Oan Gia Biến Thân Gia

Chương 9



Hôm sau, Phạm Ý Hân như dĩ vãng, bảy giờ rời giường, trang điểm xong liền xuống lầu.

Phạm mẫu vừa thấy nàng, lập tức quan tâm hỏi:“Tiểu Hân, tối hôm qua ngủ ngon không?”

Tối hôm qua, Trầm Văn Tề bồi nàng cùng nhau trở về, hướng hai người già bọn họ thuyết minh sự kiện phát sinh cướp bóc, bọn họ lo lắng rất nhiều, cũng may nữ nhi không xảy ra chuyện gì, nàng là con gái duy nhất của bọn họ.

“Con ngủ rất ngon, yên tâm đi.” Nàng lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào, không muốn khiến cho mẫu thân lo lắng.

Phạm mẫu yên tâm mà nở nụ cười.“Vậy là tốt rồi, đến ăn bữa sáng đi.”

Phạm phụ đã ngồi ở bàn ăn trước, hắn buông báo trong tay. “Tiểu Hân, hôm nay con nghỉ ngơi một ngày đi, điều chỉnh tâm tình một chút.”

Nàng vi lăng “Ách, nhưng con không sao với lại có một số việc con vẫn chưa xử lý xong……”

“Đừng lo, hôm qua con đã bị kinh hách lớn như vậy, ba ba là chủ cho con nghỉ phép vài ngày, con hảo hảo nghỉ ngơi, xem như là ở nhà tĩnh dưỡng, hay là đi chơi vài ngày đều được.“

Nàng nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn gật đầu.“Cũng tốt, con cũng có chút mệt mỏi……”

Khiến cho thể xác và tinh thần nàng mệt mỏi, cũng không phải do tối hôm qua kinh hách, mà là ở sâu trong nội tâm tình cảm xa lạ kia kích động không ngừng.

Trải qua tối hôm qua, nàng rốt cục hiểu được vì sao Trầm Văn Tề luôn có thể dễ dàng tác động cảm xúc của nàng, dường như…… Từ rất lâu rất lâu trước kia, khi ngay cả chính nàng cũng không phát hiện, nàng đã lặng lẽ yêu thương hắn…… Chính là bởi vì tính tình nàng rất mạnh, hai người lại bởi vì “ sự kiện kia” Mà thầm oán, cho nên nàng lựa chọn bỏ qua tâm ý chân chính của mình.

Làm sao bây giờ? Nàng nên làm cái gì bây giờ?

Hắn gần đây đúng là đối với nàng tốt lắm, tối hôm qua còn phấn đấu quên mình để bảo hộ nàng, nhưng…… Điều này có phải cho thấy hắn cũng thích nàng không?

Không có khả năng! Thái độ của nàng với hắn vẫn rất kém cỏi, động một chút liền cùng hắn khắc khẩu, hắn làm sao có thể thích nàng……

Hắn bảo hộ nàng, hẳn chỉ là thấy việc nghĩa thì mạnh dạn làm, đối với nàng nói những lời đó, cũng có khả năng chính là muốn an ủi nàng, cũng không có ý tứ khác……

“Tiểu Hân? Tiểu Hân?” Thấy nàng ngẩn người, Phạm mẫu thập phần sầu lo, nghĩ đến nàng vẫn vì tối hôm qua kinh hách mà thất hồn lạc phách.“Con thật sự không có việc gì chứ? Có việc gì thì hãy nói với mẹ!”

“Mẹ, con thật sự không có việc gì.” Nàng lúc này mới hoàn hồn.“Người yên tâm, con tốt lắm, chính là suy nghĩ một ít việc muốn dặn dò Tiểu Lỵ.”

“Ai.” Phạm mẫu thở dài. “Ngày hôm qua thật may có Tiểu Tề, nếu không phải hắn cứu con, hậu quả thực không thể tưởng tượng được, chúng ta thật sự cần phải cám ơn người ta thật tốt.”

“Đúng vậy, tối hôm qua rất may có hắn, Tiểu Hân, con cần phải nhớ rõ cám ơn người ta!” Phạm phụ cũng hát đệm nói.

“Con biết……” Nàng cúi đầu, không muốn để cho cha mẹ nhìn thấy biểu tình bối rối của nàng.

Chỉ là nghe cha mẹ nhắc tới hắn, tim của nàng lập tức đập loạn xạ.

Áp lực tình cảm che giấu nhiều năm, một khi tìm được nguồn gốc, rốt cuộc ức chế không được.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Phạm Ý Hân điện thoại cho Tiểu Lỵ, dặn dò một ít chuyện đơn giản, sau đó kết thúc trò chuyện. Nàng bước chậm đến hoa viên, tản bộ hít thở không khí.

Thời tiết vô cùng tốt, trời xanh mây trắng, gió lạnh sảng khoái, thời tiết tốt như vậy vốn có thể khiến người ta cảm thấy tinh thần thoải mái sảng khoái, phiền não hoàn toàn biến mất, nhưng đối với nàng mà nói một chút cũng không thay đổi.

Nàng ngồi ở vị trí thích nhất — bên bờ ao, nhìn du dương vào trong ao ngũ sắc cẩm lí, lâm vào trầm tư. ( Haiz… thật là ta không thể hiểu rõ câu này nói gì đành để nguyên văn zậy…>’’
Chuyện nàng phiền não rất đơn giản, chỉ có một việc, chính là Trầm Văn Tề rốt cuộc đối với nàng là dạng tình cảm gì?

Kỳ thật đáp án cũng rất đơn giản, chính là thích hoặc không thích mà thôi! Bất quá, nàng nghĩ, hắn rất có khả năng không thích nàng.

“Ai……” Nàng nhịn không được thở dài một tiếng.

Đúng lúc này, cùng hai lần trước giống nhau, Trầm Văn Tề lại lặng lẽ xuất hiện.“Làm sao vậy? Không có việc gì sao lại thở dài?”

“Sao anh lại tới đây?” Nàng hoảng sợ, mặt lập tức đỏ lên.“Anh không đi làm sao?”

Hắn đi đến bên cạnh nàng, ôn nhu nhìn nàng.“Anh lo lắng cho em, cho nên hướng công ty xin nghỉ một ngày. Vừa mới nghe bá mẫu nói em ở trong sân, cho nên tìm đến đây.”

“Cám ơn……”

Hắn chú ý tới mặt của nàng rất đỏ, còn nghĩ rằng là do thời tiết quá nóng.“Mặt của em rất đỏ, có phải nắng quá lớn hay không? Đến nơi râm mát nghỉ ngơi một chút đi.”

“Tôi không sao, anh không cần lo lắng.” Nàng quay đầu qua một bên, sợ hãi để cho hắn phát hiện tình trạng khác thường của mình.

“Nhưng mặt của em rất đỏ, hay là em phát sốt……” Hắn vươn tay muốn xem nhiệt độ của nàng.

“Không cần!” Nóng nóng vội, không chút nghĩ ngợi liền vươn tay ra cản tay hắn, âm lượng cũng không tự giác trở nên lớn “Tôi nói tôi không sao!”

Hiện tại nàng còn không thể khắc chế cảm xúc chính mình, không dám cùng hắn tiếp cận. Nàng không muốn trước khi xác nhận tâm ý của hắn, lại để cho hắn phát hiện nàng thích hắn……

“Anh không có ác ý.” Trầm Văn Tề kinh ngạc nhìn nàng, rầu rĩ thu hồi tay.“Thật có lỗi, anh chỉ là lo lắng cho em……”

“Không! Tôi biết anh không có ác ý…… Người có lỗi là tôi.” Nàng cắn cắn môi, trong lòng thập phần băn khoăn.“Tối hôm qua nhờ có anh, tôi mới có thể bình an vô sự, tôi thật sự rất cám ơn anh đã cứu tôi.”

Hắn có chút cô đơn cười.“Là anh rất đường đột, cảm xúc của em còn chưa thực sự ổn định, anh tùy tiện đụng chạm em, khó trách em lại tức giận.”

“Tôi thật sự không có việc gì!” Nhìn thấy vẻ mặt hắn ảm đạm, Phạm Ý Hân tâm căng thẳng, bối rối muốn giải thích “Tôi không phải đang tức giận, chính là…… Chỉ có chút khẩn trương……”

“Chúng ta đi ra ngoài dạo giải sầu được không? Đem tất cả chuyện không thoải mái hoàn toàn quên đi.”

“Việc này……” Nhìn khuôn mặt tươi cười chân thành của hắn, kỳ thật nàng rất muốn đáp ứng, lại có chút chần chờ.

Hắn nhìn ra do dự của nàng, cố ý đưa ra thanh âm ôn nhu “Yên tâm, anh chỉ muốn mang em đi ra ngoài mà thôi, em muốn đi chỗ nào, chúng ta đi chỗ đó, lần này đến lượt anh lái xe chở em.”

Do dự một lát, nàng rốt cục hạ quyết tâm “Được, chúng ta đi ra ngoài một chút đi.”

Có lẽ, nàng có thể cùng hắn hảo hảo nói chuyện, cho dù không thể trực tiếp hỏi hắn, ít nhất cũng có thể thử tâm ý của hắn, cách này so với tự mình suy đoán lung tung còn tốt hơn.

**

Theo yêu cầu của Phạm Ý Hân, Trầm Văn Tề lái xe hướng đông bắc về phía bờ biển mà đi. Dọc theo đường đi, hai người vẫn chưa nói chuyện với nhau nhiều lắm, bởi vì nàng luôn luôn nghĩ nên thử hắn như thế nào, mà hắn dường như cũng nhìn ra nàng đang có chuyện phiền não cần suy nghĩ, cho nên biết ý không quấy rầy.

Đến bờ biển, nước biển được ánh mặt trời chiếu xuống có vẻ càng thêm xanh hơn, gió biển mang theo vị mặn thổi đến, làm loạn mái tóc dài đen mượt của nàng.

Nhìn sóng biển nhấp nhô xô bờ, Phạm Ý Hân hít vào một hơi thật sâu, thoải mái nở nụ cười.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, Trầm Văn Tề cũng tươi cười theo. “Em thật sự rất thích nhìn biển.”

“Ân, tôi cảm thấy biển thực bao la, rộng lớn, tràn ngập sức mạnh vô hạn, mặc kệ có chuyện gì không thoải mái, nhìn biển lớn vô hạn vô biên, tâm tình của tôi sẽ sáng sủa rất nhiều.”

“Chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi.” Thấy tóc dài của nàng bị gió thổi loạn, vờn quanh gương mặt trắng nõn, hắn vươn tay, cẩn thận thay nàng sửa sang lại. “Gió rất lớn, có muốn cột tóc lại hay không?”

Cử chỉ đột nhiên vô cùng thân thiết, khiến tim Phạm Ý Hân lại đập loạn xạ, hai gò má nóng lên, nàng cố gắng làm bộ như không thèm để ý, cười có chút cứng ngắc.“Không sao, tôi thích cảm giác tóc bị gió thổi.”

Hắn gật gật đầu, chú ý sâu sắc tới việc không được tự nhiên của nàng, không nói thêm gì nữa.

Quả nhiên, nàng chán ghét hắn tiếp cận nàng quá mức…… Nhưng, tối hôm qua khi hắn ôm nàng, nàng cũng không biểu hiện ra một tia kháng cự nào, vì sao hôm nay lại thay đổi?

Là hắn làm chuyện gì khiến nàng chán ghét sao? Hay là chuyện tối hôm qua tạo thành bóng ma trong lòng nàng?

Hai người ở bờ biển lững thững bước đi, thưởng thức cảnh biển xinh đẹp, Trầm Văn Tề thật cẩn thận đánh giá nàng, chần chờ hỏi:“Chuyện tối hôm qua…… Em không sao chứ?”

“Tôi không yếu ớt đến như vậy.” Nàng nhún nhún vai, thản nhiên nói “Tôi thừa nhận, tối hôm qua tôi quả thực đã bị kinh hách không nhỏ, bất quá đó là sự kiện xảy ra ngẫu nhiên, cũng đã qua, nhiều lắm sau này cẩn thận một chút, không để cho chính mình có khả năng gặp phải nguy hiểm như vậy.”

“Em thực kiên cường.” Hắn cười nhìn nàng, vẻ mặt cùng miệng đều thập phần tán thưởng.“Là anh đã quá lo lắng.”

Trông thấy tươi cười của hắn, mặt của nàng lại đỏ.“Hoàn hảo…… Hơn nữa, tối hôm qua tôi thật sự bị dọa, may mắn có anh……”

Khuôn mặt tuấn tú của Trầm Văn Tề cũng hơi hơi phiếm hồng, đè thấp thanh lượng, ý tứ không tốt lắm thừa nhận “Kỳ thật…… Tối hôm qua anh cũng bị dọa, vốn anh chỉ lo lắng em tại sao trễ như thế còn không về nhà, lại biết được em uống rượu sẽ không tự mình lái xe, cho nên mới đi ra bên ngoài chờ em, thuận tiện đi vòng quanh một chút, không nghĩ tới sẽ thấy em bị cướp bóc, nhìn thấy cướp lấy đao muốn đả thương em, tim của anh thiếu chút nữa ngừng đập……”

Phạm Ý Hân cúi đầu, căn bản không dám nhìn hướng hắn, tự nhiên cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

“Cám ơn anh……” Nàng cắn môi nhẹ giọng nói lời cảm tạ.

Hắn lo lắng cho nàng, chuyện này có thể xác định, nhưng hắn là vì tình cảm gì mà lo lắng cho nàng? Là bằng hữu hay là tình yêu?

“Làm sao vậy?” Hắn khẽ nhíu mày.“Em mới nãy dường như có chuyện gì phiền não, có muốn nói ra hay không? Có lẽ anh có thể cho em một ít đề nghị.”

“Tôi……” Khiến cho nàng phiền não là hắn! Nhưng, nàng lại không thể trực tiếp nói cho hắn — đúng! Tôi phiền não, phiền não anh không thích tôi?

“Tôi không biết nên nói như thế nào……” Nàng cực buồn rầu thở dài, không dám đem nghi vấn trong lòng nói ra tiếng, chỉ có thể tùy tiện tìm một lý do để cho qua “Kỳ thật, tôi là suy nghĩ chuyện của Tạ Di Thanh……”

“Tạ Di Thanh?” Trầm Văn Tề sửng sốt một chút.“Nàng làm sao vậy?”

“Nói thực ra……” Ánh mắt nàng dao động, có chút chột dạ.“Đối với nàng, tôi vẫn có chút áy náy, bởi vì chúng ta lừa gạt nàng, tuy rằng…… Là vì tốt cho nàng, nhưng vẫn là chúng ta lừa gạt nàng……”

Tuy rằng dưới tình thế cấp bách tùy tiện tìm một lý do để thoái thác, nhưng đối với Tạ Di Thanh, nàng thật sự cảm thấy có lỗi. Lúc trước nàng cũng không có nghĩ nhiều như vậy, bởi vì khi đó nàng còn không biết được chính mình thích Trầm Văn Tề, nhưng hiện tại thì không phải……

Nàng thích hắn, Tạ Di Thanh cũng thích hắn, nàng có thể lý giải tâm tình Tạ Di Thanh, cũng hiểu được cái loại cảm giác chua xót khi thích đối phương, nhưng không được đối phương đáp lại…… Ai, xem như cùng chung cảnh ngộ đi!

Trầm Văn Tề thanh âm ôn hòa an ủi nàng “Là anh sai, em không cần tự trách, chuyện này không liên quan đến em, là anh đã kéo em vào –”

“Đúng…… Vốn dĩ không liên quan đến tôi……” Nghe hắn nói như vậy, Phạm Ý Hân tâm đột nhiên co rụt lại, vẻ mặt có chút cứng ngắc.

Không liên quan? Nàng đã hiểu, hắn căn bản chưa từng thích nàng, ở trong mắt hắn, nàng chỉ là một bằng hữu, một người có thể làm bia chắn giúp hắn loại bỏ đối tượng không thích……

“Em…… Đang tức giận sao?” Trầm Văn Tề sâu sắc nhận thấy được thái độ nàng chuyển biến, có chút khó hiểu.“Anh cũng không phải muốn lợi dụng em, mà là –”

“Không sao, tôi hiểu được, anh không cần giải thích. Chúng ta là bằng hữu thôi! Giúp đỡ nhau thực bình thường, tôi sẽ không để ý.” Nàng lắc đầu, thần sắc bình thản gần như lạnh nhạt.“Bất quá, anh cũng không thể cả đời đều lấy tôi làm bia chắn, tôi nghĩ, anh vẫn là nên tìm một người bạn gái thật sự đi –”

“Em hy vọng anh kết giao bạn gái sao?” Ngữ khí của hắn có chút nhanh, có một chút áp lực cảm xúc nào đó.

Hắn còn tưởng rằng trải qua tối hôm qua, quan hệ hai người có thể tiến thêm một bước, dù sao, hắn cũng đã ôm nàng, hơn nữa nàng cũng không hề chống cự tựa vào trong lòng hắn…… Bất quá, theo lời nói của nàng xem ra, dường như là hắn kỳ vọng quá nhiều.

Thanh âm Phạm Ý Hân chuyển nhỏ “Đương nhiên, chúng ta là bằng hữu, tôi đương nhiên hy vọng anh có thể tìm được nữ nhân thực sự yêu thương……”

Cho dù, người trong lòng hắn không phải nàng, nàng vẫn hy vọng hắn có thể có được hạnh phúc.

“Anh hiểu được……” Ánh mắt hắn buồn bã.“Bất quá, trước mắt anh cũng không muốn kết giao bạn gái.”

“Vì sao?” Nàng nhịn không được hỏi thăm.

“Không nói cho em biết……” Tươi cười của hắn có chút chua sót cùng bất đắc dĩ.

Nàng bất mãn nhíu mày “Nói một chút có sao đâu, quỷ hẹp hòi!”

Hắn khơi mào mi, trong lòng hơi thay đổi, có chút đăm chiêu đánh giá thần thái lo lắng của nàng. “Kỳ quái, em tại sao đột nhiên đối với cuộc sống tình cảm của anh có hứng thú như vậy?” Điều này làm cho tâm tình đang xuống thấp của hắn rung lên.

“Bởi vì……” Nàng cứng lại, nào dám đem nguyên nhân chân chính nói ra tiếng, chỉ có thể tùy tiện tìm một lý do “Vừa vặn nói đến chuyện Tạ Di Thanh, nhất thời có chút cảm xúc, cho nên mới tò mò hỏi anh.”

“Chỉ như vậy?” Trầm Văn Tề mỉm cười, dễ dàng nhìn thấu lòng của nàng.

Xem ra, cố gắng của hắn bắt đầu có hiệu quả. Tình cảm của nàng đối với hắn, hẳn là đã không đơn thuần chỉ là tình bạn.

“Vô nghĩa!” Phạm Ý Hân đề cao thanh lượng, ý đồ lấy tức giận che giấu xấu hổ trong lòng.“Nếu không thì sao?”

“Không sao.” Hắn cười thả lỏng nàng một chút, không muốn quá mức bức bách nàng, nếu nóng vội, chỉ tạo thành hiệu quả ngược lại, đó cũng không phải là điều hắn muốn.“Đã giữa trưa, em đói bụng chưa?”

“Ân, có một chút.” Phạm Ý Hân gật gật đầu, bởi vì đề tài dời đi mà âm thầm nhả khí.

“Vậy đi thôi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm.” Trầm Văn Tề đi trở về, biết ý thả chậm cước bộ, để cho nàng có thể đuổi kịp.

“Được.” Nàng đi ở bên cạnh hắn, không biết nên buồn hay vui.

Tuy rằng xem ra hắn đối nàng vô tình, nhưng ít nhất nàng có thể xác định một chuyện, hiện tại hắn cũng không có nữ nhân nào trong lòng, chỉ cần hắn vẫn độc thân, nàng còn có cơ hội.

Thật vất vả mới phát hiện tâm ý chính mình, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ lỡ.

******

Tuy nói sẽ không dễ dàng bỏ lỡ, nhưng nàng nên bắt đầu cố gắng từ đâu?

Phạm Ý Hân ngồi ở trong phòng, lâm vào khổ tư, mặc dù ở trên thương trường nàng cũng không có ý lùi bước, nhưng đối với chuyện tình cảm, nàng hầu như có thể nói là không có kinh nghiệm gì.

Cho nên, cho dù hiểu được mình thích Trầm Văn Tề, hy vọng có thể khiến cho hắn cũng yêu thích nàng, nàng cũng không biết nên làm như thế nào……

Sau khi lo lắng thật lâu, nàng cầm lấy di động, bấm một tổ dãy số.

“Này?” Giọng nữ trầm ổn xuyên thấu qua ống nghe truyền đến, biểu hiện chủ nhân có tính cách bình tĩnh lý trí.“Tiểu Hân sao?”

Nghe được thanh âm bạn tốt Hứa Bội Quân, giọng điệu của nàng không tự giác hớn hở hơn.“Đúng, là mình, gần đây như thế nào rồi?”

“Cũng không tệ lắm, cậu thì sao?”

Phạm Ý Hân ấp a ấp úng “Ách…… Kỳ thật, mình gần đây có một chuyện phiền não, muốn thỉnh giáo kiến của cậu một chút……”

“Thỉnh giáo?” Hứa Bội Quân lập tức phát giác sự khác thường của nàng.“Mình nghĩ, hẳn không phải là chuyện công việc đúng không?”

Nàng cười gượng hai tiếng.“Ha ha, cậu vẫn thông minh như vậy……”

“Đừng cố tâng bốc mình, nói xem là chuyện gì.”

“Chính là…… Chính là chuyện tình cảm……” Nàng càng nói âm thanh càng nhỏ.“Mình muốn hỏi cậu…… Làm sao để khiến cho nam nhân yêu thích mình……”

Phốc một tiếng, bên kia di động quả nhiên Hứa Bội Quân nhịn không được cười ra tiếng.“Tiểu Hân, nam nhân cậu hỏi là Trầm Văn Tề sao?”

Phạm Ý Hân vừa thẹn vừa giận lại kinh ngạc.“Cậu làm sao mà biết?”

“Mình đương nhiên biết, bất quá, cậu kéo dài tới hiện tại mới phát hiện mình thích hắn, có phải quá muộn hay không?”

Mặt nàng đỏ lên, nỗi lòng lại bắt đầu hỗn loạn.“Mình…… Mình cũng không hiểu được! Mình trước kia vẫn cảm thấy chính mình thực chán ghét hắn, chỉ cần chuyện gì có liên quan đến hắn tuyệt đối không phải chuyện tốt, nhưng…… Gần đây hắn từ nước ngoài du học trở về, tình huống bắt đầu thay đổi……”

Nàng mơ hồ nhắc tới những phát sinh từ sau khi hắn trở về, bao gồm chuyện Tạ Di Thanh, ngày kỷ niệm tròn ba mươi năm kết hôn của ba mẹ, còn có chuyện Trầm Văn Tề cứu nàng như thế nào.

“…… Hắn thực ôn nhu, thực săn sóc, giúp mình làm rất nhiều chuyện, đối với mình thật sự tốt lắm, mình lúc trước còn cảm thấy rất kỳ quái, vì sao có khi nhìn thấy hắn tim lại đập nhanh, còn nghĩ rằng là vì rất chán ghét hắn, đến lúc thấy hắn vì mình không để ý nguy hiểm đánh cướp, mình mới hiểu được, kỳ thật mình đã sớm lặng lẽ thích hắn, mà hiện tại, giống như biến thành yêu……” Nhớ tới Trầm Văn Tề đối với nàng rất tốt, mặt của nàng càng hồng, nội tâm tràn đầy nhu tình.

“Nguyên lai Trầm Văn Tề là dựa vào chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này, mới khiến cậu phát hiện tâm ý chính mình, thật sự là không đơn giản.”

“Kỳ quái.” Phạm Ý Hân không rõ “Vì sao giọng điệu của cậu nghe qua một chút cũng không kinh ngạc?”

Hứa Bội Quân cười khẽ “Mình không phải đã sớm nói với cậu từ trước sao? Từ lúc học đại học đã cảm thấy hai người hẳn là một đôi, bất quá khi đó các người thường đấu qua đấu lại, có khả năng cũng chưa phát hiện cảm tình với đối phương.”

“Di?” Nàng sửng sốt một chút, lập tức kinh ngạc mở lớn miệng.“Đợi chút, ý của cậu là…… Hắn đối với mình cũng có cảm giác như vậy sao?”

Hứa Bội Quân thở dài.“Tiểu Hân, tuy nói tình yêu có khi sẽ làm người trong cuộc thấy không rõ sự thật, nhưng cậu cũng quá trì độn đi. Cậu trước kia thường cùng Trầm Văn Tề ầm ỹ đến ầm ỹ đi, nhưng hắn vài lần đều cố ý đưa cậu về ký túc xá, việc này không phải chứng minh hắn rất coi trọng cậu sao?”

“Đó nói không chừng là vì chúng mình từ nhỏ đã nhận thức, mà hắn lại được ba mẹ mình nhờ cậy, mới có thể đặc biệt chú ý an toàn của mình!”

“Được rồi, cho dù mới đầu có thể xuất xuất phát từ hữu nghị, nhưng nghe cậu nói chuyện phát sinh gần đây, đó tuyệt đối không phải hai chữ ‘Hữu nghị’ là có thể dễ dàng giải thích.” Hứa Bội Quân còn thật sự khuyên nàng, “Tiểu Hân, hãy nghe mình nói, cậu đã xác định yêu thương hắn, vậy đem tâm tình của cậu nói cho hắn, có khi nữ nhân cũng cần có dũng khí chủ động.”

“Thật vậy sao?” Phạm Ý Hân thập phần khẩn trương, thanh âm cũng run nhè nhẹ.“Mình sợ, nếu mình hướng hắn thông báo, mà hắn căn bản không thích mình, cự tuyệt mình, mình nhất định sẽ thực thất vọng, rất khó chấp nhận, sau đó không khí sẽ trở nên thực xấu hổ, nói không chừng về sau ngay cả bằng hữu cũng không làm được……”

“Tiểu Hân, cậu tại sao có thể trở nên nhát gan như thế?” Thanh âm Hứa Bội Quân trở nên nghiêm túc.“Trước kia cậu luôn luôn không sợ trời, không sợ đất, muốn làm chuyện gì thì nhất định phải làm được, cậu luôn hướng về phía trước, cá tính tràn ngập sức sống, là điểm hấp dẫn người khác nhất, tin tưởng mình. Cũng tin tưởng chính cậu được không?”

Nàng trầm mặc trong chốc lát, tâm hỗn loạn rốt cục có quyết định.“Cậu nói đúng, mình không nên do dự, mặc kệ kết quả thông báo là tốt hay xấu, mình đều phải đối mặt.”

Hứa Bội Quân thoải mái nở nụ cười.“Đúng vậy, cậu nghĩ thông suốt là tốt rồi.”

Tâm ý đã quyết, Phạm Ý Hân tâm tình cũng thoải mái hơn.“Rất may cậu đánh thức mình.”

“Nếu thông báo thành công, nhớ rõ gọi điện thoại cho mình biết một tiếng.”

“Được, bất quá, nếu mình thất bại, sẽ tìm cậu khóc kể, cậu nên hảo hảo an ủi mình.” Nàng đã tính đến khả năng xấu nhất.

“Đương nhiên, chúng ta là bằng hữu mà!”

“Cám ơn, mình sẽ cố gắng.” Tuy nói chuyện tình cảm cũng không phải chỉ dựa vào cố gắng là đủ, nhưng nàng sẽ dùng toàn lực ứng phó, cho dù kết quả cuối cùng không như mong muốn, nàng cũng có thể nói cho chính mình, nàng đã cố hết sức.

“Cố lên, chúc cậu may mắn.”

Sau khi chấm dứt trò chuyện, Phạm Ý Hân ngồi dựa vào trên giường, hít sâu một hơi, mới cầm lấy di động gọi cho Trầm Văn Tề, di động chỉ vang một tiếng đã được tiếp.

“Xin chào, tìm anh có việc sao?” Thanh âm của hắn vẫn ôn hòa như vậy.

“Ân……” Vừa nghe thấy thanh âm của hắn, tâm nàng thật vất vả mới bình tĩnh lại bắt đầu xôn xao.“Ngày mai sau khi tan tầm anh có rảnh không?”

“Có, làm sao vậy?” Khó được nàng chủ động gọi cho hắn, khiến cho hắn vừa mừng vừa sợ.

“Chúng ta hẹn nơi gặp mặt, nói chuyện một chút được không?”

“Được, hẹn chỗ nào?” Hắn đáp ứng thật sự sảng khoái.

“ Quán cà phê Gluck, 6 giờ rưỡi, có thể chứ?”

“Có thể.” Trầm Văn Tề đáp ứng không chút do dự nào, dự cảm kỳ lạ nào đó nói cho hắn, chuyện muốn nói ngày mai, đối với hai người bọn họ mà nói thập phần trọng yếu.

Hơn ba năm chờ đợi của hắn có lẽ sẽ được đền đáp.

“Ân, vậy ngày mai gặp, ngủ ngon.” Sau khi tắt di động, Phạm Ý Hân như trút được gánh nặng thở ra một hơi thật dài.

Ngày mai, đáp án của hắn sẽ quyết định nàng cao hứng hoặc bi thương, nhưng mà bất luận như thế nào, nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Hạnh phúc, do chính nàng sáng tạo.