Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Chương 51: Phiên ngoại 5: Nhà họ Cổ có con gái mới trưởng thành



Ngày xuân ấm áp, lá liễu đong đưa, trong sân trường đại học A, mặt hồ lóng lánh ánh nước, phản chiếu những vằn sóng màu vàng, lãng đãng như tuổi hoa, như tình cảm thuần khiết.

Chân Lãng đứng cùng Lâm Tử Thần ở bờ hồ, nhìn lá liễu rơi trên mặt nước, bị làn sóng xô đẩy, vỗ vào bờ đá.

Một thảm cỏ màu xanh lục, ấm áp dựa vào nhau dưới tàng cây, nhìn có vẻ mềm mại, um tùm xanh tốt.

Lâm Tử Thần nhìn về phía hồ nước, ánh mắt bất định, không biết đã dừng lại ở chỗ nào, dưới ánh mặt lời sáng lạn, nụ cười có vài phần cô đơn.

“Trở lại có cảm nhận gì?” Chân Lãng trêu chọc, “Vẫn gợi lên những ký ức xúc động năm xưa sao? Thảm cỏ này cũng không tồi nhỉ? Chẳng lẽ cậu cũng có thời gian ngồi dưới bóng cây, triền miên nói chuyện yêu đương sao?”

Ánh mắt đang thất thần trở về trong nháy mắt, Lâm Tử Thần lại trở về vẻ mặt bất cần đời, “Ừ, đang nhớ lại quá khứ tương thân tương ái của chúng ta, cậu có muốn lại ôm nhau cùng triền miên với tôi không?”

Nhớ tới chuyện cũ trong quá khứ, hai người cùng nhìn nhau cười lớn.

“Còn một tiếng nữa mới bắt đầu hội giảng, tớ đi dạo một lát.” Chân Lãng nhìn đồng hồ một chút, rồi nhướn mày với Lâm Tử Thần, “Có muốn đi cùng không? Để đàn em khi đó bất ngờ một lần nữa?”

“Xuống địa ngục đi!” Lâm Tử Thần cười mắng, lắc lắc đầu, “Tớ rất hoài niệm nơi này, đứng ở đây một lát.”

Chân Lãng gật đầu, hai tay cắm trong túi quần, thong thả đi dạo.

Anh không phải người nhiều chuyện, cũng không phải người thích đi tìm hiểu bí mật của người khác, nhưng ánh mắt của Lâm Tử Thần làm anh đoán ra được một điều gì đó, đơn giản là để một mình cậu ta ở lại nơi đó.

Hôm nay bọn họ được mời về trường như một giảng viên để tham dự hội giảng, nhiều năm chưa trở lại, nhìn thấy những khung cảnh quen thuộc, trái tim hai người giống như cũng trở lại nhiều năm trước, những ngày tháng thanh xuân xưa kia.

…..

“Chân Lãng.” Vừa hết giờ, cậu đang lấy xe đạp, ngẩng đầu lên đã thấy một cô bé mặc quần dài nhẹ nhàng đứng bên cạnh xe cậu, nhìn cậu mỉm cười yên tĩnh, “Nghe nói cậu muốn báo danh vào đại học A?”

Bạch Vi?

Cậu thoáng suy nghĩ trong đầu, tìm ra được tên của cô gái.

Đều là học trò mười bảy mười tám tuổi, tình đầu chớm nở, nếu Chân Lãng là cái tên được nhắc tới nhiều nhất trong miệng các nữ sinh thì Bạch Vi chính là người được nam sinh chú ý nhất.

Cô an tĩnh đoan trang, ngay cả cười cũng ôn hòa uyển chuyển, không hề có vẻ mọt sách của nữ sinh chăm chỉ, cũng không nhốn nháo nghịch ngợm, cô gần như là hình tượng hoàn mỹ trong lòng các nam sinh.

Chân Lãng đã nghe đến nhiều, nhưng chưa từng giao thiệp với Bạch Vi, thỉnh thoảng nhìn thấy cũng chỉ là vô ý liếc qua trên bảng thành tích, một cái tên ở ngay phía dưới mình.

Nụ cười ôn hòa thường trực của cậu luôn làm nữ sinh rụt rè cúi đầu, “Thầy giáo chọn.”

Nhưng cậu không hề nói, trường của thầy giáo chọn là trường cậu có thể thi đỗ, còn cậu vẫn đang cân nhắc rốt cuộc có nên đi hay không, bởi vì cậu còn đang đợi…

“Hôm nay thầy giáo cũng tìm tớ.” Cô gái mềm mại nói, “Nói tớ thi đại học A cũng không có vấn đề gì quá lớn, nói không chừng sau này chúng ta vẫn là bạn học.”

Nhướn mày theo thói quen, Chân Lãng vẫn lộ ra vẻ mặt ôn hòa, “Vậy cố lên.”

Hai má Bạch Vi ửng hồng, “Vậy cậu muốn báo danh vào khoa nào?”

“Y.” Chân Lãng suy nghĩ một lát, “Hy vọng có thể chăm sóc người bên cạnh.”

Thân thể mẹ Chân không tốt, bố Chân đương nhiên có ý đồ này, nhưng tất cả quyền lựa chọn ông vẫn đặt trên người con trai.

Ánh mắt của cậu lướt qua Bạch Vi, một chỗ nào đó không xa có một trận ầm ĩ gà bay chó sủa, âm thanh hô hoán truyền đến, đủ để làm cho lỗ tai người ta ong ong.

Nơi nào có người ấy, nơi đó náo nhiệt.

“Này, Cổ Thược, giao lưu với trường S, cậu có đấu không? Cậu nhất định sẽ thắng.”

Người nào đó nhanh chóng mở khóa, âm thanh loảng xoảng vang lên, nhanh nhẹn nhảy lên xe, tay vẫy vẫy trên không trung, “Không đi, tớ phải qua được kì thi của đại học A, phải về đọc sách chuẩn bị luận văn.”

Hoàn toàn không đếm xỉa đến bất cứ ai, lúc này, trong đầu Cổ Thược chỉ có một suy nghĩ, đọc sách, thi đỗ đại học A, đấu chết Chân Lãng…

Trong trạng thái điên cuồng, cô căn bản không phát hiện bên cạnh cô có hai người khác, trong đó có một người là Chân Lãng mà cô hận đến ngứa tay ngứa chân.

“Cậu thật hiếu thuận.” Giọng nói Bạch Vi rất mềm, còn có một chút đáng yêu.

Chân Lãng đưa mắt nhìn bóng lưng người đã biến mất nhanh chóng, khóe miệng còn đang mỉm cười, “Coi như vậy.”

Mẹ Chân cần cậu chăm sóc, còn bên ngoài cũng có một người…

Tính cách tùy tiện ngang ngạnh như thế, lại không biết chăm sóc bản thân, bất cứ lúc nào trên người cũng có vết thương lớn vết thương nhỏ, cô cần có người chăm sóc.

Cô có thể qua được kì thi của đại học A, cậu đã biết rõ, nhưng còn luận văn…

Nụ cười tuấn lãng lóe lên, lúc này ý cười của Chân Lãng tràn ngập từ khóe miệng đến đáy mắt, gió xuân thổi bay góc áo cậu, nam sinh trẻ tuổi đứng dưới bóng cây, cành lá lòa xòa đung đưa, bóng sáng bóng tối càng tôn thêm vẻ cây ngọc đón gió.

“Sau này có lẽ còn phải quấy rầy cậu.” Bạch Vi thậm chí không dám nhìn nụ cười của cậu, gương mặt cô ửng hồng, phong thái vốn ung dung nha nhặn bỗng nhiên biến thành xấu hổ, cố gắng bình tĩnh nói xong một câu rồi vội vàng xoay người bỏ đi.

Chân Lãng nhảy lên xe, hướng về phía nhà mình, tốc độ không nhanh không chậm, giống như tính cách của cậu, trong thản nhiên còn có vài phần tĩnh lặng.

Mới đi gần mười phút đã nhìn thấy dưới tàng cây phía trước, một chiếc xe dựng bên cạnh đường, một người tóc ngắn ngồi xổm trên mặt đất, tỉ mỉ kiểm tra.

Cậu dừng xe lại, chân thon dài chống xuống, cúi đầu nhìn người nào đó đang đắm chìm trong đau khổ, “Cổ Thược, sao vậy?”

Cô gái ngẩng đầu, vẻ tập trung trên gương mặt lập tức thay đổi, hạ giọng lẩm bẩm cái gì đó, cậu không cần nghe cũng biết đó chẳng phải lời lẽ tốt đẹp gì.

“Muốn tôi giúp gì không?” Vẻ mặt cậu cũng chuyển sang vẻ bình thản mà mọi người rất quen thuộc, mang theo vài phần đùa cợt, vài phần khinh thường, hoàn toàn không giống với ấn tượng học sinh giỏi trong mắt mọi người.

Đối mắt trong trẻo bắn ra tia chán ghét, Cổ Thược hít sâu, “Tôi đã biết cái đồ sao chổi cậu ở gần đây mà, nếu không xe của tôi cũng không vô duyên vô cớ tuột xích.”

“Tôi vẫn nên cách xa cậu một chút.” Ánh mắt Chân Lãng đầy ý cười, “Miễn dính phải khí xấu của cậu.”

Cổ Thược ngẩng đầu, bẻ bẻ đốt ngón tay, “Cậu không muốn ăn đòn thì tránh xa một chút.”

Chân Lãng đạp xuống bàn đạp, cách khỏi cô hai mét bỗng nhiên quay đầu nhìn cô cười cười, “Cậu thật sự thi đại học A sao?”

Vẻ mặt Cổ Thược càng thối, “Liên quan gì đến cậu?”

“Vận khí của cậu tốt lắm mới qua được kì thi chuyên nghiệp, nhưng luận văn thì phải dùng thực lực mới làm được, tôi khuyên cậu bỏ cuộc đi, quá mất mặt.” Giọng nói Chân Lãng mang theo vẻ cười nhạo, theo gió bay đến bên tai cô.

Cổ Thược nóng mặt, không phải vẻ thẹn thùng thiếu nữ, mà là tức đến nghẹn, hận không thể nhào tới xé rách cái miệng của cậu ta.

Khi thành tích của Chân Lãng ở trung học và phổ thông bắt đầu lên như diều gặp gió, mấy vị đại nhân thỉnh thoảng đã chụm vào nhau nói đến tương lại của cậu, mỗi lần đều nhắc tới đại học A, cũng từ đó trở đi, cô thề trong lòng nhất định phải thi đỗ đại học A, tuyệt đối không thể để người đã hại cô sống ung dung tự tại.

Thật vất vả mới qua được kì thi chuyên nghiệp, bất luận thế nào cô cũng không thể trượt bài luận văn này, để có thể đấu với cậu ta, dù phải bò cô cũng nhất định bò qua cổng trường đại học A.

“Cận thận trúng gió cắn nhầm lưỡi mình đấy.” Cô bực bội cắn răng, “Còn chưa thi, sao cậu có thể nắm chắc như vậy?”

Chân Lãng giơ quyển vở trong tay lên, “Thầy giáo bổ khóa, đánh dấu một ít trọng điểm, nói rằng nếu đọc mà hiểu thì có thể làm được sáu mươi phần trăm trở lên, tôi đương nhiên có thể qua. Hơn nữa…”

Cậu cúi đầu xuống, nháy nháy mắt với cô ở phía xa xa, “Hơn nữa, tôi có thể được cử đi học, không cần thi, chỉ cần nghĩ tới việc một tháng nữa có thể tránh xa cậu, từ nay không cần nhìn thấy cậu nữa là đã vô cùng vui vẻ, chi bằng cậu trở về tiếp tục thi đấu đi, tuổi này rồi không biết đội tuyển có còn nhận hay không?”

Cổ Thược thở gấp, căm tức cúi đầu, không muốn nhìn thấy vẻ đắc ý trong mắt đối phương, móc xích xe đạp vào, nắm lấy bàn đạp quay mạnh vài cái, cuối cùng cũng sửa được, vỗ vỗ bàn tay đầy dầu mỡ, Cổ Thược nhảy lên xe.

Phía trước, bóng lưng Chân Lãng đã sớm mang theo tiếng cười đi xa, Cổ Thược đạp bàn đạp, ánh mắt vô tình đảo quanh, bỗng nhiên ngón tay bóp chặt phanh xe.

Trên mặt đất, tiếng gió thổi lật giấy vang lên, một trang rồi lại một trang, trang vở đầy chữ sáng ngời trước mắt cô, giống như có một cánh tay níu kéo, hấp dẫn ánh mắt cô, trái tim cô.

Cổ Thược không nhịn được nhảy xuống xe, nhặt quyển vở lên, nhìn nét chữ quen thuộc của Chân Lãng ở phía trên, cô hơi do dự.

Với thành tích của Chân Lãng, có vở ôn tập hay không cũng không liên quan gì chứ? Huống hồ cậu ta còn được cử đi học…

Vừa rồi cậu ta còn cười nhạo cô thi rớt, cô nhất định phải đỗ cho cậu ta xem, nhất định phải đỗ!!!

Ngay khi giấy báo được gửi về nhà, toàn bộ trên lầu dưới lầu đều rung động, không phải rung động vì Chân Lãng được trực tiếp cử đi học đại học A, mà rung động vì cô con gái nhà họ Cổ không học vấn, vô tích sự, suốt ngày nhốn nháo gà bay chó sủa lại lấy được điểm số cao hơn điểm chuẩn hai điểm, bon chen vào được cổng trường đại học A.

Trong hai ngày đó, cửa lớn nhà họ Cổ suýt nữa bị đạp đổ, mọi người dồn dập tới tham quan nữ sinh hoàn lương, người nào đó chỉ thiếu chút nữa là bị đặt lên bàn mổ xẻ.

Sau vô số lần kinh nghiệm với biểu dương khen thưởng, Cổ Thược đầu óc kêu ong ong, cuối cùng cũng lén được một khoảng không, ngồi xổm trên mảnh sân dưới lầu thở hổn hển.

Nhìn cánh tay đáng thương của mình, phía trên chỗ xanh chỗ tím, đều là vết tích thân bằng cố hữu nhiệt tình để lại, Cổ Thược gãi gãi, vuốt vuốt hai má đau đớn, thở dài.

“Cũng không tệ nhỉ.” Tiếng nói đùa cợt từ từ vang bên tai cô, “Chúng ta thật có duyên phận.”

Không cần nhìn, cô liếc xéo về phía có tiếng nói, “Ai có duyên phận với cậu?”

Chân Lãng uể oải dựa vào tường, một chân đạp vào bờ tường, nhướn mắt nhìn cô, “Cổ Thược, không phải cậu thầm yêu tôi đấy chứ? Nếu không vì sao cứ sống chết muốn học cùng trường với tôi như vậy?”

Còn mèo hoang nhỏ lập tức bắn từ trên đất lên, “Tôi thầm yêu cậu?”

Chân Lãng cười nhẹ, “Chẳng lẽ không phải sao?”

“Đúng vậy nha, tôi thầm yêu cậu, rất yêu cậu!!!” Cổ Thược siết chặt nắm tay, “Tôi hận không thể lập tức xé quần áo cậu, hung hăng đè cậu ra…”

Rồi lột da cậu, rút gân cậu, uống máu câu, dùng sức cắn xé thịt cậu!

Tất cả suy nghĩ bộc phát trong nháy mắt lại chưa kịp bảy tỏ ra miệng, vì quá kích động, cô bị sặc chính nước miếng của mình, sau một trận ho kịch liệt, cô hít sâu một hơi, chuẩn bị phun ra tất cả những câu phía dưới.

“Chuyện này, Cổ Thược à…” Một giọng nói ngập ngừng từ bên cạnh truyền tới, “Chân Lãng nhà cô chú vẫn luôn là của con, nhưng bây giờ con mới mười bảy, có phải hơi sớm một chút không?”

Cổ Thược đứng sững như trời trồng, may còn chưa đặt mông ngã ngồi xuống đất, lời nói đến bên miệng bỗng nhiên cũng phải nuốt ngược lại.

“Mẹ… Mẹ Chân?” Vẻ mặt cô vặn vẹo, lật đật xoay người.

Phía sau mẹ Chân còn có bố Chân, bố mẹ cô, ngoài ra còn có bạn bè thân bằng cố hữu gần xa.

Hiển nhiên, bố mẹ Cổ đang tiễn khách, một đám khách khứa khéo ơi là khéo đã nghe được Cổ Thược thổ lộ “tình yêu”.

“Đúng vậy, mặc dù bố cảm thấy tốt nghiệp đại học mới yêu thì hơi chậm, nhưng bây giờ có vẻ hơi sớm chăng?” Bố Cổ cũng không quá lo lắng.

“Không sao.” Mẹ Cổ khoát tay, “Yêu đi, để bọn chúng chăm sóc lẫn nhau, nhưng…” Bà hung hăng trừng mắt nhìn Cổ Thược, “Yêu thì được, một số chuyện khác thì không thể, hơn nữa không được phép ép buộc Chân Lãng.”

“Không sao, không sao, ép buộc cũng không sao.” Bố Chân vội vã lên tiếng, “Chỉ cần có thể phòng tránh an toàn, được, bố Chân cho phép.”

Một đám người líu ríu, căn bản không cho cô bất cứ cơ hội nói chuyện nào, Cổ Thược trố mắt nhìn, nhìn tới nỗi hai mắt nhòe nước, một câu cũng không nói nên lời.

Còn Chân Lãng ở bên kia, trong nụ cười mang theo một phần mập mờ, trong mập mờ cất dấu hai phần dung túng, trong dung túng ẩn chứa ba phần yêu chiều, trong yêu chiều có thêm bốn phần e thẹn, mười phần thì đủ cả mười vẻ mặt nam sinh ngây thơ vừa mới được thổ lộ, bước từng bước gia nhập đại đội khách khứa.

Chưa tới hai ngày sau, sự tích Cổ Thược yêu thầm Chân Lãng, thề sẽ theo đuổi cậu tới chân trời góc bể nên mới thi đại học A lập tức truyền tới tai tất cả mọi người, trở thành một điển tích, muôn đời bất diệt.