Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Quyển 2 - Chương 47



CHAP 47: LẠI THÊM MỘT BÍ MẬT.

Vô thức nàng đưa tay sờ vào mảnh ngọc bội trên sợi dây chuyền đeo cổ mình, tự dưng rụt tay lại vì có cảm giác kỳ lạ ở nơi đầu ngón tay:

- Chuyện gì vậy?_ Thiên Hàn lấy làm lạ khi Như Ngọc rùn mình nhẹ giật lại ngón tay.

- Ngọc bội của Ngọc tiểu thư, nó…

Thiên Hàn ngạc nhiên nên cũng thử chạm vào mảnh ngọc xem sao. Một luồng cảm xúc lạ lẫm truyền vào, cảm giác hệt như y đang chạm vào một phần thân thể của chính mình.

- Thế nào?

- Không, đâu có gì lạ đâu!_ Thiên Hàn rụt tay lại nói_ Haịz, lại phiền rồi?

- Hửm? Sao lại phiền?_ như ngọc tròn xoe mắt không hiểu hỏi lại.

- Không có gì cả, muội nghỉ ngơi đi!

Nhìn Thiên Hàn, tuy nàng không biết có chuyện gì nhưng thái độ này của y không phải lần đầu nàng nhìn thấy. Lúc ở hiện đại, khi băng nhóm của y có chuyện gì cần y giải quyết thì lúc đó y sẽ có bộ dạng như vầy. Vậy nên, hẳn là có chuyện không hay rồi! Nàng là người hiểu chuyện đương nhiên biết bản thân nên như thế nào, càng rõ đã không thể giúp ít được gì thì nên biết lui lại để tránh vướng bận y.

- Vậy, đi đi!

- Ừ! Vậy huynh ra ngoài một lát.

- Ừ!

Thiên Hàn bước vội qua phòng kế bên thì đã thấy Vĩnh Tắc chờ sẵn với vẻ mặt rất gấp gáp:

- Chuyện gì?

- Vương gia, ban nãy khi Vân cô nương ra ngoài sư huynh đã âm thầm đi theo bảo hộ, không rõ xảy ra chuyện gì lại dùng đến tín hiệu khẩn cấp cầu cứu viện, thuộc hạ nghi rằng…

Không đợi Vĩnh Tắc nói trọn vẹn câu, Thiên Hàn đã vội ngắt lời mà bay nhanh ra ngoài vương phủ.

Dưới ánh sáng mờ của vầng trăng khuyết, những dải lụa trắng phấp phới kết nối tạo thành vòng tròn hiện rõ giữa không gian. Hơn hai mươi nữ nhân mặc bạch y đang nắm lấy vòng tròn ấy siết chặt vây lấy hai con người một bạch y nam tử cùng một nữ tử hồng y.

- Tên kia mau tránh ra, đây là chuyện của bổn giáo ta chớ có xía mũi vào!_ một trong số các nữ bạch y bước ra cao ngạo nói.

- Hừ! Chỉ dựa vào các ngươi!

Vĩnh Quy hừ lạnh, y vung đường kiếm về phía nữ tử đó, một trận giao đấu diễn ra kịch liệt. Vòng vây nhanh bị Vĩnh Quy cắt đứt tạo ra một con đường thoát hiểm, Vân Lan nhìn trận giao đấu đang hồi ác liệt mà xuất hiện nhiều mâu thuẫn trong lòng, nhưng cuối cùng nàng vẫn chọn quay đầu bỏ chạy khỏi nơi đó thật xa. Bởi lẽ, người mà họ tìm chính là nàng nếu bây giờ nàng bỏ chạy họ sẽ không tiếp tục đánh với Vĩnh Quy nữa mà sẽ đuổi theo nàng, lúc đó y sẽ không sao.

Được một lúc bỏ chạy, cảm thấy đã bỏ đủ xa chỗ giao chiến và xung quanh không có ai nên nàng không ngần ngại che dấu thân phận nữa mà lập tức vận kinh công để bỏ chạy cho nhanh. So với nàng bọn nữ nhân sau lưng kia vẫn còn kém đến mấy bậc nên chưa gì đã bị nàng bỏ lại đằng xa. Đang trong lúc chạy hoảng về phía trước Vân Lan vô tình đụng phải một người. Đang định lui ra sau quay đầu chạy tiếp thì không biết cớ gì lại bị kéo sát lại người phía trước, ngẩng đầu lên nhìn thì nàng mới biết được lý do vì sao lại như vậy. Một nam nhân tuấn tú với nụ cười dịu dàng trên môi thoáng làm lòng nàng rộn lên niềm vui nhưng cảm giác đó đã nhanh tắt đi.

- Lan nhi! Cuối cùng ta đã tìm được nàng rồi!

- Tên đỉa đói này mau buông ra!_ Vân Lan vừa nói vừa giãy giụa không ngừng.

- Sẽ không!_ người kia đột ngột đổi thái độ, sự kiên định hiện rõ lên gương mặt y

- Bỏ cung chủ của bọn ta ra, nếu không thì đừng trách!_ những nữ bạch y bị Vân Lan bỏ rơi lúc nãy vừa tới nhìn thấy cảnh hai người liền lên tiếng hâm dọa.

Vị nam tử nhìn người vừa hâm dọa mình mà khó chịu, lại thêm nhận thức thấy người nữ nhi trong lòng mình đang run nhẹ càng khiến cái nhíu mày trên mặt y tăng thêm. Dù không biết có phải vì mấy người này mà nàng sợ hay không, chỉ cần biết thân là nam nhi đứng giữa trời đất tuyệt đối không thể để người nhi nữ mình yêu ở trong vòng tay mình run rẩy. Cho nên, những kẻ đó không thể sống!

Đôi mắt y từ dịu dàng chuyển sang cái nhìn tuyệt lạnh, trong ống tay áo một thanh kiếm mỏng bay ra mang theo đường bay của nó là cái lạnh khôn cùng:

- Tên điếc kia không nghe bọn ta nói gì sao? Mau buông cung chủ bọn ta ra và giao nộp người qua đây, bằng không sẽ chết không toàn mạng!

- Các ngươi kiếm cung chủ thì về cung của các ngươi mà kiếm, còn đây là nữ nhân của ta đừng hòng có ai đụng đến!

- Chết tiệt, tên khốn nhà ngươi muốn chết đến vậy thì ta đây sẽ toại nguyện cho! Tỷ muội lên!

Hoa tiêu như mưa tuôn hướng Vân Lan cùng vị nam tử kia ập đến. Lại là những mảnh lụa trắng vung ra bao phủ lấy cả hai với ý định cột chặt cả hai lại một chỗ. Vị nam tử cũng không chậm hơn ôm Vân Lan nhẩy lên cao, nhuyễn kiếm không ngừng quay vòng chẳng mấy chốc đã cắt dứt các mảnh lụa trắng thành những vụn vải nhỏ trong những sự hốt hoảng của đám bạch nữ y. Nhưng cuộc chiến không dừng lại ở đó, đám nữ tử biết không thể lập trận trói chặt kẻ thù vội rút kiếm cùng ám khí ra tiếp chiến. Một nữa thì ép sát hai người đánh, một nữa còn lại tiếp tục phóng phi tiêu. Sợ Vân Lan bị thương vị nam tử kia liền đẩy nàng ra phía sau lưng còn bản thân ở phía trước đánh chặn những phi tiêu. Võ công của y không hề tệ nhưng vì vướng bận che chắn cho người sau lưng nên lúc này hơi chật vật trong mưa vũ khí.

Phía trên nốc nhà gần đó, Thiên Hàn ôm kiếm trước ngực chăm chú nhìn phim trước mặt. Thật ra, lúc Vân Lan vừa bỏ chạy thì y đã đến, sau khi phân phó cho Vĩnh Tắc phụ giúp Vịnh Quy giải quyết mấy tên yêu nữ kia thì y lập tức đuổi theo Vân Lan.Thật không ngờ khi nhìn thấy nàng ta sử dụng kinh công để tẩu thoát khỏi đám yêu nữ, xem chừng võ công của nàng cũng xấp xỉ với cả y. Lúc nàng ta dừng lại và dằng co với tên nam nhân này y cũng tính lên giúp, nhưng mà khi nhận ra được tên nam nhân đó là ai thì y lại muốn ẩn thân xem thực hư mọi chuyện thế nào. Rốt cuộc thì vì sao một kỹ nữ có tiếng như Vân Lan lại là cung chủ của bọn yêu nữ bạch y và vì sao lại phải bỏ trốn khỏi thuộc hạ của mình, còn nữa tại sao hoàng tử Lạc Minh lại có mặt nơi này và nhận biết được Vân Lan còn vì nàng ta mà ra tay giết người. Luật pháp của Minh Phiên quốc rất nghiêm, đã giết người là phải đền tội dù đó là có ai: hoàng thân quốc thích hay là thượng khách của ngoại quốc đều xử như nhau. Rõ ràng hành động này của Lạc Minh đang có nguy cơ dẫn đến mất hòa khí giữa hai nước, hắn rõ ràng phải hiểu chuyện này hơn ai hết sao lại dám tự tiện ra tay động thủ không chút suy nghĩ thế kia?

Chưa quá 10 chiêu sau đó đám nữ tử bị đại bại, Lạc Minh nhìn những kẻ hạ bại dưới tay mình một chút rồi thu kiếm mặc cho bọn người đó ngạc nhiên nhìn lại y. Y quay lại cười với Vân Lan, cẩn trọng dò xét trên người nàng.Còn Vân Lan sau khi nhìn cục diện đã định vẻ mặt chuyển biến, thái độ vô tình nàng quay lưng phủi áo bỏ đi nhưng lại bị Lạc Minh chặn đường:

- Buông! Lạc công tử xin tự trọng, nam nữ thọ thọ bất tương thân!

- Lan nhi vì sao nàng luôn cự tuyệt ta?

Lạc Minh y không hiểu, y đã yêu nàng yêu từ cái lần gặp đầu tiên! Y tin nàng hiểu điều đó và y cũng tin rằng nàng cũng có tình với y lại như thế, nhưng cớ vì sao mỗi lần y lại gần nàng nàng đều lánh xa y, nhất là khi y bày tỏ tâm tình với nàng thì nàng lại càng tránh mặt. Cảm giác như khi y càng cố lại gần nàng thì nàng cố gắng né xa, cứ như y là một tên bệnh tật ghê tỏm không dám lại gần.

- Vân Lan khi nào chấp nhận công tử mà cự tuyệt công tử? Vân Lan và người vốn không có bắt đầu và cũng không có kết thúc, hy vọng công tử nhớ lấy điều này!

- Không!_ Lạc Minh kéo Vân Lan vào sát người hơn, bắt nàng đối mặt nhìn thẳng vào mắt y_ Nói cho huynh biết đi Lan nhi, cho huynh biết nguyên nhân vì sao muội luôn tránh né huynh? Phải chăng là vì mấy ả yêu nữ vừa nãy?

- Vân Lan phải nói thế nào công tử mới hiểu? Vân Lan vốn không yêu công tử! Cũng không né tránh chỉ là nên có một khoảng cách đúng!_ nàng cảm thấy tâm đau đớn như có cái gì đó đang cố gắng len sâu vào tim nàng, nó làm rất bỏng từ bên trong lòng, “xin ngươi hãy ngừng lại đừng phát triển, xin ngươi đó!”

- Huynh không tin!

- NHƯNG ĐÓ LÀ SỰ THẬT! Vân Lan chưa ..từng …yêu…người!_ gạt đi hai cánh tay đang ghì lấy vai mình Vân Lan một lần nữa quay mặt bước đi, đột nhiên phía sau có ai đó giáng vào sau gáy nàng một cái, và nàng không còn biết gì nữa.

Lạc Minh đỡ lấy Vân Lan vuốt lấy khuôn mặt xinh đẹp kia mà cảm thấy tâm mình như ai đó đang cào xé, y ôm nàng vào lòng rồi cúi xuống hôn lên môi nàng một cái hôn nhẹ:

- Lan nhi! Huynh xin lỗi, huynh không muốn dùng kế tiểu nhân này với muội!

Thiên Hàn trên nốc nhà nhìn cảnh này đoán biết ý định của người kia thì vội nhảy xuống đất chặn lại trước mặt Lạc Minh, không cho Lạc Minh mang Vân Lan bước đi:

- Hoàng tử xin dừng bước!

- Tam vương gia sao người cũng có mặt nơi này?_ Lạc Minh lộ ra nét mặt kinh ngạc.

- Đây là lãnh thổ của Minh Phiên quốc Thiên Hàn có mặt ở đây là điều hiển nhiên._Thiên Hàn cũng không muốn nói nhiều mà đi thẳng vào đề_ Hoàng tử nếu muốn bước đi thì xin hãy để nàng ấy ở lại rồi hãy đi!

- Tam vương gia, Lạc Minh nhớ không lầm là người đã có vương phi rồi!

- Hoàng tử nghĩ đi đâu vậy? Thiên Hàn chỉ đang làm nhiệm vụ! Người không nên cưỡng ép một người khi họ không muốn làm điều đó, nhất là khi họ đang trong tình trạng hôn mê!

Lạc Minh hơi lùi lại phía sau một chút trông có vẻ dè chừng:

- Vương gia nếu không có ý gì với nàng ấy thì xin hãy lui ra, Lạc Minh tự biết mình đang làm gì!

- Lạc Minh!_ Thiên Hàn không kiêng nể gì nữa gọi thẳng tên của người kia_Ngươi muốn cố chấp không hiểu sao? Ngươi có từng nghĩ sau này nàng ấy sẽ nhìn người như thế nào không? Nàng ấy cự tuyệt người hẳn là có lý do riêng, nếu bây giờ người cưỡng ép nàng ấy thì sau này khó tránh khỏi để lại một vết tỳ trong lòng nàng ấy!

- …

Nhìn Lạc Minh im lặng trầm tư Thiên Hàn tiếp tục:

- Dù gì thì đây cũng là lãnh thổ của Minh Phiên quốc, đừng làm điều ảnh hưởng đến hòa khí hai nước!

Quả nhiên, khi nghe xong câu nói của y Lạc Minh có vẻ nao lòng. Thiên Hàn cũng thấy tội cho Lạc Minh khi đứng giữa hai chọn lựa tình cảm và trọng trách với quốc gia. Thật là một lựa chọn oái ăm luôn làm người khác khó xử. Nhưng cảm thương là một chuyện còn nhiệm vụ là chuyện khác, đó là còn chưa nói đến vấn đề tình người y cũng không thể lãnh cảm nhìn người khác bị rơi vào bẫy mà không cứu. Mặt khác, Vân Lan còn là tỷ muội tốt của Như Ngọc, nếu để xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nữa cuộc đời sau này của y chắc chắn không sống nổi.

- Lạc Minh hoàng tử có tin cho ta không?

- Sao vương gia lại hỏi như vậy?

- Nếu tin Thiên Hàn thì hãy để Thiên Hàn giúp người! Vân Lan là tỷ muội tốt của thê tử Thiên Hàn, Thiên Hàn tuyệt đối sẽ không để nàng ấy bị bất kỳ thương tổn nào!

- … _Vẫn là sự im lặng!

Sau một lúc suy nghĩ thông suốt, cuối cùng Lạc Minh cũng đã giao Vân Lan lại cho Thiên Hàn, trước khi y quay đi còn dặn dò Thiên Hàn thật kỹ “Hãy chăm sóc nàng ấy thật tốt giúp ta, sẽ có một ngày ta đến thăm vương phủ của người để cảm tạ!”