Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 17



Vợ chồng vợ chồng vợ chồng vợ chồng vợ chồng. . .

Giờ khắc này, tất cả đều trở về thời kì hỗn mang thuở sơ khai, tất cả sinh mệnh đều hóa thạch đem đi hong gió, trong thiên địa chỉ còn lại có một thanh âm đang không ngừng bay lượn———- vợ chồng…

Ta ở trong lòng nghẹn ngào không nói nên lời: An công chúa, ngươi đốt tiền cho ta thiệt đi, hôm nay chết chắc rồi, không có cách nào sống sót!

Khi ta bị Lâm Nhiên lôi ra phòng làm việc đi tới đại sảnh tầng trệt công ty, ta còn vẫn duy trì biểu tình bị sét đánh ban nãy – mồm há hốc, hai mắt dại ra. Lâm Nhiên nhìn ta ghét bỏ, chau mày: “Nước miếng chảy ra kìa!”

Ách — vội vàng lấy tay áo lau lau.

“Cô ——– cô dám lấy tay áo tôi lau nước miếng ư ?!” Lâm Nhiên vẻ mặt tức giận trừng mắt ta — ách, không có ý tứ, ba hồn chín vía còn chưa quay về, tưởng tay áo ngươi là khăn mặt!

Phía sau đột nhiên truyền đến một trận cười ha ha, Lâm thiếu gia không chút nào cố kỵ hình tượng vỗ đùi cười ra nước mắt: “Ha ha ha ha, Phương Nam cô thực sự là một nhân tài a! Cô xem Lâm Nhiên biểu tình giống như bị ăn phân kìa! Tôi chưa bao giờ biết nguyên lai hắn cũng có thể có biểu tình phong phú như thế a ha ha ha!”

Trong nháy mắt, ta 囧, Lâm Nhiên khuôn mặt trắng nõn nhuộm đen thui, lại trong nháy mắt kế tiếp, cái khăn choàng đỏ rực trên cổ Lâm thiếu gia bay tới trong tay Lâm Nhiên, bắt đầu cúc cung tận tụy vệ sinh tay áo cho hắn.

Thế là, ta lại 囧, Lâm thiếu gia khuôn mặt nguyên bản cười đến rất chi thoải mái bắt đầu vặn vẹo.

“Anh ——- anh dám đem khăn choàng của tôi chùi tay áo?!”

Lâm Nhiên chùi xong sạch sẽ, đem cái khăn choàng đáng thương kia trả lại cho Lâm thiếu gia, Lâm thiếu gia giống như lâm phải đại địch vội vàng lắc mình né tránh, Lâm Nhiên bình tĩnh ung dung cười: “Cậu xem, là chính cậu chối bỏ nó nha? Tôi lấy đồ phế thải lau tay áo cũng không có gì là quá đáng”

= =+

Nguyên lai Lâm thiếu gia có khiết phích (1), Lâm Nhiên ngươi thật âm hiểm…

Ném sang một bên tên Lâm thiếu gia vẻ mặt dữ tợn, Lâm Nhiên kéo ta đi tiếp. Ta hỏi hắn:” Chúng ta đi chỗ nào a?” Hắn quay đầu lại ôn nhu cười: “Hẹn hò…”

Ta không tự chủ được sợ run cả người —- hẹn hò…?!

Vừa ra công ty, gió lạnh sắc bén như lưỡi đao từng đợt thổi qua, ta liền đem áo khoác trên người cởi ra trả lại cho Lâm Nhiên, hắn liếc mắt ta: “Cô mặc đi.”

“A?” Ta nhìn sang — trên người hắn cũng không thể xem là mặc nhiều y phục được, “Anh không lạnh sao?”

Hắn nhìn ta cực kỳ ôn nhu cười: “Chúng ta không phải là… vợ chồng sao… chỉ cần em được ấm, trong lòng anh cũng cảm thấy ấm áp…”

Ta lảo đảo thiếu chút nữa té sấp xuống đất, vuốt ve cánh tay đương nổi hết da gà da vịt, lui xa ra cách Lâm Nhiên một thước, cái cảm giác này, thiệt là ớn óc nha. . .

Đến tới đường dành riêng cho người đi bộ, ta vẫn còn chưa hoàn hồn nổi, hắn trong hồ lô rốt cuộc là bán thuốc gì a? Hay là đầu óc ta ít sử dụng nên theo không kịp ý nghĩ quỷ dị của lão nhân gia hắn?

Đang lúc quấn quýt tự hỏi, một mùi thơm nức mũi truyền đến, bao tử ta bắt đầu rì rầm réo gọi, quay đầu nhìn lại, ven đường một là một bếp than đang nướng thịt dê, chân ta như bị đóng đinh xuống đất không nhổ lên được. Lâm Nhiên nhìn nhìn ta, lại nhìn nhìn lò than, sái bước đi tới: “Ăn một chút gì đi, tôi đói bụng.”

Lòng ta vui sướng lập tức chạy tới, vươn bốn ngón tay đối với sư phụ đang nướng thịt nói: “Sư phụ, cho tôi ba xâu thịt dê!”

Sư phụ nọ nhìn ta có điểm mờ mịt, hỏi: “Mấy xâu?”

Ta 囧, lại vươn ba ngón tay nói: “Bốn xâu!”

Sư phụ cũng bắt đầu 囧.

Lâm Nhiên vươn hai ngón tay đẩy ta đương run rẩy qua một bên: “Sư phụ không có ý tứ, hôm nay đưa cô ấy ra ngoài quên cho uống thuốc, làm kinh sợ đến ông rồi.”

Sư phụ bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt đồng tình nhìn ta: “Nga — không có việc gì không có việc gì, nguyên lai là đầu óc. . . Ai. . . nhìn bộ dạng linh lợi như vậy mà. . .”

Ta té ngửa, Lâm Nhiên ngươi ngươi ngươi!

Lâm Nhiên không thèm đếm xỉa ngọn lửa phẫn nộ trong ánh mắt ta, nhìn sư phụ nọ tiếp tục nói: “Cho chúng tôi hai mươi xâu thịt dê, mưới xâu thịt bò, mười xâu. . .”

Ta nghe Lâm Nhiên lùng bùng lẹp bẹp gọi một đống lớn, ngực có điểm rụt rè, nhớ tới đoạn thời gian mới vừa vào công ty cùng hắn ăn tối ta phải xuất tiền túi, ta khẩn trương túm túm góc áo hắn: “Cái kia. . . Lâm tổng a, hôm nay tôi chỉ mang có ba đồng tiền a. . .”

Lâm Nhiên khinh bỉ liếc mắt ta: “Ý của cô là — tôi đường đường một tổng giám đốc của công ty lại không có tiền ăn quán ven đường?!”

Ta 囧, được rồi ta làm tổn thương đến tự tôn của ngài, ngài coi như ta cái gì cũng chưa từng nói đi!

Dù sao ta cũng yêu nhất ăn cơm chùa, nếu Lâm Nhiên nói bữa cơm này hắn mời, ta đương nhiên thoải mái mở rộng bao tử liều mạng ăn lấy ăn để, ăn xong đống thức ăn Lâm Nhiên gọi ta lại vẫy sư phụ nọ kêu thêm một đống lớn, tới lúc sư phụ mang cho chúng ta một khay thịt xâu lại, đầu tiên là vẻ mặt đồng tình nhìn ta, sau càng thêm đồng tình nhìn Lâm Nhiên nói: “Ai. . . Cậu chắc cũng vất vả lắm nhỉ? Đầu óc đã không được tốt lại còn ăn nhiều như vậy. . .”

-_-#

Ta xem Lâm Nhiên đeo lên nụ cười Mona Lysa đối với sư phụ gật đầu: “Đúng vậy, không có biện pháp a, ai bảo tôi gặp phải cô ấy. . .”

Được rồi. . . Dù sao cũng cũng đã gán cho ta đầu óc bất hảo, giờ thêm tham ăn hạng nhất có xá gì, ta rất bình tĩnh không nhìn bọn họ tiếp tục vùi đầu ăn điên cuồng.

Chờ ta rốt cuộc ăn no vỗ vỗ cái bụng tròn xoe cảm thấy cực kì mỹ mãn, trên bàn đã vun lên một cái núi nhỏ đầy que xiên. Lâm Nhiên vẻ mặt thâm trầm nhìn chằm chằm ta: “Phương Nam a, cô tuổi gì vậy?”

Ta vuốt ve dạ dày buồn bực đáp: “Tuổi rồng a, làm sao vậy?”

Lâm Nhiên sờ sờ cằm: “Sai a, sai a. . . Cô rõ ràng phải cầm tinh con heo mới đúng. . . Mẹ cô khẳng định là sinh non!”

Ặc! Không ngờ mẹ ta chính là một nhân tài nha, sinh non cũng có thể non tới vài năm!

Ta không có nghe thấy ta không có nghe thấy ta cái gì cũng không có nghe thấy. . .

Lâm Nhiên cười xì một tiếng, hướng sư phụ hô: “Sư phụ, tính tiền!”

Sư phụ nọ “ân” một tiếng, sau đó đem hóa đơn đưa cho Lâm Nhiên, lại nhanh chóng trở lại nướng thịt. Ta len lén trộm nhìn con số trên tờ giấy, trong lòng có điểm hổ thẹn. Lâm Nhiên nhìn ta khơi lên một nụ cười ý tứ bất minh: “Chậc chậc, ăn quán ven đường cũng có thể ăn tới con số này, Phương Nam, cô quả thực là tuổi heo mà.”

Tia hổ thẹn bé nhỏ nọ biến mất không còn dấu vết, xí, còn nói ngươi là tổng giám đốc gì chứ, thật nhỏ mọn!

Lâm Nhiên bày ra một bộ không thèm tính toán với ta, vươn tay nói: “Đưa áo khoác cho tôi, tôi lấy ví tiền.”

Ta nhanh nhẹn cởi áo ra đưa cho hắn, hắn thò tay vào túi móc lấy ví, bỗng mặt biến sắc, lại đổi sang túi khác mò mẫm, lục tung hết túi này tới tui kia… Chờ hắn đem toàn bộ túi áo khoác lộn ngược hai lần, ta rốt cuộc nhịn không được nghi hoặc hỏi hắn: “Sao vậy?”

Lâm Nhiên mặt đen nghiến răng nghiến lợi trừng mắt ta: “Ví, tiền, không, thấy, nữa!”

Ta sửng sốt, trong lòng dâng lên một loại dự cảm bất hảo, cẩn thận nhìn qua: “A, cái kia, sao lại. . . không thấy?”

Lâm Nhiên âm trầm cười khan hai tiếng: “Áo khoác mặc trên người cô. . . Cô nói, thế nào lại không có đây?”

Má ơi! Lẽ nào là ta làm rớt mất ví tiền của Lâm Nhiên ?!

“Cái kia. . . Trong ví của anh có rất nhiều tiền sao?”

“Hừm, tiền thì không nhiều lắm, một hai ngàn mà thôi. . . Chỉ là card. . . Không sai biệt lắm khoảng một tá!”

Chân ta mềm nhũn thiếu chút nữa lăn xuống gầm bàn. Một hai ngàn đồng, một tá thẻ ATM. . . Thần của ta a! Không phải tổn thất này muốn ta phải bồi thường chứ? ! Bữa cơm chùa coi như toi công rồi!

Lâm Nhiên hai tay khoanh trước ngực, nhướng mày nhìn ta: “Cô nói, nên làm cái gì bây giờ?”

“Cái kia. . .” Ta nhìn sư phụ còn đang bận nướng thịt, cẩn thận tiến đến trước mặt Lâm Nhiên, “Chúng ta cần phải giải quyết vấn đề trước mắt a. . . Ví tiền của anh đã không có, trên người tôi lại chỉ còn ba đồng, ăn nhiều thịt nướng như vậy, làm sao bây giờ a?”

Lâm Nhiên nguyên bản vẻ mặt tràn đầy đắc ý bỗng cứng đờ, rốt cuộc cũng ý thức được nguy cơ lớn nhất trước mắt chúng ta.

“Cái kia. . .” Ta nghiêng đầu sát vào hắn, “Nếu không, chúng ta thừa dịp ông ta không chú ý, chạy nhanh đi. . .”

“Cái gì?! Cô muốn tôi ăn quỵt ư? !” Lâm Nhiên gào một tiếng, xung quanh mọi người đều rào rào nhìn qua, nhất là sư phụ đang nướng thịt hồ nghi nhìn chằm chằm chúng ta, ánh mắt sắc bén thật y chang như hai thanh đao a.

Ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vội vã cúi thấp đầu né tránh ánh mắt sắc bén của quần chúng: “Lâm tổng ngài nói nhỏ chút đi Cũng không phải ăn không trả tiền, chỉ là trước tiên chúng ta chạy trốn, quay về nhà cầm tiền trở lại trả cho người ta mà thôi!”

Lâm Nhiên khinh bỉ nhìn ta, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng: “Không được! Nói giỡn sao! Đường đường Lâm Nhiên tôi mà phải đến nông nỗi đi ăn quỵt ư? ! Cô cho tôi là cái gì a? ! Không nên đem tiêu chuẩn của tôi đánh đồng với tiêu chuẩn của cô!”

“Hảo hảo hảo, ” ta vội vàng xua tay trấn an tự tôn của Lâm Nhiên, “Tiêu chuẩn của ngài đời này tôi cũng theo không kịp. . . Vậy, lúc này làm sao bây giờ a? Dù sao tôi ở chỗ này chỉ quen biết mỗi mình An Hảo, mà cô ấy hiện tại đang bận hẹn hò, lấy thái độ làm người của nàng ta tuyệt đối sẽ không đoái hoài tới lời cầu cứu của tôi đâu. Nếu không, hay là anh gọi thư kí tới trả tiền?”

Gương mặt Lâm Nhiên tối sầm lại: “Không được! Loại chuyện mất mặt này cô còn muốn để bao nhiêu người biết?!”

Ta 囧, Lâm đại tiên nhân, ngài muốn sĩ diện cũng phải xem tình huống có được hay không. . .

“Vậy. . . Làm sao bây giờ a?” Ta buông tay, không có biện pháp.

Lâm Nhiên nhíu mày suy nghĩ một chút: “Ân, đem cô thế ở chỗ này, tôi trở lại lấy tiền.”

Ta cả kinh, không phải chứ! Lỡ như ngươi không trở lại thì sao? ! Vừa định kháng nghị, chỉ thấy Lâm Nhiên ngoắc ngoắc sư phụ nướng thịt vẫn hoài nghi nhìn chằm chằm chúng ta nãy giờ lại, chỉa chỉa ta, hiên ngang lẫm liệt nói: “Không có ý tứ, ví tiền của tôi bị mất, tôi để cô ta ở chỗ này, trở lại lấy tiền, ông xem như vậy được không?”

Sư phụ nọ sửng sốt, sau đó phẫn nộ vỗ bàn: “Tốt! Không có tiền cũng dám tới, tôi xem tiểu tử cậu trông cũng sáng sủa, thế mà lại ăn quỵt ư? !”

Ta run run, thiếu chút nữa nằm úp trên mặt đất, quay đầu nhìn Lâm Nhiên, quả nhiên, khhôn mặt đều tái xanh rồi!

“Tôi không có ý định không trả tiền, không phải nói rồi sao, thế cô ta ở chỗ này, tôi trở lại lấy tiền. . .”

“Còn nói không phải ăn quỵt? !” Sư phụ nọ lại vỗ bàn, ta lại run run, sư phụ ơi, cái bàn của ngài cũng không chắc lắm đâu, vỗ nữa có thể sụp đó! Sư phụ chỉa vào người ta, nhìn Lâm Nhiên nói: “Cậu đem một kẻ ngu si như thế để ở đây, tôi nào biết được cậu còn có thể trở về hay không? ! Vạn nhất hôm nay cậu muốn vứt bỏ cô ta thì sao? Cô ta ăn nhiều như vậy, cậu muốn hại chết tôi có đúng hay không? !”

-_-#

Sư phụ, không cần ngài mắng chửi người như thế nha. . .

Nhìn đối diện Lâm Nhiên, ân, sắc mặt đã chuyển từ xanh sang tím ngắt.

Qua hơn nửa ngày, Lâm Nhiên mới từ kẽ răng nghiến ra một câu: “Không phải là. . . muốn đem tôi thế ở chỗ này để cô ta trở lại lấy tiền sao? !”

Sư phụ nọ lại vỗ một chưởng lên cái bàn ọp ẹp chịu không nổi sức nặng: “Vậy cũng không được! Một kẻ ngu si đếm số cũng tính không xong, sao tôi biết được cô ta có thể mang tiền tới hay không? !”

-_-#

Ta đi chết ta đi chết đây, ta cái gì cũng không nghe thấy hết…

“Vậy ông muốn như thế nào? !” Lâm Nhiên cũng nổi giận.

“Còn thét to ư, ăn không trả tiền còn dám hùng hổ như thế? !” Sư phụ nọ xắn tay áo lên, càng điên tiết hơn.

Ta vội vã tiến lên chắn trước mặt sư phụ cười làm lành: “Cái kia. . . Sư phụ a. . . Chúng tôi cũng không phải cố ý không mang tiền, thế nhưng hôm nay quả thật là ngoài ý muốn a, trước tiên xin ngài bớt giận. . .”

“Hừ! Kẻ ngu ngốc như cô thật ra còn có thể giảng vài câu tiếng người. . .”

Ặc! Sư phụ, không ngờ ngài có tài như vậy, một câu mắng hai người. . .

Ngay lúc chúng ta bên này cãi lộn ầm ĩ, đột nhiên một thanh âm ôn nhuận phía sau lưng ta vang lên: “Phương. . . Nam?”

Chú thích:

(1) “khiết phích”: bệnh thích sạch sẽ thái quá.