Oan Trái - Cấm Luyến

Chương 41



Huyền Ngọc đang ngồi khuấy ly cocktail đã tan gần hết nước. Hôm nay Tuyết Cần rủ cô cùng đi dạo trung tâm mua sắm.

Từ lần bắt cóc trước anh trai của Tuyết Cần hầu như không cho cô bé ra khỏi nhà, đến khi cô làm ầm ĩ mãi anh chịu không nỗi mới đồng ý cho cô đi, nhưng quái lạ đợi nãy giờ hơn mười lăm phút sau mãi vẫn không thấy Tuyết Cần đến nhỉ?

Cô bất an lấy di động trong túi ra, nhấn một dãy số gọi. Từ đầu dây bên kia đáp trả lại là không lien lạc được. Bất an, bối rối, cô vội đứng dậy, gọi phục vụ tính tiền sau đó chạy đi ra ngoài.

Vì vội vã nên cô không để ý một bóng người cao lớn đang đứng trước cửa, cô suýt đâm sầm vào người anh ta, bởi vì anh ta đưa tay ra ngăn cô lại nên cô lảo đảo suýt ngã.

Người thanh niên ấy đưa tay ôm gọn cô vào trong lòng.

Một mùi hương nam tính cùng với mùi nước hoa cao cấp xông vào mũi.

Đến khi Huyền Ngọc định thần lại thì đã nằm gọn trong lòng anh ta, mấy bảo vệ mặc áo đen trong góc khuất cũng vội vã chạy đến bảo vệ cô, cô ra dấu không có gì, sau đó đứng thẳng người dậy cám ơn người thanh niên kia.

Anh ta nheo mắt, đó là một người đàn ông đẹp trai tuấn tú, khí chất nhu hòa. Từ trên người anh ta toát lên vẻ quý tộc không gì có thể thay thế,anh ta mỉm cười hòa ái, nhìn cô. Đưa tay ra lịch sự, Huyền Ngọc ngượng ngùng cũng đưa tay ra bắt lấy tay anh ta, đây là lần đầu tiên cô chịu tiếp nhận giao tiếp với một người lạ.

Không hiểu sao, cô lại có cảm giác như anh ta rất thân, rất quen. Với một người xa lạ mới gặp lần đầu tiên như thế mà lại có cảm giác thân thiện gần gũi như thế làm cô thoáng chốc giật mình.

Người thanh niên nọ cứ nhìn cô chăm chú, làm cô ngượng ngùng cúi đầu: “Cám ơn anh, tôi có việc phải đi trước.”

Người thanh niên nọ dường như cảm thấy cử chỉ của mình hơi bất nhã nên hắng giọng một tiếng, nói: “Cô có việc gấp à, có cần tôi giúp gì không?”

Huyền Ngọc lúng túng: “À, không, không cần, tôi có xe.”

Người nọ chỉ nhướng mày rồi thôi, nhìn bóng dáng Huyền Ngọc vội vã chạy đi, cùng với ba người vệ sĩ theo kèm bên cạnh anh không khỏi mỉm cười nhẹ: “Đã lớn đến thế rồi à?”

*****************

Vừa lên xe, Huyền Ngọc thấy chuông điện thoại reo, cô mở máy ra là một số máy lạ, cô cũng ngờ ngợ không dám bắt máy.

Cô vốn không có bạn bè, ngoài 2 anh trai của cô và Tuyết Cần ra, cô cũng không có ai để gọi điện.

Do dự mãi, cô tắt máy không nghe, nhưng số điện thoại nọ cứ kiên trì gọi mãi làm Huyền Ngọc băn khoăn một lát rồi nhấn nút nhận cuộc gọi, thì ra là Tuyết Cần, giọng cô bé ở đầu dây bên kia lo lắng không yên: “Ngọc nhi, tớ bận ra sân bay đón ba tới với anh tớ, nên không đến được, máy điện thoại của tớ vừa vặn hết pin, tớ mượn máy của anh tớ gọi cho cậu, sao cậu lại không bắt máy?”

Huyền Ngọc bất đắc dĩ cười khổ, cô nói: “Ừm, tớ thấy số lạ nên không bắt.”

Sau đó, hai người nói vài câu rồi chia tay nhau, cô không về nhà mà đi thẳng đến công ty của hai anh, bởi vì Huyền Tú có dặn rằng nếu mua sắm với Tuyết Cần xong thì đến công ty hai anh đang chờ.

Đến trước cổng công ty, cô đứng ngơ ngác, thường ngày cô không đến công ty, nên hôm nay khi đứng trước tòa cao ốc lộng lẫy như thế này, cô vẫn bỡ ngỡ.

Cô biết các anh rất giàu có, đương nhiên người nhà của Hắc Huyền làm gì có chuyện không giàu, nhưng mức độ giàu có như thế này vẫn làm cô choáng váng.

Nhân viên tiếp tân ở cửa lễ phép mời cô vào, cô ngơ ngác khi họ gọi cô là Mai tiểu thư, họ biết cô sao? Không để cô kịp suy nghĩ thì nhân viên tiếp tân đã mang cô vào thang máy lên lầu.

Cô đem suy nghĩ của mình hỏi ra, cô thư kí lễ phép trả lời:

“ Tổng Giám Đốc và Phó Giám đốc có dặn dò tất cả chúng tôi, khi thấy Mai tiểu thư đến đây, nhất định phải mang cô trực tiếp lên gặp ngay.”

Cô ngẩn ngơ, phải công nhận hai anh trai của cô chu đáo đến không chê vào đâu được.

Cô thư kia nhẹ gõ cửa phòng, bên trong vang lên tiếng nói đầy lạnh lung: “Vào đi.”

Cô thư kí nhẹ mở cửa, lễ phép cúi người nói: “Tổng giám đốc, có Mai tiểu thư đến.”

Huyền Thiên vội vã đứng dậy, bước đến, Huyền Tú thì ngồi lơ đãng trên ghế, chậm rãi đưa mắt nhìn về hướng cửa mỉm cười với cô. Sau đó nhàn nhạt bảo cô thư kí:

“Không còn chuyện của cô nữa, lui xuống đi.”