Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Quyển 2 - Chương 44



CHAP 44: NGỌC LƯU LINH

Nhìn cả một đám lính mang gươm lấp lánh rồi lại nhìn vị cô nương kia đang run rẩy sau lưng Như Ngọc, Thiên Hàn nhíu mày nhẹ rồi bước lên phía trước hỏi Trần quản gia:

- Đã xảy ra chuyện gì mà Trần quản gia phải kinh hô nhiều binh lính cùng gia nô như thế?

- Thưa vương gia, vương phủ ta vừa xuất hiện một tên thích khác. Và kẻ đó chính là ả ta!_ Trần quản gia cung kính với Thiên Hàn nói sau lại chỉ thẳng vào mặt Vân Lan.

Bị Trần quản gia nói như thế, Vân Lan không phục liền lên tiếng phản bác:

- Ta không phải thích khách!

- Đúng vậy! Tỷ ấy là hảo tỷ muội của ta không phải là thích khách!_ Như Ngọc cũng lên tiếng nói giúp

- Vương phi, người chớ tin lầm kẻ gian! Giữa ban ngày ban mặt có ai tự dưng đi mặc dạ y, rồi lẻn vào nhà người khác hệt như kẻ gian như vầy không?

- Ai nói, ăn trộm cũng vậy mà!_ Như Ngọc cãi lại

- Á! Ngọc muội, sao lại nói tỷ vậy chứ!

Như Ngọc lúc này mới phát hiện mình nói sai, thì cúi mặt hối lỗi:

- Eo! Xin lỗi tỷ tỷ,do muội lỡ lời!

Vân Lan chậc lưỡi một tiếng, rồi quay mặt sang Trần quản gia cãi lý:

- Theo quản gia, có tên thích khách nào đột nhập vào nhà người khác mà không đeo khăn bịt mặt như Vân Lan không? (Đây cũng được xem là lý nữa à? ~^~)

- Ai biết được, lỡ ngươi giữa đường làm rớt thì saoHoặc do ngươi bất cẩn quên mang khăn bịt mặt cũng không chừng! Mà ta hỏi ngươi, nếu người là người ngay vì sao cửa chính thênh thang không vào mà lại đi leo tường vượt mặt lính gác? Phải chăng ngươi chính là kẻ gian?

“Eo, hết thích khách giờ đến kẻ gian?”Vân Lan đuối lý, biết mình nói không lại vội giật giật tay áo Như Ngọc cầu cứu.

Hiểu được lời cầu cứu của tỷ tỷ tốt của mình, Như Ngọc liền quay sang Thiên Hàn:

- Thiên Hàn, tỷ ấy là tỷ muội tốt của Như Ngọc, không phải là thích khách hay kẻ gian đâu! Thật đấy!

- Kìa, Vương phi…

Trần quản gia vừa lên tiếng thì bị Thiên Hàn khoát tay bảo ý:

- Ta tự biết tính toán, lui xuống hết đi!

- Nhưng… haiz!

Nghoảnh mặt với câu nói sắp ra khỏi cửa miệng của Trần quản gia, Thiên Hàn biết chỉ cần y tỏ ra lãnh đạm vị quản gia đứng tuổi kia sẽ phải chịu thua mà quay đi. Qủa thực đúng như y đoán, Trần quản gia chỉ biết thở dài rồi bất lực quay đi cùng chúng gia nô và lính gác.

Chờ đến khi Trần quản gia cùng mấy tên gia nô đi hết, Vân Lan lập tức trèo lên bàn dùng một nhánh cây dài chọt chọt lên mái hiên mấy cái, từ trên đó một bọc vải đồ lớn rơi xuống. Sau đó nàng ôm lấy bọc vảỉ ấy đi tới trước mặt Như Ngọc và Thiên Hàn đang nhìn nàng không chớp mắt, cười nịnh nọt:

- Vương gia, vương phi làm phiền hai người sau này chiếu cố Vân Lan! Hi hi!

- C..Á..I…GÌ?_ Thiên Hàn, Như Ngọc không hẹn cùng hét lên làm rung rinh toàn phủ vương gia.

Sau buổi chiều hôm ấy, Vân Lan được bố trí ở phòng bên cạnh phòng Như Ngọc, một căn phòng phía tây trong khuất cùng của vương phủ được cẩn vệ canh gác nghiêm ngoặc. Lý do sắp xếp như vậy là vì thứ nhất: muốn Như Ngọc có người bầu bạn. Thứ hai là vì một lý do hết sức nhức đầu khác chính là Vân Lan cứ bám mãi đòi ở chung phòng với Như Ngọc, mà Trần quản gia thì lại kịch liệt phản đối điều này, làm người đứng giữa như y phải thấy nhức đầu nên chỉ còn cách này mà thôi.



- Giáo chủ!_ 3 nữ nhân vận y phục trắng, đeo mạng sa hướng đến nữ nhân khác đang ngồi trên ghế cao cung kính nói, điệu bộ có phần run rẩy.

- Vẫn chưa tìm được?

Nữ nhân kia lên tiếng hỏi, lời nói ôn nhu mềm hoặc tựa như ngọc thốt làm người nghe cảm thấy êm tai đến dễ chịu.

- Hồi giáo chủ! Đáng lý chúng thuộc hạ đã tìm được Liên Sa cung chủ nhưng lại bị một tên nam nhân lạ mặt phá đám! Sau đó đến giờ vẫn chưa tìm được_ 1 trong số 3 nữ nhân dưới điện lên tiếng

- Hoang đường! Liên Sa không bao giờ quen nam nhân, càng không thể nào đi theo nam nhân cả! Và tuyệt đối, không ai có thể bắt cóc nàng ta được, trừ phi nàng ta muốn bỏ trốn khỏi môn giáo._ người nữ nhân ngồi trên ghế cao quát lớn, chuyển từ một người nhu mì sang một nữ nhân lãnh tuyệt, đôi mắt sắc xinh đẹp giờ như một con dao sắc bén phủ lên nhân ảnh của ba nữ nhân đang quỳ dưới kia.

- Giáo chủ, xin người bớt giận! Chúng thuộc hạ sẽ giải quyết ổn thỏa, nhất định sẽ mang Liên Sa cung chủ về chịu tội với người!

- Ta cho các người 10 ngày, 10 ngày sau còn chưa đưa được người về đây thì các người tự biết xử chính mình thế nào rồi đấy!

- RÕ!

Ánh sáng chập chờn soi rọi lên dung nhan diễm kiều của người được xưng hô là giáo chủ, cùng với đôi mắt màu hồng ngọc tuyệt đẹp giữa đêm tối nàng như một tiên nữ giáng trần mê hoặc chúng sinh. Trong tay nàng cầm một viên ngọc nhỏ phát ra ánh sáng dịu mát hoàn toàn trái ngược với không gian ảm đạm của nơi này. Nàng nhìn viên ngọc say mê nâng niu nó, đôi môi nở lên nụ cười ma quỷ:

- Ngọc lưu linh, ngươi thật là đẹp! Chỉ tiếc lại bị khuyết đi một chỗ. Chỉ còn 10 ngày nữa là đến ngày nhật thực rồi, chỉ cần đóa hoa Hắc LiênSa đó nở và giọt máu của dòng họ “Tú Lệ” là có thể giải phóng sức mạnh vạn năng của ngươi… ha ha… đến lúc đó, ta sẽ là người thống trị thế giới, sẽ là người mạnh nhất … ha ha…Vũ Thuần ca hãy chờ muội, nhất định muội sẽ trả thù cho huynh, chỉ cần muội có sức mạnh thì sẽ tìm những kẻ đó lấy đầu bọn họ tế vong linh của huynh!

Một bóng đen từ ngoài bay đến lập tức quỳ xuống dưới chân người đang ngồi trên ghế cao.

- Giáo chủ, đệ tử đã tìm được người mang dòng máu “Tú Lệ” rồi!

- Là ai?

- Chính là Nhã Như ngọc vương phi của tam vương gia Lãnh Thiên Hàn. Mẫu thân nàng ta là người cuối cùng của dòng họ này còn sót lại sau cuộc truy sát 20 năm về trước.

“Nhã Như Ngọc ư? Thật không ngờ người ta cần lại chính là kẻ thù của ta, người đã giết hại phu quân ta! À! Mà cũng tốt ta sẽ lợi dụng ả, lợi dụng xong thì sẽ trả thù sau một công đôi chuyện!”

- Ha ha ha ha….



Kinh thành của Minh Phiên quốc là một nơi phồn thịnh nhất của cả nước. Trên đường phố ngày nào cũng có đông đúc thương nhân đi lại, đặc biệt những ngày lệ hội dù lớn hay nhỏ đều có những hoa đăng treo rợp trời cùng những chậu hoa đắt giá được đem ra trung bày làm thù vui cho người đi đường xem. Còn có những cặp đôi giai nhân dìu dắt nhau đi dạo phố cười đùa vui vẻ.

- Lan tỷ, nhìn xem đường phố kinh đô thật náo nhiệt vô cùng, đây là lần thứ 4 muội được ra khỏi vương phủ đấy!

Như Ngọc một bên ghé vào gian hàn thức ăn rồi lại ghé đến quầy trang sức, đôi mắt cứ sáng lên khi thấy những món đồ lạ mắt.

- Ngọc muội! Nếu muội thích, sau này tỷ sẽ thường xuyên dẫn muội ra phố chơi! _ Vân Lan cười diễm lệ nói.

- Thật chứ tỷ tỷ? Ý mà hổng được! Sau này tỷ lấy chồng rồi thì đâu thể dẫn muội đi chơi được nữa!

- Hi! Tỷ sẽ không bao giờ lấy chồng!

- Oh!_ Như Ngọc ngỡ ngàng nhìn Vân Lan_ Tỷ nói đùa phải không? Chứ nữ nhân lớn phải rồi thì phải lấy chồng chứ!

Vân Lan nhìn Như Ngọc gương mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, từng câu nói của nàng nói ra không một chút gì giống đùa giỡn

- Tỷ nói thật! Suốt đời này tỷ sẽ không bao giờ lấy chồng đâu!

- Muội thì không tin suốt đời này không có nam nhân nào không thể làm tỷ động lòng!_ Như Ngọc chu chu mỏ nói.

Vân Lan không nói gì nữa chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, ánh nhìn vươn về phía xa xăm nào đó. Bất chợt một hình ảnh lại hiện lên, một nam nhân với khuôn mặt đỏ bừng vì say rượu, ngay tức thì ngực trái của nàng bỗng nhiên đau nhói nhắc nhở nàng “Phải rồi! Nàng không thể yêu ai cũng không có ai yêu nàng được, định số của nàng đã là như vậy!”

- Tỷ tỷ có sao không vậy?_ Như Ngọc nhìn thấy biểu hiện lạ ở Vân Lan liền hỏi.

Vân Lan khẽ lắc đầu, nhịn đau xuống để cho Như Ngọc không nghi ngờ rồi giả vờ lơ sang chuyện khác:

- Ngọc muội! Tỷ nói cho muội biết trên thế gian này không có ai có thể làm cho tỷ động lòng, kể cả hoàng đế Thiết Hải cũng không lọt được vào mắt tỷ nữa là!

- Sao tỷ biết được tên thật của hoàng đế vậy?_ Như Ngọc ngạc nhiên hỏi.

- Đương nhiên biết chứ! Hắn từng mấy lần đến Kỷ Hương viện mà! À! Mà nói muội nghe chuyện này nhưng hứa là không được buồn đó nhé!

Với đôi mắt háo hức của kẻ nhiều chuyện Như Ngọc nói ngay không cần nghĩ nhiều:

- Hứa! Nhưng là đó chuyện gì vậy Lan tỷ?

- Thì là, Thiên Hàn cũng từng Kỹ Hương viện mấy lần!

Nghe xong, Như Ngọc không những không tức giận hay ngạc nhiên mà ngược lại còn tỏ vẻ không tin tưởng :

- Xì! Đời nào hắn đến nơi kỷ viện! Hắn của bây giờ thì muội không nói rồi, còn Thiên Hàn của trước kia chẳng phải y có người để yêu đến cuồng si rồi hay sao? Rảnh rỗi gì mà đến kỷ viện tìm vui chứ! Đó là còn chưa kể hắn làm gì có thời gian mà đi, như Thiên Hàn bây giờ lúc nào cũng làm đến tận khuya còn chưa làm được hết công vụ nữa, lấy thời giờ hay sức khỏe đâu mà đi!

Như Ngọc nói xong còn làm mặt cười trêu lại Vân Lan vì nàng cho rằng Vân Lan đang chọc ghẹo mình

- Khà khà! Vậy là muội không biết rồi!_ Vân Lan tỏ ra bí ẩn_ người tên Thanh nhi mà muội ám chỉ đó chính là đệ nhị hoa khôi của Kỷ Hương viện đấy!

- A!_ Như Ngọc mở to đôi mắt, ngỡ ngàng ra mọi chuyện_ Vậy ra, Thiên Hàn hắn cũng là một kẻ phong lưu nữa à,! Vậy mà muội cứ tưởng hắn là bậc quân tử chính nhân không bao giờ bước vào chỗ đó. Oày! Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong rồi, so với hoàng huynh hắn chẳng thua gì về tính ong bướm cả.

Vân Lan nghe Như Ngọc thì vội phản bác:

- Muội nói vậy là oan cho Thiên Hàn rồi đó, hắn đúng là có từng đến Hương Kỷ viện mấy lần nhưng chỉ là nghe đàn bàn công vụ thôi, ngoài ra chả làm gì nữa hoàn toàn khác với hoàng huynh hắn.

- Muội không nói cái đó, ý muội là trước đây hắn từng hứa hẹn với một người nữ nhi rồi vậy mà còn đến Kỷ Hương viện rồi yêu cái cô Thanh nhi gì đó, không phải là bắt cá hai tay sao?

- Có chuyện đó nữa sao? Thảo nào…

- Thảo nào cái gì Lan tỷ?_ Như Ngọc thắc mắc quay sang hỏi Vân Lan.