Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Quyển 1 - Chương 34



CHAP 34: KÍCH ĐỘNG.

Mây rồi cũng bay theo gió

Tình ta cũng sẽ thế thôi

Chợt đến rồi sẽ chợt đi

Chỉ mong không có hận lòng.

- Nàng đã nhớ?

- Ngươi rốt cuộc muốn cái gì? _ Như Ngọc cố giữ tỉnh táo không để những suy nghĩ mơ hồ kia làm lung lai ý chí, hỏi ngược lại về phía Vũ Thuần.

- Ta muốn gì? Hừ…

Vũ Thuần ngừng lại đôi mắt quan sát từng biểu hiện trên mặt của Như Ngọc. Miệng nở nụ cười tà mỵ, đột nhiên y chỉ tay về phía ngọn lửa, đôi mắt liếc qua tia tàn nhẫn.

- Ta muốn sức mạnh của hai người đó!

- Ngọc nhi!_ Thiên Hàn cùng Kỳ Phương đột nhiên xuất hiện gọi tên nàng.

Như Ngọc nghe thấy tiếng Thiên Hàn thì lòng vô cùng vui mừng, quay đầu nhìn y:

- Huynh đến rồi!

Thiên Hàn nhìn Như Ngọc lo lắng, nhưng đôi mắt vẫn sáng tinh như đang cố trấn an nàng, miệng gượng cười nói:

- Xin lỗi huynh đến muộn!

- Không sao, chỉ cần huynh đến là được rồi! _ ^^

Kỳ Phương đứng bên cạnh Thiên Hàn nhìn cảnh này lòng vô cùng tái tê, hắn rõ ràng đứng sừng sững to lớn như vậy mà Như Ngọc lại không nhìn thấy chỉ nhìn thấy có mỗi Thiên Hàn. Đôi tay siết chặt Ngân Bạch kiếm, trong đôi mắt y là một sự hụt hẫng đến nhường nào, hắn ở đây nhưng lại giống như không khí, trong mắt Như Ngọc vốn không hề có hình ảnh của hắn.

Vũ Thuần ngồi trên ghế cao, đôi mắt thích thú nhìn cảnh trước mặt, đôi môi hơi nhếch lên cười thõa mãn.

- Đến rất đúng lúc!

Vũ Thuần vừa dứt lời lập tức đánh một chưởng về phía Như Ngọc. Thiên Hàn nhìn thấy vội vàng dùng Tịch Hàn kiếm đỡ thay cho Như Ngọc chưởng kia, Kỳ Phương cũng nhanh chóng xuất chiêu đánh về phía Vũ Thuần, nhưng Vũ Thuần lại nhanh hơn né tránh, bay lên cao rồi lại đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng ngay trước mặt 3 người, đôi môi vẫn như cũ nở nụ cười tà mị. Thiên Hàn nhanh cơ hội cắt dây cho Như Ngọc, nhưng có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi lực chưởng hồi nãy và khí trong khu rừng này mà Như Ngọc cảm thấy ngực đau rát cùng sôi sục, một ngụm máu phun trào, đôi mắt trở nên nặng trĩu, …trước khi nàng bất tỉnh đi, hai tay vẫn ôm chặt Thiên Hàn. Kỳ Phương vừa xoay đầu lại để xen sao thì nhìn thấy long càng thêm đau, một cổ tức giận lại dâng trào, cảm giác của ngày hôm ấy chợt sống dậy, y vội vã quay mặt hướng khác nhìn, không hiểu sao cảm giác hôm nay so với hôm đó mạnh liệt hơn nhiều!

Vũ Thuần đứng kế bên chỉnh trang lại y phục rồi nói tiếp:

- Cái gì cũng phải từ từ, chẳng lẽ các ngươi không muốn biết lý do ta dụ ngươi tới đây?

Thiên Hàn một tay ôm Như Ngọc, một tay cầm chặc Tịch Hàn kiếm, giận dữ quát:

- Nói mau, không cần dong dài!

- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào hả?_ Kỳ Phương gầm nhẹ.

Vũ Thuần thản nhiên cười:

- Ta nên gọi ngươi là gì tam vương gia của Minh Phiên quốc hay là… Vũ Thần Anh của Nhã Phù quốc!

- Cái gì?_ Thiên Hàn ngạc nhiên cùng bất ngờ.

- Chớ dùng lời nhiễu hoặc, có gì cứ nói thẳng ra!_ Kỳ Phương đứng một bên nói chen vào.

- Còn ngươi…_ Vũ Thuần quay sang nhìn Kỳ Phương_ phải chăng ta nên gọi là tiên đế Vũ Thần Huy!

- Ngươi…ngươi đang nói xàm ngôn gì đó

Kỳ Phương khi nghe đến 3 từ “Vũ Thần Huy” tâm như bị kích động, tay kiếm run lên bần bậc. Nhìn thấy biểu hiện của Kỳ Phương biết y đang nao lòng, Thiên Hàn vội hét lên:

- Kỳ Phương chớ để hắn đả kích, bình tâm lại mau! Hắn đang phân tán chúng ta đấy.

- Ta không xàm ngôn, cũng chẳng nói bừa. Các ngươi thân là con cháu của Vũ Thần gia mà lại không biết vận dụng tài đức để phát huy giang sơn dòng họ Vũ Thần, ngược lại còn vì ả tiện nhân này mà hủy hoại cả giang sơn dòng tộc, thật không biết xấu hổ!

Thiên Hàn cố gắng tĩnh tâm lại, hít thật sâu sau đó nhìn thẳng vào kẻ thù mà chĩa kiếm về phía Vũ Thần mắng:

- Ngươi thật điên rồ, cái gì Vũ Thần Anh, Vũ Thần Huy ngươi tưởng bọn ta sẽ tin lời ngươi nói sao? Nực cười!

Vũ Thần nhìn Thiên Hàn, mắt có hơi đảo đi hắn vốn đã biết Thiên Hàn là người không dễ kích hơn nữa y lại là người bình tĩnh có thể nhanh chóng bình tâm. Cho nên biểu hiện này của y không khiến cho hắn bất ngờ mà ngược lại chuyển sang một cách khác, phía sau lưng tay y bắt đầu dùng thần chú, tuy nhiên vẻ mặt Vũ Thuần vẫn điềm đạm

- Ta thật sự không hiểu vì sao ngươi không hận hắn Thiên Hàn, nếu ta là ngươi dù là kiếp này hay kiếp trước đều sẽ không tha cho hắn.

Mặc kệ Vũ Thần nói gì, tâm Thiên Hàn vẫn rất tịnh đầu linh hoạt suy nghĩ để tìm ra điểm yếu của đối phương. Đang suy nghĩ thì cảm thấy một luồng lạnh khí chạy dọc bên người, tay chân y vốn nhanh nhẹn không cần nhìn sang bên cạnh vội ôm Như Ngọc né nhanh, sau đó mới quay mặt lại nhìn người vừa xuất chiêu. Đôi mắt Thiên Hàn trừng to nhìn Kỳ Phương không tin nổi người vừa đánh bọn họ lại chính là y! Một đường rồi lại một đường bổ xuống, Thiên Hàn khó khăn ôm Như Ngọc né tránh.

- Kỳ Phương ngươi điên rồi sao? Mau dừng tay!_ Thiên Hàn hét về phía Kỳ Phương. Nhưng không biết tại sao Kỳ Phương cứ như người điên ra tay không dừng, đôi mắt y trở nên đen thẩm hơn tỏa ra sát khí kinh hoàng.

Thiên Hàn điểm mũi chân bay về phía xa, rồi quay đầu lại nhìn Kỳ Phương một lần nữa chỉ thấy y đứng bất động. Vũ Thuần từng bước chậm rãi bước về phía Kỳ Phương đang đứng, đôi môi nở nụ cười khoái trá:

- Ngươi…Kỳ Phương! Kẻ thù đang đứng cạnh ngươi đó mau giết hắn đi!

- Vô ích thôi, hắn bây giờ không còn là Hoàng Kỳ Phương nữa, mà đã là người của Mặc Huyết giáo.

Thiên Hàn nhìn lại kỳ phương thì chợt hiểu mọi điều “Vũ Thuần là kẻ biết tà thuật có lẽ Kỳ Phương đã bị hắn dùng tà thuật không chế rồi”, đôi mắt y bình tĩnh suy tính.

- Ngươi muốn gì?_ Thiên Hàn thừa biết với sức của một mình y không đủ để địch lại hai người họ cho nên phải tìm cách kéo dài thời gian.

- Đơn giản! Ta muốn linh thần của ngươi!_ Vũ Thuần thản nhiên đáp

- Linh thần?

Vũ Thuần gật đầu giải thích:

- Ngươi chính là hóa kiếp của Vũ Thần Anh, người mang trong người sức mạnh của tiên nhân, cho nên trên người ngươi hiện giờ vẫn còn sức mạnh đó. Và cái đó chính là linh thần. Ngươi yên tâm ta chỉ cần “linh thần” của ngươi để bổ trợ cho sức mạnh của ta. Tuyệt đối không ảnh hưởng gì đến ngươi cả! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao linh thần cho ta, thì ta sẽ không làm hại ngươi, hắn và nàng ta!

- …

Thiên hàn có hơi chấn động khi nghe Vũ Thần nói vậy, tuy nhiên bây giờ không phải lúc suy nghĩ đúng hay sai mà là làm gì để cứu được Như Ngọc cùng Kỳ Phương. Nếu bây giờ hắn tiếp tục đánh trả thì không thể thắng nổi hai con người đó. Nhưng nếu buông gươm…ít ra…vẫn còn cơ may!

Vũ Thần vẫn im lặng cho Thiên Hàn suy nghĩ, đôi mắt chăm chú nhìn Thiên Hàn biến đổi sắc diện. Chờ được một lúc thì y lại lên tiếng:

- Ngươi không đồng ý? Nếu vậy thì ta không thể nương tay rồi!

Vũ Thuần nói xong tay vươn lênh về phía Kỳ Phương định ra hiệu. Thiên Hàn thấy vậy vội lên tiếng:

- Được! Ta đồng ý! Chỉ cần ngươi giữ lời, không làm họ bị thương và thả họ trở về an toàn.

- Ha ha! Tất nhiên!

Tay Vũ Thuần giơ lên cao một tụ khói đen tích lại dần thành một quả cầu, đôi mắt Vũ Thuần chợt biến đổi sang màu đỏ quắc pha đen quỷ dị, trận gió lạnh ào đến quấn lấy y như môt con lốc xoáy cuốn trôi những chiếc lá khô. Thiên Hàn nhìn một lượt rồi sau đó tìm một vị trí an toàn đặt Như Ngọc nằm xuống. Còn bản thân thì bước đến trước mặt Vũ Thuần chờ đợi.

Tiếp đó, Vũ Thuần đánh quả cầu đen vào lòng ngực Thiên Hàn, vừa chạm vào người Thiên Hàn quả cầu hắc ám từ từ tan biến, thấm vào người y. Kế đó, một trận đau đớn cuồn cuộn dâng lên, Thiên Hàn đau đớn ôm lấy ngực, cảm giác như có cái gì đó đang tách từng bộ phận trên người mình ra. Đôi mắt mệt mỏi cùng lờ đờ nhìn Vũ Thuần đang đọc niệm chú mà nghiến răng chịu đựng. Có caí gì đó đang di chuyển từ tim y sang bên phải rồi lại về phía giữa ngực, sau đó…

- Ối! sao…sao có thể…_ Vũ Thuần đang niệm chú đột nhiên la lên.

Thiên Hàn đang ôm ngực chơi vơi trên không trung đột nhiên rơi xuống. Mặc dù rất đau nhưng y cũng rất nhanh xoay người tiếp đất an toàn, và chụp lấy thanh Tịch Hàn đâm về phía Vũ Thuần. Trên người Vũ Thuần vốn đã có một thanh kiếm Bạch Ngân kiếm đâm xuyên từ phía sau, giờ lại thêm một Tịch Hàn kiếm đâm từ trước ngực. Vũ Thuần như một con thú bị đâm phải không thể cựa quậy để thoát thân chỉ có bất ngờ không tưởng.

- Đơn giản là vì ngươi là kẻ ngốc!_ Kỳ Phương ở phía sau lưng Vũ Thần đang cầm Bạch Ngân kiếm lạnh lùng nói.

- Hóa…hóa…ra các ngươi đã …có kế hoạch dụ ta vào bẫy từ trước…khụ khụ!_ Vũ Thuần khó nhọc từng lời.

- Đúng vậy! _Thiên Hàn cũng lạnh lùng đáp.