Oan Trái - Cấm Luyến

Chương 22



Trốn? Cô chạy trốn?

Anh không bao giờ nghĩ đến bởi vì trong mắt anh Ngọc nhi là một cô bé nhút nhát rụt rè, mà ngoài một bí mật anh và Huyền Tú đang cố che giấu ra, cô đâu còn một người thân nào.

Vậy cô sẽ đi đâu? Cô sẽ sống ra sao?

Trái tim của anh gần như nổ tung khi nghe tin này, anh chụp điện thoại, gọi hết những quản lí thuộc ngành đường sắt, đường thủy và đường hàng không. Phong tỏa hết các tin tức các chuyến bay gần nhất.

Bất cứ người nào có tên và dung mạo gần giống Ngọc nhi điều giữ lại toàn bộ.

Sau đó anh gọi đến tất cả các hảng taxi chạy trong ngay hôm nay. Điều tra xem cô lên chuyến xe đi về đâu.

Chỉ trong vòng mười lăm phút, hình ảnh của Ngọc nhi gần như đã được truyền đi khắp thành phố Đài Loan với sự truy tìm mạnh mẽ, gần như xáo tung toàn bộ thành phố Đài Loan.

Huyền Thiên làm một cuộc dò tìm song điện thoại đời mới nhất của cô.

Tín hiệu yếu ớt phát ra từ một con đường vắng, theo điều tra thì đó gần tuyến đường sắt đi thành phố Quảng Nam.

Và các nhân viên của anh cho anh biết đã tìm được chiếc xe chở Huyền Ngọc đến nhà ga.

Huyền Thiên và Huyền Tú lập tức xuất phát.

Huyền Ngọc vừa xuống sân ga, đang ngơ ngác vì quá đông người, đang định đón taxi tìm một nhà trọ để ngủ lại sau đó tìm một trường học để tiếp tục việc học.

Nhưng bất chợt cánh tay của cô bị người nào đó cứng rắn lôi lại, cô hốt hoảng xoay người lại.

Đó là một gương mặt xa lạ, rắn rỏi trong sắc phục của cảnh sát.

“Tiểu thư gọi là Mai Huyền Ngọc?” (Thất ca đã đổi tên của cô)

Cô ngơ ngác gật gật đầu. Người cảnh viên giơ thẻ bài chứng minh thân phận lên nói: “Tiểu thư, Hắc Huyền tiên sinh gần như đã lật tung toàn bộ đất nước này lên để tìm cô. Mời cô theo chúng tôi về để gặp Hắc Huyền tiên sinh.”

Huyền Ngọc bàng hoàng, chạy trốn chưa được một ngày đã bị bắt lại rồi sao? Cô vùng vẫy, có chết cũng không theo hét to:

“Tôi không phạm tội, các anh có quyền gì bắt tối.”

Người cảnh viên nghiêm giọng nói: “Mai tiểu thư, Hắc Huyền tiên sinh hiện tại là người giám hộ của cô, cô là trẻ vị thành niên phải chịu sự quản lí của người giám hộ. Mong cô đừng làm khó chúng tôi.”

Giám hộ? Cô cảm thấy buồn cười, giám hộ gì đây? Họ rốt cuộc muốn đeo đẳng lấy cô đến bao giờ, tại sao không thả cho cô một con đường để đi vậy? Tại sao?

Huyền Ngọc thực sự muốn hét to lên cho thỏa cơn uất ức, nhưng nàng không thể, không thể.

Lúc Huyền Thiên và Huyền Tú đến thì Huyền Ngọc đang ngồi co ro trong một góc khuất phòng, đôi mắt to tròn ngấn nước đầy vẻ sợ hãi.

Gương mặt của Huyền Thiên sạm đen lại, Huyền Tú thì lắc đầu, lần này Ngọc nhi thực sự thảm rồi. Cô đã chọc cho đại mãnh sư nổi giận.

Trên xe, cả ba không ai nói với ai lời nói, không khí quỷ dị đến mức làm cho Huyền Ngọc cơ hồ không thể thở nổi, cô đưa mắt len lén nhìn Thất ca.

Lúc này gương mặt nhìn nghiêng của anh như được đúc ra từ một khối băng lạnh lẽo. Hơi thở lạnh lùng của anh như muốn đông cứng cô.

Cô ngọ nguậy bất an, cứ nhúc nhích không yên trên ghế ngồi. Huyền Tú nhìn qua kính chiếu hậu đã thấy tất cả, anh nhẹ lắc đầu âm thầm thở dài một hơi.

Lần này Tiểu Ngọc nhi thảm thật sự. Đã lâu lắm anh chưa thấy người anh em sinh đôi của mình giận như thế này. Chưa bao giờ có chuyện gì mà Huyền Thiên làm không được, và cũng chưa bao giờ làm cho Huyền Thiên mất bình tĩnh.

Nhưng mọi chuyện khi liên quan đến Ngọc nhi, là Huyền Thiên hầu như không thể sử dụng đầu óc được.

Đến nhà, đèn đuốc sang choang, Huyền Thiên không nói một câu gì lôi thẳng Huyền Ngọc lên trên phòng.

Anh thô bạo đóng cửa lại, nhìn chằm chăm vào Huyền Ngọc gằn giọng: “Nói, tại sao trốn?”

Huyền Ngọc cúi đầu im thin thít, không một chút nào có ý dám kháng cự.

Cô sai rồi, cô thật sự đã sai rồi. Có lẽ cô nên biết cô mãi mãi chỉ là một đứa bé trước hai ông anh này. Cô hoàn toàn không có khả năng thoát khỏi lòng bàn tay của họ, nhưng không lẽ cứ cam chịu nhận mệnh như thế? Làm một món đồ chơi để hai anh em xoay vần sao?

Thấy cô im lặng không đáp, lửa giận của Huyền Thiên càng bốc cao hơn. Anh đi từng bước đến gần, giọng nói lạnh lẽo như sứ giả đến từ địa ngục tu la.