Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày

Chương 17



Edit: Kuro

Beta: Ka

Dê đầu đàn chiều nào cũng lên sườn núi phía Bắc ăn cỏ.

Trương Tri Âm đến sớm mai phục, mèo nhỏ vùi ở trong áo, cọ đi cọ lại nhưng ngoan ngoãn không phát ra tiếng.

Trương Tri Âm sờ túm lông sau gáy trấn an nó.

Dê thủ lĩnh quả nhiên xuất hiện như mọi ngày, nó ăn rất kĩ càng, cũng rất cảnh giác, hai sừng dựng đứng, xung quanh có màn sương mù – đó chính là dị năng của nó.

Trương Tri Âm tập trung, nhận lấy cơ hội, híp mắt lại, ném lưỡi cưa ra, lao thẳng tới bụng con dê.

Dê đầu nhận thức được nguy hiểm, thở ra một hơi lạnh, trên bụng xuất hiện một lớp băng. Giáp cùng lưỡi cưa chạm vào nhau liền vỡ vụn, nhưng một giây sau lại kết tụ lại thành một mũi giáo nhỏ hơn, cứng hơn đâm thẳng vào bụng dê.

Đây là kĩ năng mới Trương Tri Âm mới lĩnh ngộ – điều khiển băng.

Dê đầu đàn bị thương liền tức giận, kêu lên một tiếng, cử động đột nhiên chậm lại, xung quanh xuất hiện một lớp sương lạnh. Trương Tri Âm cảm thấy mình dường như cũng trở nên chậm chạp, độ ngưng tụ của tiểu băng cầu cũng chậm lại.

Hắn cau mày lấy ra thuốc tăng nội lực, thấy trong người ấm lên.

Động tác nhỏ cũng làm dê đầu đàn chú ý.

Tai nó giật giật, đôi mắt lóe lên, hướng về phía Trương Tri Âm.

Chưa kịp hình dung ra chuyện gì, cặp móng cứng như thép của nó đã đặt trên đầu Trương Tri Âm, chuẩn bị đạp.

Trương Tri Âm chỉ kịp ném tiểu băng cầu ra, đánh chúng con dê mới có thời gian chạy thoát.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp tốc độ của dê đầu đàn.

Cả hai đều là hệ “Băng”, đều tấn công từ xa, tốc độ của dê đầu đàn lại nhanh hơn một bậc, là tiểu boss, đòn tấn công của nó cũng không thể so sánh với Trương Tri Âm. Mà đáng sợ nhất là bây giờ đang đối mặt hiện thực, không phải chỉ nhìn nhân vật qua màn hình đứng ở Thượng Đế đánh tiểu boss, mà là mặt đối mặt, liều mạng chiến đấu. Quái cũng không phải là dữ liệu tạo thành, mà là thực, Trương Tri Âm khó có thể địch lại.

Trương Tri Âm đành dựa vào thuốc tăng máu mới đối đầu được với dê đầu đàn. Nhưng thể lực giảm xuống rất nhanh, hắn bây giờ không muốn giết nó nữa, chỉ hi vọng có thể chạy về khu an toàn một cách thuận lợi.

Hắn xoay người lại, bắn ra ba phiến băng, một trúng hai trượt, Nhưng lúc này tốc độ của nó lại tăng lên gấp đôi, một bước lao tới, hai con mắt lóe lên lao thẳng tới ngực Trương Tri Âm!

Trương Tri Âm hai tay để trước ngực, một bức tường băng mỏng xuất hiện – đây là kỹ năng của găng tay.

Nhưng chỉ cản được một giây mà thôi.

Trên tường băng lập tức xuất hiện vết nứt hình mạng nhện, vỡ vụn ra, móng vuốt sắc bén đặt trên vai trái Trương Tri Âm.

Máu phun ra, một lớp băng nhanh chóng phủ lên miệng vết thương, bên kia da hiện màu xanh tím như bị lạnh – dê đầu đàn gây nên hai vết thương một lúc.

Trương Tri Âm lần này cũng bị húc ngã trên mặt đất.

Mắt của hắn vẻ đau đớn cũng như một chút tức giận

Một luồng khí đột nhiên tràn ra khiến người ta ngột ngạt.

Trương Tri Âm đau đầu chóng mặt quay đầu nhìn bốn phía nhưng không phát hiện ra cái gì, con dê cũng cảm thấy nguy hiểm, lặng lẽ lui về, cào móng xuống đất, biến ra bộ giáp bao bọc lấy thân mình.

Mèo nhỏ dường như cũng không chịu được liền chui ra ngoài, mắt lóe lên tia hung dữ. Nó mở miệng ra, phun ra tiểu băng cầu, tiểu băng cầu lập tức to ra, lao tới phía con dê đầu đàn.

Con dê cố tránh nhưng vẫn bị băng cầu va vào trực diện.

Phút chốc không thấy băng cầu, mà không chỉ dừng lại ở đó.

Lúc bị tập kích, thân thể nó nhanh chóng tạo ra một lớp băng, không quá ba mươi giây, khi nó đứng trước mặt Trương Tri Âm thì đã hoàn toàn là một con dê băng. Sau khi nhận một đòn, băng nứt thành từng mảnh, vỡ vụn rơi xuống đất, tan ra.

Một khối tinh hạch màu xanh lam lăn đến chân Trương Tri Âm – là tinh hạch của con dê đầu đàn.

Trương Tri Âm cúi người, một tay nhặt tinh hạch, một tay cầm mèo nhỏ lên, giơ lên trước mặt nhìn nó.

Mèo nhỏ có vẻ bất mãn nhìn hắn.

Trương Tri Âm bỏ nó vào trong áo, mèo nhỏ bám vào cổ áo, dùng đầu của mình cọ vào cổ hắn, giống như lập được đại công vậy.

Khi quay về hang động thì trời đã tối. Sau khi chiến đấu ác liệt Trương Tri Âm tốn nhiều thể lực, hắn ăn cơm, nhìn thấy mèo nhỏ sững sờ nhìn vào bát canh cá và sữa bò, không thèm há miệng.

Không muốn ăn? Không ngon? Ăn kiêng?

Trương Tri Âm nhíu mày, đi tới cạnh nó: “Ngươi phải ăn thật ngon, như vậy mới lớn nhanh”

Mèo nhỏ nhìn hắn, không phản ứng gì.

Trương Tri Âm hết cách, đổ một ít sữa bò ra tay, đưa ra trước mặt nó: “Ăn một ít đi, được không?”

Mèo nhỏ nhìn hắn, liền nghiêng đầu nhìn một chút sữa bò trong tay hắn, giống như đang nghĩ gì, sau một lúc liền đi tới trước tay Trương Tri Âm, lè lưỡi liếm láp.

Buổi tối, Trướng Tri Âm lười biếng nằm trên đất kiểm lại số đồ của mình, mèo nhỏ lăn qua lăn lại trên người hắn đến chán, muốn gây sự chú ý của hắn thỉnh thoảng đánh lên mặt hắn. Thời gian trôi qua, càng ngày càng quấn quýt.

Trương Tri Âm để ý đến, vuốt lông nó.

Mèo nhỏ ủy khuất nhìn hắn, dùng cổ cọ lên cằm hắn.

“Được” Trương Tri Âm bất lực, xoa lưng nó “Ngươi giỏi nhất, yêu ngươi nhất, ngoan đi”

Mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm xuống.

Trương Tri Âm phát hiện mình chỉ còn hơn 300 đồng, xài tiền như nước, cứ tiếp tục như vậy không ổn, hắn phải kiếm tiền mới được.

Nhưng kiếm tiền kiểu gì vẫn cần suy nghĩ một chút.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không ra, Trương Tri Âm dần đi vào giấc ngủ.

Mèo nhỏ yên lặng, nhẹ nhàng nhảy từ trên người hắn xuống, bò lên mặt hắn. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trương Tri Âm.

Đêm dần khuya.

Một cơn gió thổi qua, sơn động xuất hiện một nam nhân, ôm trong tay một con mèo trắng ngủ ngon lành.

Hắn nhìn thấy con mèo kia giống y hệt con trong tay mình liền sửng sốt.

Con mèo kia hài lòng, lén lút liếm lên môi Trương Tri Âm, con mắt màu xanh lam toát ra tia thỏa mãn. Cảm nhận được luồng khí khác thường liền trở nên cảnh giác, cặp mắt không chút gì là thân thiện tập trung lên người đến, nhìn thấy nam nhân kia xuất hiện liền dịu đi, biến thành bộ dạng lười biếng.

Bị mèo nhìn chằm chằm Raton lập tức quay người, nói nhỏ: “Thần không nhìn thấy gì hết”

Mèo không để ý đến hắn, nhảy từ trên người Trương Tri Âm xuống, bước chân hiên ngang rời đi, ánh trăng cùng bóng đêm phủ xuống, dần dần mờ ảo, cuối cùng biến thành một mỹ nam nhân khó có thể lại gần. Vạt áo trắng không vương bụi bay lên, khuôn mặt hắn bình tĩnh, con mèo vừa nãy làm nũng thật không giống hắn.

Lạnh lùng

Hắn quay đầu nhìn Trương Tri Âm đang ngủ say, không quan tâm tới thuộc hạ của mình, cánh tay hơi nhấc lên, nhanh chóng biến mất trong không gian, không để lại vết tích gì, tựa như chưa từng xuất hiện.

Chờ Boss đi rồi Raton mới nhanh chóng rón rén đặt mèo con trong tay mình cạnh gáy Trương Tri Âm.

Ngày hôm sau trời xanh mây trắng.

Trương Tri Âm để Ân Tiểu Tưởng vào trong áo mình như hôm qua, kết quả Ân Tiểu Tưởng giãy dụa, nhảy xuống đất, liền bò vào túi quần Trương Tri Âm.

Trương Tri Âm bất đắc dĩ sờ sờ mặt nó: “Mỗi ngày đều có một trò”

Ân Tiểu Tưởng: “Ngao?”