Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Chương 7: Cùng cảnh ngộ



Một buổi chiều thứ Năm trong những ngày đầu đông củatháng Mười hai, cái lạnh đã bắt đầu len lỏi khắp không gian, Tạ Nam nhận đượcđiện thoại của Lý Nhuệ. Lúc đó, cô đang xuống lầu tới bộ phận Nghiệp vụ để xửlý vấn đề khoản chi. Vào giờ này mọi thứ Năm, các bộ phận Nghiệp vụ của công tytrong khu vực được mời đều tới tham gia báo cáo, một loạt các cô gáixinh xắn mặc váy đồng phục màu ghi ánh bạc tập trung lại với nhau, yến oanh dậpdìu, cười nói sôi nổi, rất thoải mái và vui vẻ.

Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng tươi đẹp, trẻ trung trướcmắtTạ Nam lại không tránh khỏi tiếng thở dài thầm than cho tuổi tác của mình.Điện thoại đổ chuông, cô đi về phía thang máy nghe.

“Chào em, Tạ Nam, anh Lý Nhuệ đây.”

“Chào anh, có việc gì không ạ?”

Giọng trả lời máy móc như trong công việc của cô khiếnLý Nhuệ hơi sững lại, không biết phải tiếp tục ra sao, im lặng một lát, anh nóitiếp: “Anh muốn hẹn em tối mai ăn com, em có rỗi không?”.

Tạ Nam hơi ngại, cô vốn không có thói quen từ chốithẳng thừng, mà cũng không muốn Lý Nhuệ buồn. Tuy thời gian hai người hẹn hòkhông dài, nhưng cô biết lòng tự trọng của anh rất lớn, trước khi gọi cuộc điệnthoại này, chắc chắn anh đã suy nghĩ, đắn đo rất kỹ rồi.

“Chỉ là ăn cơm thôi, nếu mai em không tiện, chúng tahẹn khi khác cũng được.”

“Thế thì mai đi”, Tạ Nam không muốn quanh co nên đồngý luôn, hai người hẹn thời gian, địa điểm cụ thể rồi tắt máy.

Trở về văn phòng của mình, nghĩ đi nghĩ lại, cô quyếtđịnh gọi cho Cao Như Băng, muốn hỏi ý kiến của bạn mình. Dù sao Như Băng và LýNhuệ cũng là đồng nghiệp, cô không muốn làm Cao Như Băng khó xử. Đã một thờigian rồi cô chưa gặp Như Băng. Sau khi kết hôn, Như Băng đã hoàn toàn trở thànhcon người khác, không còn là người bạn thân thiết luôn dành quá nửa thời gianrảnh rỗi sau công việc cho cô như trước nữa.

Cao Như Băng nhấc điện thoại, giọng không được tậptrung lắm: “Có việc gì thế Nam Nam, tớ đang phải xếp hàng đóng tiền lấy thuốc”.

Tạ Nam giật mình hỏi: “Cậu làm sao?”. “Tớ không sao,Quách Minh hôm qua đột nhiên ốm, giờ đang nằm viện chờ kết quả. Thôi tớ xuốnglầu nộp tiền đã nhé.”

“Đợi đã, nói cho tớ bệnh viện nào?”

Vừa tan ca, Tạ Nam vội vàng lái xe đến Bệnh viện Trungtâm thành phố. Cô xách theo giỏ hoa quả đi vào phòng bệnh, Quách Minh đang nằmtruyền dịch trên giường, Cao Như Băng ngồi bên cạnh, nét mặt hai người có vẻrất bình thường.

“Sao em lại tới, Tạ Nam?”, Quách Minh hỏi.

“Anh bệnh mà em không đến được à? Băng Băng, không saochứ?”

“Không có gì nghiêm trọng, vừa nhận được kết quả, bịviêm túi mật cấp và sỏi mật, do hôm qua đau quá, bố mẹ anh ấy lo lắng, nên tớiđây kiểm tra.

Tạ Nam biết Quách Minh là con một, được gia đình rấtcưng chiều, cô nói: “Làm tớ hết hồn, không sao là ổn rồi”.

Lúc ấy, một nữ bác sĩ dáng người cao ráo bước vàophòng, dặn dò Quách Minh uống thuốc, Tạ Nam nhận ra đây chính là Hứa Mạn, hàngxóm của cô.

“Chào Khủng long bạo chúa.” Hứa Mạn nhìn thấy cô, cườinói: “Xin chào, Khủng long ba sừng. Trùng hợp thế, người nhà của em à?”.

“Đây là phu quân của bạn em, bác sĩ Hứa ạ, bệnh anh ấykhông có gì đáng ngại chứ?”

“Yên tâm, trước mắt có thể tiếp tục điều trị, phảitiêu viêm đã. Chú ý điều chỉnh chế độ ăn uống, vận động nhiều, đừng uống rượu,tránh ngồi lâu, nếu có chỉ định phải mổ thì tiến hành thủ thuật sau cũng chưamuộn.”

Nghe Hứa Mạn nói, Cao Như Băng và Quách Minh thở phàonhẹ nhõm.

Quách Minh nói: “Anh nói rồi mà, mọi người cứ lo, bắtanh phải nằm đây một ngày, xét nghiệm hết một lượt mới yên tâm tha cho anh”.

“Nói thế thì không đúng, kiểm tra toàn diện là điềunên làm, loại trừ các nguy hiểm của bệnh khác. Hơn nữa, mấy người tuổi anh haycho rằng mình khỏe, không chú ý đến những bệnh tiềm ẩn”, Hứa Mạn nói một cáchnghiêm túc.

Cao Như Băng gật đầu lia lịa nhận chỉ giáo, Hứa Mạnvẫy Tạ Nam, nói: “À, em ra ngoài một lát, chị có việc muốn nói với em”.

Tạ Nam và Hứa Mạn ra ngoài hành lang, Hứa Mạn cười hìhì nói: “Sao dạo này không thấy em lên QQ?”. “Độ này hơi bận”, Tạ Nam đâu dámlên QQ, cô nói tiếp: “Công ty em cũng không cho lên QQ, muốn liên lạc ngoàiphải dùng MSN (*), có điều em vẫn lên các diễn đàn doanh nghiệp. À đúng rồi,nickname Khủng long bạo chúa của chị nghe uy phong thế!”.

“Ngày trước chị hay bị bắt nạt, mọi người nói chị lànữ tiến sỹ, người thuộc thế giới thứ ba. Chị giận quá, nói rằng ngay cả ngườicủa thế giới thứ ba chị cũng không được tính vào, chị chính là khủng long, làKhủng long bạo chúa chuyên ăn thịt.”

Tạ Nam bất giác bật cười, một Hứa Mạn dịu dàng tríthức, rất hợp với hình tượng một nữ bác sĩ đứng trước mặt cô lại có nicknamehoàn toàn trái ngược như thế, quả thật rất thú vị.

“Đúng rồi, thứ Bảy này em có thời gian không, ba giờchiều, diễn đàn của chúng ta sẽ gặp mặt ở nhà chị, anh chàng Hát trong gió kiađồng ý lộ diện rồi đấy, hà h

Sau khi anh chàng Hát trong gió đăng lên mẩu tin thôngbáo tìm người trong mộng, mọi người đã đua nhau làm theo, trong hai tháng, đềtài vẫn còn nóng hổi, nhưng sự việc thì chẳng thấy tiến triển gì. Tạ Nam cũngrất tò mò, nói: “Vâng, buổi sáng có chút việc, chiều rảnh em sẽ qua, đây là lầnđầu tiên em gặp bạn bè trên mạng đấy”. Hứa Mạn cười, nói cho cô số phòng củamình, rồi vẫy tay chào tạm biệt. Tạ Nam quay về phòng bệnh, Quách Minh và CaoNhư Băng đang tròn mắt nhìn cô chờ đợi.

“Bác sĩ không nói gì xấu chứ? Lại còn gọi riêng cậu rangoài nói chuyện”, Cao Như Băng vội vàng hỏi.

Tạ Nam xua tay: “Không sao, không sao, cô ấy là hàngxóm của tớ, nói vài vấn đề ở tiểu khu ấy mà”.

“Ui, cậu làm tớ sợ hết hồn”, Cao Như Băng nhìn chằmchằm vào cô.

Quách Minh cười, kéo tay Cao Như Băng nói: “Đấy, toànlà em lo lắng quá, em đi ăn đi, Tạ Nam chắc cũng chưa ăn gì, nhân tiện mang vềcho anh chút thức ăn, cái gì cũng được, miễn không phải là đồ ăn của thỏ nhé”.

“Anh đừng có mơ, chẳng nhẽ mẹ anh và bác sĩ đều dặnthừa sao? cố gắng mà ăn chay mấy ngày đi, anh phải để ý chai truyền nhé, khinào hết nhớ gọi y tá, em đi một lát rồi về ngay.”

Hai người không đi xa mà chỉ ăn cơm ở một nhà hàngchuyên đồ ăn Tứ Xuyên gần đó. Thấy Cao Như Băng lo lắng, chẳng có tâm trạng ănuống, Tạ Nam an ủi: “Bác sĩ Hứa đã nói rồi, bệnh anh ấy không nghiêm trọng, saunày chỉ cần chú ý là được, đừng lo lắng quá”. “Cậu không biết chứ, bố mẹ anh ấyvừa ở đây về, mẹ anh ấy cứ nói xa nói gần trách tớ không chăm sóc anh ấy tửtế.”

“Phải chăm sóc thế nào mới không bệnh hả? Với lại cáccậu ăn cơm chung với họ cơ mà? Cậu phải dặn bác ấy điều chỉnh chế độ ăn uốngmới được.”

Nơi ở của hai vợ chồng Cao Như Băng và Quách Minh chỉcách nhà bố mẹ anh vài phút đi bộ, từ trước tới giờ họ rất ít khi nổi lửa nấucơm, bữa tối thường ăn ở bên bố mẹ rồi mới về nhà, nên rất nhàn nhã.

“Ôi, bà không nghĩ như vậy đâu, còn may, bố anh ấyhiểu hơn, ôi trời, cũng không nghĩ xem, bọn tớ mới lấy nhau được mấy tháng, nếutớ muốn anh ấy bị sỏi mật thì cũng không đủ bản lĩnh thực hiện nhanh như thế.”

Tạ Nam đành vỗ vào tay Như Băng anh ủi, mâu thuẫn giữamẹ chồng nàng dâu kiểu này khó có thể đưa ra ý kiến riêng được. Nghe nói mẹchồng của Như Băng là một cán bộ Hội phụ nữ đã về hưu, rất quan cách, mà CaoNhư Băng lại không phải kiểu người an phận thủ thường dễ dàng chịu ấm ức, TạNam nói tiếp: “Dù sao hằng ngày cậu cũng phải gặp bác ấy, đừng cãi nhau với bácấy nữa, cứ nghe theo là được”.

Cao Như Băng cười nói: “Cậu yên tâm, tớ không ấmứcđâu, mà tớ cũng chẳng để ý đến nỗi khổ của các nàng dâu làm gì, dù sao thì tớkhông định sống với bà ấy cả đời. Này, Lý Nhuệ gọi điện cho cậu rồi à?”.

Tạ Nam ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu biết? Không phải cậubảo anh ấy gọi đấy chứ?”.

“Tớ đâu có làm cái việc thất đức rẻ tiền ấy?”, Cao NhưBăng trợn mắt nhìn cô: “Mấy hôm trước anh ấy tìm tớ với vẻ rất tâm trạng, cònnói không quên được cậu”.

“Không quên?”, Tạ Nam cảm thấy thật khó tin, hai ngườiyêu nhau chẳng được bao lâu, mà tình cảm cũng không đến mức sâu sắc, cô và anhđã chia tay hơn ba năm nay, hơn nữa anh đã từng tỏ ra không quen biết khi gặpcô trên đường. Cô không thể tin rằng mình có sức hấp dẫn khiến anh hoài niệmthương yêu đến tận bây giờ.

“Tớ thấy anh ấy rất chân thành.”

“Chuyện này... còn có thể được không?”

“Tớ nghe nói có người giới thiệu bạn gái cho anh ấy,nhưng chẳng được bao lâu, có lẽ Lý Nhuệ đã nghĩ kỹ, so ra vẫn thấy cậu hơn hẳn.ít nhất, anh ấy cũng sẽ không truy xét những thứ liên quan đến căn hộ của cậunữa, đúng không?”

“Nhưng có cái gì để anh ấy làm thế, căn hộ đó chẳngcóchút liên quan gì với anh ấy cả.”

“Tớ thấy cậu thật hết chồ nói, để tớ phân tích cho cậunhé? Việc căn nhà rõ ràng là việc của cậu, nhưng nếu một người con trai thực sựmuốn đến với cậu, chả nhẽ chuyện anh ta tò mò về việc trong thời gian học đạihọc cậu đã mua được nhà là không bình thường à? Cậu có thể nói với người đànông cậu muốn lấy rằng đừng có xen vào việc riêng của cậu không? Anh ấy đã nghĩthông suốt chẳng phải là việc tốt đối với cậu hay sao? Còn hơn cậu phải dài cổchờ vận may của mình trong cái Đại hội nhân duyên đó.”

Một loạt các câu hỏi của Cao Như Băng khiến Tạ Namkhông biết nói gì, cô cũng công nhận bạn mình nói có lý, còn mình thì vô lý.

“Nam Nam, sau khi lấy chồng tớ đã nghĩ kỹ rồi, ngàytrước tớ đâu dễ nhịn như thế, bây giờ tớ cũng biết nhẫn nhịn trước một số việc.Đời người chính là một thỏa hiệp, càng lớn, những điều cần thỏa hiệp càngnhiều”, Cao Như Băng đột nhiên chuyển sang vẻ nhẹ nhàng, nói: “Đừng cho rằngthỏa hiệp là nhượng bộ và hy sinhà được”.

Tạ Nam bỗng cảm thấy hoang mang trước những điều NhưBăng nói, từ trước tới giờ, cô đã thỏa hiệp rất nhiều lần, không phải cô bị tổnthương vì thỏa hiệp, mà là côkhông thấy thoải mái khi lại đối diện với Lý Nhuệmột lần nữa.

“Nghe tớ đi, anh ấy muốn hẹn cậu, cậu cứ nhận lời rồitính sau, nếu hợp thì tiếp tục, đây sẽ là niềm vui bất ngờ đấy; còn nếu khônghợp thì nói câu tạm biệt cũng chưa muộn, không ai có thể ép ai được.”

Tạ Nam đành gật đầu đồng ý với Như Băng.

Ngày hôm sau, Tạ Nam tới nhà hàng mà Lý Nhuệ đã đặtchỗ trước, anh đang chờ cô ở đó. Đây là nhà hàng tên là Chuẩn Dương mới khaitrương. Nhà hàng này trang trí không giống các nhà hàng khác, đèn trần treothấp, sofa tựa thấp, tấm rèm nhỏ ngăn cách các khoảng không gian, rất cáchđiệu, việc kinh doanh có vẻ cũng rất tốt.

Tạ Nam quyết tâm nghe theo lời Như Băng, cố gắng thểhiện một chút để tôn trọng ý tốt của người ta, cô quàng thêm chiếc khăn lụa đẹpmắt kèm theo áo choàng màu ghi. Sau khi tan làm, cô tranh thủ vào nhà vệ sinhcủa công ty trang điểm thêm một chút trước khi tới chỗ hẹn, lại xịt thêm chútnước hoa Như Băng tặng. Vừa nhìn thấy cô, mắt Lý Nhuệ đã sáng bừng lên vui vẻ,Tạ Nam cũng cảm thấy vui theo.

Chọn món xong, hai người bắt đầu trò chuyện, nhưng hầunhư họ chỉ nói đến tình hình công việc của mình, không khí tương đối nhẹ nhàngvà vui vẻ. Món ăn được mang lên nhanh chóng, Tạ Nam bình thường vốn thích ăn đồcay, nhưng vẫn cố gắng thể hiện mình đang ăn rất ngon, nhẹ nhàng thưởng thứcmón mỳ sợi. Vô tình nhìn lên, Tạ Nam thấy Vu Mục Thành dẫn mấy người bạn vàoquán. Nhìn thấy cô, Vu Mục Thành dường như cũng bất ngờ, sau đó mỉm cười chớpmắt ra hiệu chào với ý nói “Không phiền đến việc tốt của cô”, rồi quay người đivào phòng đặt trước, Tạ Nam bất giác cảm thấy buồn cười.

“Em ăn có ngon miệng không?”, Lý Nhuệ hỏi cô.

“Rất ngon”, Tạ Nam thật thà, thỉnh thoảng thay đổikhẩu vị quả thực cũng rất hay.

“Em đồng ý đến, anh rất vui”, giọng Lý Nhuệ rất đỗichân thành: “Anh biết trước đây do anh cố chấp quá, từ trước tới giờ anh luônrất nghiêm khắc với chính mình và với mọi người, có lúc còn chủ động không đểngười khác có cơ hội giải thích”.

Lý Nhuệ tự phê phán mình, Tạ Nam cũng cảm thấy áy náy:“Anh đừng nói vậy, đó là chuyện đã qua rồi”, cô cũng định tự kiểm điểm bảnthân, nhưng không biết phải nói gì, đành tiếp tục: “Cái đó... Anh thử món thịtcuaăm viên xem, vị tuyệt lắm”.

Dường như nét thất vọng đã hiện rõ trên khuôn mặtLýNhuệ, Tạ Nam chỉ khẽ thở dài trong lòng. Qua lời Lý Nhuệ vừa nói, cô biếtrằng thực ra không phải anh đã quên việc căn nhà đó, mà anh đang đợi lời giảithích hợp lý từ cô, sau đó mới có thể tiếp tục mối quan hệ này.

Nhưng những điều liên quan đến căn nhà lại lằng nhằng,phức tạp, cô không thể giải thích ngay với anh được. Hơn nữa, Tạ Nam vừa gặplại Hạng Tân Dương, nên giờ đây cô càng không muốn lật giở việc cũ ra cho thêmmệt mỏi.

Không khí trầm hẳn xuống, cô nghĩ mình đã làm Lý Nhuệthất vọng. Song điều khiến cô lo lắng hơn cả là không biết phải nói với NhưBăng thế nào.

“Trước kia hẹn em đi ăn, anh toàn đưa em đến những nơiít tiền, em chưa bao giờ phàn nàn hay tỏ ra không thích thú”, Lý Nhuệ đột nhiênnói.

Tạ Nam khẽ cười: “Tiết kiệm là đức tính tốt mà”.

“Sau khi chia tay với em, anh đã từng tìm hiểu một vàicô gái nữa. Nói thật là, so sánh mới thấy, em đúng là tốt hơn nhiều, tính tìnhhiền hòa, không hư vinh, biết lý lẽ, biết sống, anh quay lại thế này, em cóthấy buồn cười không?”

“Lý Nhuệ, em không tốt như anh nghĩ đâu, tất cả cáccôgái trẻ đều thích hư vinh, đều vô lý, không biết cách sống thực tế, em cũngđã từng như vậy”, Tạ Nam nhìn anh thản nhiên: “Có điều ngày một trưởng thành,em đã học được cách sống thực tế hơn. Em không dám nói là không còn những nhượcđiểm đó nữa, nhưng em đã cố gắng không để phạm lại những sai lầm ấy. về việccăn nhà, em chỉ có thể nói với anh rằng, nó có liên quan đến bạn trai cũ củaem, đó là chuyện đã qua, em không thể giải thích thêm, nếu anh vẫn để ý đến nó,em chỉ có thể nói rất tiếc”.

Nét mặt Lý Nhuệ biểu hiện rất phức tạp, anh im lặngmột lúc lâu.

Ăn cơm xong, hai người ra khỏi nhà hàng. Thấy Lý Nhuệchuẩn bị gọi taxi, Tạ Nam vội nói: “Em lái xe tới, để em đưa anh về”.

“Em mua xe rồi à?”, Lý Nhuệ nhìn Tạ Nam, ánh mắt sắclạnh, cô điềm nhiên đón nhận ánh mắt đó, nói: “Em mua lại chiếc Citroen cũ”.

Lý Nhuệ lắc đầu: “Muộn rồi, không tiện lắm, anh sẽ tựbắt taxi về, tạm biệt em”.

“Chào anh!”

Lý Nhuệ bắt một chiếc taxi, không quay đầu lại, anhlên xe đi thẳng. Tạ Nam biết, họ sẽ không bao giờ gặp lạinhau bản thân cảm thấycó lỗi nhưng chẳng biết phải làm sao. Cô lên xe, úp mặt vào vô lăng bất động,trong lòng cảm thấy hết sức trống trải và bất lực.

Đột nhiên có người khẽ gõ cửa kính ô tô, cô ngẩng lên,là Vu Mục Thành. Anh cúi đầu quan tâm nhìn cô. Thời tiết tháng Mười hai rấtlạnh, thế mà anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi, lại không có vẻ gì là đang lạnh. TạNam sợ rét, từ trước tới giờ rất ngưỡng mộ những người chịu rét tốt, cô hạ kínhxe, nói: “Chào anh!”.

“Cô không sao chứ?”, giọng Vu Mục Thành ấm áp.

Tạ Nam khẽ vuốt tóc mái và lắc đầu: “Không sao, tôichỉ hơi mệt thôi”. Cô vội vàng chuyển chủ đề, cười hỏi: “Sao tôi toàn gặp anhtrong những nhà hàng hay khách sạn như thế này nhỉ?”.

Vu Mục Thành nghĩ ngợi nghiêm túc một lát rồi trả lời:“Đừng nghĩ tôi là kẻ ăn chơi rượu chè nhé, thực ra tôi là người rất chỉn chuvới gia đình đấy, đến những nơi này chẳng qua là bất đắc dĩ thôi”.

Trong vẻ nghiêm túc của anh có pha chút hài hước,khiến Tạ Nam vui hẳn lên hỏi: “Anh mặc ít thế có lạnh không?”.

“Bên trong nóng quá, tôi ra ngoài hóng gió.” Vu MụcThành không hút thuốc, anh chỉ cố gắng chịu đựng mùi khói thuốc khi tiếp khách.Vừa rồi mượn cớ ra ngoài nghe điện thoại, anh muốn tranh thủ hít thở không khítrong lành có chút se lạnh này. Đúng lúc anh gặp cảnh Tạ Nam và một thanh niêntrẻ đang nói lời tạm biệt. Vu Mục Thành đang định quay vào thì nhận thấy Tạ Nammãi vẫn chưa lái xe đi. Anh đến gần, thấy cô đang dựa trên vô lăng, có lẽ khôngvui. Vu Mục Thành cảm thấy hơi kỳ lạ, sao mình luôn thấy cô ấy trong những lúcbuồn thế này, anh nói tiếp: “Việc lần trước, tôi xin lỗi nhé”.

Tạ Nam ngây người ra một lúc mới hiểu anh đang nói gì:“Không sao, bạn gái thường hay ghen mà, cũng bình thường thôi, anh chịu khó dỗdành cô ấy đi. Nếu là tôi, nói thật lúc đó còn đáng sợ hơn đấy. Hy vọng cô ấykhông để ý chuyện đó”.

“Tôi và cô ấy chia tay khá lâu rồi, giờ chỉ là bạn bèbình thường thôi”, Vu Mục Thành cười giải thích.

“Thế thì chúng ta cùng cảnh ngộ rồi. Người đi ăn vớitôi lúc nãy là bạn trai cũ của tôi, chúng tôi cũng chia tay khá lâu rồi”, TạNam buột miệng nói. Cô vốn không dễ dàng tiết lộ đời tư như vậy, nhưng với VuMục Thành, cô dường như không có cảm giác xa lạ.

Vu Mục Thành nói với vẻ thấu hiểu: “Nếu bữa cơmnàykhông vui thì hãy quên anh ta đi”.

“Vốn dĩ tôi cho rằng, nếu anh ấy muốn quay chúng tôicó thể có cơ hội ở bên nhau”, Tạ Nam buồn bã nói tiếp: “Nhưng, vẫn không ổn, cólẽ làm bạn bình thường với nhau cũng khó”.

Cô nhìn về phía trước, vẻ mặt trầm lắng, nhưng khôngchút buồn rầu. Đột nhiên, một niềm vui nhen nhóm trong lòng Vu Mục Thành, anhnói: “Việc đã qua hãy để nó qua đi”.

Tạ Nam quay đầu nhìn anh cười, nụ cười chấp nhận sốphận, không biết làm gì hơn. Cô khẽ gật đầu, thắt dây an toàn rồi nói: “Anh nóiđúng, cứ để nó trôi qua. Anh vào đi, cẩn thận kẻo lạnh, tôi về trước đây, tạmbiệt”.

Vu Mục Thành đứng thẳng dậy, nói: “Cô lái xe cẩn thậnnhé!”.

Chú thích:

(*) MSN:(viết tắt của từ Microsoft Network), là một tập họp các dịch vụ Internet đượccung cấp bởi Microsoft vào ngày 24 tháng 8 năm 1995, là dịch vụ nhắn tin nhanhtrên MSN Messenger.