Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Quyển 1 - Chương 7



CHAP 7: NHÃ NHƯ NGỌC

Vừa bước đến cửa phòng,Bích Ngọc bị 2 ả kia mở cửa ném thẳng vào phòng không chút thương tiếc. Rồi sau đó khóa cửa bỏ đi, để lại mình nàng đang nằm dài trên nền nhà ai oán cho cái thân của tội nghiệp. Nàng lồm cồm bò dậy lê cái thân tàn lên chiếc giường nằm xuống, tay phải đặt ở trán, hai mắt nhắm nghiền hết sức vận đông bộ não xem lát nữa nên đối phó với tên khốn kiếp ấy ra sao!

Bốp! Cánh của phòng bị một lức đá mạnh đá một cái, làm cho cánh cửa thiếu điều muốn rớt xuống! Bích Ngọc giật mình ngồi bật dậy, nhìn ra cửa chỉ thấy một nhân ảnh, à không khối băng mới đúng một khối băng màu đỏ thẫm đang toát ra sát khí từ từ đi lại gần nàng, khiến nàng sợ hãi, cả người đông cứng tới mức không còn động đậy được nữa. “Mất mặt, mất mặt quá đi!”

- Ngươi! Tiện nhân đừng tưởng có hoàng thượng chống lưng thì ta không dám làm gì ngươi!_ hắn lạnh lùng quẳng từng từ vào mặt nàng

- Ngươi mở miệng là bảo “tiện nhân này, tiện nhân nọ” vậy rốt cuộc ta đã làm ra cái dạng gì có lỗi với ngươi, làm ô nhục đến thanh danh vương phi này mà ngươi mắng nhiếc ta nặng lời như vậy hả?_ nàng chấp vấn hắn mặc dù trong lòng đang sợ hãi không thôi

- Ngươi! _ y chỉ vào mặt nàng nữa ngày sau cũng không nói thêm được lời nào

- Sao hả? Nói đi! Câm rồi sao?

- Tiện nhân!

- Ngươi!

Chát! Kèm theo lời nói là một cái tát vô cùng nhanh, đạo lực của cái tác này cũng vô cùng mạnh, 5 ngón tay hằn rõ cả lên khuôn mặt tuấn dật kia, cơ hồ từ khóe môi y xuất hiện mấy giọt máu đỏ. Nhìn thấy, Bích Ngọc lập tức bừng tỉnh, phát hiện mình quá tức giận mà đi quá xa! Nàng cười trừ từng bước từng bước lùi về sau cùng của chiếc giường

- Tiện nhân!

Thiên Hàn giơ tay hướng tới cổ Bích Ngọc nắm lấy xiết chặt, toàn thân toát ra mùi sát khí nồng nặc, đôi mắt kia giờ đây chỉ toàn là lửa hận tựa hồ muốn thiêu chết nàng.“ Lãnh Thiên Hàn hắn từ xưa tới nay, chỉ có hắn đánh người khác, làm gì có chuyện người khác đánh hắn, nhưng hôm nay hắn lại bị người ta tát một cái cực mạnh, mà còn là nữ nhân kẻ mà hắn vô cùng căm thù nhất đánh nữa chứ! Thử hỏi hắn làm sao không bốc hỏa, nếu hôm nay không thể giết được ả hắn không thể nào nguôi giận được!”

Bích Ngọc càng vùng vẫy thì Thiên Hàn càng siết chặt lực ở bàn tay hơn, khiến nàng càng lúc càng khó thở, theo bản năng hai tay nàng không ngừng cào vào cánh tay y, hy vọng có thể tự cứu lấy bản thân. Nhưng y lúc này cứ như một tên ác ma không biết đến cảm giác đau đớn, mặc cho cánh tay đã bị nàng cào đến máu chảy thành dòng vẫn không ngừng gia tăng lực, đôi mắt đỏ rực lên như máu nhìn nữ nhân trước mặt.

Không biết bọn họ cứ như vậy giằng co bao lâu, nàng chỉ biết rằng cơ thể mình đang từ từ trở nên lạnh đi, tâm trí cũng từ từ mà mất đi tri giác, cuối cùng nàng chỉ thấy bản thân giống như một công lông vũ đang nhẹ nhàng bay lên không trung, mọi thứ xung quanh chỉ có một màu đen ưu tối, nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi!

“Chẳng lẽ mình đã chết!”

“Gì chứ! Lão thiên gia, ông nói đi, đây là cái sự tình gì thể hả? Chết chập hai hả?”_ nàng gào lên trong cái không gian đen như mực

“Tui mới từ cái chết hồi sinh chưa được 3 canh giờ vậy mà nhanh chóng đem tui quăng về cái xó địa ngục rùi đó hả? Ông làm việc tất trách vừa thôi chứ! Nếu sớm biết nhập xác mà chỉ được sống thêm được 3 canh giờ, còn bị người ta hành hạ thê thảm như vậy. Chi bằng lúc đầu tui thẳng cẳng bay vào vô âm phủ trình diện cho rồi!”_ nàng vừa trách vừa thương cảm cho cái số mạc vận của mình, cũng không quên tiếc nối “biết vậy hồi nãy trước lúc chết mình cào nát mặt cái tên vương gia khốn kiếp kia có phải hơn không?” (trời ơi ác quá!)

Đang trong lúc tức tối, Bích Ngọc liếc mắt nhìn tứ phía thì chợt thấy phía bên kia có cái gì đó đang lấp lánh, không chỉ vậy nàng còn cảm thấy hình như có một lực hút rất lớn đang kéo mình về phía đó! Càng tiến lại gần nàng càng nhìn thấy rõ mọi thứ hơn, bên trong chỗ ánh sáng đó là có một nhân ảnh đang ngồi trên ghế, hình như là một nữ nhân rất xinh đẹp.

RẦM!

- Á!_ Bích Ngọc thét lên một tiếng sau cái hất không rõ nguyên nhân từ phía sau_Gì chứ! Làm ma rồi mà cũng bị té được nữa sao? Đau chết được mà!_ Bích Ngọc một tay xoa xoa mông một tay chống lên cái bàn tựa người đứng dậy.

- Hi hi_một tiếng cười hồn nhiên vang lên thu hút Bích Ngọc

“Grừ! Tên khốn kiếp nào dám cười ta, có tin ta vặn họng mi!” Bích Ngọc trong lòng vừa mắng chửi vừa quay lại nơi phát ra tiếng cười thì…đôi đồng tử của nàng liền phóng to đến hết cở, cái miệng nhỏ không tự giác há to ra nhìn chầm chầm vào cô nương trước mặt: khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, cái mũi xinh xắn cùng với đôi lông mi cong vút kia không khỏi khiến người ta ngơ ngẩng mà ngắm nhìn, nàng không ai khác chính là Nhã Như Ngọc chủ nhân thật sự của thể xác mà Bích Ngọc nàng đam xài tạm

- Bích Ngọc cô nương!_ âm thanh nhẹ nhàng vang lên

- Ách! Có chuyện gì?_ hỏi xong nàng liền lập tức mắng chửi bản thân mình trăm ngàn lần ngu dốt “Còn chuyện gì nữa? Tất nhiên là đến gặp ngươi đòi thân xác rồi!”

- Ủy khuất cho cô nương rồi!_ cô nương đó vừa nói vừa cúi đầu hối lỗi

- “Uỷ khuất”? _ Bích Ngọc khó hiểu nhìn lại người nữ nhi phía trước mặt

- Bắt ngươi phải thay ta chịu đựng sự hành hạ! Thật sự là ủy khuất cho cô nương, thật xin lỗi!_ Như Ngọc càng nói càng cúi thấp mặt xuống hơn

- Nếu biết vậy sao cô không mau về mà nhận lại xác xài đi, đưa cho ta làm cái gì?_ Bích Ngọc cảm thấy một cỗ tức giận đang dâng trào lên, không nhắc thì thôi nhắc đến liền muốn đem cái gì đó đập phá cho hả dạ mà!

- Không thể được! Như Ngọc dương số đã tận không thể về lại đó! Mà cho dù có thể về Như Ngọc cũng không muốn về!

“ Gì? Gì? Nàng nghe lầm chăng? Bản thân nàng ta tự gây nghiệt mà không chịu đứng ra chịu, mà bắt nàng nhét vô đó chịu thay! Đạo lý gì đây?”

- Ngươi không muốn ở đó, thì bắt ta tới đó thay ngươi gánh nợ, còn ngươi tiêu dao đi chơi chốn tiên bồng hả?_ nàng gắt gao trừng mắt đem cái chân đạp lên ghế hai tay chống nạnh nói

- Không phải vậy…cô nương đừng hiểu lầm ý ta..ý ta là…_Như Ngọc thấy biểu hiện của nàng liền kinh hoảng lên, ngay cả câu cũng không sao nói trọn vẹn được

- Là thế nào? Nói!

- Ta … thật ra ta chỉ muốn giúp ngươi tìm được hạnh phúc! _ Như Ngọc ngước mắt lên nhìn ta cười nhẹ một cái

- Là sao? Nói rõ hơn đi!

Như Ngọc không đáp chỉ khẽ lắc đầu:

- Thiên cơ bất khả lộ!

- Làm ma rồi mà cũng còn sợ chết nữa sao?

- Rồi từ từ cô nương sẽ biết mà! Nhiệm vụ hôm nay của ta là đến đây nói cho cô nương nghe tất cả những gì thuộc về nơi cô nương đang ở, để tiện việc cho cô nương sau này mà xoay sở sự tình!_ Như Ngọc vừa nói vừa mang theo nụ cười dịu dàng

- Tốt quá ha! Đem ta tới đây chịu tội thì đúng hơn! Chứ hạnh phúc nỗi gì?_ miệng thì nói vậy chứ nỗi tức giận sớm đã bị nụ cười thanh toát kia của Như Ngọc tha đi từ đời kiếp xác nào rồi!

- Vạn sự khởi đầu nang mà! Trước tiên cô nương muốn biết cái gì?_ Như Ngọc nháy mắt với Bích Ngọc một cái

- Vì sao cô chết?_ nàng không khách khí hỏi thẳng vấn đề.

Khuôn mặt của Như Ngọc đang từ vui vẻ trở nên trầm luân, đôi mắt sáng kia bỗng ngập chìm trong lệ

- Ta …tự tử!