn là chuyện lớn, chí ít thì khi gọi điện thoại cho mọi người cũng phải vui vẻ chứ? Nhưng giọng Tiêu Tinh bình thản như kiểu “em muốn ăn cơm”, cứ như đó là chuyện của người khác, không phải chuyện của mình.

- Không phải là cô ấy xảy ra chuyện gì chứ?

Lục Song thở dài, làu bàu nói với Vệ Nam đang ngủ say không biết trời đất gì: “Có nhiều chị em cũng thật phiền phức”.

Tuy miệng thì kêu ca vậy nhưng vẫn phải cố nhẫn nhịn giúp cô ấy giải quyết những chuyện vặt vãnh này. Lục Song thấy mình nên đeo tấm biển có chữ “tình tiên” trước ngực, sau đó đi chu du thiên hạ để mọi người nhìn thấy mà ngưỡng mộ.

Sau khi vào phòng ngủ, Lục Song online tìm Chu Phóng, dùng một bữa đồ nướng để lấy được số điện thoại của Tiêu Phàm từ tay Chu Phóng mặt dày mày dạn. Lục Song gọi điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh như băng: “Xin hỏi ai đấy ạ?”

Lục Song nghiêm túc nói: “Luật sư Tiêu Phàm à? Tôi là Lục Song, có chuyện nghiêm trọng cần gặp anh nói chuyện”.

“Xin lỗi, bây giờ không phải là giờ làm việc của tôi. Gần đây tôi không nhận vụ án, xin lỗi”. Giọng nói lạnh lùng, quả không hổ danh là “mặt sắt núi băng” trong giới luật sư.

Lục Song mỉm cười: “Chuyện này có liên quan đến Tiêu Tinh em họ anh”.

Sau khi đến quán cà phê đã hẹn, Lục Song nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong góc khuất với vẻ mặt lạnh lùng, nhăn nhó lắc lắc cái cốc trên tay.

Lục Song đi về phía anh ta, lịch sự bắt chuyện: “Xin lỗi, vì tắc đường nên đến muộn”.

Tiêu Phàm ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Song từ đầu đến chân rồi nói: “Đi thẳng vào vấn đề đi, em gái tôi làm sao?”

Lục Song mỉm cười ngồi xuống rồi bình thản nói: “Tiêu tinh bảo bạn tôi ra nước ngoài làm phù dâu cho cô ấy. Tôi muốn hỏi anh một số chi tiết về hôn lễ của cô ấy để còn chuẩn bị trước”.

“Hôn lễ?” Tiêu Phàm chau mày: “Hôn lễ gì cơ?”

Lục Song ngạc nhiên nói: “Tiêu Tinh kết hôn, anh không biết à?”

Tiêu Phàm nhíu mày: “Sau khi ra nước ngoài nó rất ít liên lạc với tôi, chỉ nói là bận học, cụ thể thế nào tôi cũng không biết”.

Lục Song cười: “Anh làm anh trai kiểu gì vậy?”

Tiêu Phàm tỏ vẻ khó chịu: “Tôi làm anh kiều gì, không cần cậu phải hỏi?”

Lục Song nhún vai: “Thôi được, ngai vàng danh cho �người anh tồi tệ nhất� nhường lại cho anh”.

Tiêu Phàm nhìn Lục Song, gọi điện thoại rồi lạnh lùng nói: “Tiêu Tinh, em kết hôn với ai? Thẩm gì cơ? Quân Tắc hay Quân Trắc em cũng không phân biệt được à?” Tiêu Phàm lườm một cái rồi bắt đầu mắng em gái: “Đến cái tên cũng không nhớ rõ mà cũng đòi kết hôn? Em muốn lấy chồng đến phát điên rồi à? Chẳng phải là mới tốt nghiệp đại học sao, hai mốt tuổi có sớm không? Em muốn kết hôn? Tự nguyện? Được lắm”. Sau khi cúp máy, Tiêu Phàm lầm lì nhìn Lục Song thì thấy anh ta đang cười.

Tiêu Phàm chau mày: “Buồn cười lắm sao?”

Lục Song lắc đầu rồi nhăn nhó nói: “Tôi thấy có em gái đúng là chuyện thú vị… .”

Tiêu Phàm nhìn Lục Song một cái rồi đứng dậy và nói: “Tôi phải về trước, phải điều tra rõ đầu đuôi việc này mới được”.

Nhìn bóng anh ta biến mất trong nháy mắt, Lục Song vừa cười vừa sờ mũi, xem ra những người làm anh đều quan tâm đến em gái, chỉ có điều cách thể hiện không giống nhau mà thôi. Sau này Lục Đan kết hôn mình sẽ trở thành bác.

Sau khi về nhà, Lục Song lên mạng tìm hiểu thông tin về nhà họ Tiêu. Nhân tiện điều tra luôn về gia cảnh của Thẩm Quân Tắc, nhìn số liệu trên màn hình, Lục Song nhăn nhó day huyệt thái dương.

Hai người chị em này của Vệ Nam không đơn giản chút nào. Một người là Kỳ Quyên từ nhỏ không có cha không nói làm gì, bây giờ mẹ cũng ra đi, lại còn nằm dở sống dở chết trong bệnh viện, băng bó khắp người. Một người là Tiêu Tinh, gia đình rất phức tạp. Ông là người nổi tiếng trong giới doanh nghiệp. Trước lúc lâm chung đã chia đều gia sản cho hai người con trai. Bố Tiêu Tinh kinh doanh bất động sản, gần đây việc làm ăn có vấn đề suýt nữa thì phá sản, tên họ Thẩm nhân cơ hội ấy nhảy vào chiếm một phần cổ phần của bố Tiêu Tinh, nhân tiện chiếm luôn cả Tiêu Tinh – Đúng là đồ vô liêm sỉ.

Vệ Nam rất trân trọng tình cảm giữa ba người, vụ tai nạn của Kỳ Quyên đã khiến cô ấy kiệt sức rồi, bây giờ lại thêm chuyện Tiêu Tinh đột nhiên kết hôn, cô ấy không ngã gục mới là lạ.

Lục Song mỉm cười, nhìn Vệ Nam đang say sưa và nói: “Hãy để anh gánh vác giúp em. Đại ơn đại đức của anh sau này em nhớ phải trả đấy nhé!”

Thời gian trôi đi thật nhanh.

Vết thương của Kỳ Quyên hồi phục rất nhanh.

Vì ngực rất đau nên Kỳ Quyên không được vận động nhiều, chỉ có thể chui trong chăn xem ti vi. Kỳ Quyên thấy xem ti vi rất nhàm chán nên nhờ Vệ Nam mang laptop đến. Vừa ra khỏi cửa, Lục Song đã ghé vào tai Vệ Nam thì thầm: “Em yên tâm mang laptop đến để cô ấy xem phim bạo lực sao?” Nhỡ đâu cô ấy kích động rồi lại lên cơn xé băng trước ngực thì làm thế nào?” Không phải là Lục Song nghĩ nhiều mà quả thực ấn tượng với hôm Kỳ Quyên đập ngực thùm thụp xé tan băng trước ngực như một người điên quá sâu sắc. Vệ Nam cũng nghĩ lại cảnh tượng hãi hùng hôm ấy, không khỏi rùng mình, sau khi bàn bạc với Lục Song, họ quyết định chuyển một số file trong ổ F ra ngoài, thay vào đó là những bộ phim hoạt hình nhẹ nhàng.

Sau khi mang laptop đến, Kỳ Quyên vừa ngồi trên giường gặm táo vừa xem phim hoạt hình �Thám tử Conan�. Mỗi lần xem Conan phá án, cô ấy lại gườm gườm gặm một miếng táo thật to và nói: “Thật ấu trĩ”, sau đó lại chăm chú xem tập tiếp theo.

Tuy Kỳ Quyên có biệt danh là “sư tử cái”, nhưng Lục Song thấy có lẽ “sư tử cái” cũng có mặt đáng yêu và trong sáng.

Chuyện Tiêu Tinh kết hôn, Lục Song tạm thời không nói cho Vệ Nam và Kỳ Quyên biết. Một là sợ Vệ Nam biết sẽ gục ngã vì áp lực quá lớn. Hai là sợ Kỳ Quyên sẽ kích động rồi phát điên.

Sau nhiều lần trao đổi với Tiêu Phàm, cuối cùng Lục Song cũng biết thông tin Tiêu Tinh kết hôn không phải vì gia đinh ép buộc mà là tự nguyện. Điều kiện của chồng tương lai rất tốt. Lục Song thở phào nhẹ nhõm, giúp Vệ Nam làm thủ tục xuất ngoại.

Sáng sớm hôm ấy, Vệ Nam vừa ngủ dậy thì nhận được điện thoại của Tiêu Tinh.

“Nam Nam, mày nhớ gọi Kỳ Quyên sang đầy cũng tao nhé. Tao gọi điện cho nó mà không được. Tao hỏi anh ấy rồi, hai phù dâu cũng được”. Tiêu Tinh nói xong liền cúp máy luôn, Vệ Nam vẫn ngái ngủ, chẳng hiểu gì cả, cô dụi mắt rồi làu bàu: “Mơ kiểu gì vậy, kinh ta linh tinh, câu trước câu sau chẳng liên quan gì đến nhau cả, lại còn phù dâu”. Sau đó cô nằm xuống ngủ tiếp.

Lục Song vào phòng ngủ, lôi Vệ Nam ra khỏi chăn và nói: “Mau đi rửa mặt, muộn rồi đấy”.

Vệ Nam đờ người ra: “Anh… tại sao anh vào phòng ngủ của con gái mà không gõ cửa?”

Lục Song nhíu mày: “Nếu gõ cửa có thể đánh thức em dậy thì anh nguyện gõ 100 lần”.

Vệ Nam xấu hổ đỏ cả mặt, lồm cồm bò dậy, phi thẳng vào phòng vệ sinh rửa mặt, như kiểu có người cầm roi quất vào mông vậy.

Lục Song liếc nhìn chiếc điện thoại trên giường, màn hình hiện lên cuộc gọi của Tiêu Tinh.

Hai người đang ăn sáng, bỗng nhiên Lục Song khẽ nói: “Anh có chuyện muốn nói với em”.

Thấy Lục Song có vẻ rất nghiêm túc, Vệ Nam sợ anh ta lại tỏ tình, nói những lời khiến người ta đau đầu nên vội cúi đầu gặm bánh mỳ, phồng mồm trợn mép nói: “Đang ăn cơm… .những chuyện khác tạm gác sang một bên”.

Kết quả Lục Song tạm gác lại nhưng Tiêu Tinh không chịu, lại gọi điện sang.

Vệ Nam vừa nuốt miếng ánh mỳ liền nghe điện thoại luôn, kết quả là đầu dây bên kia vừa nói, cô ấy đã bị nghẹn, trợn tròn mắt nhìn Lục Song, dáng vẻ ấy khiến Lục Song không nhịn được cười phá lên, vội đưa cho Vệ Nam cốc nước rồi khẽ nói: “Đừng xúc động, anh chụp anh cho em”. Vừa nói vừa rút điện thoại chụp cảnh tượng Vệ Nam ngồi như pho tượng không nói được lời nào.

Vệ Nam lườm cho anh ta một cái, uống một ngụm nước, ho sặc sụa vài tiếng rồi vỗ ngực lấy giọng, hào hứng nói: “Tiêu Tinh, con ranh, cuối cùng cũng chịu liên lạc với tao. Đột nhiên gọi điện thoại cho tao làm tao cứ tưởng mày là người chết sống lại”. Niềm vui chưa kịp bộc lộ hết, bỗng nhiên nụ cười trên mặt Vệ Nam vụt tắt, sa sầm mặt mày, nhăn nhó nói: “Kết hôn?”

Lục Song lo lắng nhìn về phía Vệ Nam, chỉ thấy cô ấy đập bàn rồi nhảy dựng lên: “Mày kết hôn cái nỗi gì? Mới hai mốt tuổi đầu, chẳng phải vẫn đang đi học sao? Ờ, bố mày bảo mày kết hôn là mày kết hôn à? Sao ông ta không tự kết hôn đi?” Dường như bên ấy cúp máy, Vệ Nam tức tối ngồi phịch xuống ghế, vứt điện thoại xuống bàn đánh “độp” một cái, trợn mắt nhìn Lục Song, quát tháo: “Con ranh ấy dám cúp điện thoại”.

Lục Song khẽ ho một tiếng: “Chuyện anh muốn nói với em chính là chuyện Tiêu Tinh kết hôn”.

Vệ Nam lại đập bàn, mắt trợn trừng quát tháo với Lục Song: “Anh nói cái gì?”

Lục Song sớm biết cô ấy sẽ phản ứng như thế, nghe nói có lần tức giận đến tột đỉnh cô ấy đã đập gãy bàn ăn ở nhà ăn, còn phải đền tiền, được học sinh trường T ca tụng. Lúc Vệ Nam lên cơn không thua kém Kỳ Quyên chút nào… .Lục Song sờ mũi, nhăn nhó nói: “Tiêu Tinh gọi điện thoại cách đây lâu rồi, cô ấy nói tháng sau kết hôn”.

“Vì sao anh không nói cho em biết, còn cố ý giấu em”. Vệ Nam gườm gườm nhìn Lục Song đầy phẫn nộ.

Lục Song im lặng một lúc rồi mỉm cười: “Lúc ấy Kỳ Quyên vừa mới bị tai nạn, em ở bệnh viện trông cô ấy hai ngày một đêm, vừa về đến nhà là ngủ say như chết, anh không dám đánh thức em”.

Đột nhiên giọng nói của Vệ Nam nhẹ nhàng hẳn đi, cô cúi đầu nói: “Thế… .sau đó thì sao?”

Lục Song dịu dàng nói: “Về sau em bận thi cử, lại phải chăm sóc Kỳ Quyên, anh sợ gây áp lực cho em nên tạm thời giấu em”.

“Tuần trước em thi xong rồi mà”.

“Sau khi thi xòn em giúp Kỳ Quyên lo hậu sự cho mẹ cô ấy. Thấy em khóc trước mộ, anh không nhẫn tâm nói cho em biết”. Lục Song ngừng một lát rồi khẽ nói: “Anh đã liên lạc với Tiêu Tinh mấy lần rồi, đúng là cô ấy tự nguyện kết hôn. Chồng cô ấy tên là Thẩm Quân Tắc, điều kiện rất tốt. Em đừng lo lắng, mấy ngày nữa sẽ lấy được visa, lúc ấy em sang Mỹ thăm cô ấy”.

Vệ Nam lặng lẽ ngồi xuống ghế, Lục Song cũng không nói thêm gì.

Một lúc sau, Vệ Nam khẽ hỏi: “Anh giúp em làm visa à?”

Lục Song gật đầu: “Uh, anh nhờ bạn đại học làm giúp”.

Vệ Nam cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

Bỗng nhiên cảm thấy không thể tha thứ cho mình vì đã vô duyên vô cớ nổi nóng với anh ấy.

Rõ ràng biết ânh ấy chỉ muốn tốt cho mình, rõ ràng biết rằng anh ấy đã lặng lẽ chịu đựng bao nhiêu điều, đã làm biết bao điều vì mình, nhưng vẫn không thể kìm nén được, vẫn gào lên với anh ấy, nổi nóng với anh ấy. Con người chỉ biết lợi dụng sự dịu dàng của anh ấy mà vẫn thấy thanh thản như mình có phải đã bỉ ổi đến mức không có thuốc chữa không?

Khi Kỳ Quyên xảy ra chuyện, nếu không có anh ấy ở bên thì Vệ Nam không dám tưởng tượng mình sẽ vất vả thế nào, cuối cùng tiền viện phí cũng phải vay của bạn anh ấy, thậm chí việc chôn cất cho mẹ Kỳ Quyên anh ấy cũng giúp, khi mình khóc trước mộ anh ấy cũng đứng bên cạnh mình.

Có lẽ vì anh ấy đã ở bên mình quá lâu nên Vệ Nam nghĩ rằng dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì anh ấy cũng sẽ ở bên mình, không rời xa mình. Vì vậy mỗi lần muốn khóc thật to, muốn chia sẽ niềm vui, muốn trút bỏ bực dọc, người đầu tiên mà Vệ Nam nghĩ đến chính là anh ấy – Bởi anh ấy chưa bao giờ rời xa mình.

Cũng chính vì như vậy mà Vệ Nam đã quen với việc có anh ấy ở bên.

“Lục Song… .xin lỗi anh, em không nên nổi nóng với anh”. Vệ Nam khẽ nói.

Lục Song cười, nụ cười dịu dàng, quen thuộc, lời nói pha chút hài hước: “Không sao, anh rất vinh dự được làm cái thùng trút giận của em. Thực ra anh mong em đấm anh hai quả hơn”.

Lục Song dở khóc dở cười nhìn khuôn mặt nhe nhởn của anh ta, không biết nên đấm anh ta hay đấm mình nữa.

Bỗng nhiên Lục Song nói: “Thực ra trước mặt Hứa Chi Hằng em chưa bào giờ bộc lộ đúng con người mình, cũng chưa bao giờ dám nổi nóng với cậu ta, đúng không?”

Vệ Nam im lặng.

“Bởi vì… .cậu ta là giấc mộng trong lòng em?”

Bỗng nhiên Vệ Nam thấy sống mũi cay cay.

Cô ấy biết đó là giấc mơ.

Một giấc mơ đẹp đã chôn sâu tận đáy lòng. Cô ấy biết rằng giấc mơ thường rất ngắn ngủi, sẽ không có kết cục gì, vì vậy từ khi giấc mơ ấy mới bắt đầu đã cố gắng hết sức để trân trọng nó.

Luôn luôn biểu hiện những mặt tốt nhất trước Hứa Chi Hằng, buồn không dám nói, tức không dám nổi nóng, mỗi lần hẹn hò với anh ấy thường đứng trước gương trang điểm rất kỹ, lúc nào cũng mỉm cười với anh ấy, coi mỗi ngày ở bên anh ấy như ngày tận thế vậy, hy vọng từng phút từng giây trôi qua trong hạnh phúc, như vậy sau khi tỉnh mộng sẽ có những hồi ức dài nhất, đẹp nhất, quý giá nhất.

Chưa bao giờ dám biểu hiện đúng con người mình, chưa bao giờ nổi cáu trước mặt anh ấy, lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng – Như vậy chẳng phải là tất cả những gì tốt đẹp mà hai người có đều là giả tạo sao?

Câu nói ấy của Lục Song như sét đánh bên tai, khiên Vệ Nam hoảng hốt không biết nói gì.

Thì ra bấy lâu nay, sự cố chấp của bản thân với Hứa Chi Hằng chỉ vì giấc mộng không thể thực hiện được.

Thì ra cái gọi là tình yêu mà mình dành cho anh ấy đến cả việc chia sẽ niềm vui và nỗi buồn cũng không làm được.

Hai người hiểu nhau bao nhiêu, có thể làm cho nhau bao nhiêu? Mối tình ấy giống như tòa lâu đài trên không mà hai người cùng xây nên. Đẹp nhưng dễ vỡ. Gia đình phản đối thì sao chứ, hoàn cảnh không tốt thì sao chứ, chúng ta sống cuộc sống của mình, vì sao phải cố tìm cho mình bao nhiêu lý do để trốn tránh, ngay cả dũng khí thử tiến một bước cũng không có?

Phải anh từ lâu anh ấy đã biết rằng bất luận về tính cách hay cách sống, hai người đều không thể bù trừ chi nhau, vì vậy mới cố gắng trân trọng khoảng thời gian ngắn ngủi bên nhau, để lại hồi ức đẹp đẽ, khắc cốt ghi tâm.

Sau đó anh ấy quay người bước đi như vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ vậy.

Phải chăng điều ấy đồng nghĩa với việc có hồi ức ấy là đã đủ lắm rồi?

Vệ Nam im lặng một lúc rất lâu rồi khẽ mỉm cười với Lục Song.

“Em biết nên làm thế nào rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở”.

Lục Song mỉm cười: “Em có tâm trạng gì đều bộc lộ trước mặt anh, anh cảm thấy rất vui. Bởi vì anh thích con người thật của em. Trước mặt anh em không cần đeo mặt nạ”.

Sau đó hai người không nói gì, Lục Song cúi người nhẹ nhàng vỗ vào vai Vệ Nam: “Anh đói, đi làm chút gì ăn”. Sau đó anh ấy đi vào phòng bếp, đeo tạp dề làm món sườn xào chua ngọt.

Vệ Nam ngẩng đầu, nhìn anh ấy tất bật nấu nướng, mắt không rời khỏi anh, lâu đến nỗi cảm thấy mắt cay cay. Đến khi mùi thơm lan tỏa khắc phòng, Vệ Nam mới ngạc nhiên nhận ra rằng Lục Song làm món sườn rất thơm, thơm hơn cả món sườn mẹ lam. Có lẽ anh ấy đã làm thử rất nhiều lần.