Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 6



Ta triệt để kinh hoảng! Ngẫm lại tiếng nói của hắn, xác thực là có điểm thô, nheo lại con mắt xem cần cổ — hừm, thấy không rõ là có hầu kết hay không… lại lướt qua đũng quần — khụ khụ, nhìn không ra cái gì a! Vì vậy ta bất giác vươn tay hướng tới bộ ngực của hắn. . .

“Cô muốn làm chi?!” Hắn thoáng cái nhảy ra xa ta một thước, “Tôi nói cho cô biết, cho dù sau này cô cùng tôi làm chung một công ty cũng dẹp ngay cái ý đồ nhúng chàm tôi đi a! Thẩm mỹ của bản thiếu gia là rất cao, cô có chui vào bụng mẹ đầu thai lại cũng đừng có mơ!”

= =+

Ta vừa định mở miệng phản bác, ngay tại cửa xuất hiện một người vẫy hắn: “Lâm quản lí, phiền anh lại đây một chút.”

Vì vậy hắn liền cực kỳ khinh miệt liếc xéo ta, sau đó xách túi đi ra.

Ta choáng! Lại là họ Lâm! Họ Lâm này có phải đều là cực phẩm biến thái như thế hay không vậy?!

Giữa lúc ta đương ở trong lòng oán thầm thì, chợt nghe phía sau có người gọi: “Cô là Phương Nam, người mới tới đúng không?”

Ta nhanh nhẹn xoay người dùng sức gật đầu: “Đúng đúng, là tôi.”

Một phụ nữ thoạt nhìn rất nghiêm túc, rất tinh anh gật đầu với ta: “Tôi là cấp trên của cô, quản lí của bộ phận kế hoạch Trần Phương. Hôm nay cô hãy theo chị Lý học tập một chút đi, có cái gì không hiểu có thể hỏi.” Sau đó liền gióng thẳng lưng, ưỡn ngực, giống như người máy gõ từng bước chuẩn xác lên hành lang rời đi.

Ta nhìn theo phía cô ấy chỉ, thấy được một người tướng mạo hiền lành khoảng ba bốn chục tuổi, ta liền cười gật đầu: “Chào chị Lý, tôi là Phương Nam.”

Chị Lý nọ quay sang cười nháy mắt với ta: “Tiểu Phương a, cô trước tiên đem chỗ bụi bặm chồng chất này quét dọn một chút đi…”

“Hảo…”

“Tiểu Phương a, cô giúp mọi người rót nước nhé.”

“Hảo…”

“Tiểu Phương a, cô giúp tôi đem văn kiện này photo ra ba mươi bản được không?”

“Hảo…”

Cứ như vậy, ta cả buổi đều vì các nàng làm trâu làm ngựa chịu đựng mệt nhọc, tại lúc các nàng một bên hưởng thụ ta phục vụ như Từ Hi thái hậu một bên giả mù sa mưa nói “Cảm ơn”, ta còn phải cười đáp lại “Không cần cảm ơn, đều là việc tôi phải làm”.

Ta ưu sầu nhìn cái chổi trong tay, lẽ nào đây là cuộc sống sau này của ta sao? Lao công kiêm tạp vụ thấp bé nhất trong thành phần viên chức công ty quảng cáo tập đoàn Lâm thị? 囧…

Bất quá trong lúc chạy vặt linh tinh, ta cũng nhờ vào năng lực bát quái cực kì cường đại của quảng đại quần chúng nhân dân mà biết được rất nhiều chuyện tình. Tỷ như nói tổng giám đốc tên là Lâm Nhiên, là miếng thịt mỡ bự chảng trong lòng tuyệt đại bộ phận nữ nhân ở công ty, theo cách nói của các nàng, hắn tồn tại, quả thực giống như ngọn hải đăng sáng chói giữa đêm đen mênh mông mù mịt…

Lại tỷ như nói tên “Bổn thiếu gia” vừa bị ta nhận lầm thành nữ nhân kia, là quản lý bộ phận thiết kế, có người nói là thân thích của tổng giám đốc, tháng trước mới từ Anh quốc du học trở về. Ngắn ngủn một tháng, cũng đã có ba cô gái vì hắn tự sát…

Ta một bên tận chức tẫn trách cần mẫn làm nhân viên vệ sinh kiêm chân chạy vặt, một bên ở trong lòng cảm thán: thế giới này là làm sao vậy ? Làm sao vậy? Tất cả nữ nhân đều bị mù mắt sao…

Ngay lúc ta vừa cầm hổi quét tước phòng ốc vừa không ngừng thổn thức thì ở cửa có người gọi: “Xin hỏi Phương Nam có ở đây không?”

Ta lập tức giơ chổi đáp lại: “Có.”

Mỹ nữ khí chất ưu nhã kia quay lại hướng ta gật đầu, ôn nhu nói: “Lâm tổng có việc tìm cô, mời đến tầng 12 phòng làm việc tổng giám đốc một chuyến.”

Trong nháy mắt, xung quanh một đống đao kiếm xoẹt xoẹt bay về phía ta, tuy rằng trong lòng ta cũng nghi hoặc, thế nhưng tình hình là nếu ta cứ đứng ở chỗ này, ánh mắt quần chúng thực sự có thể đem ta lăng trì mấy vạn lần a, vì vậy, ta nhanh chóng né khỏi ánh mắt sắc bén của quần chúng theo mỹ nữ tới tầng 12.

Đứng ở cửa, ta trước tiên chỉnh trang y phục cẩn thận, còn phải vuốt mông ngựa cơ mà. Ta quyết định, ngày hôm nay không tiếc tất cả đại giới phải vãn hồi bằng được sai lầm to lớn mà hôm qua nhất thời vọng động đã gây nên. Hít sâu một ngụm, gõ cửa, bên trong truyền ra một tiếng trầm thấp “Vào đi”, ta rón ra rón rén đi vào, xong lại rón ra rón rén đóng cửa lại.

Lâm Nhiên đang ngồi ở bàn làm việc tiếp điện thoại, thấy ta tiến đến, vung tay chỉ vào sô pha bên cạnh, ta lại nhón chân qua đó ngồi xuống, nghe hắn phun ra một tràng tiếng Anh nhanh như gió, uổng công ta đi học vài chục năm vậy mà chỉ có thể ngây người nghe hiểu được “yes” với “no” …

Giữa lúc ta thở mạnh cũng không dám ngoan ngoãn ngồi im, điện thoại vang lên. Trên bàn làm việc của hắn có hai máy điện thoại, mà hắn thì lại đang bận tiếp một cuộc rồi, thế nên hắn chỉa chỉa máy kia ý bảo ta tiếp giúp hắn một chút.

Ta tằng hắng vài cái, dùng giọng nói tự cho là ôn nhu dịu dàng nhất hỏi là vị nào, sau đó nói cho hắn biết Lâm tổng đang bận trò chuyện, nhắn hắn lát nữa gọi lại, sau đó liền cúp máy. Xong xuôi một loạt động tác mà ta tự nhận là cực kì chuyên nghiệp đến mức muốn tự vỗ tay hoan hô chính mình, vừa quay đầu lại phát hiện Lâm Nhiên đầu tiên là dùng một loại ánh mắt nghi hoặc nhìn ta, sau đó gân xanh trên trán không biết vì sao mà từ từ nổi lên…

Ta cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy ta đem ống nghe rất đường hoàng dập vào máy điện thoại hắn đang trò chuyện…

“Phương Nam?”

“… Ân?”

“Chút nữa tôi sẽ tính sổ với cô!”

Hắn dứt khoát bỏ điện thoại xuống gọi thư kí, yêu cầu nàng hỗ trợ liên lạc với Sử Mật Tư tiên sinh, sau đó tiếp tục oang oang gọi điện thoại. Ta ngồi ở sô pha nhìn sườn mặt đẹp như tượng điêu khắc Hy Lạp của hắn mà trong lòng huyết lệ tuôn trào, vốn tưởng đã đoái công chuộc tội, phen này xem như tiêu rồi…

Hắn điện thoại xong, liếc mắt ta, ta bật người dậy đi tới: “Cái kia, Lâm tổng, ngài tìm tôi?”

“Ân.”

Ta im lặng một chút, sau đó cố gắng hết sức bày ra khuôn mặt tươi cười: “Vậy xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì?”

Tay hắn đang chỉnh lại văn kiện dừng một chút, liếc xéo: “Cô muốn biết?”

Ta gật đầu: “A…”

“Tôi quên rồi.”

= =+

“Vậy… Lâm tổng tôi đi ra ngoài trước a, lúc nào ngài nhớ tới thì tìm tôi.”

“Chờ một chút, tôi đói bụng.”

“… A?”

“Tôi nói tôi đói bụng, theo tôi đi ăn cơm.” Nói xong hắn đứng dậy mặc áo khoác mở cửa đi ra ngoài.

Ta đứng ở tại chỗ tự hỏi một giây đồng hồ vẫn không hiểu gì hết, thế nên quyết định nghe theo lãnh đạo phân phó đi theo hắn.

Đứng trước cửa nhà hàng, ta nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của hắn, trong lòng suối lệ ào ào chảy, hắn khẳng định là cố ý mà! Ngồi xuống xong hắn cầm thực đơn đưa cho ta, ta cân nhắc lãnh đạo ở đây ta đâu thể không biết xấu hổ, vì vậy lập tức cười lắc đầu: “Không cần không cần, Lâm tổng ngài ăn đi, không cần phải để ý đến tôi.”

Hắn nhướng mày, hỏi: “Làm sao vậy? Cô không phải rất thích ăn bò bít tết sao? Tối hôm qua còn không phải cao hứng lấy nó làm trò diễn xiếc ư?”

Ta nét mặt cứng đờ nhưng vẫn cố ra vẻ trấn định liên tục xua tay, thành khẩn trả lời: “Thực sự không cần đâu Lâm tổng, gần đây tôi không ham muốn, ngài ăn nhiều một chút đi…”

(*nguyên văn: 性 / 欲 => hán việt là tính/dục, theo ta đoán thì ý chị nói là không muốn, không thích ăn, anh lại cố tình suy diễn ra là không có ham muốn tình dục ==”)

Vừa nói xong, chung quanh một mảnh im phăng phắc. Lúc ta phản ứng kịp thì đã muộn, thực hận không thể cắt luôn đầu lưỡi mình, cuống quít xua tay giải thích: “Không phải, ý tôi không phải vậy, ngài hãy nghe tôi nói…”

“Nga? Nguyên lai là như vậy a…” Hắn vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, cố ý kéo dài chữ cuối, ánh mắt tràn đầy ý cười châm chọc.

“Không phải a, Lâm tổng ngài nghe tôi giải thích a…”

Hắn xem lời ta nói là không khí, thẳng đến lúc người khiến cho mấy người phục vụ đứng bên cạnh chết nghẹn vì nín cười, ta chỉ cố thể đau khổ cúi đầu ôm lấy cái ly ra sức uống nước.

Bò bít tết được đưa lên, ta vẫn khư khư ôm cái ly gặm lấy gặm để, hắn hai tay chống cằm nhìn ta hỏi: “Thế nào? Không muốn?”

Ta một ngụm nước còn chưa kịp nuốt xuống thiếu chút nữa bị sặc chết, ho khan hai cái nhanh nhẹn lắc đầu, cầm lấy dao nhỏ cắt miếng thịt bò ra hấp tấp bỏ vào trong miệng.

Hắn gật đầu, vẻ mặt hứng thú hỏi: “Vậy hiện tại cô muốn rồi ư?”

Ta thở gấp một hơi, miếng thịt bò trực tiếp theo cuống họng trượt xuống dưới, tại lúc ta còn đang kịch liệt ho khan, hắn đưa cho ta ly nước, còn dùng tay dịu dàng giúp ta vỗ lưng, nhẹ giọng nói: “Cho dù có muốn đến mấy cũng không cần gấp gáp như thế chứ…”

“Phốc –” Một ngụm nước ta vừa ngậm vào trong miệng lập tức phun ra ngoài.

Nhìn trước mắt là khuôn mặt gian trá của hắn, ta khóc không ra nước mắt, quả nhiên, đắc tội tiểu nhân cũng không nên đắc tội nữ nhân, mà lỡ có đắc tội nữ nhân cũng đừng dại gì mà đắc tội Lâm Nhiên a!

Suốt bữa cơm, trong khi ta nhấp nhổm như ngồi bàn chông thì cái tên Lâm Nhiên vẫn thản nhiên trưng ra nụ cười Mona Lysa, cuối cùng sau khi đã ăn xong, hắn buông dao nĩa cầm lấy giấy ăn ưu nhã lau miệng, nói: “Được rồi, tôi đã ăn no, cô có thể đi tính tiền.”

“Gì?” Ta có điểm nghe không rõ.

“Tôi nói tôi đã ăn xong rồi, bây giờ cô có thể đi tính tiền, sau đó chúng ta quay về công ty a.” Lâm Nhiên nhìn ta vẻ mặt rất ư là vô tội.

“Lâm tổng… ngài để tôi tính tiền sao?” Ta gian nan hỏi.

“Đúng vậy.”

“Thế nhưng… ngài là đàn ông, tôi là phụ nữ…”

“Thì sao?”

“Ý tôi là… Lâm tổng ngài là người có thân phận như vậy, dùng cơm mà để phụ nữ trả tiền… có vẻ… không được tốt?”

“Thật không?” Hắn buông tay, “Nhưng tôi là sếp của cô a, lẽ nào cô cùng cấp trên dùng bữa lại bắt người ta trả tiền sao? Hơn nữa, tôi ra ngoài ăn chưa bao giờ dùng tiền, đơn giản là vì tôi chưa bao giờ mang theo ví. Nói cách khác, trên người tôi hiện tại một cắc cũng không có, nếu như cô không trả, tôi cũng chỉ có thể để cô thế chân ở chỗ này thôi.”

Ta cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, trừng đến nửa ngày, rốt cuộc không thể phân rõ câu “trên người không có tiền” của hắn có bao phần thật giả, cuối cùng chỉ có thể ai oán thở dài một tiếng, nhận mệnh móc ví ra trả tiền. Nhìn chữ số nhảy nhót trên hóa đơn, ta đau đớn hận không thể cắt hai cái lỗ tai của mình, mụ nội nó, sớm biết như vậy ta đã đại khai sát giới dùng sức tàn sát thức ăn rồi!

Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu (1), sao lãnh đạo ăn mà ta phải xuất tiền! ! ! TT____TT

Mắt thấy lãnh đạo đã mặc áo khoác sải bước ra khỏi cửa, ta cũng nhanh nhẹn cầm áo khoác mặc vào, chụp lấy cái LV ta tốn 30 đồng mới mua được chạy theo.

Hắn dáng vẻ oai hùng, ngọc thụ lâm phong đứng ở cửa đợi, thấy ta đi ra, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái quan sát ta vài giây, ta tưởng trên mặt mình còn để lại “di tích” bất lịch sự của bữa ăn khi nãy liền lấy tay áo chùi miệng.

Hắn cười nhạo một tiếng, nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Mới mười hai giờ sao… Phương Nam?”

“Ân?”

“Tôi muốn đi dạo phố mua ít đồ, cô cùng đi với tôi.”

= =+

Đi dạo phố… ? Có phải còn muốn ta mua đồ? Khụ… Ta vào công ty của ngươi mới nửa ngày, một đồng tiền lương còn chưa có lãnh đã bị tên quỷ hút máu nhà ngươi lột một tầng da! Không hổ là nhà tư bản a, tuyệt đối có thể so với Chu Bái Bì (2) đương đại!

Dù là ta trong lòng có một vạn một ngàn lần không tình nguyện thì sao chớ, ai bảo người ta là lãnh đạo làm chi, không có biện pháp, ta từ nãy tới giờ có bao nhiêu oán khí cũng chỉ dám nén trong lòng, rất chân chó theo sát hắn, vẻ mặt “kinh hỉ” dùng sức gật đầu: “Tốt tốt, tôi thích nhất là đi dạo phố, có thể cùng Lâm tổng tản bộ như vậy là vinh hạnh của tôi!” — mới là lạ!

Cùng hắn lượn hết shop nước hoa lại đến cửa hàng quần áo, ta mệt đến mức muốn nằm bò ra đường mà hắn vẫn một bộ dạng hăng hái không hề suy giảm, ta chợt nhớ đến lời An Hảo đánh giá hắn — biến thái! Trong lòng lặng lẽ đồng tình vạn lần!

Không phải nói nam nhân đều là một kiểu “gặp dạo phố như gặp cừu nhân sao”? Không phải nói nam nhân mua sắm đều là mua xong đi một nước ư? Thế nhưng vì sao hắn lại ra vẻ nhàn nhã ung dung, thần tình phi thường hưởng thụ đi dạo tới một giờ! Ta nghẹn tới nghẹn lui, cuối cùng nghẹn đến mức không thể nghẹn nữa, liền hỏi hắn: “Xin hỏi Lâm tổng muốn tôi mua cái gì?”

Hắn liếc mắt ta, thờ ơ trả lời: “Không biết.”

= =+

Ta ta ta ta ta ta!

“Vậy Lâm tổng dự định đi dạo bao lâu đây?”

“Không biết.”

= =+

Ta ta ta ta ta ta!

Ta quyết định không hề tự mình tìm phiền não, coi như là rèn luyện thể lực đi! Tuy nói tên Lâm Nhiên này làm người tương đối biến thái, thế nhưng bộ da thúi của hắn xác thực rất soái a, chúng ta một đường đi tới chỗ nào, ánh mắt của thiếu nữ thanh xuân hay cô nương lỡ thì đều đảo tới chỗ đó, thậm chí ngay cả người đương làm nền như ta vì đi cạnh hắn mà cũng “được” quan tâm với tần suất cao thần kỳ, thiết nghĩ người ta nhìn ta so với hắn còn muốn nhiều hơn.

Giữa lúc ta đau khổ hứng chịu ánh mắt mọi người vì tầm nã mỹ nam mà bắn tới xung quanh ta như mưa đạn, hắn đột nhiên tới gần bên tai ta, dùng giọng nói ôn nhu đến mức khiến ta cảm thấy nổi da gà hỏi: “Cô biết vì sao cả buổi mọi người đi đường đều quay lại nhìn cô không?”

Lòng ta vang lên hồi chuông cảnh báo, nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn cẩn thận hỏi: “Vì sao?”

Hắn dùng ánh mắt nhu tình như nước yên lặng nhìn kỹ ta vài giây, sau đó dùng thanh âm càng thêm nhu tình bội phần, nhẹ nhàng mà tinh tường nói: “Đó là bởi vì, áo khoác của cô mặc trái rồi…”

Chú thích:

(1) hỏi quân vương có bao nhiêu sầu…

(2) Chu Bái Bì: ta tra trên mạng không ra nhân vật này là ai hết, có ai giúp ta không?? Mà, “bái bì” tức là lột da đấy ạ! – Mẹ Bí Ngô: nhân vật địa chủ siêu giàu siêu keo kiệt, còn giả tiếng gà gáy sáng để gọi người làm dậy làm việc cho sớm =))