Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 5



“Gặp được thì sao?” Một thanh âm lạnh như băng vang lên.

Ta theo hướng âm thanh đó ngẩng đầu nhìn, ặc! Vì sao ta lại xui xẻo như thế a, cho tới bây giờ đối nhân xử thế đều là chính trực hòa nhã, tám trăm năm không ở phía sau lưng người ta nói xấu, vậy mà mới nói có một lần liền ngay lập tức đụng thẳng mặt “chính chủ”! Nếu như ta mua vé số tỷ lệ trúng thưởng có thể cao như vậy thì tốt biết bao, ta thề chuyển qua chuyên ngành kinh doanh xổ số liền a!

Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của hắn, ta tưởng không khí xung quanh chắc phải rớt xuống vài độ, cứng ngắc động đậy cơ mặt: “Cái kia. . .cái kia. . . không có gì, tôi là muốn nói với ngài, tôi nghĩ ngài lớn lên đặc biệt, đặc biệt đẹp trai. . .”

Hắn hừ lạnh một tiếng, nhướng mày: “Đây là sự thật mọi người đều biết, không cần Phương tiểu thư phải dùng dao để biểu đạt một cách thâm cừu đại hận như thế chứ?”

Ta 囧.

“Cái kia. . . Tôi là muốn nhấn mạnh một chút, để biểu đạt tôi đối với trình độ đẹp trai của ngài nhiệt liệt tán thành ạ!”

“Nga? Tôi đây thật đúng là vinh hạnh a. . . Tôi, một người nam nhân tâm địa hẹp hòi như vậy, dĩ nhiên còn có thể khiến Phương tiểu thư tán thành nha!”

Ta lại 囧.

Lúc này một nữ nhân dung mạo xinh đẹp dùng thanh âm róc rách như suối chảy đứng cách đó vài bước xa hỏi hắn: “Lâm tổng, gặp phải người quen sao?”

Hắn từ trong túi móc ra khăn tay lau lau chỗ áo bị tảng thịt bò làm dơ, mặt không chút biểu tình đáp lại: “Không có.” Sau đó diện mạo hiên ngang theo sát mỹ nhân nọ đi ra nhà hàng.

Ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bóng lưng hắn biến mất sau lớp cửa kính, qua một hồi mới gian nan vươn chân gà nắm tay An Hảo, co quắp như bị chứng động kinh run rẩy hỏi: “Vừa rồi. . .cô gái kia. . .gọi hắn là cái gì?”

An Hảo vẻ mặt trầm trọng trả lời: “Lâm tổng.”

“Lâm tổng? ! Họ Lâm. . . lại ở tại Lâm thị. . . là tổng giám đốc. . .lẽ nào?”

An Hảo thần sắc đầy thương hại sờ sờ đầu ta: “Phương Nam Nhân, ngươi ngày hôm nay cuối cùng cũng có đầu óc một chút. . .”

T__T ta tình nguyện ngày hôm nay không có đầu óc! ! !

“Vậy. . . ta đây mắng hắn bị hắn nghe thấy được,còn làm bẩn y phục của hắn. . . Ta đắc tội với boss trùm của công ty a! Làm sao bây giờ?”

An Hảo cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: “Bình tĩnh đi. . . từ lúc ngươi quăng hắn xuống đất, chuyện ngươi đắc tội hắn cũng đã không thể vãn hồi rồi. . .”

Ta nước mắt giàn giụa ==. . .(1)

“Bất quá không quan hệ, dù sao hắn cũng vẫn tuyển ngươi vào làm mà? Đây ý là nói hắn muốn lưu ngươi lại bên người chậm rãi báo thù, cho nên ngươi tạm thời không cần lo lắng bị thất nghiệp. . .”

Ta càng thêm giàn giụa nước mắt. . .

An Hảo ra vẻ trịnh trọng vỗ vỗ vai ta: “Phương Nam Nhân, ngươi cần phải chịu đựng! Ngẫm tới một ngày ba bữa cơm, tưởng tượng ngươi phải đói bụng lâu thật lâu. . . Nhịn ba!”

“Vậy. . . nếu như không thể nhịn được nữa thì sao?”

“Tiếp tục nhẫn!” An Hảo rút khăn giấy nhét vào tay của ta, thở dài một tiếng: “Phương Nam Nhân a, đây là mạng của ngươi!”

Ta lần thứ ba nội ngưu đầy mặt. . .

“Nếu không, ngươi trực tiếp thừa dịp cơ hội này tiếp cận hắn nhiều hơn, ba mươi sáu kế luân phiên, tóm chặt lấy hắn trong lòng bàn tay? Hắn có tiền như vậy, ngươi trị được hắn, chẳng khác nào là tìm được phiếu cơm dài hạn sao? ! Ta nói, đến lúc đó ngươi phát tài nha!”

Đại não ta có điểm không bắt kịp suy nghĩ của nàng, hoài nghi chỉa chỉa mặt mình: “Ta? Đối phó hắn?”

An Hảo gật đầu: “Đúng vậy!”

Ta trừng mắt nàng: “An công chúa, ngươi tưởng ta là con nít lên ba ư? Nếu là ngươi thì còn có cơ hội, ta làm sao có thể chứ! Ngươi không nên xát muối lên vết thương của ta có được hay không. . .”

“Cái gì gọi là không có khả năng? !” An công chúa anh dũng vỗ bàn, sau đó nắm chặt tay, “Tại cái xã hội biến thái này, tất cả đều có thể! Hơn nữa là hắn tính cách rất ư biến thái, lòng dạ hẹp hòi, cực kì thù dai, ta suy đoán hắn yêu thích khẳng định cũng đặc biệt biến thái! Không chừng hắn là phù hợp với ngươi đó nha!”

“. . . An công chúa ngươi đây là khen ta hay là châm biếm ta?”

“Xí, lão nương đương nhiên là khen ngươi! Người bình thường ta còn không có nói như vậy đâu!”

= =+

Ngay tối hôm đó, An Hảo đem nhật ký “100 kế cua trai tất thắng” của nàng giảng giải cho ta, ta như lọt vào trong sương mù bị nàng giày vò tới hơn nửa đêm mới được ngủ, ngày thứ hai sáng sớm tỉnh lại vừa nhìn đồng hồ — aaaaaaa! 7h30!

Ta dùng tốc độ tên lửa: một phút đồng hồ mặc quần áo, ba phút đánh răng rửa mặt chụp túi xách vọt tới dưới lầu đón xe hướng công ty chạy tới, vất vả vừa kịp tám giờ có mặt! Ngày đầu tiên đi làm, cũng không biết bắt đầu từ đâu, ta liền túm lấy một đồng nhiệp vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Chào buổi sáng, xin hỏi một chút, tôi là ngày hôm qua mới vừa vào công ty, tôi phải làm gì bây giờ?”

“Người mới? Người mới đều đến phòng nhân sự lầu 8 họp.”

Thế là ta nhanh chóng theo thang máy đi tới phòng nhân sự, vừa vào phòng họp, chỉ thấy một nam nhân trung niên bụng có thể chống thuyền đương khoa tay múa chân, nước bọt bay loạn xạ dõng dạc thông báo gì đó. Ta mau lẹ tìm chỗ ngồi xuống, nghe hắn nói lung tung một hồi, nhìn một tên đồng nghiệp cùng cảnh ngộ ngồi dãy đằng trước thỉnh thoảng lại lau mặt….

10′ trôi qua, 20 phút, 30 phút. . .

Tại lúc ta đếm cừu tới vài nghìn con, mà đồng nghiệp phía trước lau mặt không dưới hai mươi lần, hắn rốt cục kết thúc bài diễn thuyết dai như vải bó chân cụ bà, sau phân bổ bộ phận làm việc của từng người. Ta bị phân tới phòng kế hoạch, nhờ người khác chỉ cho, ta rốt cục tìm được “nhà chồng” của mình.

Vừa mới vào cửa, liền thấy một thân ảnh chói mắt — tóc dài thẳng mượt nhuộm nâu, áo choàng hồng phấn viền tua rua, quần jean nhạt màu. Ta trừng mắt nhìn mỹ nhân công sở trước mắt nửa ngày, vỗ đầu một cái, rốt cục nghĩ ra. Ai u! Này không phải là mỹ nữ chỉ đường rối mù cho ta ngày hôm đó sao! Dĩ nhiên lại thấy mặt!

Vì vậy ta ngoài cười nhưng trong không cười tiến lên chào hỏi: “Hảo, lại gặp mặt.”

Nàng chớp chớp mắt to, sau đó chau mày: “Cô là ai a?”

Mặt ta cứng đờ: “Tôi là người ngày hôm qua hỏi cô phỏng vấn ở nơi nào, cô chỉ tôi quẹo trái, quẹo phải, quẹo trái, quẹo phải. . .”

Nàng chống cằm suy nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ: “Nga — nguyên lai là cô a! Cô dĩ nhiên cũng trúng tuyển? !” Nói xong nàng đem một đôi mắt lệ tại trên người ta dạo qua một vòng, “Ái chà, hiện tại tiêu chuẩn chọn người của công ty sao lại càng ngày càng kém, người không có mỹ cảm như cô dĩ nhiên cũng được chọn? ! Chậc chậc. . .”

Ta ta ta ta ta!

“Cảm tạ mỹ nữ khích lệ!”

Nàng giật mình, nhướng mày: “Cô gọi ta là cái gì?”

“Mỹ nữ a. . .”

“Con mắt nào của cô thấy tôi là mỹ nữ?”

Ta nghi hoặc: “Hai con mắt đều thấy a. . .”

Nàng ôm lấy cánh tay hừ lạnh một tiếng: “Đừng tưởng rằng cô giả ngu thì bản thiếu gia sẽ chú ý tới cô, nói cho cô biết chiêu này bản thiếu gia đều gặp không ít rồi! Cái chiêu cô cùng bản thiếu gia hỏi đường hôm nọ cũng có không dưới một trăm nữ nhân dùng qua! Bản thiếu gia đối với cô không có một phần triệu hứng thú! Cho nên cô chết tâm đi a!”

Ta dại ra: “Bản. . .thiếu gia?”

Hắn nhướng mày: “Làm sao vậy? Cô có ý kiến ư?”

Ta nhìn chằm chằm nhìn áo choàng tua rua của hắn trợn to mắt: “Cô là. . . nam?”

Hắn khinh thường: “Chứ không lẽ là cô?”

Ta triệt để kinh hoảng! Ngẫm lại tiếng nói của hắn, xác thực là có điểm thô, nheo lại con mắt xem cần cổ — hừm, thấy không rõ là có hầu kết (* trái cổ của nam giới) hay không… lại lướt qua đũng quần — khụ khụ, nhìn không ra cái gì a! Vì vậy ta bất giác vươn tay hướng tới bộ ngực của hắn. . .

内牛满面: nội ngưu đầy mặt [nèi niú mǎn miàn]. Đây là câu tiếng lóng, giống câu lệ rơi đầy mặt.