Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 3



Hắn vừa quay đầu, hai chúng ta cùng sửng sốt, sau đó lại cùng thốt ra một câu: “Là anh/ Là cô?!”

Trừng mắt nhau, cơ hồ có đến hơn mười giây.

Ánh mắt hắn vừa căm thù lại phẫn nộ mang theo bi thống, hận không thể ăn thịt người – trong khi đó ánh mắt ta lại là kích động, hưng phấn cùng điên cuồng, tâm tư mang theo một đóa tiểu đào xinh đẹp nở rộ.

Thực sự là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ a! Đại soái ca ngày đó bị ta một đòn quẳng qua vai nằm bẹp trên mặt đất khiến ta ân hận đứt từng khúc ruột, nay dĩ nhiên lại xuất hiện ở ngay trước mặt ta! Ha ha ha, này…này…này này có phải là trong truyền thuyết – phân vượn (1) a!

Bác gái nọ vốn đang ân cần giúp hắn chỉnh lại y phục, lúc này thấy chúng ta như vậy nghi hoặc hỏi: “Hai người biết nhau sao?”

Ta vừa định gật đầu, hắn từ trong lỗ mũi “hừ” một tiếng, dùng đôi mắt hoa đào trừng ta trối chết, kéo dài vài tiếng mỉa mai : “Tôi cũng không dám nhận thức nhân vật lợi hại như vậy!”

Nụ cười trên mặt ta nhất thời suy sụp, xấu hổ áy náy: “Cái này, cái này, thật sự là không có ý tứ, tôi cũng không phải cố ý. Có thể là chúng ta rất có duyên phận nên mỗi lần gặp mặt đều “chấn động lòng người” như thế. . .”

Hắn đang bận rộn chỉnh trang lại tay áo liền ngừng lại, quay đầu nhìn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Duyên phận? Duyên phận gì cơ? Nghiệt duyên sao?”

= =+

Ta xoa xoa tay ngượng ngập chẳng biết nên làm thế nào cho phải, hắn hừ lỗ mũi một tiếng, sau đó liền vẫy vẫy ống tay áo không mang theo một áng mây mà đi.

—————————

Giữa lúc ta không hề ôm ấp một tia hi vọng dự định tùy tiện tìm một chỗ làm, ta bỗng nhiên nhận được cuộc hẹn phỏng vấn của công ty quảng cáo thuộc tập đoàn Lâm thị. Trong phút chốc ta trừng mắt nhìn email nhấp nháy trên màn hình máy vi tính, chết sống cũng không tin tưởng, sau lại nghĩ rằng: tâm niệm của ta rốt cục đã cảm động trời xanh! Vì vậy ta gào khóc báo cho An công chúa tin tức tốt lành này!

An Hảo ngay từ đầu cũng không tin, đương nàng đem thư hẹn phỏng vấn đọc xuôi đọc ngược ba lần mới vỗ bàn nói: “Ta nói Phương Nam Nhân ngươi thực sự là vận lớn! Này khẳng định là do máy vi tính người ta bị nhiễm vi rút mà!”

Ta trầm mặc, miệng hết mở ra lại ngậm vào muốn phản bác nàng rằng tài năng “thâm tàng bất lộ” của ta đã đả động bọn họ, kết quả ngẫm lại, An Hảo nói tương đối có lý a!

Xem ta trầm ngâm nàng tưởng rằng ta đang bối rối, dùng sức vỗ vỗ vai ta trấn an: “Không có việc gì không có việc gì, chuyện mất mặt này bọn họ khẳng định cũng không có ý tứ tiết lộ ra, ngươi cứ quang minh chính đại mà đi! Lúc phỏng vấn biểu hiện cho tốt vào, bộc lộ tài năng trấn áp bọn họ, như vậy ngươi sẽ thành công đánh thẳng vào nội bộ địch nhân!”

= =+

Ngày thứ hai, An Hảo xin nghỉ phép một ngày mang ta đi mua quần áo, dựa theo thuyết pháp “người đẹp vì lụa” của nàng, ta hiện tại hình tượng thật sự là khó có thể phù hợp tiêu chuẩn tuyển người của công ty, cần phải triệt để thay hình đổi dạng một phen.

Thế là chúng ta liền vác thẻ ATM hướng về phía đường dành riêng cho người đi bộ, dạo một vòng, rốt cục ôm về một cái áo khoác dài cùng thắt lưng màu cà phê, một đôi giày cao gót bằng da cùng một túi xách caro đen trắng.

Vốn là ta muốn mua giày đế bằng, dù sao sống hơn hai mươi năm cho tới bây giờ đều là mang giày chơi bóng, thoáng cái thăng cấp lên giày cao gót, ta sợ đến đường bằng phẳng cũng đi không nổi. Thế nhưng An công chúa nói: “Mang giày cao gót sẽ giúp ngươi bước nhỏ lại, thế mới có thể ra vẻ thục nữ một chút. Bằng không ngươi sải bước hùng hùng hổ hổ đằng đằng sát khí như vậy nhìn vào sẽ không biết là nữ nhân!”

= =

Cứ như vậy, hôm phỏng vấn, ta “được” An Hảo trang điểm cho, chân mang giày cao gót 5cm run rẩy đi vào công ty quảng cáo Lâm thị. Đi vào phòng khách tráng lệ ta có điểm quáng mắt, vừa quay đầu liền gặp một OL (2) dáng người vô cùng thướt tha mỹ lệ đi tới, ta nhanh chóng tiến lên cười hỏi: “Xin hỏi nơi phỏng vấn đi làm sao?”

Mỹ nữ chớp chớp đôi mắt to như búp bê, nhấc ngón tay chỉ: “Trước tiên từ bên này đi tới, sau đó quẹo phải rồi quẹo trái xong đi thẳng lên lầu rồi lại quẹo phải, quẹo trái lần nữa rồi thẳng lên lầu trên tiếp tục quẹo phải sau đó lên thêm một lầu rồi quẹo trái là tới!”

Ta há hốc miệng ngơ ngác nhìn nàng, nàng lại quyến rũ vuốt tóc một chút, sau đó uyển chuyển dời gót ngọc đi mất hút!

Cuối cùng nhờ nhân viên lễ tân chỉ dẫn, ta rất nhanh tìm được chỗ phỏng vấn. Vừa đi vào liền cảm thụ được bầu không khí cực kì nặng nề, vừa nhìn, nguyên lai một phòng đầy người vẻ mặt ngưng trọng liều mạng nhìn tài liệu mình đã chuẩn bị. Ta nghe bên cạnh ta một nam nhân dùng giọng nói khàn khàn như vịt đực còn chưa dậy thì xong run rẩy nói: “Các, các vị buổi tối tốt lành! A, không phải, là buổi sáng tốt lành! Ta, ta ta, ta là Hạ Lưu!”

“Phốc. . .” Ta không nhịn được bật cười, “Đại ca này, cha mẹ anh sao lại có tài như thế? Hạ lưu. . . Ha ha ”

Hắn khuôn mặt nhất thời đỏ lựng, càng lắp bắp nói: “Tôi, ba tôi họ Hạ, mẹ tôi họ Lưu, cho nên, cho nên tôi mới gọi là Hạ Lưu. . .”

“Nga. . .” Ta bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, cảm giác họ của cha mẹ hắn kết hợp lại thật vừa vặn a. . .

Chờ a chờ, khó khăn lắm mới đến lượt ta vào, ta sửa sang lại y phục, lòng âm thầm nhớ kỹ An Hảo dạy ta chú ngữ “Mọi người đều chết ta sống một mình”, run run cất bước tiến vào. Mới vừa vào cửa còn chưa kịp đóng lại, bên trong một người liếc ta đã nói: “Gọi Phương Nam, cô vào đây làm gì nha? Chưa được gọi vào cô phải ở bên ngoài chờ.”

Ta sửng sốt, sau đó thành thực trả lời: “Tôi là Phương Nam.”

Người nọ xem xét ta nửa ngày, sau đó ngó sơ yếu lý lịch của ta trong tay hắn nói: “Phương Nam không phải là tên của nam sao, thế nào lại biến thành nữ a?”

= =

Ta im lặng một chút: “Tôi là nữ, mời xem mục giới tính trong phần tóm tắt tiểu sử bản thân bên kia.”

Người nọ “Nga –” một tiếng thật dài: “Nguyên lai cô là nữ a!”

Ta trầm mặc ngồi xuống ghế, bắt đầu tiếp nhận bọn họ phỏng vấn luân phiên. Trước mặt phụ trách phỏng vấn tổng cộng có bốn người, nhưng ở chính giữa lại có một ghế trống, cũng không biết là để làm chi.

Bọn họ lật xem sơ yếu lý lịch “Bột kim cương mười carat” mà An Hảo làm giúp ta, hỏi mấy vấn đề đều là ta cùng An Hảo đã sớm trao đổi trước, ta thoải mái mà đối đáp trôi chảy, lần đầu đối với chính mình sản sinh một chút lòng tin, từ từ bành trướng.

Ngay lúc ta cảm giác được mọi việc đang rất tốt đẹp, đột nhiên một người hỏi: “Sở trường đặc biệt của cô là Không Thủ Đạo?”

Ta gật đầu: “Đúng vậy.”

“Phụ nữ học cái này làm chi?”

“Nói cho anh biết tôi rất lợi hại a! Tôi có thể tay không đem một đại nam nhân ném trên mặt đất đó!” Đối với ánh mắt hoài nghi của hắn, ta cảm thấy bị vũ nhục nghiêm trọng, ngươi có thể hoài nghi giới tính của ta, thế nhưng không thể hoài nghi thân thủ của ta! Đầu nóng lên, ta từ trên ghế đứng dậy, chuẩn bị tư thế nói, “Đến đây đi, các anh có thể tùy tiện chọn hai người thử sức, tôi có thể dễ dàng giải quyết hết!”

Trước mặt mấy người phỏng vấn ưỡn bụng bia ngơ ngác nhìn ta, ta nhướng mày: “Không sao, không cần lo lắng cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không có vấn đề!”

Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, một thanh âm tại phía sau ta nói: “Làm phiền để tôi. . .”

Một bàn tay khoát lên trên vai ta.

Cừ thật, trách không được các ngươi không hề nhúc nhích, nguyên lai là tập kích phía sau a!

Ta phản ứng mau lẹ cúi người xuống bắt lấy cổ tay người kia kéo mạnh — xui xẻo là ta quên mất ngày hôm nay ta mặc không phải là giày chơi bóng với quần jean, mà là giày cao gót với váy, ngay lúc ta vừa dùng sức, giày cao gót trợt một phát — ta liền hết sức đẹp mắt té úp sấp trên mặt đất. Mà người nọ phía sau bị ta cố sức kéo, cũng nhào tới trên người ta, ôi, ta hết sức đáng thương trở thành đệm thịt cho hắn!

Ta bị người đè phía trên ép đến thiếu chút nữa thổ huyết, bên đấm bên giãy dụa nói: “Anh có thể đứng lên không tôi sắp bị đè chết a!” Vừa nhấc đầu, chỉ thấy đối diện hết thảy mọi người chằm chằm nhìn ta, đồng loạt hóa thạch!

“Hừ, cô là nhân vật lợi hại như thế, diêm vương nào dám thu?” Lại nghe phía sau vang lên thanh âm một người, nga, có điểm quen tai!

Ta nhìn lại, ngây ngẩn cả người, nam nhân đè trên người ta với nụ cười xuân phong vô hạn này không phải là soái ca bị ta nện trên mặt đất hai lần sao!

Hắn ung dung tự tại từ trên lưng ta đứng lên, vỗ vỗ tay đến chỗ ghế trống chính giữa, ra vẻ quân tử không chấp tiểu nhân mà ngồi xuống, nheo lại con mắt cười: “Phương tiểu thư biểu diễn Không Thủ Đạo rất là đặc sắc, cô được tuyển.”

Trong nháy mắt, ta nghe thanh âm lộp độp, hình như là quai hàm rớt xuống đất…

Ta giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, nghĩ thầm cần gì biết hắn là ai, dù sao cũng là người thuê ta, sau này chính là áo cơm cha mẹ, là ân nhân của ta, Vì vậy ta nhanh chóng cười làm lành gật đầu: “Hắc hắc, thực sự cảm tạ, tôi đây xin phép về trước!”

Ngay lúc ta vừa mới chạm đến cánh cửa, hắn lại dùng loại giọng điệu trịch thượng mở miệng: “Phương tiểu thư, ‘Bút sáp màu Tiểu Tân’ (3) của cô rất ư ấu trĩ.”

Ta nghi hoặc quay đầu lại, hắn nhẹ nhàng giơ ngón tay chỉ váy ta, ta cúi đầu vừa nhìn — aaaaaaaaaaa! Té một cú nên váy rách rồi! Cái quần lót yêu dấu nhất của ta, cái mông béo gợi cảm của ‘Bút sáp màu Tiểu Tân’ – đang giãy dụa. . .

Bất luận quá trình trắc trở làm sao, chiến tranh giải phóng Trung Hoa dân quốc chính thức đạt được thắng lợi, mặc kệ phỏng vấn có 囧 囧 (4) cỡ nào, ta rốt cục cũng tìm được công việc rồi, cuối cùng cũng không là thành viên bộ tộc mễ trùng (5), trở thành một trong hàng ngàn hàng vạn tinh hoa của đất nước nha!

Ta trước tiên chạy đi WC đem áo khoác mặc vào, buộc nút thắt thật kín, xác định sẽ không hở chỗ nào ta liền ra công ty, lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho An Hảo, cùng nàng báo cáo tin tức tốt này, nàng đầu tiên là trầm mặc trong chốc lát, sau đó “Ngao –” một tiếng thét to: “Phương Nam Nhân ngươi thực sự là quá đỉnh! Ngươi rốt cuộc là vận cẩu thỉ (6) a lão nương của ta! Để ăn mừng, bản công chúa quyết định, ngày hôm nay buổi trưa tự mình xuống bếp nấu cơm cho ngươi ăn!”

Ta hồi tưởng một chút lịch sử làm cơm của An Hảo, tổng cộng ba lần.

Lần đầu tiên nàng hăng hái bừng bừng nói cấp cho ta một kinh hỉ, vì vậy mang sách dạy nấu ăn vừa mua vào nhà bếp, qua N tiếng đồng hồ, ta đói đến nỗi ngực đều phải dán vào mông, An công chúa mệt mỏi đi ra, chớp đôi mắt to nhìn ta rất ngu ngốc, rất khờ dại hỏi: “Bếp gas bật thế nào a?” Ta lúc đó trực tiếp té cắm mặt xuống đất!

Lần thứ hai trong phòng bếp bốc lên cuồn cuộn khói đặc, ta tưởng xày ra hỏa hoạn, liền cấp tốc đem một chậu nước rửa mặt đổ ập xuống, rốt cuộc hủy diệt luôn bộ đồ một nghìn đồng An Hảo mới mua!

Lần thứ ba nàng nói muốn làm món cơm chiên trứng cho đơn giản, ta suy nghĩ cẩn thận: không phải là đem cơm trộn chuung với trứng gà rồi rang lên sao, rất đơn giản nha, vì vậy tin tưởng nàng, buổi tối hôm đó không mua thức ăn. Kết quả lăn qua lăn lại mấy giờ sau, An công chúa bưng đĩa gì đó đen thùi lùi đi ra, ta trừng mắt nhìn đĩa thức ăn, hoàn toàn nhìn không ra ban đầu nguyên vật liệu là cơm với trứng gà, phi thường hoài nghi nếu ta ăn — tuyệt đối chết trẻ!

Thế nên ta trầm mặc càng trầm mặc, cuối cùng cắn răng mở miệng nói: “Quên đi An công chúa, ngày hôm nay ta tìm được việc làm, sao có thể để cho ngươi đụng tay bếp núc, ta sẽ mời khách ba.”

An công chúa ngần ngại hỏi: “Đi chỗ nào?”

Ta dò hỏi: “Hay là. . . nhà hàng?”

“Hảo!” An công chúa một giây đồng hồ cũng không có do dự đáp ứng, ta lập tức nghĩ ruột gan trong người đang rầm rầm rớt xuống từng miếng bự a!

Quên đi, lần này có thể thuận lợi tìm được công tác, An công chúa cũng có công không nhỏ, xuất huyết nhiều liền xuất huyết nhiều ba!

Chú thích:

(1) Nguyên văn là 猿粪 – vượn phẫn, ta không biết dịch đúng không nữa TT_____TT

(2) OL: Office lady – nữ nhân viên văn phòng

(3) Bút sáp màu Tiểu Tân: chính là Shin – Cậu bé bút chì bên ta đó ạ ^^!

(4) 囧: kí hiệu mặt cười!

(5) mễ trùng: sâu gạo.

(6) nguyên văn là 狗屎 – cẩu thỉ, có nên dịch sang thuần Việt??!! @.@