Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Quyển 1 - Chương 29



CHAP 29: SỰ THẬT PHŨ PHÀNG.

Như thêm bị một lần nữa đã kích, Như Ngọc càng đau, nàng bất giác khóc thành tiếng nấc nghẹn ngào, điều nàng lo sợ thì ra là có thật, Thiên Hàn vì sao lại vô tình nhốt nàng mà không chút thương tiếc, đó là vì y đối với nàng đâu có cảm giác, người con gái kia mới là người trong lòng y! Nàng đau rất đau.

Thiên hàn đang dìu một vị cô nương đi tới bất chợt dừng lại ngẩng mặt lên nhìn, 4 đôi mắt chạm vào nhau, Thiên Hàn nhìn Như Ngọc khuôn mặt nàng vô cùng nhợt nhạt. Rồi lại nhìn Kỳ Phương, rồi lại nhìn đến cái vòng tay kia của Kỳ Phương đang ôm lấy Như Ngọc vào lòng, thì cảm thấy khó chịu vô cùng, bàn tay đang nắm lấy tay của Minh Thư bỗng siết chặt lại khiến Minh Thư phải nhíu mày nhắc nhở y

“Đừng giận cá chém thớt ta!”

Nhếch môi cười kinh bạc, Thiên Hàn lãnh đạm nói:

- Hóa ra nàng trốn ra đây là vì tìm hắn, hẹn hò với tình nhân, hay thật?

- Ngươi cũng đâu tốt gì, chẳng phải cũng đang hẹn hò với mỹ nhân?_ Như Ngọc cũng cười bạc lại đáp.

- Nàng …vừa… nói… cái …gì? Chính mình đi lăng nhăng lại nói người khác đi mèo mở không thấy… nhục.. nhã vì hành động của mình sao?_ Thiên Hàn nghiến từng chữ nói

đôi mắt mở to tròn như một đứa trẻ gặp phải chuyện sốc, Như Ngọc tưởng mình nghe lầm hỏi lại Thiên Hàn một lần nữa:

- Ngươi vừa nói ta cái gì?

- Ta nói Như Ngọc nàng…chính là một dâm phụ!_ Trong cơn nóng giận Thiên Hàn buông lời không suy nghĩ.

CHÁT!

Không gian trong tích tắt ngưng tụ lại, tất cả hoạt động gần như ngừng vận động, chỉ có 8 con mắt đang trân trối nhìn nhau, và cánh tay Như Ngọc vẫn còn đang lơ lững giữa không trung sau khi đánh mạnh vào má Thiên Hàn một cái. Tâm trí nàng từng cơn chấn động dồn đến, lòng run rẩy như một kẻ vừa làm chuyện tội lỗi, nàng đau..đau quá, không còn cảm giác gì nữa.

Thiên Hàn không nói cũng không tỏ thái độ giận dữ, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức người ngoài nhìn vào cứ cảm tưởng y vốn không hề có cảm xúc. Nắm lấy cổ tay Như Ngọc thật chặt sau đó quay người kéo nàng đi. Như Ngọc cũng không phản kháng vô thức bước theo Thiên Hàn. Kỳ Phương vừa bừng tỉnh nhìn thấy Thiên Hàn kéo Như Ngọc đi, thì vội đuổi theo ra tay xuất chiêu đánh về phía Thiên Hàn để giành lại Như Ngọc, nhưng 2 hộ vệ của Thiên Hàn đột ngột xuất hiện ra tay cản trở Kỳ Phương.

Tuy võ công cao nhưng gặp phải 2 cao thủ như Quy, Tắc Kỳ Phương phải rất khó khăn để đánh bại họ, đến khi đánh lui được hai người đó thì Thiên Hàn và Như Ngọc đã mất hút.

Còn Minh Thư, một người ngoài cuộc, từ nãy giờ chỉ im lặng đứng nhìn, một lúc sau khi Thiên Hàn cùng Như Ngọc đi mất, nàng ta lại nhìn đến 3 người đang giao đấu đôi mắt giảo hoạt liếc sơ một chút rồi lại nhếch môi quay đi.

- Hết phim coi rồi, thật chán, mai đến xem phim tiếp vậy!

Quán trọ Hồng Ân,

- Như Ngọc, nàng nói đi, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Thiên hàn vừa kéo Như Ngọc vào phòng liền gài chặt cửa lại, lên tiếng tra hỏi nàngọc.

- Ta chẳng có gì để nói!_ Như Ngọc đôi mắt buồn bã đáp

- Không có gì để nói?_ Thiên Hàn nhếch môi cười_ Hay không muốn nói! Nói! Hắn rốt cuộc là ai? Là cái gì của nàng, quan trọng thế nào trong lòng nàng?

- Những điều đó có quan trọng với người như vậy sao?

- Ta hỏi nàng hắn là sai, là cái gì của nàng?_ Thiên Hàn gằn giọng

- Hừ! Là cái gì? Thôi được, hắn là tình nhân của ta như vậy hợp ý của ngươi chứ?

Giống như một con thú bị thương đôi mắt Thiên Hàn chợt hiện nét đau thương, y cười lớn, cười vô cùng thê lương.

- Là thật? Thì ra đó là thật! Ha ha!.._hai tay chụp lấy bả vai Như Ngọc siết lấy, Thiên Hàn lạnh lùng nói_ Vì sao không nói sớm, nếu nói sớm một chút ta đã thành toàn cho hai người rồi, cần gì phải gây nhiều đau khổ như vậy? Tại sao đến bây giờ nàng mới nói?

Như Ngọc nhìn Thiên Hàn ngỡ ngàng mọi lẽ, một tay bịt chặt lấy môi, run rẩy

“Bây giờ thì nàng đã tin, đã hiểu rồi, chỉ có mình nàng là hy vọng ảo tưởng, hóa ra là nàng tự đa tình. Cũng phải thôi, Thiên Hàn cũng có cảm xúc riêng của mình, cũng có tình yêu riêng của y, nàng làm sao có thể bắt hắn suốt đời chỉ lo cho mình nàng mà không được tơ tưởng đến ai chứ. Ba mẹ còn có lúc phài xa lìa con cái khi chúng trưởng thành, bạn bè rồi cũng phải xa nhau để có niềm hạnh phúc cá nhân riêng, nàng phải biết ngay từ đầu rồi chứ, lấy quyền gì trách hắn! Thiên Hàn đối với nàng như vậy đã là quá tốt rồi, nàng không thể đòi hỏi nhiều hơn nữa. Nhưng…tại sao nàng lại đau khi nghe hắn nói vậy, khi biết hắn đã có người trong lòng, khi người đó không phải nàng!!!”

Đột nhiên Như Ngọc ngẩng đầu lên cười mỉa mai:

- Đơn giản là vì ta thích?

Phải! Nàng thích, nàng thích như vậy, nàng đau thì hắn cũng phải đau. Nàng không vui thì hắn cũng không được quyền vui, chẳng phải trước đây hắn thường nói như vậy sao? “Tôi không vui thì sẽ không để cho cô vui, tôi buồn cô cũng phải buồn theo”

“Vô lý, ngươi ta, 2 con người khác nhau sao có thể đánh đồng như vậy”

“Tôi thích đó được không?”

…Những kí ức của ngày xưa chợt ùa về, lúc đó khi họ còn nhỏ thường như vậy, nàng buồn hắn buồn, nàng vui hắn vui…

- Nàng thích? Chỉ vì thích mà có thể đem tình cảm ta ra đùa giỡn sao?

Như Ngọc lại mím chặt môi không nói gì, hắn đang trách nàng sao?

- Nàng thay đổi rồi, Bích Ngọc của ngày xưa thay đổi rồi!

“Ngươi cũng vậy, không còn là Gia Khanh của ngày xưa”

- Xoảng….khốn kiếp!

Như Ngọc giật mình nhìn Thiên Hàn trút giận lên đồ vật, nàng lại thấy sợ, sợ hơn bao giờ hết, hắn đang giận sao? Giận cái gì? Giận nàng hại hắn không thể cùng người mình yêu sớm đến bên nhay, hay giận vì nàng đùa giỡn hắn?

Đột nhiên Thiên Hàn quay đầu nhìn nàng, đôi mắt lửa giận như muốn thiêu cháy nàng.

- Khốn kiếp!_ Thiên Hàn hét lên một tiếng, ngay sau đó đánh một chưởng mạnh về phía Như Ngọc .

Như Ngọc hoảng hồn đến điếng người trợn mắt nhìn y, ngay sau đó là một tiếng rơi mạnh xuống sàn phía sau lưng nàng, giật mình quay lại thì nhìn thấy con thỏ bạch của nàng máu me bê bếch nằm im không nhúc nhích. Đến lúc này nàng mới nhận ra thì ra chưởng vừa nãy là đánh vào con thỏ không phải nàng, nhưng vì sao lại đánh nó, nó chỉ là một con vật nỏ đáng thương có tội gì đâu chứ? hay y…đang muốn hâm dọa nàng?

- Thiên hàn …ngươi…thật …tàn nhẫn!_đôi mắt Như Ngọc chợt đen ngấm lại một giọt lệ lại tuôn trào, còn Thiên Hàn thì lại sững người khi nghe nàng nói vậy.

BỐP!

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng bị đá tung ra, Kỳ Phương vội vàng chạy vào, chạy đến bên cạnh Như Ngọc, nhìn Như Ngọc nhìn con thỏ đáng thương đã chết, thì càng thêm căm phẫn, y nhìn qua Thiên Hàn rồi hừ mạnh một tiếng.

- Nàng đã nhìn rõ bộ mặt của hắn rồi chứ? Loại người nàng không đáng cho nàng đau lòng.

-…_Như Ngọc không nói gì chỉ cúi đầu nhìn con thỏ bạch, nước mắt lại rơi_Ta hại chết con thỏ đang thương này rồi, là ta!

Kỳ Phương vươn tay ôm lấy Như Ngọc thì thầm cái gì đó vào tai nàng rồi mang nàng rời đi. Thiên Hàn vội đuổi theo thì bị Kỳ Phương tung liên hoàn chưởng, do phải né nên đến lúc nhìn lại thì 2 người kia đã mất bóng.

- Chủ nhân_ một tên hắc y một tay ôm con thỏ bạch dính đầy máu bước đến bên cạnh một người mặc huyết y.

- Hừ! Ta đánh giá Thiên Hàn quá thấp, ngay trong lúc mất tinh thần mà hắn vẫn có thể nhận ra được ! _ Liếc nhìn con thỏ đang hấp hối_ Đem nó quảng cho bầy sói đi, thật là vô dụng mà.

Hắc y nhìn con thỏ kia thở dài, chủ nhân hắn là vậy, lợi dụng xong là quẳng đi, nhớ lại chuyện hôm qua, chủ nhân hắn bảo thập môn chủ đi bắt con thỏ này rồi yểm bùa nó để đi ám sát Thiên Hàn vậy mà lại thất bại. Haiz!

- Tĩnh Khang!_ huyết y nhân lại gọi hắc y_ Thông báo với các môn đồ chuẩn bị vụ khí sẵn sàng tập kích bọn họ, nhớ bắt cho được Nhã Như Ngọc, nhưng không được làm nàng ta bị thương!

Nói xong người kia điểm mũi chân bay đi.