Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Quyển 1 - Chương 40



CHAP 40 : LÀM LẠI TỪ ĐẦU

Sau ngày hôm ấy, Thần Huy trở về kinh đô với trái tim đã vỡ nát cùng sự cắn rứt của lương tâm, chính vì vậy mà tinh thần y mỗi ngày xuống dốc thêm trầm trọng. Không lâu sau đó nước Nhã Phù quốc từ một quốc gia hùng cường một cõi bắt đầu bước vào điêu tàn nhanh chóng, cái suy thói nhanh gấp bội lúc đi lên thịnh vượn. Một năm sau đó, hoàng đế Vũ Thần Huy băng hà, nguyên nhân cái chết của y không một ai rõ có tin đồn là vì y do tâm bệnh mà mất. Sau khi y chết, Nhã Phù quốc do không người kế vị, lại có loạn tặc tạo phản tranh ngôi, cùng sự dòm ngó của các nước lân bang mà rơi vào cảnh chinh chiến liên miên, những người cuối cùng trong dòng tộc Vũ Thần vì để bảo vệ dòng tộc mà phải rời bỏ vương vị phiêu bạt xuống phía nam lẩn tránh sự truy sát của những kẻ tham vọng để rồi lại sinh ra một truyền thuyết mới ở Lưỡng Kỳ.

Người đời vẫn hay nói hoa càng đẹp càng chóng tàn, lên càng nhanh thì xuống càng nhanh, chẳng có gì là bền vững vĩnh cửu! Lòng người vốn không ai biết trước càng không thể đoán trước, chỉ thoáng chốc có thể thay đổi đến bất ngờ mà kết quả mà nó để lại thì vô cùng lớn.



Như Ngọc cảm thấy đầu óc vô cùng mơ hồ, giống như vừa trải qua một cơn mộng, mà cơn mộng này nàng lại không thể nào nhìn rõ được càng không tài nào nhớ được. Tay chân nặng trĩu, cựa mình một chút thì cảm thấy đau vô cùng cứ như vừa bị ai đó đánh cả thân bầm dập. Dù rằng rất đau rất khó chịu nhưng lỗ tai vẫn còn rất linh hoạt nàng hoàn toàn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng ai đó gọi nàng tha thiết.

Cố gắng chịu đau thêm chút nữa mà động mi mở mắt, những tia ánh sáng lâu ngày không chạm vào mắt, khi này tạo cho nàng cái cảm giác vừa chói vừa nhức, nàng phải lấy tay che đi ánh sáng rất lâu cùng chớp mắt thật nhiều cho tan đi cái vị cay đó thì nàng mới có thể lấy lại được ánh sáng trong mắt được. Có lẽ nàng đã lâu ngày không mở mắt hoặc không được nhìn ra ánh sáng nên mới như vậy. Tuy rằng có thể nhì thấy nhưng vẫn còn rất mờ ảo, nàng nhìn thấy một bóng dáng thân quen đang ngồi sát cạnh mình, đang lay lay nàng không ngừng gọi

- Khanh! Là Khanh!_ Như Ngọc vừa khẽ gọi vừa vươn tay ôm lấy người Thiên Hàn.

Kỳ phương đứng gần đó nhìn thấy như vậy thì chợt nở nụ cười tê tái, y định gọi nàng nhưng lại không thể nào mở miệng ra được, chỉ có thể im lặng mà nhìn 2 người kia như đôi vợ chồng trẻ yêu nhau lâu ngày gặp lại hạnh phúc quấn quýt nhau.

Thiên Hàn ôm Như Ngọc vỗ về, nói:

- Không sao rồi, không có chuyện gì nữa đâu, nàng hãy yên tâm đi, đừng có khóc nữa!

Mặc cho Thiên Hàn nói Như Ngọc vẫn cứ thúc thích, phải khá lâu sau nàng mới chịu im. Lúc này Thiên Hàn mới đẩy Như Ngọc ra, lau đi những giọt nước mắt cho nàng cười yêu chiều:

- Nàng nha! Đừng có mít ướt như vậy! Không khéo để Kỳ Phương cười co đấy!

Như Ngọc vừa nghe thì giật cả mình, nãy giờ do quá xúc động nên không để ý, hóa ra bên cạnh gần sát bọn họ vẫn còn một người mà người này không phải ai xa lạ khác chính là Kỳ Phương. Thật sự nàng đang cảm thấy xấu hổ vô cùng, bao nhiêu cái xấu đều bị người ta thấy hết rồi, thật là quê quá đi mất! Nàng cúi đầu xuống, khuôn mặt hơi hồng lên vừa ngượng vừa ngại. Cả Kỳ Phương cũng vậy y không nói tiếng nào, đôi mắt buồn lơ đễnh nhìn đâu đâu không dám nhìn Như Ngọc cứ như sợ sẽ xảy ra chuyện gì nếu nhìn nàng.

Nhìn cảnh này của hai người Thiên Hàn chỉ muốn cười ha hả! Nhưng nghĩ lại thì không còn muốn cười nữa.

- Đại hội võ lâm đã kết thúc rồi, ta phải đi viết thư báo cáo cho hoàng huynh thôi! Như Ngọc nàng nghỉ một lát đi, ta sẽ quay lại ngay! Kỳ Phương phiền huynh chăm nom nàng ấy một chút giùm ta!

Mà nhắc đến đại hội võ lâm thì không ít người tự hỏi, phải chăng là vì có sự nhúng tay quá nhiều của Thiên Hàn vào đó hay không, mà người đoạt chức võ lâm minh chủ đó lại chính là nhị bối lạc Lãnh Du, tức cháu ruột của hoàng đế Thiết Hải và Thiên Hàn!

Nói xong, Thiên Hàn vội quay bước đi ra ngoài, khi bước đến bậc cửa thì y hơi dừng chân lại mà hơi quay đầu lại tuy nhiên không biết suy nghĩ cái gì mà Thiên Hàn lại nhanh chóng bước đi tiếp không hề quay đầu lại sau đó nữa.

Như Ngọc nhìn Thiên Hàn ngơ ngác, nàng đang định hỏi y đã xảy ra những gì trước đó mà nàng bị hôn mê như vậy, nhưng mà chưa gì y đã đi mất tiêu, xem ra chỉ có thể khai thác từ Kỳ Phương mà thôi! Mà nhắc đến Kỳ Phương thì lòng nàng chợt nao núng, nhớ lại chuyện ngày hôm ấy nàng phụ tấm tình của y, thì cảm thấy có lỗi vô cùng không dám lên tiếng. Vì vậy mà căn phòng vừa vắng bóng Thiên Hàn thì rơi vào trạng thái im lặng như tờ.

- Ngọc nhi! …Huynh xin lỗi muội!

Kỳ Phương lên tiếng, câu nói đứt quãng tràn đầy đau thương, Như Ngọc nghe thấy thì ngạc nhiên mà ngẩng đầu nhìn Kỳ Phương, đôi mắt nhìn vào mắt y, nàng cảm nhận sự hối hận ngập tràn trong y. Lòng đầy thắc mắc, người có lỗi là nàng kia mà, người phải xin lỗi phải là nàng mới đúng chứ? Ttại sao y lại như vậy, cứ như y đã làm chuyện gì đó lầm lỗi với nàng, một hành động không đáng được nàng tha thứ.

- Vì sao lại nói lời xin lỗi?

- Huynh xin lỗi muội vì những gì huynh đã làm trong quá khứ với muội. Huynh biết , với những gì huynh đã làm là không đáng được tha thứ, nhưng huynh vẫn muốn nói lời xin lỗi, huynh chỉ mong một điều là muội có thể có được cuộc sống hạnh phúc. Chỉ cần được như vậy là huynh đã mãn nguyện, dù có phải trả bất kì cái giá nào!

Như Ngọc càng nghe càng khó hiểu, định sờ trán y thử xem y có bị sốt hay không mà nói năng như vậy. Nhưng tay chưa kịp chạm vào trán y thì đã bị y túm lấy ôm gọn vào lòng. Như Ngọc vì bất ngờ theo bản năng định đẩy Kỳ Phương ra thì không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt tràn đầy bi thương kia thì lại dừng lại hành động. Ở trong lòng Kỳ Phương, Như Ngọc cảm nhận được y đang run, đang rất đau. Vì sao lại thế? Chẳng lẽ vì nàng đã tỏ ra hờ hững với tình cảm của y sao?

- Kỳ Phương!_ Như Ngọc yếu ớt gọi

Kỳ Phương nhìn xuống Như Ngọc, đôi mắt chờ đợi hỏi:

- Muội có hận huynh không?

- Vì sao muội phải hận huynh? Huynh có làm gì đâu?_ Như Ngọc khó hiểu hỏi

- Vì những việc huynh đã làm với muội.

Như Ngọc chợt cười nhẹ nói:

- Xưa nay muội chưa từng hận huynh bao giờ cả?

Nghe thấy câu nói này của Như Ngọc, Kỳ Phương liền nở nụ cười tươi, đôi mắt ảm đạm thoáng chốc trở nên lấp lánh, y cúi sâu hơn, từng đợt hơi thở nóng hổi phả vào mặt nàng. Như Ngọc cảm thấy nguy hiểm cận kề vội vùng vẫy, nhưng rất tiếc nàng thân liễu đào yếu ớt không cự nổi mà ngược lại còn bị y ôm chặt hơn. Bất chợt có một đôi môi mềm mại phủ xuống, từ tốn đến mãnh liệt cuốn lấy nàng. Vì quá bất ngờ mà toàn thân Như Ngọc cứng đơ, mặc cho Kỳ Phương làm gì thì làm.

- Ngọt ngọt, thơm thơm, rất tuyệt!

Buông Như Ngọc ra, Kỳ Phương xoa xoa lấy cái miệng, Như Ngọc nhìn thấy mà tức muốn xì khói, thật muốn đánh chết tên khốn kiếp kia.

Nhìn vẻ mặt hung dữ của Như Ngọc, Kỳ Phương muốn cười cũng cười không được sợ rằng chết còn quá trẻ mà hỏng ai đưa tang!

- Là huynh có lỗi, huynh sai rồi tha lỗi cho huynh nha! Muội hạ hỏa đi, nữ nhi mà nổi giận mọc nhiều mụn xấu lắm! Đến lúc đó ế đừng đổ thừa huynh!

Kỳ Phương tiếp tục châm dầu vào lửa. Như Ngọc nghe xong tức anh ách, định xoăn tay áo lên cho y một trận.

Nhìn bộ dáng cực kỳ hăng của Như Ngọc thì Kỳ pPhương không nhịn được nữa mà phá lên cười. Không nghĩ Ngọc nhi của hắn không chỉ khác người mà còn rất hung hăng. Nghe tiếng cười của Kỳ Phương Như Ngọc càng tức điên hơn.

Tuy nhiên tiếng cười của y không trụ được lâu, sau đó y lại im bặt đi, đôi mắt cũng thoáng nét buồn thảm.

- Kỳ Phương, huynh sao vậy?_ nhìn thấy thái độ thay đổi đột ngột của y Như Ngọc quên cả tức giận mà lo lắng hỏi

- Không có chuyện gì! Chỉ là khi nghĩ đến sau này không gặp được muội nữa thì cảm thấy rất buồn!

Như Ngọc chớp mắt ngây thơ cùng ngạc nhiên hỏi:

- Huynh định đâu hả? Ừ, mà đi đi, đi càng xa càng tốt, đừng để ta thấy mặt huynh luôn!_ nói đoạn Như Ngọc lIền khoát tay ra ý đuổi người, vẻ mặt vô cùng vui sướng.

- Muội a! Sao lại tuyệt tình với huynh như vậy?_ vẻ mặt Kỳ Phương như muốn khóc nói.

Như Ngọc quay sang lườm Kỳ Phương một cái:

- Sao lại không?

- Ách! Thôi được rồi, huynh đi, huynh đi!

Nhìn Kỳ Phương quay đầu đi thiệt, dáng người cô đơn của y làm nàng có cảm tưởng là y đi thật thì giật mình mà chạy đến chặn trước đường đi của Kỳ Phương:

- Huynh đi thật hả? Đùa thôi mà!

Kỳ Phương nhìn Như Ngọc lòng cảm thấy có chút ấm áp nhưng … sự thật vẫn là sự thật không thể nào thay đổi được:

- Huynh thật sự không đùa, bây giờ huynh phải đi thật và sau này có lẽ vĩnh viễn sẽ không thể gặp lại muội được nữa, Ngọc nhi!

- A! Sao lại thế, có phải vì muội làm huynh buồn nên huynh mới nói vậy không?

Kỳ Phương lắc đầu, đôi mắt bình tĩnh nhìn Như Ngọc:

- Không phải, không phải vì lý do đó, Ngọc nhi huynh rất muốn được ở cạnh muội suốt đời, nhưng điều đó là không thể vì hoàn cảnh vì số phận và vì hạnh phúc của muội.

Như Ngọc vẫn nắm lấy tay áo của Kỳ Phương giật giật, gương mặt buồn rười rượi.

- Ta không hiểu! Hoàn cảnh gì? Số phận gì liên quan gì đến hạnh phúc của Như Ngọc chứ? Dù rằng muội không thể đáp lại tình cảm của huynh, nhưng không thể làm đôi tình nhân cũng có thể là bằng hữu kia mà! Bằng hữu vẫn có thể gặp nhau kia mà!

Kỳ Phương thở dài một hơi, sau đó đặt tay lên vai Như Ngọc đôi mắt nghiêm chỉnh nhìn nàng không một chút đùa giỡn:

- Ngọc nhi! Muội vẫn còn chưa biết huynh là ai đâu, huynh là hoàng tử của Kim Vân quốc là người kế thừa tương lai của Kim Vân quốc. Còn muội là tam vương phi của Lãnh Thiên Hàn của Minh Phiên quốc. So về thân phận, chúng ta đã có khoảng cách rồi, huống hồ chi hai quốc gia của 2 chúng ta cách xa nhau. Muội rồi cũng phải trở về kinh đô còn huynh phải trở về nước, sau này còn không biết có dịp quay lại đây hay không nữa thì làm sao có thể gặp lại được, đây chính là số phận!

Nghe xong lời giải thích này Như Ngọc chợt vỡ lẽ, như một người đang bình yên đột nhiên nhận lấy một hung tin dữ, hai tay Như Ngọc ôm lấy môi mà ngỡ ngàng. Nàng có tưởng cũng không tưởng nổi Kỳ Phương lại có một thân phận đặc biệt như vậy, không nghĩ bản thân lại có thể kết bạn với một vị thái tử cao cao tại thượng đây vốn dĩ là một bức tường ngăn cách vô hình giữa hai người, thân phận khác xa nhau chính là bức tường vô hình lớn nhất. Đó là còn chưa nói đến hắn yêu nàng nhưng nàng không yêu hắn, điều làm người khác tổn thương thế này cũng không thể nào cho phép hhai người thân thiết được. Huống hồ chi nàng đã có chồng dù là danh nghĩa nhưng trong mắt người đời nàng vẫn là nữ nhân có chồng và một người nữ nhân đã có phu quân mà đi gặp một nam nhân khác thì bị xem là vi phạm vào điều tối kỵ nhất của thời đại này…vv…vv… còn còn rất nhiều điều khác ngăn cản nàng và y gặp nhau, nói đúng hơn nàng đang có những suy nghĩ quá trẻ con, còn nhiều hậu quả chưa nghĩ đến được, cho nên nếu có làm một việc gì đó thì sẽ không lường trước được hậu quả!

Kỳ phương sau một hồi nhìn Như Ngọc rồi cũng buông nàng ra, vẻ mặt cố gắng gượng cười cho Như Ngọc an lòng nhưng nhìn thế nào vẫn rất méo mó không vui nổi, rồi y nói lời tạm biệt với Như Ngọc. Sau đó Kỳ Phương lại hướng ánh nhìn ra phía ngoài cửa một không gian phía cuối chân trời, một nơi rộng lớn nhưng không có bến bờ. Nơi đó là một chân trời mới đang đợi y, còn sau lưng y là những gì của quá khứ đau buồn, tất cả rồi sẽ cùng năm tháng tan đi mất những vết thương trong lòng người rồi sẽ có ngày phải nhạt dần và rồi nơi con đường phiá trước sẽ bắt đầu những buồn, vui, hận, uất mới những vết thương mới, và rồi ngày mai cũng sẽ là quá khứ chìm vào ký ức. Cứ thế và cứ thế diễn ra như một vòng tuần hoàn sẵn có, chỉ khác ở chỗ cách nhìn nhận và hoàn cảnh là khác nhau mà thôi.

Như ngọc dõi mắt nhìn theo bóng Kỳ Phương nàng thấy được sự cô đơn trong y, cảm nhận được y đang thay đổi trầm tịch hơn cô độc hơn, một chân trời mới đang chờ đợi y phía trước.

- Quá khứ là hư không, hiện tại sẽ là quá khứ và tương lai chính là những điều không biết được, nhưng rồi nó cũng sẽ đến thôi! Kỳ Phương, muội chưa bao giờ hận hay trách huynh dù là kiếp trước hay kiếp này, dù là quá khứ hay tương lai đi chăng nữa.

Bước ra khỏi quán trọ, Kỳ Phương bước thật nhanh về 1 gốc cây cổ thụ gần đó nơi có bóng dáng Thiên Hàn đang đợi chờ y.

Cảm nhận được có người tới gần, Thiên Hàn chầm chậm mở mắt ra nhìn

- Đã nói chuyện xong rồi à?

Kỳ Phương không đáp chỉ gật nhẹ đầu

- Ta bây giờ nên gọi ngươi là Thần Anh hoàng đệ hay là Lãnh Thiên Hàn vương gia?

- Chúng ta bây giờ đã không còn là người của 500 năm về trước nữa, cho nên hãy sống bằng những gì của hiện tại. Ta sẽ gọi ngươi là Kỳ Phương, hoàng tử Kim Vân quốc, và ngươi cũng nên gọi ta như thế!

Kỳ Phương khẽ thở dài gọi Thiên Hàn:

- Lạnh Thiên Hàn.

Sau cái gọi đó cả hai cùng im lặng nhìn về hai hướng đối nghịch nhau chìm vào trầm tư của riêng mình. Giữa phố xá đông người qua lại có rất nhiều người vì hiếu kỳ mà ghé lại nơi đây để nhìn, nhưng cứ nhìn mà không thấy hai người này nói gì, thì cũng vội chán mà quay lưng đi tiếp. Cứ thế ,từng người lướt qua như những mảnh đời khác nhau va chạm một lần rồi sẽ lướt qua nhau mà đi…

- Vì sao lúc đó lại không xuống tay?_ Thiên Hàn bất chợt lên tiếng hỏi

- Vì sao ư?

Kỳ Phương thấp giọng xuống, dường như muốn nói đủ cho bản thân y nghe mà thôi, y nhìn xa xăm nhớ lại ngày hôm đó, khi y vung lưỡi kiếm Bạch Ngân xuống hai người đó thì lúc đó trong tâm khảm của y chỉ có từ “giết chết hết tất cả” nhưng không hiểu sao khi nhìn hai người họ buông kiếm, rồi dùng ánh mắt đó nhìn hắn thì mọi căm hờn trong lòng hắn chợt tan biến. Phải chăng vì họ dùng cái nhìn đơn hậu nhìn hắn không một chút oán hờn hay căm phẫn, chỉ có hạnh phúc cùng chấp nhận. Ánh nhìn đó của họ dù 500 năm qua không hề thay đổi, nhưng lòng hắn thì khác đã thay đổi. Sự phẫn bị thay bằng sự hối hận cùng đau xót, thanh kiếm trong tay y bỗng nhiên nặng vô cùng và run lên cầm cập, y không còn đủ can đảm để chém xuống, mà ngược lại còn buông rơi cả kiếm mà quỳ bên cạnh hai người họ.

- Ngươi có biết không? 500năm qua ta sống rất đau khổ. Khi lưỡi kiếm của 500 năm trước chém xuống thì ta lúc đó mới biết đến hối hận cùng ray rứt, so với chết đi còn khó chịu hơn gấp bội. Dù nhiều lần tái sinh nhưng vẫn không thể nào tự thoát ra được ray rứt ái náy đó, cuộc sống không có lấy một niềm vui. Ta lúc ấy chợt nghĩ đến nếu như ta thực sự chém xuống như 500 năm trước thì sẽ như thế nào nữa. Đau, hối hận, áy náy ray rứt, lận tự trách!

- …

- Ta biết ta sai rồi, ta sai ngay từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc, cứ mãi trượt dài trên những tham vọng và ích kỷ của bản thân để rồi chính bản thân mình chuốc lấy đau khổ! Ta muốn buông tay một lần để xem sao, biết đâu được từ bỏ đi một thứ lại giúp ta có được tất cả. 500 năm không phải là quá dài nhưng cũng không quá ngắn đủ để cho ta hiểu một điều “yêu không phải là chiếm hữu mà phải làm sao cho người mình yêu hạnh phúc!”

- Ta hiểu!

Thiên Hàn vươn tay vỗ vai Kỳ Phương cổ vũ, thật ra qua 500 năm thì bản thân Thiên Hàn hắn cũng đã không còn nhớ gì cả, nếu không phải vô tình bị đưa đến nơi này thì có lẽ mọi chuyện đã không bị khơi dậy và kết cục là thế này. Nhưng dù sao cũng tốt, những vướng mắt cần được giải tỏa cho cuộc sống của kiếp này không nên vì kiếp trước mà bị vướng bận!