Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Chương 24: Đầu tiên phải để cô thích ứng với bộ ngực cô muốn nâng đã



Bàn tay đặt trên nắm cửa từ từ hạ xuống, Cổ Thược nhănmặt xoay người, vẻ mặt như hận không thể xé anh thành từng mảnh nhỏ rồi nuốtvào bụng, “Tôi sẽ yêu cầu bác sĩ nữ, chỗ các anh không phải ngay cả bác sĩ nữcũng không có chứ, nếu không tôi sẽ đổi bệnh viện khác!!!”

“Roẹt…” Hai tấm rèm cửa đột nhiên bị kéo ra, ánh mặttrời chiếu vào đến chói mắt, Cổ Thược bất giác đưa tay lên che mắt, né tránhánh sáng.

“Bác sĩ nữ cũng phải sờ phải nắm phải vẽ.” Chân Lãnguể oải dựa lưng vào ghế, “Mặc dù cô tính cách tùy tiện nhưng bình thường khôngthích người khác xâm nhập phạm vi cá nhân, cô xác nhận có thể chấp nhận hai bàntay bò tới bò lui trên người mình? Cho dù là bác sĩ?”

Sắc mặt Cổ Thược biến đổi khôn lường, chuyển thành âmtrầm.

Chân Lãng nói đúng, trừ khi là người cô cực kỳ tintưởng, nếu không cô không thích có người tới gần mình quá thân mật, ngay cả côcũng không biết tập võ chính là nguyên nhân của vấn đề. Cô có cảm giácmãnh liệt về lãnh địa và không gian cá nhân, bất cứ khi nào có người tới gần đềuvô thức né tránh, nếu đột nhiên xông vào không gian của cô, thậm chí cô sẽ vôthức cho ngay một quyền. Cho nên cô không thích đi xe công cộng, thà ngồi xecủa kẻ thù cũng không muốn tiếp xúc thân cận với người khác. Đương nhiên bìnhthường cô sẽ cố hết sức để kiềm chế, cũng chưa từng nói cho người khác cái bệnhnho nhỏ này của mình, Chân Lãng kia từ đâu nhận ra?

“Tôi… có thể nhịn.” Ba chữ này cô phải cắn chặt răngmà nói. Không biết đang thuyết phục Chân Lãng hay thuyết phục chính mình.

“Chuyện này có thể thảo luận sau.” Chân Lãng đột nhiênkhông tiếp tục tranh luận nữa, “Cô kiên trì phải làm thì tôi nhất định phải báotrước tất cả những nguy hiểm cho cô, dẫu sao chúng ta cũng ở chung, tôi phảinói cho tường tận.”

Nghe nói vậy, trong mắt Cổ Thược xuất hiện một tia thảlòng, suy nghĩ một chút rồi lại bước trở về, kéo cái ghế ngồi xuống, “Nói đi!”

“Cái này…” Chân Lãng mở ra một tập tài liệu, rút ramột tờ đưa tới trước mặt cô, “Giấy đồng ý phẫu thuật, tôi sẽ tử tế nói cho cônghe, coi như quà của bạn bè đi.”

Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Cổ Thược nhích tớigần, người nào đó kéo dài cổ nhích cái ghế tới gần anh, tựa trên tay ghế củaanh, dựng đứng lỗ tai lắng nghe.

“Mặc dù hiện nay đây chỉ là thủ thuật rất nhỏ nhưngkhông thể đảm bảo hoàn toàn không có gì xảy ra, đúng không?” Giọng nói ChânLãng rất nghiêm túc, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Cổ Thược còn lóe sáng,không có một chút đùa giỡn, “Hơn nữa vì gặp chuyện, ví dụ như tai nạn xe cộ,hoặc bị đánh trọng thương, đều có thể khiến cho bộ phân giả vỡ ra, khi đó sẽphải lấy ra, nếu không thì sẽ…”

“Sẽ thế nào?” Chưa đợi Chân Lãng nói xong, Cổ Thượcvội vàng hỏi tới.

“Một bên hỏng một bên còn nguyên.” Giọng nói Chân Lãngthật đương nhiên, “Một bên A+ một bên D-.”

“Vậy làm sao mà đi được?” Cổ Thược buột miệng, “Khôngphải là phải đi nghiêng chứ?” (linhlu: Kích cỡ kiểu gì mànặng đến nỗi phải đi nghiêng nhỉ? Bó tay với tưởng tượng của chị này)

Chân Lãng nhún nhún vai, cười có chút bại hoại.

“Không đúng.” Cổ Thược suy nghĩ một lát, “Vậy cũng cóthể lấy nốt ra chứ, có phải không?”

“Có thể.” Chân Lãng rất thành thật trả lời, “Nhưngphải lấy ra toàn bộ, lại phải dọn dẹp bên trong một chút để phát triển những tếbào mới. Nhưng…” Anh nhìn chằm chằm vào mặt Cổ Thược, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn,“Làn da của một người sau khi bị kéo dãn ra rồi lại lấy thứ bên trong ra, cô cóthể tưởng tượng biến thành loại gì rồi đấy.”

Cổ Thược giật giật khóe miệng, “Bóng bay được thổicăng một lúc lâu rồi bị rò khí.” (liên tưởnghay nhỉ)

Chân Lãng gật gật đầu, cho cô một vẻ mặt cô thật thôngminh.

“Còn có…” Hắn đưa tay nhéo nhéo má Cổ Thược, người nàođó bị nhéo rất khó chịu hất tay anh ra, trừng mắt biểu thị sự bất mãn của mình,không một chút phát hiện cô và Chân Lãng chân đụng tay đụng, hít thở cùng nhịp,không có chút khoảng cách.

“Độ dày của làn da con người là có giới hạn, nếu mộtlần không thành công cũng chỉ có thể làm thêm một lần nữa, nhưng hậu quả phảichịu thì rất nhiều, luôn luôn phải cực kỳ cẩn thận, nhớ kỹ, sau này không thểmặc áo dây.” Anh đưa tay chỉ chỉ dưới nách, “Sẽ có vết mổ.”

(Tình huống thật là bỉ ổi và BT. Hắchắc)

Mỗi một câu nói khóe miệng Cổ Thược lại kéo xuống mộtphân, nói xong một câu, lông mày lại xoắn vào hai tấc, khi anh nói xong toànbộ, vẻ mặt Cổ Thược đã cực độ vặn vẹo biến dạng.

“Tôi khuyên cô, tính toán lại một lần nữa đi.” Giọngnói Chân Lãng giống như đang dụ dỗ, “Dù sao một khi đã nâng lên cũng không phảicô có thể nói lấy ra là lấy.”

Cổ Thược chớp chớp mắt, còn muốn nói gì đó. Chân Lãngmở tập tài liệu, lấy ra một tờ giấy, “Đây là hình của người làm thủ thuật thấtbại, tôi thường dùng để bệnh nhân nghiên cứu, cô xem cho kỹ.”

Bức hình kia có thể nói là đâm chọc vào mắt, máu melẫn lộn, Cố Thược còn thấy từng vết dao, từng vết sẹo, còn có bộ ngực bị biếndạng, da thịt khô quắt, hai bên mất cân đối thê thảm. Hơn nữa màu sắc rất cổquái, rất giống với hiện trường tai nạn xe cộ, làm cô liếc mắt một cái đã vộiquay mặt đi.

Trái tim cô đập một tiếng lại một tiếng, trong bụngkhông khỏi có cảm giác dịch vị bắt đầu bốc lên, mấy lần dâng đến cổ.

Chân Lãng vẻ mặt bình tĩnh lấy lại tấm hình, “Cái nàyđều là chụp thật, vừa để cảnh tỉnh phụ nữ thích chưng diện, vừa để cảnh giácbác sĩ không thể gây ra nửa điểm lỗi lầm, y học cũng không thể chữa được vếtthương trong lòng.”

Cổ Thược ho nhẹ, thật vất vả mới ổn định được tâm trí,trầm tư suy nghĩ, hai ý nghĩ đang đấu tranh với nhau trong đầu.

Ánh mắt rơi vào trên tập tài liệu trong tay Chân Lãng,từng tờ từng tờ bay qua, ký ức thoáng qua, tờ giấy như chuyển động thành mộtchiếc máy bay giấy.

Ánh mắt vốn đã buông lỏng đột nhiên rực sáng, Cổ Thượcbỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chân Lãng, “Anh cố ý phảikhông?”

“Cái gì?” Bàn tay Chân Lãng đang dọn dẹp trên mặt bànchợt dừng lại, cực kỳ tự nhiên trả lời câu hỏi của cô.

“Không có gì.” Cô hất cằm, “Tôi vẫn quyết định làm,bệnh viện tư này không phải đã thực hiện hơn một nghìn ca phẫu thuật, chưa từngthất bại sao? Tôi không tin mình sẽ là một ví dụ thất bại, tôi kiên quyết phảilàm. Nếu anh không nhận, tôi tìm bác sĩ khác.”

Tay Chân Lãng dừng lại, vẻ mặt bình tĩnh cười cười,“Đương nhiên nhận.”

“Có cần cởi áo kiểm tra hay không?” Người nào đó đãđặt hai tay lên áo, thịtử như quy trêu chọc vén lên, “Tớiđi.” (thị tử như quy: coi cáichết như về nhà, không sợ chết)

Nhưng áo của cô còn chưa kịp vén lên đã bị tay ai đó đèlại, “Đợi một chút.”

“Chuyện gì?” Cổ Thược mấp máy môi, cúi đầu nhìn áomình đã bị hai bàn tay người nào đó ép chặt vào eo, ngón tay thon dài bám chặtlấy cô, áo phông mỏng không ngăn được nhiệt độ ấm áp từ bàn tay anh, nóng nóngtruyền sang cơ thể.

Tay của anh thật lớn, lại bámvào eo cô như thế, hai phần ba eo cô đã ở trong lòng bàn tay anh. Cô phất hiệnra lúc này mình so với Chân Lãng có chút cảm giác nhỏ bé.

“Cô nói trước xem, muốn bao nhiêu?” Chân Lãng dùng sứctrên tay ấn cô trở lại trên ghế.

Ý của hắn là đồng ý cho cô phẫu thuật rồi?

“Muốn lớn thế này.” Tay Cổ Thược vạch một đường trênkhông trung, đưa tới trước ngực diễn tả một độ cao nào đó.

“Hai quả lê?” Chân Lãng nói một ví dụ rất hình tượng.

(*cười lăn lộn* hình tượng vãi)

Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy hơi nhỏ,bàn tay lại để lên một độ cao mới, “Lớn thế này.”

“Hai quả dưa hồng?” Đôi môi hồng tà tà kéo lêngiống như đang cười. Cổ Thược tưởng tượng ra dáng người mấy người mẫu trên TV,kiên định lắc đầu, lại tăng thêm độ cao của tay, “Lớn thế này!!!”

(Dưa hồng là một loại dưa giống dưa hấu,nhỏ hơn một chút, thường ăn khi còn xanh, muốn biết mặt mũi nó thế nào thì hỏianh Gúc Gồ nhé:X)

Chân Lãng hiểu ý gật gật đầu, cảm thán một tiếng sâuxa, “Hai quả dưa hấu Kỳ Lân đầu xuân.”

(là quả dưa hấu trung quốc vừa tròn vừaxanh lại cực kỳ to hay thấy ngoài chợ đấy ạ - linhlu:Dưa hay dùng để bày mâm ngũ quả ngày Tết ấy á? Nếu thế thì khi một bên bị xẹpthì đúng là phải đi nghiêng thật….Sâu:Bạn Cổ Thược này hơi bị quá lố rùi mà)

“Ừ!” Cuối cùng Cổ Thược cũng hài lòng cười.

“Được.” Chân Lãng đáp vô cùng dứt khoát, đứng dậy cởiáo blouse ra rồi dắt tay cô đi ra cửa, “Đi!”

Cổ Thược bất ngờ bị kéo đi có chút khó hiểu, “Cái gìvậy?”

Chân Lãng dừng chân lại, đột nhiên xoay người, gấp đếnnỗi Cổ Thược đụng vào ngực anh.

Cằm cô bị nâng lên, gương mặt tươi cười tuấn tú củaChân Lãng phóng đại trước mặt cô, “Dẫn cô đi thích ứng cuộc sống sau này a,phải làm quen trước đã.”

Chuyện này cũng có thể làm quen trước sao?

Cổ cô nương bụng đầy nghi vấn bị Chân Lãng tươi sốngnhét vào trong xe, một đường chạy thẳng tới siêu thị, đến trước khu trái cây.

“Anh định làm gì?”

Cổ Thược đẩy xe nhìn Chân Lãng hứng thú bừng bừng đilại trước khu trái cây, mờ mịt khó hiểu.

Chân Lãng quỷ dị cười một tiếng, chọn khoảng bốn cândưa hấu để vào xe, một cánh tay khoác lên vai Cổ Thược, “Đi thôi, về nhà.”

Khi tính tiền, Chân Lãng mua ba cái túi nhựa lớn,trong đó có hai cái dùng để đựng hàng, một cái còn lại xoắn lại, nối hai đầucủa hai cái túi kia lại với nhau.

Nhìn một chút rồi xách lên, dường như vô cùng hài lòngngoắc tay với Cổ Thược, Cổ Thược ngốc nghếch quay đầu sang, “Chuyện gì?’

Chữ ‘gì’ còn lởn vởn trên miệng cô đã cảm nhận cổ mãnhliệt nặng xuống, thiếu chút nữa kéo mặt cô xuống đất, “Ai da…”

Lúc này mới phát hiện túi nhựa đang treo trên cổ, haiquả dưa hấu một phải một trái ở trước ngực, nặng đến mức cổ cô sắp rút gân.

Vừa định mở miệng, Chân Lãng đã thân mật ôm vai, nóibên tai cô, “Không phải cô muốn lớn như thế sao, phải thích ứng trước, nếukhông sau này cô không thoải mái, bắt tôi lấy xuống thì tôi cũng không có bảnlĩnh phục hồi lại hình dạng cũ nha.”

(Hảo thâm hiểm a~~~)

Không thoải mái? Ai nói cô sẽ không thoải mái?

Lời vừa tới bên miệng lại bị nuốt xuống, cô cố sức kéođầu, thẳng lưng lên, trong nụ cười của Chân Lãng mà khó khăn bước đi.

Chỉ khoảng cách từ siêu thị tới chỗ để xe thôi, CổThược đã cảm thấy mình sắp thở hết nổi, hai thứ lớn như thế không chỉ đè cô rấtkhó chịu mà còn đung đưa theo bước chân cô, thoáng một cái đến, thoáng một cáilại đi, rất khó giữ thăng bằng.

“Này, thú y, chờ tôi một lát.” Nhìn thấy Chân Lãng đãđi cách hơn mười bước, cô cất bước đuổi theo, lúc trước chỉ vài bước nhẹ nhànglà đuổi kịp, nay lại thành vô cùng xa xôi.

Mới chạy được hai bước cô đã dừng lại, hai quả dưa hấuđập vào ngực, hít thở rất khó khăn, tư thế cũng vô cùng quái dị.

Cô thẳng lưng nặng nề hít hai hơi, phát hiện Chân Lãngđã đứng cạnh xe, đang nhìn cô cười.

Thở hổn hển chạy đến bên xe, cô thê thảm chống vào cửaxe há mồm thở dốc, bên tai truyền đến giọng nói Chân Lãng, “Ngẩng đầu, ưỡnngực, người ta là mỹ nhân đều nhã nhặn đoan trang, đâu có ai cong lưng rụt đầunhư rùa thế này.”

Người nào đó nghe vậy lập tức ngẩng đầu, mắt nhìn phíatrước, mở cửa xe ngồi vào.

Xe chạy ra đường, Cổ Thược chỉ cảm thấy đường vốn bằngphẳng bỗng nhiên lại có vô số ổ gà, trùng trùng điệp điệp, hai quả cầu lớn ởtrước ngực cũng cọ cọ, hết lên rồi lại xuống, cô gần như thở hết nổi.

Vươn tay nâng hai quả dưa hấu trước ngực lên, cuốicùng cũng cảm nhận được một chút nới lỏng, trên mặt cô nở ra nụ cười được giảithoát.

Chỉ là nụ cười này còn chưa kịp hé mở đã bị một tiếngcười ở bên cạnh đánh gãy, “Sau này cô đi trên đường lớn cũng bê ngực bước đi?”

Vẻ mặt Cổ Thược sửng sốt, từ từ buông tay, hai thứnặng nề kia lại rơi xuống, cổ vừa mới thẳng được lại cong cong.

Lặng lẽ cuộn tròn người lại, hai quả dưa hấu len lénbị đặt lên trên đùi, Cổ Thược thở gấp, cảm thấy không chỉ cổ mà cả lưng cũngđau.

“Xuống xe!”

Ngày lành còn chưa đến, giọng nói Chân Lãng đã thúcdục làm cô phải nhăn mặt đau khổ.

Dưới chân lắc lắc, trên người loạng choạng, làm thếnào cũng không giữ thăng bằng được.

Quãng đường ngắn ngủi đối với cô lại trở thành cực kỳkhốn khổ, thật vất vả mới đi được vào thang máy, thấy sắp về đến nhà, cô dựavào tường lộ ra vẻ mặt mong đợi.

Cửa thang máy vừa mới mở ra, người bên cạnh nhẹ nhàngtruyền tới một câu, “Dây giày của cô tuột rồi.”

Cô cúi đầu, vốn có thể một đường nhìn từ ngực đếnchân, nhưng giờ bị hai quả dưa hấu che nên không thể thấy bất cứ thứ gì.

Tách ra, lại trượt về, lại tách ra, mà cũng chẳng cònthừa tay để buộc dây giày.

Tay chân đang bận rộn vô íchthì thang máy kia đã thong thả khép lại, người đang đứng ở cửa không nhịn đượcnụ cười nhìn cô bối rối.

“Đợi chút!” Cô nói, chạy nhanh giữ cửa.

Chân trái dẫm lên dây giày chân phải, cả người lảo đảosắp tiếp đất.

Bàn tay nhanh nhẹn chống vào một bên tường, sửa lại tưthế tránh để má hôn đất, Cổ Thược lộn vòng hai ba bước áp sát lên mặt tường.

“Phù…” Cô thở ra một hơi, “Cuối cùng cũng không quámất mặt.”

“Rắc…” Một tiếng lanh lảnh truyền tới từ trước ngựccô, chính xác mà nói là từ hai cái túi nhựa giữa cô và vách tường.

Qua túi nhựa trong suốt có thể thấy rõ ràng hai vệtnước từ từ chảy ra, màu hồng của nước dưa hấu im lặng thấm ra ngoài.

“A…”Cổ Thược quay đầu, “Thú y, anh đã từng bổ dưa như thế này chưa?”