Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Chương 11: Để anh chăm sóc em



Gần đến cuối tháng, cũng gần đến Tết Âm lịch, Vu MụcThành vô cùng bận rộn, Tạ Nam cũng bận không kém. Cô thường phải đi xuống cácđại lý cấp dưới để đối chứng hóa đơn chứng từ. Cô và các đồng nghiệp thườngluân phiên nhau đi tới các khu trong tỉnh, lần này Tạ Nam bị phân đến hai đạilý cấp dưới ở phía đông của thành phố H, ngược hướng với đường về quê của cô.Lái xe tới thành phố H phải tốn hơn bốn tiếng đồng hồ. Làm xong mọi việc cũngvừa đến lúc nhân viên ở đó tổ chức ăn tất nin, giám đốc Kinh doanh cố mời côcùng tham gia với họ. Đang ăn, điện thoại bồng đổ chuông, là Vu Mục Thành gọitới. Mấy ngày nay, hai người hầu như đều gặp mặt, nên ít khi điện thoại chonhau. Tạ Nam đi ra một bên nghe điện thoại.

“Em đang làm gì vậy? Sao ồn thế?”

“Em đang ăn cơm, đông người nên rất ồn.”

“Hôm nay em ăn cơm ở ngoài à?”, Vu Mục Thành có chútbất ngờ.

Tạ Nam chợt nhớ ra hôm qua vì bận tiếp khách, Vu MụcThành đã gọi điện dặn cô nghỉ ngơi sớm đừng đợi anh, cô tiện miệng đồng ý nhưngquên không nói cho anh rằng hôm nay mình đi công tác ở thành phố H, mà thực tếcô cũng không có thói quen báo cáo hành tung của minh cho người khác.

Nhớ tới lúc Vu Mục Thành đi công tác Thượng Hải ngàynào anh cũng gọi điện nhắn tin cho mình, Tạ Nam cảm thấy hơi ngại, nói: “Cáiđó, hôm qua em quên không nói với anh...”. Chưa dứt lời, điện thoại hết pin tựđộng tắt nguồn, cô buồn bực nhìn chiếc điện thoại đã dùng gần bốn năm, bàn phímmờ hết của mình. Cũng chẳng biết làm gì hơn, cô nghĩ ngợi một lát rồi tự an ủi,thôi, đợi về đến khách sạn sạc pin rồi gọi lại cũng chưa muộn.

Ăn cơm xong, về đến khách sạn đã là tám giờ tối, TạNam sạc pin điện thoại, mở máy ra đã thấy “tít tít” một loạt tin nhắn đến. Côvội vàng mở ra, đều là tin nhắn của Vu Mục Thành.

“Chuyện gì vậy?”

“Gọi lại cho anh ngay!”

“Không sao chứ, em ở đâu?”

Tạ Nam vội vàng gọi điện lại cho anh, nói: “Xin lỗianh, vừa rồi máy em hết pin”.

“Không sao, ăn xong thì về sớm, hình như lại stuyếtrơi.”

“Em... giờ em đang ở thành phố H cơ, em đi đối chiếusổ sách, ngày mai mới về được.”

Vu Mục Thành im lặng một lát rồi mỉm cười, nói: “Anhnói rồi, em có chút nào coi mình là bạn gái của anh không? Trước khi đi côngtác phải nói với anh một tiếng chứ”.

Tạ Nam biết mình đuối lý, đành khẽ khàng nhận lỗi:“Xin lỗi, em quên mất, sau này không như vậy nữa”.

Nghe vậy, Vu Mục Thành không nói thêm câu nào: “Thôiđược rồi, em lái xe chú ý an toàn, hôm nay dự báo hai ngày tới sẽ có mưa tuyết.Có việc gì về rồi nói nhé!”.

Tạ Nam thở phào một hơi, bỏ điện thoại xuống, sau đóbật ti vi lên, cũng chẳng buồn chọn kênh mà xem mấy tin tức về cổ phiếu đangphát trên sóng truyền hình. Cô ngả đầu vào thành giường, hơi trầm tư song tronglòng lại thấy vui vui, dù sao thì rất lâu rồi mới có người để ý đến việc côđang ở đâu và làm gì.

Ngày hôm sau, Tạ Nam lái xe đến một thành phố khác làmsổ sách, ăn cơm trưa xong thì trở về thành phố. Quả nhiên tuyết đã bắt đầu rơi,bầu trời âm u những đám mây đen, ánh sáng ảm đạm. Trên đường cao tốc đã xuấthiện biển thông báo yêu cầu lái xe cẩn thận, hầu hết mọi ngườiđều lái xe chậmlại. Đối với Tạ Nam, một người chưa biết lái xe nhanh bao giờ thì lại càng cẩnthận hơn, cô khống chế tốc độ xe ở tầm thấp nhất chín mươi mã lực.

Cách thành phố còn khoảng một tiếng đồng hồ lái xe,phía trước xảy ra một vụ tai nạn giao thông. Ba chiếc xe lao vào đuôi nhau, mộtchiếc xe chở hàng do lái nhanh mất lái đã đâm vào dải phân cách, hai chiếc xesau không kịp phanh nên lao vào nó, trong đó một chiếc đâm mạnh đến nỗi đánhvăng cả thanh ngang trước xe ra giữa đường, chiếc khác thì văng cả vô lăng vàophía vạch ngăn cách an toàn bên đường. Từng người lái xe được đưa ra khỏi xe,có người giúp đưa những người bị thương trong xe ra, có người vội vã gọi điệncho cảnh sát gọi cứu hộ.

Tạ Nam ở rất gần đó nên vội vàng dừng xe lại, lấy từcốp xe ra một chiếc ô rồi cùng những người khác chạy về phía trước giúp nhữngngười bị thương tránh tuyết. Bên cạnh có người gọi điện cho tổng đài giao thôngtrực tiếp báo cáo tình hình tai nạn. Người ấy chắc không phải lần đầu tiên gọiđiện kiểu này nên miêu tả tình hình rất chuẩn xác và sinh động qua điện thoại.Người dẫn chương trình gặp được khán giả thông báo vừa hoàn chỉnh vừa sinh độngnhư vậy thì rất cảm động, luôn miệng hỏi cụ thể chi tiết tình hình tại hiệntrường, họp tác với người gọi điện khiến tiết mục trở nên rất cuốn hút. Mộtngười bên cạnh không thể nghe thêm nữa, nói: “Anh trai ơi, người ta bị thươngcòn nằm ra đấy, đừng có tô vẽ thêm mắm thêm muối nữa được không?”. Những ngườikhác cũng lần lượt tỏ ý đồng tình.

Thấy vậy, anh ta ngại ngùng tắt điện thoại, nhưng chưamuốn dừng lại nên tiếp tục lên xe cầm máy ảnh chụp các xe bị va và người bịthương. Đèn nháy sáng liên tiếp, Tạ Nam kinh ngạc, cũng không biết nói gì hơn,chỉ chau mày quay mặt đi chỗ khác. Cũng may, cảnh sát khu vực đường cao tốc tớikhá nhanh, xe cảnh sát, xe dọn chướng ngại vật, xe cấp cứu lần lượt nhấn còilao đến, người bị thương nhanh chóng được đưa lên xe, những chiếc xe bị tai nạnthì được xe xử lý chướng ngại vật đưa đi, cảnh sát điều khiển các xe khác rờikhỏi khu vực tai nạn một cách có trật

Khi Tạ Nam trở về xe thì mặt mũi đã tím tái vì lạnh.Ban nãy xuống xe vội quá nên cô không kịp khoác chiếc áo lông vũ, lại thêm vaivà lưng bị ướt do ở ngoài tầm che của ô trong lúc cố gắng giúp những người bịthương.

Cô vội vàng khởi động xe, mở điều hòa, lấy viên kẹohoa quả trong hộp cho vào miệng, rồi hắt hơi một tràng dài mãi mới dừng lạiđược. Các xe phía trước đã bắt đầu khởi động, Tạ Nam thắt dây an toàn, giữ tốcđộ vừa phải, vềđến thành phố chưa quá ba rưỡi chiều, cô đi thẳng đến công tylàm việc. Trong phòng để chế độ rất ấm nên cô nhanh chóng thấy tắc mũi và chóngmặt, cô than thầm và hiểu rằng đây là dấu hiệu sắp bị cảm cúm.

Trong ngăn kéo bàn làm việc có để một số loại thuốcthường dùng, nhưng nhớ tới việc phải lái xe về, cô lại không dám uống, đành cốgắng chịu đựng. Tới tầm năm giờ, Vu Mục Thành gọi điện tới hỏi cô đã về thànhphố chưa, Tạ Nam mới nhớ ra mình chưa báo cáo tình hình cho anh và lại tự thấyxấu hổ, nói: “Em về rồi, đang ở công

ty”.

“Lát nữa ở công ty đợi anh, hôm nay anh không phải làmthêm, anh sẽ đón em đi ăn cơm, được không?”

“Được”, dù chẳng muốn ăn gì nhưng Tạ Nam vẫn đồng

Vu Mục Thành đưa Tạ Nam đến một nhà hàng chuyên cácmón ăn dân dã mới khai trương, anh nói: “Người bên bộ phận Thị trường giới thiệuđấy, họ nói người ở đây thích khẩu vị này. Em ăn những thức ăn thanh đạm vớianh cũng lâu rồi, chắc chán lắm nhỉ?”.

“Đâu có, đồ ăn thanh đạm cũng có cái hay của nó, ít raem không mọc mụn nữa”, Tạ Nam cười nói. Đúng là món ăn ở nhà hàng này rất ngon,đặc biệt món canh gà theo như giới thiệu, hầm bằng bếp củi, hương vị thơm ngon.Tạ Nam vừa ngửi đã thấy thèm ăn, cô uống khá nhiều canh, cảm thấy chứng nghẹtmũi của mình đỡ hơn nhiều, có điều đầu càng lúc càng nặng, có vẻ như sắp khôngtrụ nổi

Nhận ra sự khác thường của cô, Vu Mục Thành đưa tay sờtrán cô rồi chau mày: “Hình như em sốt rồi, anh đưa em đến bệnh viện nhé”.

“Không cần đâu, uống thuốc là được rồi, em bị ngấm mưanên lạnh ấy mà”, Tạ Nam khoát tay, trước giờ cô vẫn rất ghét đi bệnh viện, vàcũng thấy mình thực sự chưa nghiêm trọng tới mức phải đến bệnh viện.

Vu Mục Thành nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Hứa Mạn.

“ơ, người ta là bác sĩ ngoại khoa mà”, Tạ Nam phản ứngyếu ớt.

Vu Mục Thành không để ý đến cô, anh miêu tả cho HứaMạn một cách cụ thể và tỉ mỉ tình trạng của Tạ Nam: “Không, không phải anh, làbạn của anh, sốt nhưng không cao, sắc mặt à, hơi tái, phản ứng chậm hơn”. TạNam lườm anh một cái, anh nhịn cười nói tiếp: “Cũng không coi là chậm quá. Lạnhư?”, anh nhìn sang Tạ Nam, cô lắc đầu: “Bình thường, hơi nghẹt mũi. Vừa ăn mộtbát canh gà, à, à, ừ, được, anh biết rồi”.

Bỏ điện thoại xuống, anh nói với cô: “Lần sau nếukhông khỏe phải nói ngay với anh, không được một mình chịu đựng như thế. Theolời dặn của bác sĩ, hôm nay cứ uống thuốc trước xem thế nào, nếu không hạ sốt,ngày mai ngoan ngoãn theo anh tới bệnh viện”.

Rời khỏi nhà hàng, Vu Mục Thành lái xe về phía trước,tìm được một hiệu thuốc, một lát sau mua về một túi thuốc và một bình nước, anhđưa cho Tạ Nam mấy viên thuốc, nói: “Vitamin c, thuốc cảm cúm và ampicillin,phải uống ngay”.

“Không được, về nhà rồi uống, em còn phải lái xe, uốngthuốc cảm buồn ngủ lắm.”

“Thế thì để xe của em ở công ty. Ngày mai nếu đỡ, anhđưa em đi làm; nếu không thấy biến chuyển gì, anh đưa em tới bệnh viện.”

Tạ Nam rất sợ đến bệnh viện nên vội vàng cầm lấy thuốcuống. Vu Mục Thành ngả ghế ra sau cho cô thoải mái, anh lấy áo gió của mình đắpcho cô, nói: “Em ngủ một lát đi, đến tiểu khu, anh sẽ gọi dậy”.

Tạ Nam ngủ rất nhanh, nhưng không thoải mái. Đến lúcVu Mục Thành khẽ gọi, cô nhìn anh mơ hồ, khônghiểu mình đang ở đâu. Vu MụcThành xuống mở cửa xe cho cô, anh hỏi: “Có cần anh bế không?”.

Tạ Nam sợ hãi lắc đầu: “Anh đừng có nghiêm trọng hóavấn đề như thế chứ”.

Vu Mục Thành đỡ cô vào nhà, nói với giọng điệu tự nhiên:“Em lấy quần áo ngủ và quần áo cần thay rồi lên nhà với

Tạ Nam nhìn anh ngơ ngác, một lúc sau mới tỉnh lại, côsợ hãi hỏi: “Để làm gì?”.

“Chỗ em rất lạnh, có biết không?”, Vu Mục Thành kiênnhẫn giảng giải cho cô như một bác sĩ nói với người chậm hiểu: “Bác sĩ Hứa nóirồi, em phải chú ý giữ ấm, tốt nhất là có người chăm sóc, kiểm tra thân nhiệtthường xuyên, nếu cứ tiếp tục tăng, phải đi viện ngay nếu không dễ chuyển thànhviêm phổi, đến lúc đó, em không muốn cũng phải đi viện. Nhà anh có phòng khách,nếu em không thích lên chỗ anh thì thôi, nhưng dù sao hôm nay anh cũng phảichăm sóc em, thế em không phiền nếu anh ở lại đây chứ, tuy anh cũng rất sợlạnh”.

Tạ Nam đành chịu thua, ngoan ngoãn vào phòng ngủ lấybộ đồ ngủ và đồ lót chuẩn bị thay cho vào cái túi nhỏ, khóa cửa rồi theo Vu MụcThành về nhà anh. Nhà của Vu Mục Thành thật sự rất ấm áp. Chủ cũ của ngôi nhàđã bỏ rất nhiều tiền và sức lực cho việc sửa sang, trang trí căn nhà, còn lắpthêm hệ thống làm mát và sưởi ấm dưới nền nữa. Đây cũng là lý do Vu Mục Thànhvừa xem đã thích căn nhà, anh vốn sinh ra và lớn lên trong một thành phố có hệthống sưởi ấm trung tâm, nên không thích ứng được với cái lạnh nơi đây.

Tạ Nam có vẻ không tự nhiên, lại thêm người khôngkhỏe, cô thờ ơ, không muốn chú ý đến điều gì.

Vu Mục Thành dẫn cô vào phòng ngủ chính, rồi nói:“Bình thường anh ở trên lầu. Căn phòng này chưa có ai ở, bên kia là nhà vệsinh, trong tủ có khăn và bàn chải mới tinh. Em đi tắm đi đã, sau đó lên giườngngủ một giấc. Lát nữa anh phải lên lầu làm chút việc, tối nay sẽ ngủ ở phòngkhách đối diện phòng em, nếu thấy khó chịu phải gọi anh ngay”.

Nói rồi, anh bước ra ngoài, chủ động khép cửa lại. TạNam thần người ra hồi lâu, nhìn xung quanh, căn phòng rộng lớn, bố trí mangchất nữ tính, tất cả đồ dùng đều là màu trắng, đặc biệt đầu giường còn có trangtrí vẽ tay, hoa hồng chớm nở phối hợp với bức tường màu trắng sữa trông rấtkiều diễm, nhưng chiếc ga màu xanh sẫm phủ trên giường lại không phù hợp lắmvới trang trí trongphòng. Tạ Nam không muốn nhìn thêm nữa, trong lòng thầmnghĩ, đến thì cũng đã đến rồi, chẳng cần phải lúng túng làm gì.

Càng kinh ngạc hơn khi cô bước vào phòng tắm, diệntích của nó quá lớn, trang trí cũng đậm chất nữ tính, khác hẳn với phòng tắmbên bán hàng cung cấp sẵn của cô. Trên tường óng ánh những tranh khảm hai màulam và trắng, lại thêm chiếc gương mạ hoa văn vàng óng, phối với gạch lát nềnmàu tương ứng, một bên là bồn tắm massage màu hồng, bên kia là vòi hoa sen cũngcó chức năng massage, giá để khăn inox treo một chiếc khăn tắm màu trắng rấtdày, bồn cầu màu hồng thiết kế bên cạnh bồn tiểu cùng màu, cái bồn tiểu chỉ tớikhi Cao Như Băng sửa nhà cô biết đến nó.

Tạ Nam vội vàng tắm rửa thay quần áo, sau đó về phònggiở chăn ra, leo lên chiếc giường to cô vốn không ưng, rồi nhanh chóng chìm vàogiấc ngủ.

Một lúc sau, Vu Mục Thành xuống nhà, khẽ đẩy cửa vàophòng ngủ. Dưới ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, anh chỉ nhìn thấy một dáng ngườimảnh khảnh nằm im trên giường trong đêm tối. Anh khẽ khàng cài cửa rồi quay vềphòng làm việc. Đến khoảng mười hai giờ, Vu Mục Thành lại vào phòng ngủ, áp taylên trán xem Tạ Nam còn sốt không thì thấy nhiệt độ gần như đã bình thường. Côvẫnđang ngủ ngon, không đổi tư thế nằm, một cánh tay để dưới cằm, nửa khuôn mặtvùi sâu dưới gối, thở khẽ và đều đặn. Cảm thấy yên tâm, Vu Mục Thành để hé cửaphòng ngủ, rồi ra phòng khách nghỉ ngơi.

Nửa đêm, Tạ Nam bất chợt tỉnh dậy. Mất một lúc cô mớinhớ ra mình đang ở đâu. Không biết do thuốc hay bởi nóng quá mà người cô toátmồ hôi, đầu, áo ngủ, ga giường đều ướt hết. Cô bật đèn ngủ ngồi dậy, với chiếcđồng hồ đặt bên gối lên xem, mới có ba giờ sáng. Tạ Nam lo lắng ngồi ôm gối,nhất thời không biết làm gì. Giây lát sau, đèn phòng khách bật sáng, Vu MụcThành mặc bộ đồ ngủ màu ghi thẫm bước vào.

Nhẹ nhàng sờ lên trán cô, anh ngạc nhiên nói: “Em tắmlại một lần nữa đi, lấy quần áo của anh mà thay”. Nói rồi, anh kéo chăn, bế côđi thẳng vào phòng tắm không để cô kịp phản ứng.

Tạ Nam cuống lên: “Đe em tự làm, tự làm cũng được”.

Vu Mục Thành cảm thấy buồn cười, đặt cô xuống trên tấmthảm trước phòng tắm, hồi lâu sau mang tới bộ đồ ngủ kẻ sọc treo lên giá rồi rangoài, đóng cửa lại.

Gội đầu tắm rửa xong, Tạ Nam cảm thấy thoải mái hơnrất nhiều, không còn cảm giác ong ong trong đầu như lúc ban chiều nữa, mũi cũngđã hết nghẹt. Cô mặc quần áongủ thùng thình của anh, xắn mấy gấu quần và áo mớithò được tay chân ra ngoài.

Tạ Nam tìm máy sấy tóc, sấy xong, cô nhìn đống quần áovẫn vứt trong giỏ giặt của mình, lắc đầu thầm nghĩ, thôi để mai hẵng hay. Bướcra khỏi phòng tắm, cô không khỏi kinh ngạc, bộ ga gối màu xanh sẫm lúc trướcgiờ đã thay bằng bộ màu trắng sữa, rất gọn gàng.

Vu Mục Thành bưng đến cho cô một cốc nước, nói: “Emuống chút nước đi, ra nhiều mồ hôi thế cơ mà”. Tóc anh hơi rối, nhưng tinh thầnlại rất tỉnh táo.

Tạ Nam ngoan ngoãn uống hết cốc nước, do dự một látrồi nói: “Xin lỗi, đã làm anh thức giấc”.

“Khách sáo thế, em không anh là bạn trai em sao?”, VuMục Thành nhẹ nhàng sờ lên trán cô, nói tiếp: “Có lẽ hết sốt rồi”.

Tạ Nam lấy hết dũng khí, vòng tay ôm lấy anh, giấu mặtvào ngực anh khẽ nói: “Cảm ơn anh”.

Nhưng không để cho anh kịp phản ứng, cô đã buông tay,chạy như bay lên giường kéo kín chăn, úp mặt vào gối. Anh vừa kinh ngạc vừa vuisướng, lại thấy cô ngượng ngùng như vậy, bất giác có chút buồn cười. Vu Mục Thànhcúi xuống đắp chăn cẩn thận cho Tạ Nam, hôn lênvành tai hở ra ngoài đã đỏ lêntự bao giờ của cô. Đứng bên giường một lúc, anh tắt điện trở ra phòng khách.

Có thể do tác dụng của thuốc, Tạ Nam tỉnh dậy một lúcnhưng ngủ lại được ngay. Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt nhìn đồng hồ, cô khôngkhỏi kinh ngạc, hấp tấp đi làm vệ sinh thay quần áo rồi ra khỏi phòng. Vu MụcThành đã thay xong quần áo, đang ngồi bên bàn ăn với một bữa sáng đơn giản:Bánh mỳ gối và cà phê. Thấy cô chạy ra, anh khẽ nói: “Chào em”, rồi quay vàobếp lấy cho cô một phần cháo sữa yến mạch và hai cái bánh mỳ gối, hỏi: “Có cầnrán trứng không em?”.

Tạ Nam vội vàng nói: “Em phải đi làm, không ăn nữa”.

“Tốt nhất em nên xin nghỉ một ngày ở nhà để nghỉngơi.”

“Không được, sắp Tết rồi, nhiều việc lắm.”

“Thế thì phải ăn sáng, rồi anh đưa em đi, vẫn kịp.”

Tạ Nam đành ngoan ngoãn ngồi ăn sáng, vừa ăn vừa nhìnđồng hồ. Cô cố gắng ăn hết chồ cháo yến mạch rồi cùng Vu Mục Thành đi xuống,đột nhiên nhớ ra: “Quần áo em thay hôm qua vẫn chưa lấy”.

“Người làm công theo giờ sẽ giặt, em đừng để ý nữa.”

Nghĩ tới quần áo lót của mình để ở nhà một ngườiđànông, lại để người làm công theo giờ giặt hộ, Tạ Nam thấy thật xấu hổ, Vu MụcThành không để cô kịp đổi ý, anh đưa thẳng cô xuống nhà, ra khỏi cổng và lênxe. Cô cũng chẳng muốn nghĩ xem người khác nhìn thấy sẽ thế nào, dù gì hôm nàocô cũng đi sớm về muộn, hàng xóm xung quanh chẳng ai quen biết, chỉ thấy áy náyvà xấu hổ với người làm công theo giờ kia vì để họ giặt quần áo giúp mình.

Vu Mục Thành khởi động xe, tranh thủ thời gian, Tạ Nambỏ tấm chắn nắng xuống, nhìn kỹ mình trong gương trang điểm, khuôn mặt của côquả thực tái nhợt. Công ty yêu cầu các nhân viên nữ phải trang điểm nhẹ nhàngkhi đi làm. Từ trước tới giờ Tạ Nam vẫn trang điểm nhẹ nhàng nhất có thể để đốiphó với quy định này. Cô lấy hộp trang điểm, cho một ít nước trang điểm lênmặt, xoa chút phấn nề rồi phủ một lớp phấn mỏng. Khi xe dừng đèn đỏ, cô cẩnthận tô son môi, ngắm nhìn lại, cũng có chút tinh thần hơn trước. Bất chợt quayđầu, Tạ Nam phát hiện Vu Mục Thành đang thích thú nhìn mình.

“Anh nhìn gì?”, cô ngại ngùng thu hộp trang điểm lại.

Vu Mục Thành khởi động xe, nói: “Anh thích màu son môicủa em”.

Tạ Nam thấy nụ cười trên môi anh thật đáng ngờ, nhưngcũng không biết nói gì. Đến trước tòa nhà của công ty, chỉ còn năm phút trướcgiờ quẹt thẻ, cô vội vàng tạm biệt anh rồi phóng như bay vào tòa nhà. Mọi ngườiđứng trước thang máy rất đông, cô nhìn lơ đãng vào các chương trình quảng cáotrên màn hình treo cạnh đó. Cửa thang máy vừa mở, Tạ Nam nhanh chóng chen vàotrong, nhưng đã chật chỗ. Trước mặt cô là Hạng Tân Dương với áo vest sẫm màu,tay xách cặp màu đen, rõ ràng anh đã vào thang máy từ dưới hầm đỗ xe.

Thang máy lập tức kín người, ai cũng điều chỉnh lại tưthế đứng của mình, vừa đối mặt với cửa thang máy vừa giữ khoảng cách họp lý vớingười bên cạnh. Trong tình thế này, cô và Hạng Tân Dương rơi vào trạng thái đốimặt nhau, hơi thở chạm nhau, gần tới mức mơ hồ mà nguy hiểm.

Hạng Tân Dương hết sức ngạc nhiên: “Nam Nam, em làmviệc ở đây à?”.

Tạ Nam vội vàng gật đầu, đang định quay người thì AMay đứng bên cạnh đã cứu cô: “Chị Tạ, em thấy chiếc Citroen của chị dưới hầm.Hôm qua chị không lái xe về à?”.

“ừm, chị không lái xe về”, thang máy dừng lại, vàingười đi ra, bên trong thoải mái hơn một chút, cô nói xinlỗi rồi vội vàng bướcsang chồ May. Bất chợt, A May giơ tờ báo ra trước mặt cô, nói: “Chị Tạ xem này,chị lên báo rồi đấy”.

Tạ Nam nghĩ, sáng nay sao mà nhiều chuyện ngạc nhiênthế. Cô vội vàng cầm tờ báo lên xem, là bài báo về vụ tai nạn ở đường cao tốchôm qua, bên dưới còn ghi rõ ảnh đen trắng do độc giả Tôn tiên sinh cung cấp.Một tấm ảnh chụp ba chiếc xe đâm nhau gây tắc đường, còn tấm khác chụp lúc côđang quỳ gối cùng một người khác cầm ô che mưa cho người bị thương trong tư thếnửa nằm nửa ngồi, tấm ảnh chụp khá rõ nét, chụp cô với khuôn mặt nghiêng, nhưngnhững người quen biết sẽ không nghi ngờ mà nhận ra cô ngay lập tức.

“Chị ăn ảnh thế”, cặp mắt A May chỉ thấy cái đẹp ănảnh chứ không nhìn được cảnh tượng vụ tai nạn.

Tạ Nam dở khóc dở cười lắc đầu, thầm trách cô gái lắmchuyện, nói: “Cất đi, lúc đó chị đi ngang qua thôi”.

Đến tầng người vội vã ra khỏi thang máy, quẹt thẻ xongvẫn còn mấy giây, cô mới dám thở phào một cái.

Báo Buổi tối là tờ báo có lượng phát hành lớn nhấtthành phố này, nhưng bình thường Vu Mục Thành chỉ xem phần tin kinh tế. Hôm nayăn trưa về, gọi thư ký dặn dòmột số việc, anh bồng thấy tấm hình trên tờ báotrước mặt thư ký. Tiện tay, anh cầm lên xem, khiến cô thư ký hết sức ngạcnhiên.

Bỏ tờ báo xuống, Vu Mục Thành về văn phòng trực tiếplên mạng đăng nhập vào trang web của báo, tìm bản điện tử của bài báo ngày hômnay, bức ảnh màu hiện lên trên màn hình. Anh lưu ảnh lại rồi phóng to ra nhìn,có thể thấy rõ trong tấm hình ấy một người đang đỡ người bị thương, còn Tạ Namquỳ xuống cầm ô che cho họ, một tay cô cầm ô che cho người bị thương, tay kianắm chặt tay người ấy. Tạ Nam chỉ mặc mồi chiếc áo len mỏng, phần lớn cơ thểnằm ngoài tầm che của ô. Ảnh chụp nghiêng nên lộ rõ thân hình mảnh mai, khuônmặt thon gầy với cái cằm nhỏ, sắc mặt hơi xanh nhưng hết sức bình tĩnh của cô.Dường như trước mắt cô bây giờ không còn là người bị thương đầy máu me nữa.

Thì ra là vì vậy nên cô mới bị cảm lạnh.

Nhưng Tạ Nam không hề nói chuyện đó với anh dù chỉ mộttừ, có thể cô coi đó là việc bình thường, làm việc thiện không muốn người khácbiết tới. Nhưng mặt khác, quả thực cô đã chôn giấu quá sâu những tâm tư tìnhcảm của mình trong lòng.

Thậm chí đi công tác, Tạ Nam cũng quên không nóilờinào với anh; hơn nữa còn gần như không chủ động hỏi anh đi đâu, làm gì; anhnói gì, cô đều chăm chú lắng nghe, gật đầu, nhưng rất ít khi đưa ra ý kiến củamình.

Vu Mục Thành dựa người vào ghế, nghĩ một cách bi quan,muốn thực sự tiếp cận và đi vào lòng cô, có lẽ anh sẽ phải đi một quãng đườngrất dài nữa. Nhớ lại cái ôm sáng nay, cơ thể mềm ấm của cô dựa vào ngực anh,giọng nói dịu dàng ấy, vành tai ửng đỏ ấy, anh cảm thấy, để có được những thứđó, anh nên chấp nhận cố gắng nhiều hơn thế: Bởi vì rất đáng để như thế!